Nhật Hạ đang dạy Hạ Nhi học, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, đang định đứng dậy ra tiếp khách, đã thấy Hứa Âu Thần nhanh chân chạy xuống.
Dạo này anh không để cô làm bất kì việc gì, ngay cả nấu cơm cũng tự mình làm.
Thậm trí anh còn nghỉ phép một thời gian làm việc tại nhà để tiện chăm sóc cô.
Lần này sức khoẻ Nhật Hạ không được tốt, nên Hứa Âu Thần đặc biệt cẩn thận.
Tính ra cũng phải, Nhật Hạ đã mang thai tám tháng, sắp sửa phải ở bệnh viện một thời gian rồi.
Nhưng ai nấy trong gia đình đều cảm thấy vui, vì sắp được gặp tiểu bảo bối.
Sắp hoàng hôn, bầu trời đỏ rực một màu cam ấm áp.
Nhật Hạ đang ngồi trên bàn trà trong vườn nhà, nhìn Hạ Nhi đang ngây người ngắm mặt trời lặn trên phòng mình.
Không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy con bé có chút suy tư, nỗi buồn ở sâu trong ánh mắt.
Cô con gái bé nhỏ ngây thơ của cô năm nay đã được tám tuổi, cũng đã bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn, ít cười hơn hẳn ngày trước.
Cũng đã biết đa sầu đa cảm, ít chia sẻ với ba mẹ hơn rất nhiều.
Con bé lớn là chuyện tốt, nhưng cứ mãi như vậy không khỏi khiến Nhật Hạ phiền muộn.
Cô luôn muốn trở thành bạn thân của con, cùng con chia sẻ tất cả vui buồn trong cuộc sống.
Nhưng con bé càng lớn thì chuyện này càng khó, đôi lúc quá quan tâm cũng khiến con bé cảm thấy khó chịu.
Vợ chồng Nhật Hạ thật sự không biết làm thế nào.
Dù sao cả hai cũng là lần đầu làm ba mẹ..
Lúc mới bắt đầu cuộc sống hôn nhân, cô biết từ lâu Hứa Âu Thần đã muốn có thêm một đứa con nữa, nhưng Nhật Hạ cứ chần chừ mãi.
Một phần là lúc đó cô còn đang tất bật với việc thích nghi sau khi trở thành Hứa phu nhân, vừa sát cánh cùng anh trên con đường sự nghiệp, thời gian chăm sóc Hạ Nhi còn không có, nói gì đến việc sinh thêm một đứa nữa.
Hơn nữa Nhật Hạ sợ rằng Hạ Nhi quá hiểu chuyện, sau khi có thêm em cảm thấy tủi thân rồi một mình chịu đựng.
Việc làm một người vợ tốt, mẹ tốt không hề dễ dàng chút nào.
Bây giờ Hạ Nhi đã tám tuổi, con bé vốn rất hiểu chuyện ngay từ nhỏ, lại đã có thể tự lập mà không cần bố mẹ sát bên như hồi nhỏ, Nhật Hạ mới có thể yên tâm sinh thêm một đứa nữa.
Vừa để hôn nhân của hai người có thêm điều mới mẻ, vừa đúng lúc gia đình muốn đón thêm thành viên mới.
Nhưng tâm sự của thiếu nữ không dễ đoán như cô nghĩ, càng ngày cô và Âu Thần càng cảm thấy Hạ Nhi xa cách với ba mẹ.
Mặc dù hai người đã quan tâm đến con bé rất nhiều.
Không biết Hứa Âu Thần đi xuống từ lúc nào, đặt cằm lên vai Nhật Hạ từ đằng sau, nhẹ nhàng xoa bụng cô.
“Dạo này Hạ Nhi có tâm sự gì đó, nhưng không có cách nào khiến con bé có thể nói ra được..
Việc này khiến anh cảm thấy lo lắng.”
“Hay con bé biết yêu rồi?”
“Nó mới tám tuổi..”
“Em nhớ là anh muốn cưới em từ khi mới bảy tuổi?”
“Anh thì được.”
“Anh vô lý thật đấy.” Nhật Hạ nghi hoặc quay lại nhìn anh.
