Tối đó, Nhật Hạ ngồi ngoài ban công, nhâm nhi tách trà nhài vẫn còn ấm trên tay.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, về tình yêu của hai người, về tương lai.
Ngoài cuộc sống hạnh phúc hiện tại, cũng có rất nhiều lời bàn tán có cánh vô tình lọt tới tai cô.
Ai nấy đều ngỡ ngàng vì một cô gái không thân phận như cô lại có thể bước chân vào gia đình quyền lực như vậy, chẳng khác nào một bước lên tiên.
Kể cả cô có là tiểu thư Giản gia đi nữa, nhưng vẫn rất ít người biết được gia thế thực sự.
Nhật Hạ nhận ra, tuy cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô sẽ phải sống trên những lời gièm pha, bàn tán của giới thượng lưu, phải để ý từng cử chỉ, từng tiểu tiết nhỏ trong giao tiếp.
Quả thực không dễ chút nào.
Nhưng nghĩ xong, Nhật Hạ mỉm cười, đâu có gì là cô chưa vượt qua?
Một năm sau.
Nhật Hạ bước khỏi xe ô tô, trước mặt là toà nhà hoành tráng với thiết kế hiện đại.
Đây là trụ sở chính của tập đoàn, mới được Hứa Âu Thần tiến hành tái cơ cấu, bề ngoài hào nhoáng không khác gì một khách sạn năm sao.
Nhật Hạ đứng nhìn, cũng có chút choáng ngợp, bước vào bên trong.
Những nhân viên đi lại trong sảnh nhìn thấy đều cung kính cúi chào cô
“Chào Hứa phu nhân!”
Nhật Hạ thân thiện gật đầu, ai nấy đều nhìn cô bằng đôi mắt e dè kính nể, mang theo một chút ngưỡng mộ.
Nhật Hạ nhận ra trong những ánh mắt ấy còn là biết bao sự ghen tị, nghi ngờ, đôi khi là đố kị của những nhân viên ở đây.
Hứa Âu Thần từ trước đến nay đều phải tiếp xúc qua rất nhiều loại người, mỹ nữ xinh đẹp, minh tinh màn bạc, lại còn do chính tay anh quản lí.
Nhưng, cô vẫn luôn luôn một lòng tin tưởng anh.
Hứa Âu Thần rất biết cách yêu chiều cô vợ nhỏ của mình.
Anh chưa bao giờ đi đâu qua đêm hay không nghe điện thoại, dù đang đi công tác hay có cuộc họp quan trọng.
Cũng chưa bao giờ giấu diếm cô bất cứ chuyện gì.
Nhật Hạ chưa bao giờ cảm thấy nghi ngờ hay lo lắng trong hôn nhân của hai người.
Nhưng có một điều, dù đã là Hứa phu nhân, nhưng cô vẫn là cô thư kí nhỏ bên cạnh anh.
Anh lấy lí do rằng không muốn có thêm thư kí học việc phiền phức, nhưng ai cũng có thể nhìn ra rằng anh rõ ràng muốn dành thêm thời gian bên cạnh vợ mình.
Nên Nhật Hạ chắc chắn một điều rằng anh sẽ không có nổi thời gian có thêm nhân tình, vì lịch làm việc và sinh hoạt của anh hoàn toàn do cô sắp xếp!
Cô luôn hi vọng mình có thể là người hiểu anh nhất, luôn sát cánh bên anh trong những giây phút quan trọng lẫn khó khăn.
Nhưng một năm qua, cô chưa bao giờ coi đó là một công việc dễ dàng.
Tập đoàn HAT giờ đã lớn mạnh hơn rất nhiều, còn có công ty làm về mảng điện tử lên cả sàn chứng khoán, Hứa Âu Thần cũng lọt top mười doanh nhân trẻ thành đạt tiêu biểu.
Công ty giải trí cũng thành công đào tạo ra rất nhiều những nghệ sĩ trẻ tài năng.
Các công ty trong hệ thống tập đoàn đồng loạt đạt được những thành công, bước tiến lớn, có rất nhiều sự góp sức của tất cả mọi người.
Hứa Âu Thần cũng vì thế mà trở thành ông chủ lớn, vừa điều hành tập đoàn HAT vừa tiếp quản Hứa Thị của gia đình.
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, gia đình hoà thuận, Hứa Âu Phong đã thuyết phục Hứa Âu Thần chấp nhận xác nhập tập đoàn.
Cha anh vì sức khoẻ yếu, nên cũng lui về nghỉ hưu, giao lại toàn bộ cho anh và Thiên Di.
Chính vì vậy, anh không lúc nào là không bận rộn với cả núi công việc được giải quyết, hiếm khi nào được ngơi tay.
