Cúp máy, Khánh thở dài nhìn Quân. Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Hỏi có chuyện gì thì anh không nói. Sắc mặt càng ưu tư trầm trọng khiến Quân càng nóng lòng muốn biết được ai vừa nói chuyện với Khánh xong.
Thấy anh cố ý trốn tránh là cô hiểu ở đây còn có hai đứa nhỏ. Đành dỗ chúng đi học bài rồi quay lại nói chuyện.
“Có chuyện gì gấp sao? Nhìn anh có vẻ rất căng thẳng.”
Lại thở dài, Khánh khàn khàn nói:
“Công ty xảy ra chuyện rồi. Anh phải về xử lý gấp. Em ở lại đây ngoan ngoãn đợi anh quay lại đón nhé.”
Nói xong Khánh định đứng dậy thu dọn đạc thì vợ đã níu tay lại.
“Em về cùng anh.”
Chắc chắn là chuyện gì nghiêm trọng lắm nên anh ấy mới căng thẳng như vậy.
“Nhưng còn hai đứa nhỏ.”
Vợ muốn đi cùng anh rất vui nhưng lòng vẫn phân vân khi hai đứa nhỏ sẽ không có ai chăm sóc.
“Em sẽ nhờ Huy Nam. Anh nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi.”
“Mặt mày cứ như đưa đám vậy làm em lo muốn chết.”
Khánh sốt sắng hẳn. Chẳng còn thời gian để mà nói rõ mọi chuyện. Đợi lên xe rồi anh sẽ nói cho cô biết.
“Không còn nhiều thời gian nữa rồi. Em đi gặp Huy Nam nhờ vả anh ta chăm sóc hai đứa nhỏ mấy ngày. Xong rồi chúng ta khởi hành về thành phố ngay trong đêm.”
Dù lóng ngóng chẳng biết cách săn sóc trẻ con nhưng Huy Nam vẫn vui vẻ nhận lời. Trông Quân đang gấp gáp hoang mang. Anh biết chắc là có chuyện gì lớn nên hai vợ chồng mới rời đi trong đêm như vậy.
Biết lần này đi sẽ khó có cơ hội quay lại đây. Quân liền ôm hai đứa nhỏ khóc sụt sịt. Tạm biệt mọi người dân trong bản cô cám ơn họ thời gian qua đã giúp đỡ mình rất nhiều. Ai nấy đều không nỡ để cô giáo Quân về thành phố nhưng bất đắc dĩ phải chia tay tại đây.
Chiếc xe bán tải vừa chuyển bánh, Quân ngoảnh lại nhìn đằng sau, tay vẫy vẫy tạm biệt.
“Sau này có thời gian anh sẽ đưa em lên đây.” Khánh dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Anh nói cho em nghe đi! Chuyện gì đang xảy ra ở công ty vậy?”
Mệt mỏi tựa đầu vào vai vợ, Khánh thấp giọng:
“Khu dự án ở phía biển vừa xảy ra sự cố sập giàn giáo. Bốn công nhân rơi từ trên đấy xuống đấy đều không qua khỏi, người còn đang cấp cứu trong bệnh viện. Thư ký Phương vừa mới thông báo tình hình cho anh. Ba lại lên cơn đau tim nên chúng ta phải trở về nhanh nhất có thể.”
“Tại sao lại xảy ra cơ sự này chứ?”
Quân biết hậu quả của việc sập giàn giáo gây ra án mạng này không hề nhỏ. Lần này WL sẽ phải đối mặt với việc bị điều tra, tấn công chỉ trích từ mọi phía.
“Lần trước khu dự án ấy vừa mới bị Sở kế hoạch gửi công văn xử phạt sai phạm. Anh lo lần này sẽ còn nghiêm trọng hơn.”
Nỗi lo lắng cứ dần lớn trong Khánh. Chuyện này không phải nói giải quyết được trong ngày một ngày hai là giải quyết được.
“Mọi thứ càng ngày càng phức tạp rồi đây.”
Ôm chặt lấy Khánh, Quân nhẹ nhàng an ủi:
“Trước mắt chúng ta cứ xem xét tình hình đã. Em tin là anh sẽ giải quyết ổn thoả. Anh xã của em giỏi lắm.”
Đành cười, vuốt vuốt tóc mai của vợ Khánh liền hôn lên đấy.
“Cám ơn bà xã.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Thế nên anh không được giấu em bất cứ chuyện gì đâu đấy.”
“Tuân lệnh.”
“Em ngủ một lát đi kẻo mệt. Đường còn dài tranh thủ chợp mắt một lúc đi.”
Chuyện lớn như thế Quân cũng lo lắng không kém gì Khánh. Liên quan đến mạng người và danh tiếng của WL cô đâu còn tâm trí mà nghỉ ngơi. Nhìn Khánh căng thẳng mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, chân mày lại Quân thực rất đau lòng.
