“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

chương 140: có không giữ mất đừng tìm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm những vệt nắng xuyên qua ô cửa chiếu vào phòng. Gió thổi vô tình khiến khung cửa sổ đập mạnh vào bức tường. Nghe thấy tiếng động mạnh Quân mơ màng tỉnh lại. Mệt mỏi tay chân rã rời cảm giác cả người như bị xe lu cán qua. Nhận ra sự bất thường ở dưới thân. Có cái gì đấy khiến nó căng tê khó chịu Quân lập tức mở to hẳn mắt. Nhìn rõ cánh tay đàn ông đang ôm gọn mình. Giật bắn người, theo phản xạ Quân lập tức co rút khiến người nằm sau lưng bị kẹp chặt thầm rên lên một tiếng.

Nhận ra bên trong mình bị lấp đầy với một dị vật nào đấy Quân hoảng hốt hất một bên chăn ra. Cảnh xuân đập vào khiến hai mắt thành dao nhọn. Hạ bộ của cô đang gắn kết chặt chẽ với vật đại biểu của đàn ông. Hét toáng lên Quân giãy người dứt ra rồi quay lại nhìn kỹ tên đàn ông ấy là ai. Đôi mi khép chặt, khuôn mặt với đường nét rõ ràng không lệch đi đâu được.

“Phan Quân Khánh. Tên cầm thú. Hôm qua anh đã làm gì tôi?”

Gào lên trong tức giận, Quân dùng chăn che phần thân của mình rồi lấy gối đánh túi bụi lên người Khánh. Tuy nhiên anh vẫn ung dung từ từ mở hờ mắt. Nhớ lại những trận kích tình tối qua Khánh hân hoan vui vẻ nhìn cô, dịu dàng hỏi:

“Em tỉnh rồi sao?”

Nghiến răng Quân lại hét lên:

“Rốt cuộc hôm qua anh đã làm gì tôi?”

Bật cười, Khánh cứ lo cô tỉnh dậy sẽ nhớ mọi chuyện và cho tẩn cho anh một trận không thương tiếc. Nhưng mà may quá con sâu rượu này lại chẳng nhớ gì cả. Khánh giương mắt nhìn cô rồi nói:

“Cái đó anh phải hỏi em mới đúng. Hôm qua em uống rượu nhiều như thế. Anh đã ngăn cản nhưng em cứ đòi uống. Làm loạn khắp nơi. Đưa về nhà thì quấn chặt lấy anh không buông.”

“Em nhìn xem trên người anh toàn dấu vết cào cắn của em.”

Nói xong Khánh liền bật người dậy hất tung chăn phô diễn toàn bộ cơ thể cường tráng không một mảnh vải che thân để chứng minh mình vô tội.

Nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của Khánh lộ ra trước mặt Quân hét toáng lên, vội nhắm tịt mắt lại tay quơ chiếc gối đánh tiếp vào anh:

“Biến thái. Không thể nào!”

Siết chặt cổ tay Quân, Khánh kéo cô ngã vào lòng mình rồi ôm chặt. Hai thân thể không một mảnh vải lại dính sát nhau.

“Em còn định chối nữa sao? Tối qua em còn nhiệt tình ôm lấy anh không chịu rời. Bây giờ lại đuổi đánh anh là có ý gì?”

Nghe xong hai má Quân lập tức đỏ ửng. Từng vết cào cắn in rõ trên da thịt Khánh khiến cô đen mắt lại. Hắn đâu thể tự làm ra mấy cái dấu này. Nhìn xung quanh thấy áo quần, nội y rải rác khắp nơi, ga giường nhăn nhúm. Những điều đấy đã chứng tỏ đêm qua bọn họ đã rất nồng nhiệt với nhau.

Nguyễn Trần Khánh Quân mày mê trai đến mức độ này luôn hả? Đồ đầu heo.