“Lúc đó anh đã quyết tâm phải cưới được em.” Hứa Âu Thần bật cười.
Lúc đó Hạ Nhi đang chống tay một bên cằm, suy tư nhìn xa xăm, mặc kệ tiếng chuông điện thoại chói tai reo trên bàn.
“Hôm nay em đã gọi điện cho cô giáo của Nhi Nhi.
Cô nói dạo này không thấy con bé xảy ra tranh chấp trong lớp, cũng không thân thiết với cậu bé nào, nhưng trong giờ học rất lơ đãng, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cô còn nói tâm sinh lý tuổi này như vậy là bình thường, nhưng Hạ Nhi lại bị tình trạng này rất lâu, phải một khoảng thời gian dài rồi.” Nhật Hạ lo lắng, thở dài.
“Hay do con bé chưa muốn có em?”
“Em cũng nghĩ vậy..
do lúc có thai quá bất ngờ, em không để ý đến tâm trạng và ý kiến của nó.
Lúc biết chuyện con bé biểu hiện rất lạ.”
“Dạo này ở nhà nhiều nên anh dành một nửa thời gian cho nó, nhưng con bé đều cố tình làm lơ.”
“Con bé yêu anh nhất mà?”
“Sáng sớm anh đưa nó đi học muốn hôn trán nó như hồi nhỏ vẫn làm, nhưng con bé đi thẳng, không thèm quay lại nhìn luôn..” Đây quả là cú sốc tâm lý với ông bố nghiện con như Hứa Âu Thần..
“Em đi nói chuyện với con đây, tình trạng này không thể trở nên nghiêm trọng hơn được.”
Nhật Hạ mở cửa phòng Hạ Nhi, cứ thế đi vào nhưng con bé lại lơ đãng đến mức không phát hiện ra có người vào phòng mình.
Nhìn con bé như vậy khiến Nhật Hạ cảm thấy đau lòng, có lỗi vì đã không quan tâm tới con.
“Hạ Nhi?”
Con bé giật mình, vội lau nước mắt rồi quay lại, cố gắng miễn cưỡng mỉm cười.
“Mẹ lên đây từ bao giờ thế?”
“Con sao thế, sao không kể với mẹ? Có muốn tâm sự chuyện gì với mẹ không?”
“Con không sao..”
“Có phải con sợ sau khi em trai ra đời rồi thì bố mẹ sẽ không còn yêu con như trước?”
Con bé nghe đến đây thì oà khóc đúng như một đứa trẻ, đến mức khóc nấc lên.
Đến bây giờ Nhật Hạ mới cảm nhận được con gái mình đã quay trở về.
Đau lòng tiến đến ôm con bé vào lòng.
“Nhi Nhi ngốc xít!”
“Từ ngày mẹ quyết định sinh con ra thì con đã là tất cả của mẹ, giống như sinh mạng ấy! Con nhớ không, mẹ không cần ba con, chỉ cần con đấy thôi.”
“Con vẫn nhớ..” con bé vẫn khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào chiếc váy bầu của Nhật Hạ.
“Con sợ bố không còn yêu con nữa, vì con yêu bố nhiều như yêu mẹ vậy..”
“Sao con lại nghĩ như vậy? Bố con rất bận, nói là làm việc ở nhà nhưng công việc vẫn phải hoàn thành đầy đủ, nhưng bố vẫn cố gắng đưa đón con đi học, ngày nào cũng dành thời gian bên cạnh con mà.
Con thích gì bố cũng chiều con, những thứ con thích sắp đầy nhà rồi kia kìa.
Con cũng là tất cả đối với bố, bố còn yêu con hơn mẹ đấy!” Nhật Hạ vuốt tóc con bé, an ủi.
“Bởi vì bố lúc nào cũng chiều chuộng con như vậy..
nên con rất sợ bố sẽ không yêu con nữa.”
Nhật Hạ quả thực cạn lời, không biết an ủi con bé thế nào.
Tại sao không di truyền điểm nào, mà lại di truyền đúng tính cách gan lì đến đáng sợ của bố nó chứ? Để đến mức thế này thì chắc hẳn con bé đã kìm nén tâm sự từ rất lâu.
“Sao bố lại không yêu con nữa? Bố là bố của con, là người bên cạnh con đến cuối đời cơ mà.
