Hôm nay Hứa Âu Thần đưa Thần Thần đi mua một chút đồ ăn cho bữa trưa, vì hôm nay mẹ của bọn nhỏ bị cảm.
Hứa Âu Thần bế đứa bé vào cửa hàng đồ ăn nhanh, dự định ngày hôm nay sẽ mua món ăn tụi nhỏ thích.
Hai người bước vào, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Người đàn ông lịch lãm, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, trên tay đang bế một đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi, trông giống con lai, vô cùng đáng yêu.
Họ gọi đồ ăn mang về, chẳng mấy chốc đã có đồ ăn, nhanh chóng ra xe.
Đến nơi, cậu bé đã tỉnh dậy, gọi bố.
“Về nhà rồi ngủ tiếp với mẹ nhé?” Hứa Âu Thần nhẹ nhàng hỏi cậu bé.
“Mẹ nói nếu ban ngày ngủ quá nhiều thì tối sẽ mất ngủ.” Giọng cậu bé ngây ngô, đáng yêu.
“Thần Thần ngoan, nghe lời mẹ nhé.” Hứa Âu Thần vừa đeo dây an toàn cho con trai nhỏ, mỉm cười.
Lúc họ rời đi từ bãi đỗ xe, mọi người trong nhà hàng vẫn thầm tự hỏi, người cha tướng mạo xuất sắc như vậy, còn người mẹ trông xinh đẹp thế nào mà sinh được đứa con xinh đẹp đáng yêu đến thế?
Nhật Hạ tỉnh dậy khỏi giường, vẫn còn hơi chóng mặt.
Nửa tỉnh nửa mơ ra ngoài bếp, cố gắng uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ.
Thời tiết dạo này thật khắc nghiệt, không cẩn thận chút đã bị cảm.
Nhật Hạ đang định gọi Hạ Nhi xem con bé đi học về chưa, đã thấy tiếng động cơ xe ở trong vườn, biết rằng hai ba người đã về tới nơi rồi.
Vui vẻ cầm chiếc cốc sứ trên tay bước ra ngoài.
Bên ngoài là ba bóng hình lớn nhỏ xuống xe, cậu bé nhỏ tinh mắt thấy Nhật Hạ đứng đó, reo lên hai tiếng “mẹ, mẹ!” Rồi cứ thế lao thẳng về phía cô.
Nhật Hạ ngồi xuống, ôm lấy cơ thể bé nhỏ vừa lao tới, nhẹ nhàng nhắc.
“Cẩn thận kẻo ngã.”
Hai cha con từ sau cũng đi tới, Hứa Âu Thần mỉm cười cầm lấy chiếc cốc trên tay cô.
Nhật Hạ đứng dậy, xoa đầu Hạ Nhi, nắm tay cậu con trai hỏi.
“Hạ Nhi đi học mệt không con? Còn Thần Thần, con đã mua gì cho bữa trưa thế?”
“Con không nhớ lắm, chỉ nhớ mẹ thôi!”
Cậu bé nhỏ nhà Nhật Hạ vừa bước sang tuổi thứ ba, ngoan ngoãn nghe lời, là một tiểu quý ông thực sự, nhưng từ nhỏ vẫn luôn bám dính lấy mẹ mình.
Sáng nay cậu bé được ba chở tới nhà Vương Nhược Đông và Phùng Thiên Ân chơi cùng lũ trẻ con của nhóm bạn chơi thân, vì trạc tuổi nhau nên lũ trẻ có thể bám dính lấy nhau cả ngày.
Cậu bé nhỏ lúc ba tới đón đã cùng các bạn ngủ no nê trong phòng khách, lúc ba tới còn mếu máo đòi mẹ.
Tưởng rằng khi về sẽ leo ngay lên giường tiếp tục giấc ngủ ngon, ai ngờ thấy mẹ mắt đã sáng trưng, tỉnh như sáo.
Trong phòng khách tràn ngập mùi đồ ăn ngon, không khí ấm áp.
Trên bàn ăn là giọng nói líu lo của trẻ con, đang kể chuyện diễn ra từ sáng tới giờ.
Nhật Hạ và Hứa Âu Thần mỉm cười dịu dàng, lắng nghe tiểu công chúa và tiểu hoàng tử ngồi say sưa kể chuyện trên trời dưới biển.
Bữa tối nay Nhật Hạ vẫn còn ốm, chỉ muốn ăn chút gì đó nhẹ nhàng rồi ngủ sớm.
Tối nay Hứa Âu Thần để chăm vợ mà nấu một nồi súp cua to bự, Nhật Hạ dù mệt nhưng vẫn ăn rất ngon.
Một mình ăn hết một tô lớn, làm người chồng nào đó vừa nhìn vừa cảm thán tay nghề nấu ăn của mình.
Ăn xong, Hứa Âu Thần cùng con gái lớn thu dọn bát đĩa, còn Nhật Hạ bế con trai đi tắm rửa.