Vội vàng đẩy Khánh ra Quân toan nhảy xuống tìm lấy áo quần của mình để mặc vào rồi rời khỏi đây. Nhưng eo và chân mỏi nhức dưới thân lại tê tê khó chịu cô chẳng thể vận động được. Khánh lại nhanh hơn túm được tay cô lại liền vật ngửa nằm ra giường. Nhíu mày không vui:

“Em ăn cho đã rồi muốn chuồn sao? Em không tính chịu trách nhiệm với anh à?”

“Đôi bên tự nguyện. Có ai bắt ép anh đâu.”

Quân phơi cái vẻ tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Thầm nghĩ hắn nhiều tiền như vậy cô mà chịu trách nhiệm bằng tiền thì quá sai. Huống hồ tối qua chỉ mình cô và Phan Quân Khánh đâu ai biết phải chăng là hắn dụ dỗ cô.

Câu nói vừa thốt ra Khánh liền cúi xuống, môi chạm vào vai cô rồi cắn mạnh lên đấy. Cong người lên vì đau Quân giãy giụa cố thoát thì bị người trên đè ép mạnh xuống. Bên dưới của cả hai chạm vào nhau. Kích thích đến mức vật lớn ấy dần dần đang lớn lên.

Cảm nhận được mùi nguy hiểm của Phan Quân Khánh khi hắn nở một nụ cười xảo quyệt. Quân lập tức chống trả hai tai áp lên ngực hắn cố đẩy ra. Nếu không cô sẽ lại thành miếng thịt sống để hắn xơi tái.

“Dậy đi.”

Mèo con lại không nghe lời Khánh quyết định phải trừng phạt một chút để cho cô nhớ. Đang muốn xông vào thì nhớ tối qua mình đã làm không biết bao nhiêu lần. Nơi đấy của Quân chưa phục hồi nếu tiếp tục chắc cô ấy sẽ không chịu nổi. Đành trừng phạt bằng cách cưỡng chế thân thể cô rồi hôn mọi nơi. Khi phiến môi đỏ sưng tấy lên rồi mới chịu dừng lại.

Thở đứt quãng vì bị thiếu oxy khi Khánh ngậm chặt môi mình. Quân mệt mỏi xơ lụi nằm im trong lòng anh thở hổn hển. Rất may là hắn đã không làm gì mình. Nếu không lát nữa mình sẽ không xuống nổi giường mất. Hai chân đang co quắp hết cả rồi.

Tứ chi tê liệt Quân mặc cho người bên càn rỡ vuốt ve nắm bóp toàn thân thể mình. Qua một hồi lâu lấy lại được ý thức cô mới đẩy Khánh ra. Cao giọng nói:

“Phiền anh Phan hãy giữ ý tứ một chút. Tôi và anh đã ký đơn ly hôn rồi! Thế nên đừng có tuỳ tiện làm ba cái chuyện này nữa.”

Dù nghe rất rõ Khánh vẫn tỉnh bơ. Sờ sờ mũi mình anh thong thả nói:

“Chúng ta chưa đệ đơn ra toà. Em vẫn là vợ hợp pháp của anh. Chúng ta ngủ với nhau thì đâu có trái pháp luật. Sao phải giữ ý tứ?”

Câu từ “ngủ với nhau” được Khánh nhấn mạnh làm Quân đỏ mặt tía tai. Đến bây giờ cô vẫn hình dung chưa ra tối qua đã xảy ra những gì. Đưa tay đập vào đầu liên tục Quân cố lục lại mọi ký ức.

Tối qua cùng nhau ăn tối và đưa đơn cho hắn ký. Ký xong thì bắt đầu uống rượu rồi ra về. Tiếp đó đã làm những gì thì mình không biết. Thật tệ hại. Phải sớm bỏ cái tật quá chén này đi thôi.

Cũng may là cùng với Phan Quân Khánh còn nếu là người đàn ông khác chắc cô không biết ngẩng mặt lên đâu.