Bố còn sợ con yêu cậu bé nào rồi không thèm yêu bố nữa kìa.”
Con bé ngẩng đầu lên, mắt vẫn ầng ậng nước.
“Nhưng bố đâu phải là bố ruột của con?”
Nhật Hạ nghe xong liền đứng hình, hoá ra bao lâu nay con bé vẫn suy nghĩ như vậy..
đó là lỗi của anh và cô, khi quay về bên nhau chỉ lo việc của mình, vô tình quên rằng cô con gái nhỏ của họ thậm trí còn chưa được nghe một lời giải thích.
“Vớ vẩn! Con nghe ai nói như vậy? Ai bảo bố không phải là bố ruột của con?”
“Con biết từ lâu rồi! Đến tận khi con năm tuổi bố mẹ mới lấy nhau, chứng tỏ bố không phải bố ruột con, không cần ai phải nói!”
Nhật Hạ lại tiếp tục ngây người, cô cảm thấy thực sự có lỗi với con bé..
chuyện của hai người bắt đầu khi con bé còn quá nhỏ, cô định để con bé lớn lên rồi kể tất cả, nhưng ai ngờ con bé lại hiểu chuyện quá mức như vậy chứ.
“Mẹ ơi, bố có con ruột rồi có vứt bỏ con không? Con sợ lắm!”
Con bé nhìn cô, thấy Nhật Hạ vẫn thất thần, liền lập tức tin lời chính mình vừa nói.
“Mẹ đừng bỏ con, bố mẹ không yêu con nữa cũng được, chỉ cần cho con ở cạnh hai người…”
“Hạ Nhi! Không phải con nghĩ bố Âu Thần là bố dượng của con chứ?”
“Vâng… con biết bố không phải bố ruột của con, đúng không mẹ?”
“Mẹ xin lỗi, do mẹ quá lơ là mà bỏ quên mất suy nghĩ của con..
mẹ tưởng con không để tâm..
nhưng sao con lại nghĩ thế?”
“Con không nhớ rõ, chỉ nhớ rằng bố từng nói bố muốn được con gọi là ba… nên..
con gọi cho bố vui.”
Nhật Hạ thật sự hết nói nổi với cách dụ dỗ con của anh..
“Bố Âu Thần là bố ruột của con.”
“Mẹ đang nói dối, con không tin!” Con bé lắc đầu nguầy nguậy.
“Nếu con không tin, ngày mai chúng ta lập tức đi làm xét nghiệm DNA.
Khi mẹ mang thai con, đã giấu bố con năm năm trời.
Đến khi gia đình có thể quay về bên nhau thì con đã năm tuổi rồi.
Chưa bao giờ bố hết cảm thấy có lỗi với con.”
“Sao dì Duệ và ba Ân nói rằng bố ruột không cần con?”
“Đấy là lúc bố con chưa biết con là con ruột của mình.
Đồ ngốc! Có những chuyện trẻ con chưa thể hiểu ngay được, lớn lên rồi mẹ sẽ dần kể với con hết nhé?”
Con bé lập tức buông Nhật Hạ ra, chạy một mạch xuống dưới nhà, chỗ bố nó đang chuẩn bị bữa tối.
“Hứa Hạ Nhi!” Vì mang thai lớn nên Nhật Hạ không thể đi nhanh, chỉ có thể vừa chầm chậm bước xuống cầu thang rồi liên tục gọi tên con bé.
Đến khi xuống tầng một, đã thấy Hạ Nhi nằm gọn trong vòng tay Hứa Âu Thần, khóc muốn long trời lở đất.
Hứa Âu Thần vừa nhẹ nhàng vuốt tóc dỗ dành con bé, vừa nhẹ nhàng hỏi.
“Con sao thế? Mẹ mắng con à?”
“Không ạ, chỉ là con yêu bố lắm!” Con bé lắc đầu, vùi mặt vào lòng anh.
Hứa Âu Thần khó hiểu, quay qua nhìn Nhật Hạ đang cười méo mó.
Nếu anh mà biết đứa con gái mà mình yêu nhất luôn coi mình là bố dượng, không biết sẽ buồn mất bao nhiêu ngày nữa..