Buổi tối, cả nhà quây quần trên chiếc giường lớn, kể vài câu chuyện cổ tích thú vị, rồi chị lớn cũng về phòng mình ngủ sau khi hôn chúc ngủ ngon với bố mẹ, còn Nhật Hạ nhẹ nhàng bế cậu út về phòng của mình.
Hứa Âu Thần cũng đi theo, thấy Nhật Hạ đang đặt cậu bé xuống giường, dựa người vào cửa ngắm nhìn hai người.
Nhật Hạ thấy vậy nhẹ nhàng thơm cậu bé rồi tiến tới nắm lấy tay anh.
“Thằng bé vừa về nước đã tràn đầy sức sống.”
“May rằng thằng bé có thể thích nghi nhanh như vậy.”
Hai năm qua Hứa Âu Thần và Nhật Hạ đưa hai con qua Đức định cư một thời gian.
Ông nội Hứa không được khoẻ, phải qua Đức trị bệnh nên tất cả mọi người trong nhà đều qua để tiện chăm sóc ông.
Anh cảm thấy rằng môi trường ở đó cũng rất tốt, cũng muốn thử thay đổi môi trường sống cho bọn nhỏ, liền chờ cậu bé được cứng cáp rồi cũng qua Đức định cư.
Được hai năm, Nhật Hạ liền nhớ mọi người, cả nhà lại quay về nước.
Nhật Hạ uể oải quay về phòng, ôm lấy chiếc laptop lên giường ngồi, than thở với chồng.
“Ngủ cả ngày trời, giờ em không ngủ nổi nữa.”
“Vậy có muốn làm chút gì không?” Hứa Âu Thần ngồi ở cuối giường, nhỏ tiếng trêu chọc cô vợ nhỏ.
“Không muốn, em vẫn mệt lắm.” Nhật Hạ bật cười.
Sau đó Nhật Hạ tiến đến, ôm lấy eo anh, thưởng thức thứ mùi hương cuốn hút trên cơ thể anh.
Mùi hương này vẫn tồn tại bao năm qua, luôn khiến cô có cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Vì anh là “nhà” mà! Họ cưới nhau đến nay cũng được bảy năm, ba năm trước Nhật Hạ sinh em bé thứ hai, anh không rời xa cô một giây một phút nào, toàn tâm toàn ý trở thành người đàn ông của gia đình.
Cho tới khi cô mẹ tròn con vuông mới như trút được một gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhật Hạ ôm anh thật chặt, cảm thấy người đàn ông của gia đình này giờ đã gầy đi rất nhiều, mảnh mai hơn hồi trước, có chút đau lòng.
“Ngày mai mấy nhà hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc thằng bé sẽ chơi tới bến đây.”
Hứa Âu Thần hôn nhẹ lên trán cô.
“Tính cách này không biết di truyền từ ai?”
“Giống cả anh và em.” Nhật Hạ bật cười.
Sáng hôm sau đúng tám giờ, mấy gia đình đã có mặt trước cửa nhà họ.
Cậu bé nhỏ đang được mẹ chỉnh lại quần áo, vừa nghe thấy tiếng đã vui mừng reo lên “Mẹ, mẹ ơi!”
Hứa Phong Thần về nước, điều gì đối với cậu bé cũng lạ lẫm, mới mẻ.
Nhật Hạ thấy con háo hức như vậy rất vui, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Mặc quần áo đẹp đã chứ, không bị Ni Ni và Ảnh Ảnh cười chết.”
Nhật Hạ thay chiếc áo len cho con, cậu bé hiếu kì nhìn mọi người bên ngoài nhưng vẫn ngoan ngoãn hợp tác cho mẹ mặc đồ.
Nhật Hạ bảo cậu bé nhấc chân lên để đi đôi giày Jordan nhỏ vào chân, nhìn tổng thể vừa chững chạc vừa ra dáng một tiểu soái ca.
Nhật Hạ cười, đưa tay khẽ véo gương mặt háo hức đỏ ửng của thằng bé, nói.
“Được rồi, đi thôi.”
Cậu bé vui mừng mỉm cười tươi, thơm má người mẹ mà cậu yêu nhất trên đời rồi chạy ào ra ngoài.
Nhật Hạ mỉm cười, quay qua gõ cửa phòng con gái nhỏ bên cạnh.
Nghe tiếng con gái, cô bước vào, thấy cô bé nhỏ của mẹ năm nào giờ đã cao lớn hẳn lên, khoác trên mình bộ váy len duyên dáng cùng mái tóc dài nữ tính, con bé giống hệt như bản sao nhỏ của Nhật Hạ.
“Xinh quá!” Nhật Hạ trầm trồ.
“Váy bố nhờ bác Di thiết kế cho con đó! Đẹp không mẹ?” Hạ Nhi hào hứng đứng trước gương, xoay qua xoay lại ngắm nghía.
“Đẹp lắm!” Nhật Hạ vừa cười, nói.
Tiến đến chải tóc cho cô con gái giờ đã cao sắp bằng mình.
Thầm cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, cô bé nhỏ năm nào giờ đã mười hai tuổi, sắp thành thiếu nữ rồi.
