Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến tận bây giờ, mạnh nịnh vẫn còn nhớ rõ đêm đó, mình dưới thân thi vinh đáp lại và sung sướng.

Điều đó khiến cô cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy mình đã phản bội hàn ngộ chi.

Cho nên, ban ngày khi đối diện với sự che chở và chăm sóc của hàn ngộ chi, mạnh nịnh tràn ngập áy náy và bất an. Cô biết chuyện này xảy ra không phải lỗi của mình, nhưng mà ̣cô chỉ cần nghĩ đến việc mình ở dưới thân thi vinh đạt tới cao trào, thì rất khó mở miệng.

Bình thường ở trường, không tiện liên lạc với ba Mạnh, cho nên mạnh nịnh mang di động theo, là nhãn hiệu cực kỳ bình thường, Nokia, ngoại trừ gọi d,d,l,q,dđiện và nhắn tin ra thì không thể làm gì khác. Kiểu dáng di động cũng không mới, là ba mạnh mua từ cửa hiệu đồ cũ, tuy rằng không được tốt lắm, nhưng với mạnh nịnh mà nói thì đã vừa lòng rồi.

Cô là cô gái biết điều, ba chỉ là giáo viên tiểu học bình thường, tiền lương vốn không cao, còn phải nuôi dạy hai đứa con là cô và ngộ chi, dù ngày thường cô và ngộ chi có làm thêm, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, mãi mãi không đủ. Đã lâu rồi cô không mua quần áo mới, sang năm mới, trong nhà vẫn ăn cháo trắng đạm bạc. Ba mạnh rất thương yêu bọn họ, bọn họ cũng dùng nhân phẩm, học vấn xuất sắc để báo đáp người cha tuyệt vời ấy.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, với thành tích của mạnh nịnh và Hàn ngộ chi, đều có thể thi trường đại học hàng đầu, chắc chắc có thể làm rạng danh nhà họ mạnh.

Nhưng, cứ vào lúc quan trọng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cách thời gian thi đại học không bao lâu, mạnh nịnh đã xảy ra chuyện như vậy.

Cho nên, khi cô nhận được điện thoại của thi vinh, sợ tới mức suýt nữa vứt điện thoại di động đi. Đang chuẩn bị ném, thì nghĩ đến đó là do ba mua cho mình, cô không thể lãng phí như vậy. Chất lượng di động cũ không được tốt, lại là kiểu dáng lỗi thời, cho dù không mở loa ngoài, mạnh nịnh cũng có thể nghe được giọng đàn ông trầm thấp đầy hấp dẫn phía bên kia. Có thể là biết cô không dám nghe điện thoại, người đàn ông ở đầu bên kia cố ý đợi một lúc, mãi đến khi mạnh nịnh đưa điện thoại di động lại gần tai, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Thi vinh nói: "Tôi muốn gặp em."

"Tôi đang học!" Mạnh nịnh phẫn nộ nói. Cô không hiểu mình rốt cuộc mình hấp dẫn người đàn ông biến thái lại kỳ quái này ở đâu, khiến anh ta như ruồi bọ ngửi thấy mùi mật mà quấn quýt cô.

Cô cẩn thận trốn vào phòng thay đồ, sau đó thò đầu ra nhìn, thấy mọi người đang vận động cho nóng người lên, mạnh nịnh mới hạ giọng, nói: "Tôi không muốn nhắc lại chuyện kia, anh đừng gọi đến đây nữa!"

"Nếu em dám tắt điện thoại, thì phải dám gánh chịu hậu quả!"

Những lời này thực sự khiến mạnh nịnh ngừng d.d.l.q.dđộng tác tắt máy, cô vùa tức vừa sợ trợn mắt nhìn di động, sau một lúc lâu, mới hung hăng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi đã nói sẽ không truy cứu cũng sẽ không tố cáo anh nữa, anh đừng quấy rầy tôi nữa!"

Thi vinh nói: "Có phải em ở trong trường hay không, tôi đi tìm em."

"Đừng!" Mạnh nịnh hoảng sợ nói: "Anh đừng tới!"

"Hai lựa chọn, một là em đi ra, hai là tôi đi vào."

Mạnh nịnh biết thi vinh nói thật, cô nhăn mũi, nước mắt rơi xuống, cô cảm thấy mình cực kỳ vô dụng, bị người ta làm nhục, không thể báo thù, không thể đem người đó ra trước công lý còn chưa tính, vẫn phải kìm nén mà nghe theo sự uy hiếp của anh ta: "... Tôi ra ngoài."

"Ngoan." Thi vinh nói. "Tôi đã xin nghỉ giúp em rồi, em cứ đi ra là được, tôi chờ em ở cổng trường học."