Đến thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ tiêu chuẩn.
Nhật Hạ phải chạy tới chạy lui sắp xếp, mua thứ nọ thứ kia để bồi bổ sức khoẻ, không để anh làm việc quá sức.
Nhiều lúc hai vợ chồng chỉ vừa chạm vào nhau, môi hôn vẫn chưa kịp trao thì điện thoại của anh đã kêu inh ỏi chuyện công việc.
Nhưng điều đó vốn không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hôn nhân vẫn như vợ chồng son của hai người…
Dương Nhật Hạ đi đến trước cửa phòng làm việc của anh, đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra.
“Sao? Tổng giám đốc Vương muốn đề xuất vấn đề gì à?”
“Chỉ là, dạo này hơi bận, muốn yêu cầu một kỳ nghỉ đúng nghĩa.” Giọng Vương Nhược Đông vọng ra.
“Cậu lại hẹn hò rồi sao? Tôi tưởng cậu đã thề sẽ chờ tình yêu đích thực tới mà?”
“Aida, vốn định vậy, nhưng tiểu bảo bối nhà tôi lại tới sớm quá, thực sự trở tay không kịp, chỉ sợ tuột mất!” Vương Nhược Đông thở dài.
“Chìa khoá biệt thự đây, mang tiểu bảo bối của cậu đi đi, sau khi về báo hỉ cho chúng tôi là được.” Hứa Âu Thần nói, bật cười.
Nhật Hạ bất ngờ, Vương Nhược Đông đã có tin vui rồi sao? Cô mỉm cười, gõ cửa rồi bước vào.
Cô bước vào, nhưng cảm xúc của hai người đàn ông lại thay đổi hoàn toàn, từ nụ cười trên môi đã trở thành gương mặt tái mét không một giọt máu..
“Nhật….
Nhật Hạ..” Vương Nhược Đông vẫy vẫy tay, nở nụ cười méo mó.
“Sao vậy? Hai người giấu em cái gì à?” Nhật Hạ nghi ngờ, nhếch mày tò mò.
Cô bất giác không tự chủ nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên người đang ngồi trên chiếc sofa dành cho khách.
Người đó không ai khác ngoài Phùng Thiên Ân…
“Thiên Ân?!” Nhật Hạ giật mình, cô nhớ rằng Thiên Ân làm ở công ty công nghệ… Và hình như Vương Nhược Đông đang nói đến chuyện lấy vợ?
“Hi…!” Thiên Ân nở nụ cười khổ sở, vẫy tay với Nhật Hạ.
“Tiểu bảo bối..
là cậu à?” Nhật Hạ tiến đến, lấy tay nựng vào má Thiên Ân, lắc lắc đầu cậu.
Thiên Ân suy nghĩ một chút, nuốt nước bọt rồi gật đầu..
Nhật Hạ được một phen bất ngờ tột độ.
Một lúc sau, Vương Nhược Đông và Phùng Thiên Ân đã ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, hai tay bối rối đặt trên đùi.
“Từ bao giờ! Nói!” Nhật Hạ cầm cuốn tạp chí thời trang đã được cuộn lại, đập vào bàn, chất vấn hai người.
“Nửa..
nửa năm.” Thiên Ân lắp bắp trả lời, lén lút liếc nhìn Nhật Hạ.
Nhật Hạ giờ đã giận tím người rồi, chuyện quan trọng như vậy mà cô lại là người biết cuối cùng, thật không thể hiểu nổi.
“Tại sao mình lại biết cuối cùng!” Nhật Hạ lại đập tờ báo lên mặt bàn, chất vấn hai con người đáng thương đang sợ hãi run cầm cập trên sofa.
“Tại vì chưa chính thức mà em, vậy anh mới bảo mang về đại hỉ.” Hứa Âu Thần thấy hai người họ quá đáng thương, liền lên tiếng giải vây.
“Còn anh nữa! Tại sao chuyện của bạn thân em mà lại giấu em!?” Nhật Hạ hai mắt như toé lửa, tức giận nhìn Hứa Âu Thần.
Hoá ra Vương Nhược Đông và Phùng Thiên Ân đến với nhau hoàn toàn là sự cố, không có chút ý sắp đặt nào, toàn là trò đùa quái ác của số phận..
Phùng Thiên Ân từ nhỏ đã chỉ chơi với phái nữ, hoàn toàn không có hứng thú chơi những trò nghịch ngợm cùng lũ con trai.
Vẻ ngoài đáng yêu, tính cách nhẹ nhàng, lại rất mít ướt..
Khả Vy và Nhật Hạ từ lâu đã biết cậu là gay, và hai người hoàn toàn ủng hộ việc đó.