Khi Nhật Hạ và Hạ Nhi xuống tới nơi, mọi người đã ngồi bên dưới đông đủ, lũ trẻ đang nô đùa vui vẻ ngoài vườn, căn nhà tràn ngập tiếng cười.
Lúc này gia đình cuối cùng cũng tới nơi, Chu Hạ Vũ bước xuống xe, theo sau là Lâm Nhã Tịnh.
Cặp đôi này vừa cưới nhau hôm trước, Nhật Hạ và Hứa Âu Thần quay về cũng là để dự đám cưới của họ.
Cậu bé đang chơi đùa, thấy Chu Hạ Vũ tới thì vui mừng chạy đến, gọi “Anh, chị.”
Lâm Nhã Tịnh mang bầu sáu tháng, xoa đầu Hứa Phong Thần, ân cần hỏi thằng bé ăn sáng chưa, có lạnh không.
Cậu bé hết gật rồi lại lắc đầu, nó rất quý anh và chị.
Con gái Khả Vy và Tu Kiệt tên là Tú Ảnh, năm nay bốn tuổi, tính cách hoạt bát cởi mở giống hệt mẹ mình, hào hứng chạy tới góp chuyện.
“Thần Thần, anh Hạ Vũ, cả tụi nhỏ nữa, chút nữa mình nhảy xuống sông bắt cá nhé!”
Khả Vy ngồi đó phì cười.
“Con lớn hơn ai mà gọi các anh chị là tụi nhỏ hả? Mà con học bơi hai mùa hè cũng đã biết bơi đâu, còn đòi xuống sông bắt cá làm gì hả?”
Mọi người phá lên cười.
Gia đình Hứa Âu Thần lái xe bán tải đi trước, theo sau là ba chiếc xe nữa.
Mấy gia đình đều ghép chung cho ít xe, chứ không họ sẽ thành đi diễu hành mất.
Nhật Hạ ngồi trên ghế phụ xe, vui vẻ nhìn Hạ Nhi đang chỉ cho em trai kia là dãy núi gì, đây là đâu, nhìn ánh mắt hớn hở của cậu con trai thì bất giác mỉm cười.
Cô quay đầu ra phía sau, nói với hai chị em.
“Bên cạnh mẹ để bánh và sữa, nếu có đói thì lấy ăn trước cũng được.”
“Không sao đâu mẹ, con chờ bác bạn cũng được.” Cậu bé nhanh nhẹn trả lời.
“Em có muốn ăn hay uống không, chị lấy cho em nhé?” Hạ Nhi ra dáng chị hai lắm rồi.
“Không ạ, chị kể tiếp đi.”
Trong xe tràn ngập tiếng thuyết minh như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp của cô con gái nhỏ, bên cạnh là tiếng cười khúc khích của cậu em trai.
Hứa Âu Thần lái xe cẩn thận, họ không vội nên đi rất thong thả.
Ba tiếng sau đã đến nơi.
Lần này Nhật Hạ chọn một thành phố chủ yếu là núi với khí hậu mát mẻ, khung cảnh mỹ lệ vô cùng.
Hứa Thần Phong dí mặt vào cửa sổ, hiếu kì nhìn khắp xung quanh.
Họ đã đến resort.
“Chị ơi, kia là mây ạ?”
“Ừ!” Hạ Nhi mỉm cười.
“Đến nơi rồi, anh gọi cho mọi người đi.”
“Được.”
Rất nhanh, cả đoàn xe đã yên vị ở bãi đỗ, ai nấy đều hào hứng.
Khả Vy bước đến chỗ Nhật Hạ, trầm trồ.
“Phong cảnh đẹp quá! Quả không hổ danh là cậu chọn.”
Bao quanh nơi này là núi non hùng vĩ, xanh ngút ngàn, xa xa bên dưới là những con suốt chạy dọc thung lũng, chảy hiền hoà êm đềm cuốn quanh những dãy núi trập trùng.
Ở đây còn có thể nhìn thấy mây, khí hậu mát mẻ dễ chịu.
Hứa Âu Thần ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy con trai đòi trèo xuống suốt bắt cá, vội vàng kéo cậu bé lại.
Cậu bé thấy bố nói không được thì ỉu xìu, quay qua cầu cứu mẹ đang ngồi gần đó.
“Mẹ, con muốn bắt cá cho mọi người ăn.”
Khả Vy bật cười nói.
“Con lại bị Ảnh Ảnh xúi giục hả?”
“…” cậu bé nghe vậy liền ấp úng.
“Bọn con có ý tốt thiệt mà mẹ!” Ảnh Ảnh từ xa chạy đến, bá vai cậu bé.
“Hãy để bọn con phụ trách bữa tối!” Vương Nhược Vũ, con trai của Vương Nhược Đông hùng hổ chạy tới.
“Đúng đó ạ!” Cặp sinh đôi nhà Tư Duệ chạy tới, còn dắt tay đứa nhỏ nhà Thiên Di.
Người lớn thấy lũ trẻ đoàn kết một mực đòi bắt cá, chỉ đành chiều lòng bọn nhỏ, mỗi người lớn dắt tay một đứa trẻ qua suối bắt cá.