Mạnh nịnh chẳng muốn đi nghĩ xem gốc gác thi vinh là từ đâu, sáng hôm đó ngay cả cảnh sát cũng không thụ lí, có lẽ cô đã biết đối phương là người như thế nào rồi. Chỉ là cô không hiểu, mình chẳng qua chỉ là con bé chưa phát triển hoàn toàn, làm sao thi vinh lại nhìn thấy cô chứ?

Không nói đâu xa, chỉ nói tối đó trong quán bar thôi, nữ sinh xinh đẹp có thể túm thành một bó to, sao thi vinh lại nhìn tới cô hả?

Làm cho mạnh nịnh thấy may mắn là, cô không cùng lớp với Hàn ngộ chi, nếu không cô thật không biết nên giải thích với anh rằng mình "không thoải mái" như thế nào nữa.

Ra khỏi cổng trường, có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở chỗ rẽ có vẻ khuất. Mạnh nịnh không hiểu về xe, nhưng cô có thể cảm giác được, xe này hoàn toàn không giống với những chiếc xe cô hay thấy trên đường, đẳng cấp ít nhất phải hơn mấy chục lần. Nghĩ đến thi vinh thì đã ở bên trong rồi.

Rất nhanh, cửa kính xe được mở ra, sườn mặt thi vinh lộ ra sau cửa kính xe ấy, anh ta thật sự là người đàn ông anh tuấn không ai bì nổi, chỉ đơn giản là sườn mặt thôi, cũng đã đẹp như tượng tạc rồi.

Mạnh nịnh di chuyển từng bước một qua đó. Cô mơ hồ biết mình đến bên thi vinh sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng cô không còn đường nào khác.

Thi vinh mở cửa xe, kéo cô ngồi lên đùi mình. Hơi thở nam tính mãnh liệt quét đến, mạnh nịnh sụp đổ, cô chỉ là cô gái mười mấy tuổi, nhìn đời chưa sâu, lại không hiểu gì, thật sự ngây thơ, gặp phải chuyện này, không thể nói, cũng không thể báo án, giấu ở trong lòng lâu thì cô sẽ phát điên mất: "Suy cho cùng anh muốn gì, đồ điên này! Anh như thế là phạm pháp! Phạm pháp!"

Thi vinh ôm mạnh nịnh vào lòng thật chặt, trong nháy mắt ôm cô vào lòng, anh rốt cục cảm thấy viên mãn: "Theo tôi đi."

Anh tích chữ như vàng, mạnh nịnh lại không muốn, cô ra sức vùng vẫy trong lòng anh, mãi đến khi thi vinh sầm mặt, hung ác nham hiểm nói một câu: "Còn dám càn quấy, tôi sẽ làm em đến chết trong xe!"

Mạnh nịnh sợ hãi, cô run run cánh môi, dáng vẻ cô yếu đuối lúc này ở trong lòng thi vinh tựa như một con gà con, thi vinh chỉ cần dùng sức một chút là có thể cắt đứt cổ của cô.

Mạnh nịnh không dám nói nữa, dọc đường đi tay thi vinh cũng không để yên, lúc nào cũng muốn mò vào trong đồng phục mạnh nịnh vỗ về chơi đùa, mạnh nịnh không chịu, không ngừng cự tuyệt, hai người cứ anh tiến tới, tôi cự tuyệt như vậy không ai chịu thua.

Thi vinh đưa mạnh nịnh về khách sạn, vừa vào gian phòng, anh liền hỏi: "Thích không?"

Một căn phòng lớn như vậy, giờ phút này bày đầy quần áo và trang sức đủ loại kiểu dáng, mạnh nịnh thấy mà hoa cả mắt, quả thực cũng bị chọc mù mắt rồi. Đây là Thi vinh muốn lấy lòng cô, nhưng cô không hiểu, chỉ cho là anh đang vũ nhục cô.

Thi vinh cho rằng lôi kéo mạnh nịnh là điều dễ dàng. Tuổi cô còn nhỏ, lại không hiểu biết gì, tư liệu của cô anh cũng xem xong rồi, đi theo anh là d/d/l/q/dđược, có gì không tốt sao? Anh sẽ hiếu thuận với ba cô như bề trên, đến như bạn trai nhỏ kia của cô, anh có thể cho cậu ta một khoản tiền rất lớn, sau đó đưa cậu ta ra nước ngoài học, chỉ cần bọn họ chia tay, sau đó cô đi theo anh là được. Thi vinh cảm thấy, đây không phải là một vấn đề nhỏ rất đơn giản sao?

Anh vừa nghĩ ra phương pháp giải quyết rồi kích động muốn chết, lập tức gọi điện thoại bảo người chuyển một đống quần áo mới và trang sức tới, chính vì muốn tạo niềm vui cho mạnh nịnh. Hi vọng cô có thể vui vẻ, hơn nữa có thể cảm thấy được sự thành tâm của anh.