Sóng gió lại nổi lên. Đến khi nào họ mới sống một cuộc sống yên ổn được đây?
Nhìn ba chồng mệt mỏi hốc hác tiều tụy chỉ sau vài tiếng đồng hồ, Quân lo rằng ông ấy sẽ ngã quỵ mất. Vụ việc quá bất ngờ khi xưa nay WL là một chủ đầu tư luôn cẩn trọng và luôn đảm bảo an toàn lao động.
“Bây giờ công an đang điều tra làm rõ nguyên nhân gây sập giàn giáo là gì. WL là chủ đầu tư phải cho người nhà nạn nhân một câu trả lời chính xác nhất. Họ cần một lời giải thích thoả đáng từ chúng ta.”
Ông Hưng mệt mỏi nói. Tay cứ đấm vào lồng ngực khi tim một lúc lại lên cơn đau.
Trước khi giàn giáo sập xuống thì nó đã có hiện tượng rung lắc nhiều lần nhưng chỉ huy công trường vẫn yêu cầu các công nhân làm việc bình thường. Một cơn chấn động được tạo nên khi cả giàn giáo đều đổ sụp xuống trong vài giây. Lực lượng cứu hộ cứu nạn và phòng cháy chữa cháy đã kịp thời có mặt tại hiện trường và nhanh chóng giải cứu và đưa người bị thương đi cấp cứu.
Một người chứng kiến toàn bộ sự việc đang thuật lại cho Khánh nghe. Dù đã sống sót an toàn nhưng khi nhắc lại anh ta vẫn không khỏi rùng mình kinh sợ.
Hiện tại chỉ huy công trường đã bị tạm giữ để phục vụ điều tra.
“Mọi chuyện để con giải quyết. Lâu nay ba vất vả rồi.”
Khánh biết rõ lần vi phạm này cơ quan chức năng sẽ vào cuộc và yêu cầu WL phải tạm dừng xây dựng để phục vụ điều tra. Cho nên anh đã lệnh cho thư ký Phương lập tức báo cho chính quyền địa phương để tiến hành giải quyết sự việc. Nếu không tình hình sẽ đi theo chiều hướng xấu hơn.
“Tuy chỉ là phận đàn bà con gái nhưng con sẽ cùng anh Khánh giải quyết ổn thỏa. Vì vậy ba cứ yên tâm, hãy giữ gìn sức khoẻ.”
Quân cố an ủi khuyên lơn ba chồng. Cô chỉ mong với cái sức hèn mọn của mình cũng sẽ nghĩ ra cách giúp chồng giải quyết vấn đề.
“Cám ơn con gái.”
“Thằng Khánh theo ba vào phòng một lát.”
Đỡ ba đứng lên Khánh dìu ông trở về phòng nghỉ ngơi. Những người mắc bệnh về tim như ông gặp khó khăn khi đi bộ. Luôn phải cần đến gậy chống mới có thể bước từng bước chậm rãi như vậy. Ngồi xuống chiếc ghế nệm ông trầm trầm giọng.
“Con định lên phương án giải quyết như thế nào?”
“Trước tiên phải đến xin lỗi động viên người nhà nạn nhân. Ngày mai con và Khánh Quân sẽ đến nhà tang lễ để phúng viếng. Đợi có kết quả điều tra sẽ tới bước tiếp theo.”
“Ừ, mong mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả.”
“Vâng.”
“Còn một điều nữa ba muốn nói với con.”
Khánh không nói gì chỉ ngồi yên để nghe.
“Con có biết vì sao tập đoàn của chúng ta lại có tên là WL không?”
Vốn dĩ Khánh chỉ nghĩ đó chỉ là một cái tên được ba mình ngẫu hứng đặt. Nghe câu hỏi này rồi anh mới ngạc nhiên. Hai cái chữ ấy có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Lắc nhẹ đầu, Khánh tiếp tục im lặng để nghe ba mình nói tiếp.
“Hai chữ cái W và L được lấy từ chữ WORLD(thế giới). Con là thế giới của ba mẹ, là tất cả của chúng ta. Vì thế ba mẹ mới cái chọn cái tên WL để thể hiện tình yêu thương dành cho con.”
“Dù có ghét ba vì hay đánh đòn mắng nhiếc nhưng mong con hiểu đấy là ba muốn rèn dũa muốn dạy con nên người đàng hoàng tử tế.”
“Sau này WL cũng sẽ thuộc về Phan Quân Khánh con. Ba mong con hãy giữ gìn bảo vệ và phát triển cái WL mà lão già này dành cả tâm huyết.”