Nghĩ đến tờ đơn Quân mới cuống quýt hỏi hắn. Hôm nay cô phải mang nó đến cho Diệp Minh để trình hồ sơ lên cho toà án. Nãy giờ mãi tranh cãi với Phan Quân Khánh mà quên mất chuyện này.

“Tờ đơn của tôi đâu rồi?”

“Ơ hay. Đồ em, em giữ. Anh chỉ giúp đưa em về nhà thôi. Em không những không cảm ơn mà còn giày vò anh suốt một đêm.”

Khánh buột ra những câu này vô cùng bình thản, bình thản đến mức người đối diện nhìn vào cũng chẳng phát hiện ra anh đang nói dối để lấp liếm hành vi xấu xa của mình.

“…”

Trong đầu cái tên biến thái này chỉ nhớ đến chuyện đấy thôi sao?

“Nói dối! Nhanh trả nó đây lại cho tôi.”

Cô không tin là nó có thể mất một cách vô lý như vậy được. Trừ phi người đàn ông này giở trò giấu nó đi.

Khánh tiếp tục xảo biện:

“Ơ anh nói thật mà. Anh lấy nó để làm gì? Là do em không cất cẩn thận bây giờ lại truy hỏi anh.”

Dù hôm nay có bị Quân tẩn cho một trận thì anh cũng sẽ không khai ra nó đang nằm ở đâu. Lúc thư ký Phương thông báo rằng đã vứt nó vào thùng rác thì Khánh đã yên tâm tiếp tục cuộc vui. Giờ trang giấy vô dụng ấy chắc là đang ở bãi rác ngoại thành rồi cũng nên.

“Tôi hỏi lại một lần nữa. Bây giờ anh có đưa nó cho tôi không? Còn nếu đã mất rồi thì ký lại tờ khác.”

Quân nổi xung lên. Hai mắt căm phẫn nhìn người đối diện. Tuy vậy Khánh vẫn thảnh thơi vòng hai tay ra sau đầu, ngả người dựa vào đầu giường.

“Em nghĩ chữ ký của Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nói có là có được à? Có không giữ mất đừng tìm. Chữ ký của anh không phải nói ký là có thể tuỳ tiện ký nhé vợ.”

“….”

Chết tiệt. Bây giờ hắn lại dùng chức vụ để bắt chẹt mình đấy à?

Căm tức Quân tiếp tục đập mạnh gối vào người hắn. Nghiến răng hừ một tiếng xong cô lại giận dữ mắng:

“Vô lại.”

Lẩm bẩm trong miệng vài câu Quân muốn nguyền rủa cái tên đàn ông mất nết thích thừa nước đục thả câu này. Hắn lừa mình rồi còn ăn sạch mình. Thật đáng ghét. Nhìn lại cái eo còn dấu tay của hắn niết vào, bên dưới tê đau Quân chỉ muốn phanh thây tên cầm thú này ra hầm nhừ. Cô gầm lên dữ dội:

“Ký đi cho xong chuyện. Chỉ là giả làm vợ chồng mà cứ tưởng là thật à?”

“Vậy hôm cưới em đã thề những gì? Có cần anh nhắc bài cho em không? Mà không, anh vẫn còn video của hôm cưới đấy! Có cần anh mở lên cho em xem lại?”

“….”

Miệng cười cười, Khánh đưa tay mình kéo tay Quân lại giữ chặt. Sờ nhẹ lên chiếc nhẫn cưới rồi truy vấn:

“Còn hôm bị bọn nhà báo theo chân. Em đã nói những gì em có nhớ không? Rằng sẽ không bao giờ tháo nhẫn cưới ra. Em định trêu anh như trêu đứa con nít đấy à?”

“….”

“Thề độc là sẽ mãi bên anh. Bây giờ thì một hai đòi ly hôn. Em không sợ trên cao trừng phạt mình à?”

“….”

Miệng cứng đờ, cả người bất động như tảng đá. Quân im lặng khi không thể phản biện lại những gì diễn ra vào một thời gian trước.