Cảm xúc bình tĩnh, hơn nữa đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thi vinh vẫn ôn hoà vô cùng, tuy rằng không thích nói chuyện, gương mặt lạnh lùng, nhưng kỳ thật đã là mười phần nhân từ rồi.. Nếu cho rằng anh như bây giờ không tính là ôn hòa, như thế nhất định là chưa từng thấy anh khi nổi cáu.

Anh tự cho là mạnh nịnh nhất định sẽ chấp nhận anh, anh thật lòng thật dạ, muốn dẫn cô về thủ đô, cả đời sẽ để cô ở lại bên anh, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ sao?

Anh được chiều mà sinh hư, là thiên chi kiêu tử ngậm thìa vàng sinh ra, có chỉ số thông minh và năng lực xuất sắc, tiền tài quyền thế lại càng không thiếu, duy chỉ không hiểu được cái gì gọi là tôn trọng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh nịnh đỏ bừng, thi vinh cho rằng cô nhìn thấy nhiều như thế nên kích động nọ kia, không nghĩ tới cô lại mắng anh: "Đi chết đi đồ bệnh thần kinh này!" Nói xong liền muốn chạy.

Cô có thể chạy trốn đi đâu. Dù chạy về phía nào thì đâu thoát khỏi anh cơ chứ? Thi vinh không hiểu vì sao mạnh nịnh muốn vùng vẫy, cũng không hiểu vì sao cô không nghe mình nói, nhưng anh không chút do dự nào mà bắt được cô, nhanh chóng ôm cô vào lòng không cho động đậy. Mạnh nịnh điên cuồng giãy dụa vài phút, sức cùng lực kiệt không thể chạy trốn được nữa, lúc này mới nhụt chí. Thi vinh bị cô náo loạn nên có phần mất hứng: "Nếu em còn không nghe theo tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí với ba em."

Mạnh nịnh nghe vậy, trợn mắt: "Anh muốn làm gì?!"

"Năm nay ông ấy sẽ bình chức đúng không?" Thi vinh thản nhiên hỏi. "Đầu năm nay không ít vụ án dâm ô bé gái đâu, nếu là xảy ra trên ba em cũng cực kỳ bình thường thôi."

Đây là sự uy hiếp vô cùng khéo léo. Vốn rõ ràng như thế, là vì là vì thi vinh biết mạnh nịnh hiểu.

Quả nhiên, một giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền trắng bệch: "Anh!"

"Tôi là nói thật." Thi vinh gật gật đầu. "Em theo tôi, thì chuyện gì cũng không có nữa."

Mạnh nịnh tính tình bướng bỉnh, cô liều chết cũng không theo: "Không bằng anh giết tôi luôn đi, tôi không cần gì ở anh cả, cũng không muốn cùng với anh! Tôi không thích anh một chút nào cả! Vĩnh viễn tôi cũng không thích anh!"

Thi vinh vừa nghe được, biến sắc, nhưng có thể thấy được anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh trở lại, nói với mạnh nịnh: "Làm nhiều thì sẽ thích thôi." Nói xong, liền nhào đến đẩy mạnh nịnh xuống giường.

Hai giờ sau, mạnh nịnh bước một cách cứng ngắc kì lạ lên xe, được tài xế đưa đến cổng trường. Cô hận muốn chết! Cô như vậy là thế nào? Thi vinh muốn cô, cô liền có mặt, sau đó chờ anh ta phát tiết xong rồi rời đi? Cô như vậy là sao chứ?

Ngoại trừ đồng phục bên ngoài, trên người từ trong ra ngoài đã thay đổi mới hoàn toàn. Quần lót mới, áo T-shirt mới, bít tất giầy cũng là mới, ngay cả điện thoại cũng bị ép đổi thành kiểu dáng mới nhất. Mạnh nịnh không biết mấy thứ này tốn bao nhiêu tiền, nhưng chúng tốt đến nỗi khiến cô vừa chạm vào đã có cảm giác xa xỉ. Cho nên bây giờ là sao, cô đang dựa vào việc bán thân mình để đổi lấy chút vật chất thưởng cho sao? Mạnh nịnh cô không thể thấp hèn như thế!

Còn có thi vinh kia, anh ta cho rằng anh ta là ai? Vậy mà uy hiếp cô trong vòng ba ngày phải đoạn tuyệt hoàn toàn với ngộ chi, điều đó là không thể nào! Dù rằng cô không thể làm người yêu của ngộ chi, thì bọn họ vĩnh viễn là người nhà! Mạnh nịnh cắn chặt răng, không chỗ nào giúp đỡ.

Cô không biết có ai có thể đến giúp cô được, cô cũng không biết nên tin ai. Mỗi khi ở cùng thi vinh, thời gian một ngày cứ như một năm, mà thi vinh còn luôn luôn mang lại cho mạnh nịnh một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này, thì cảm giác được anh ta không phải là người tốt.

Truyện Chữ Hay