Đi hết bất ngờ đến xúc động và hối hận, Khánh không sao cất lên thành lời. Anh và ba đã xuất hiện khoảng cách từ lâu khi có quá nhiều quan điểm trái ngược. Mỗi lần bị ba chỉ trích dạy dỗ là Khánh lại chẳng giữ được bình tĩnh. Nói đôi ba câu xong rồi bỏ đi. Ngay đến việc ba bị bệnh nặng anh cũng không nhận ra.
Thì ra bấy lâu nay anh vẫn không hiểu được tình cảm và nỗi lòng của ba mình. Thương cho roi cho vọt, bây giờ thì anh đã hiểu được lúc đánh mình ông ấy cũng đau xót lắm.
Cúi đầu, Khánh nghèn nghẹn nói:
“Con xin lỗi vì tất cả. Xin lỗi vì con đã quá ương bướng không chịu nghe lời của ba.”
“Cám ơn ba mẹ đã nuôi nấng và dạy con thành người. Con sẽ cố gắng để không phụ lòng tin yêu của ba.”
Vỗ lên vai Khánh ông Hưng nhẹ nhàng động viên con trai. Mọi thứ vẫn chưa muộn nên ông vẫn gật đầu hài lòng với lời xin lỗi của đứa con trai một thời ngỗ nghịch ương bướng.
Sáng hôm sau theo như dự kiến ban đầu Khánh và Quân đã mặc đồ đen đi đến nhà tang lễ để phúng viếng. Các nạn nhân xấu số của vụ sập giàn thảm khốc được đưa về đấy để cử hành tang lễ chung do WL chuẩn bị.
Vòng hoa trắng được đặt xung quanh, khói hương nghi ngút, rợp trắng khăn tang quấn trên đầu. Tiếng khóc bi ai đến xé lòng của người nhà nạn nhân, họ gào lên trong thảm thiết. Giây phút người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến ai nấy không cầm được nước mắt.
Tang thương bao trùm cả gian phòng lớn.
Thắp hương và vái lạy xong xuôi, hai vợ chồng Khánh đứng trước mặt gia quyến tự xưng là người của WL đến đây để xin lỗi và an ủi gia quyến.
Vừa nghe đến hai chữ WL là một số người đã lao ra vây quanh hai vợ chồng. Họ quát nộ gào thét trong căm phẫn.
Túm lấy cổ áo Khánh một người phụ nữ vừa khóc vừa hét:
“Các người trả chồng lại cho tôi. Trả cha lại cho các con của tôi. Các người là lũ giết người.”
“Chúng mày còn mặt mũi để đến đây? Cút ngay!”
“Giết người thì phải đền mạng. Phan Hưng đâu rồi? Ông ta đang ở đâu?”
“Cút đi. Ở đâu không ai hoan nghênh người từ WL tới hết. Đừng có làm người chết phải đội mồ sống lại hỏi tội chúng mày.”
“Con trai tao đang sống khoẻ mạnh thì lại nằm ở trong kia. Chúng mày coi mạng người là cỏ rác ư?”
“Tại sao lại sập giàn giáo? Các người trả lời đi!”
“Đừng tưởng các người có quyền có thế là muốn coi thường người khác. Chúng tôi sẽ theo kiện đến cùng.”
“Phan Hưng đâu? Nói ông ta tới đây quỳ rạp xuống cầu xin những người nằm ở kia tha thứ đi.”
Khánh hiểu được sự mất mát này quá lớn. Lòng họ đang dậy sóng phẫn nộ khi người thân chết oan uổng như vậy. Anh cũng không dám phản kháng cứ để họ trút giận lên cơ thể mình. Hoảng sợ khi những người ấy quá kích động và ra tay đánh chồng mình Quân cố ngăn cản, miệng liên tục cầu xin mọi người dừng lại. Vệ sĩ thấy ông bà chủ mình bị tấn công liền lao ra bảo vệ. Dù chẳng xảy ra xô xát gì nhưng việc vệ sĩ của Khánh ngăn cản những người đấy càng khiến họ phẫn nộ. Tình thế ngày một rối ren.
Quân thất thanh hét lên khi có người đấm mạnh vào mặt Khánh đến chảy máu. Ông chủ đã bị thương buộc lòng các vệ sĩ phải dùng biện pháp cưỡng chế, đẩy những người đang nổi điên kia ra xa. Hành động ấy vô tình lại khiến họ càng căm thù người của WL.
Chẳng thể ở lại đây được nữa vệ sĩ đành tháp tùng ông bà chủ mình ra bên ngoài.
“Phan Hưng. Đồ con rùa rụt cổ. Không dám lộ mặt nên mới để con trai ông đến đây à?”
“Chúng mày cút hết đi! Đừng để tao nhìn thấy chúng mày thêm một lần nào nữa.”