Phía bắc kinh thành, bên ngoài Dược Tiên Đường, người đến khám bệnh xếp thành hàng dài không dứt.
Tại phòng ngoài Dược Tiên đường, thầy thuốc ngồi thành hàng đang khám bệnh hết lượt này đến lượt khác. Mấy dược đồng đã trải qua huấn luyện đứng bên cạnh, nghe thầy thuốc giảng giải bệnh xong sẽ căn cứ vào đó mà đi bốc thuốc.
Ở phòng trong, có nữ thầy thuốc, chuyên khám bệnh cho phụ nữ. Nữ bệnh nhân nào muốn được nữ đại phu khám thì chỉ cần nói rõ với hai gã sai vặt đứng ở cửa.
Ngoài cửa, một phụ nhân trung niên và một nam tử trẻ tuổi đang ẵm một đứa bé lo lắng chờ, phụ nhân thấy những người đứng trước mình còn rất nhiều thì khóc lớn, quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin gã sai vặt đang duy trì trật tự, hi vọng đối phương có thể cho vào trước.
“Vị đại nương này, làm cái gì vậy.....ai, các đại phu đều nói không chữa được rồi. Đại nương cần gì phải khổ thế chứ!” gã sai vặt thấy vậy, khuyên nhủ không ngừng.
“Tiểu ca, ta thật là không có biện pháp, phu thê nữ nhi của ta đều chết rồi, chỉ để lại đứa bé này, ta không thể trơ mắt nhìn nó chết được! Hu hu hu....”
“Vị đại ca này, giúp mẹ ta đi, van cầu ông chủ các ngươi giúp đỡ, nếu chữa hết, Vương Nhị ta biết ơn ông chủ suốt đời, dù không có tiền, nhưng ta có sức lực, sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cả đời, chỉ cần cho ta chút cỏ là được.” Nam tử nhìn mặt chất phác đứng bên cạnh phụ nhân trung niên, nói cực kỳ thành khẩn.
“Tiểu.....công tử, người đó thật thú vị, dáng dấp khờ khạo, nói chuyện cũng khờ khạo”. Trên lầu hai của Dược Tiền Đường, Thanh Nhi đang mặc trang phục nam, nghe vậy, thì cười ngả nghiêng ngả ngửa.
“Nha đầu chết tiệt ngươi còn cười, không thấy người ta đang rất khổ sở sao?” Trúc Thanh mắng. Thanh Nhi nghe vậy, biết mình sai rồi, ngượng ngùng nói, “Công tử, ta thấy người xếp hàng trước họ còn nhiều lắm, hay là cho họ vào trước đi!”
“Ừ, đi đi!”
Thanh Nhi đi truyền lời, hai người được vào trước, vậy mà sau nửa canh giờ, khi hai người đi ra, vẻ mặt còn đau khổ hơn lúc vào.
Như Ca vừa quay đầu liền thấy Thanh Nhi vẻ mặt như đưa đám đi vào, “Tiểu thư, là ho gà, mười đại phu đều nói không chữa được, hiện tại ở lầu dưới đang lấy lá ngải trừ độc đấy.”
Ở Đại Chu ho gà là bệnh không chữa được, đứa bé nào mắc bệnh thì đều không trị mà chết. Rất dễ lây lan, nên rất nhiều tiệm thuốc không tiếp nhận bệnh này, vì vậy Như Ca cũng chưa từng tiếp xúc với bệnh.
“Ngươi đi dẫn họ lên đây đi!” Mặc dù chứa từng tiếp xúc, nhưng ngẫm lại cẩn thận, vẫn có mấy phương thuốc có thể dùng được.
Thanh Nhi nghe vậy, vẻ mặt vốn đang đưa đám sáng rực lên, “Dạ, công tử”. Y thuật của tiểu thư thì khỏi bàn, thuốc trong Dược Tiên Đường đều là do tiểu thư phối cả. Ở Phàn Thành, không phải tiểu thư đã chữa hết bệnh cho rất nhiều người đó sao, trong đó không thiếu bệnh nan y!
Ngoài Dược Tiên Đường, phụ nhân trung niên ẵm đứa bé khóc nức nở, Vương Nhị thấy đứa cháu ho đến mức sắp thở không nổi, trên gương mặt chất phác cũng có nước mắt.
Đang lúc hai người định về nhà chuẩn bị hậu sự, thì được một dược đồng mặc áo xanh dẫn vào Dược Tiên Đường lần nữa.
“Chẳng phải đã nói không chữa được rồi mà! Sao lại vào nữa?”
“Chẳng lẽ còn đại phu giỏi hơn nữa?”
“Dược Tiên Đường thật là đặc biệt, ho gà mà cũng nhận, hai người kia đã đi nhiều nơi rồi đó, đại phu nào cũng vừa liếc mắt đã đuổi đi, Dược Tiên Đường lại nhận khám nhiều lần. Chỉ dựa vào điểm này, về sau ta chỉ khám bệnh ở đây thôi.”
.........