Giờ thì cô đã biết cái ngu của bản thân nằm ở đâu rồi. Chính là cái miệng biết nói dối giúp hắn để rồi bị hắn lấy chúng làm cái cớ bắt chẹt không nể nang gì. Là mình tự chui đầu vào rọ rồi.

“Con m nó.”

Lại buột miệng chửi thề. Tức mà không thể nói lại, chẳng làm gì được hắn. Quân liền nổi đoá:

“Toàn bộ chỉ là giả. Tôi không yêu anh.”

Mạnh miệng hùng hổ đến là vậy. Nhưng lời vào tai Khánh chỉ như đang hát. Anh lại tiếp tục mỉm cười khiến Quân nhăn mặt khó chịu hơn. Sẵn tiện cầm chiếc điện thoại trên tay Khánh vừa chăm chú vào màn hình vừa nói:

“Vậy để anh cho em biết cái này.”

Chiếc loa liền phát ra những âm thanh ái muội của một cuộc ân ái. Là âm thanh của một người phụ nữ đang rên rỉ khao khát được ‘yêu’. Còn người đàn ông thì không ngừng dụ dỗ người phụ nữ ấy nói những lời hoa mỹ.

“Nói. Em yêu ai? Tên là gì?”

“Anh Khánh…Anh Khánh. Em yêu anh Khánh.”

Vừa nghe câu này Quân chết đứng. Thân thể như muốn đổ sụp xuống.

“Quân, nói yêu anh nữa đi! Nói em là của anh. Mãi mãi là của ông xã Phan Quân Khánh.”

“Em yêu anh.”

“Em..em là của anh..của ông xã…của Phan Quân Khánh.”

Những âm thanh mê tình ý loạn ấy là của mình Quân đỏ mặt cúi đầu xấu hổ. Vùng da đỏ lan rộng từ mang tai đến cổ, đầu thì liên tục xì khói. Không thể tin được rằng mình lại có thể thốt ra những lời đáng xấu hổ ấy. Chỉ vì một phút hoan lạc mà nói ra tất cả những gì giấu kín trong tim. Dục vọng thân thể đã bán đứng cô. Nghe những tiếng nức nở tha thiết cầu tình sau đó Quân lại càng giận bản thân mình.

Cùng Phan Quân Khánh trải qua trận hoan ái lại vui sướng đến thế sao?

“Em còn muốn chối nữa không? Rõ ràng là đã yêu anh. Còn không muốn thừa nhận.”

Khánh cố tình bắt bẻ. Nhìn cô vợ nhỏ đang ngượng ngùng xấu hổ Khánh rất vui. Nếu không có tình cảm thì người ta lập tức chối bỏ. Còn Quân thì.

“Anh sao có thể vô lại như thế?”

Tức tối khi bí mật bị phanh phui. Càng điên hơn khi dám ghi lại cảnh lúc cô đang đắm chìm, mê mẩn trong lòng hắn. Giờ thì Quân hiểu ra đôi chút vì sao hắn lại dễ dàng đồng ý ký đơn đến vậy. Phải chăng là để lôi cô lên giường và ghi lại cảnh mây mưa của cả hai rồi uy hiếp cô không được ly hôn. Giận dữ bao phủ khắp người Quân chồm tới túm lấy tai Khánh nhéo mạnh:

“Con m nó. Anh coi tôi là thứ để cho anh lọc lừa trêu đùa có phải không?”

Mình đúng là ngu khi tin lời hắn nói. Bây giờ thì hay rồi. Bị dắt mũi vào tròng luôn rồi.

Nguyễn Trần Khánh Quân. Mày ăn gì mà ngu kinh vậy? Đáng nhẽ cái hôm hắn đến nhà mẹ nói đôi ba câu xong liền đồng ý ly hôn là mày phải nhận ra sự khác thường rồi. Mày mê trai đến mức lú lẫn không nhìn ra vẻ mặt gian xảo đầy ý đồ xấu của hắn sao?

Truyện Chữ Hay