Những người xếp hàng chờ lâu quá muốn đi, đột nhiên cảm thấy chờ đợi là rất đáng giá, tiếp tục ở lại. Gã sai vặt ngoài cửa thấy vậy, đứng càng thẳng người.
Lại nói, Vương Nhị được dược đồng áo xanh dẫn lên lầu hai, thấy vị công tử mặc y phục trắng ngồi đó thật chẳng khác gì tiên nhân trong tranh.
“Ta là Vương thị, chào đại phu”, phụ nhân trung niên thấy thầy thuốc trẻ tuổi, lòng vốn tràn đầy hi vọng cũng hơi trầm xuống.
Thấy phụ nhân hình như không quá tin tưởng mình, Như Ca cười nhẹ, “Đứa bé này đã bệnh hơn nửa tháng, từ bảy ngày trước bắt đầu ho khan, nhảy mũi. Hiện giờ thân thể co quắp, ho ra nhiều đàm, lúc ho còn có tiếng rít như gà gáy.”
“Đúng đúng, chính là như vậy, đại phu, xin ngài bắt mạch thử!” Nghe Như Ca nói, phụ nhân không còn boăn khoăn nữa, vị thầy thuốc này chưa bắt mạch mà đã nhìn ra bệnh, nhất định là cao nhân.
Như Ca bắt mạch cho đứa bé, mày nhíu lại, đứa bé này chẳng những bị ho gà, mà thân thể cũng vô cùng yếu ớt, nếu cứ cho thuốc theo cổ phương, e rằng phản tác dụng.
Phụ nhân thấy Như Ca nhíu mày, sợ không còn hi vọng nữa, bắt lấy tay Như Ca siết thật chặt, “Đại phu, có thể cứu đúng không? Đại phu!”
“A” Như Ca bị đau hô nhỏ.
“Vị đại nương này, sao lỗ mãng vậy, công tử nhà ta bị thương rồi.” Vốn đang đồng tình với phụ nhân, Thanh Trúc và Thanh Nhi nghe Như Ca hô nhỏ, vội nhìn, thấy trên cánh tay trơn bóng của Như Ca có mấy vết hồng hồng chói mắt vô cùng, nhất thời giận nói.
“Thanh Trúc, được rồi.” Đứa bé bệnh thế này, phụ nhân làm gì còn tâm trạng để ý những việc khác.
“Thật xin lỗi, đại phu, thật xin lỗi, mẫu thân ta không phải cố ý, ta thay bà nhận lỗi, xin ngài thương xót, nhất định phải cứu đứa bé.” Vương Nhị rất sợ thầy thuốc tuấn tú này không chịu trị nữa, vội vàng kéo phụ nhân quỳ xuống nói xin lỗi.
“Đại phu, ta van ngài, cứu đứa bé! Cầu xin ngài.....”
“Đứa nhỏ này lúc còn trong bụng mẹ đã không tốt, ta cần thời gian để tìm một loại dược liệu đặc biệt, trước cứ uống theo đơn thuốc này, ngày ba lần, mỗi lần một viên, để kiềm hãm bệnh . Mười ngày sau, trở lại đây!” Như Ca viết đơn thuốc xong đưa cho dược đồng đi bốc. Nhìn đứa bé này, Như Ca liền nhớ tới đứa con đã chết ở kiếp trước của mình, không đành lòng từ chối, đành nghĩ biện pháp tìm loại dược liệu quý đó thôi.
“Đại phu, tiền thuốc......”
Như Ca thấy quần áo được giặt đến sờn của hai người, còn thu tiền thuốc gì nữa, “Những thuốc này không đáng bao nhiêu tiền, các vị cứ lấy đi!”
“Đại phu, cám ơn ngài! Cám ơn! Cả nhà ta đời này nguyện làm trâu làm ngựa để đền ơn ngài. Xin đại phu cho biết nhà ngài ở đâu, tên họ là gì, ta nhất định lập bài vị cầu phúc cho ngài”, phụ nhân nhận lấy thuốc từ dược đồng, kích động nói.
“Chủ tử ta là Ngọc phủ.......”
“Thanh nhi!” Như Ca quát một tiếng, hơi giận, nếu nói ra vậy mình cần gì phải cải trang để khám bệnh nữa.
Nghe Như Ca quát, Thanh Nhi lập tức che miệng lại.
Nghe được hai chữ ‘Ngọc phủ’, phụ nhân có vẻ trầm tư, sau đó cúi chào Như Ca rồi đi, trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên xoay người lại nói, “Đại phu là vị tiểu thư mới tới Ngọc phủ đúng không?”
Thấy Như Ca kinh ngạc, phụ nhân cười nhẹ nói, “Ta là ma ma trong viện lão phu nhân, chẳng qua bất tài, không phải thân tín của lão phu nhân. Nhưng nếu ngày nào đó tiểu thư cần ta, ta sẽ tận lực giúp đỡ, chết cũng không từ.”
Nói xong, phụ nhân ẵm đứa bé đi.
Lưu lại đám người Như Ca cảm thán một câu: thế giới này thật nhỏ!