Nhưng nước đi này Nhật Hạ hoàn toàn không lường trước được…
Vương Nhược Đông tuy đã trải qua không biết bao nhiêu loại phụ nữ, nhưng đều không có cảm giác muốn yêu đương hay nảy sinh tình cảm nam nữ tự nhiên.
Trước đến nay anh ta đều lừa dối bản thân rằng mình thích Hàn Kỳ Âm, tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài che giấu đi giới tính thật.
Chuyện ấy tưởng chừng sẽ tiếp diễn đến mãi về sau, nhưng ai ngờ số phận lại cho anh ta gặp Thiên Ân chứ?
Nhật Hạ nghe kể một lèo, gật gù, hoá ra chuyện là như vậy… cô gật đầu một cái, đứng dậy trước mặt Thiên Ân, dang tay ra.
“Chúc cậu hạnh phúc.”
“Um!” Hai người ôm chầm lấy nhau, Nhật Hạ thật sự nhẹ lòng rồi.
Cô chỉ sợ không ai đối tốt với Thiên Ân, cậu ấy sẽ lại cô đơn như trong quá khứ.
Tức giận vì sợ Vương Nhược Đông sẽ không tốt, sẽ bỏ rơi Thiên Ân, nhưng cuối cùng cô cũng hiểu rồi.
Đây gọi là định mệnh.
Vương Nhược Đông và Phùng Thiên Ân đi xong, chỉ còn lại anh và cô trong phòng.
“Lần sau đừng có giấu diếm em!” Nhật Hạ lườm nguýt anh, vẫn còn giận.
“Vâng ạ, anh biết rồi thưa Hứa phu nhân!” Hứa Âu Thần nói, vuốt ve gương mặt cô.
“Anh à, em muốn xin nghỉ phép một năm.
Tư Duệ sẽ thay thế vị trí của em.”
“Sao gấp vậy? Sao không báo anh trước.” Hứa Âu Thần bất ngờ.
“Thì hôm nay em cũng mới biết..” Nhật Hạ chu môi, nhìn đi hướng khác.
Rồi lôi trong túi ra một hộp quà.
“Chúc mừng sinh nhật anh!” Nhật Hạ mỉm cười, đưa chiếc hộp cho anh.
“Quà sớm hả? Đã đến sinh nhật anh đâu.”
“Sớm hai ngày.” Nhật Hạ hí hửng, giơ tay hình chữ V.
Hứa Âu Thần mở quà ra, bên trong là một bức thư nhỏ, mở ra, bên trong có dòng chữ “Hello Daddy.”
Hứa Âu Thần ngỡ ngàng, quay qua nhìn cô.
“Không lẽ?”
Nhật Hạ không nói, chỉ mỉm cười gật đầu.
Hứa Âu Thần vui sướng nhìn chiếc que thử thai hai vạch đỏ chói, vui vẻ ôm trầm lấy Nhật Hạ.
Đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô, dai dẳng ngập tràn tình yêu.
Hai người mới cưới một năm, nên anh cũng rất ít khi nhắc tới chuyện có thêm con với cô, hơn nữa cũng sợ kí ức cũ không vui lại quay về làm phiền cô.
Nhưng bản thân Nhật Hạ là người hiểu rõ hơn ai hết, anh luôn khao khát được ngắm nhìn con của mình lớn lên từng ngày, như một sự bù đắp chuyện của Hạ Nhi trong quá khứ.
Bây giờ Hạ Nhi cũng đã bảy tuổi, con bé cũng rất muốn có em để chơi cùng, đã nhắc mãi với cô chuyện này.
Nhật Hạ cảm thấy bây giờ là thời gian thích hợp.
Mãi anh mới chịu buông cô ra, bấm máy gọi ngay cho phó chủ tịch Hứa Thiên Di.
“Chị sắp xếp lịch họp chiều nay sang ngày mai ngày kia gì đó cho em nhé.
Chiều nay em phải đưa Hạ Hạ đến bệnh viện khám sức khoẻ, em sẽ thông báo sau.” “Còn em, khám xong lập tức về nhà nghỉ ngơi, toàn bộ công việc đều đưa cho Tư Duệ xử lí.” Nói xong liền tắt máy, gương mặt vẫn chưa hết vui vẻ.
Lại ôm lấy cô.
“Anh yêu em!”
_The End_
Đôi lời của tác giả.
Truyện lần này là một câu chuyện rất tâm đắc của mình..
tuy tương tác của truyện không tốt, nhưng mình vẫn tự hào vì đã hoàn thành được mà không bỏ dở giữa chừng huhu????
Vì mình là tác giả mới, cũng chưa có nhiều kinh nghiệm sáng tác nên lối viết vẫn còn non nớt, những chi tiết chưa thực sự logic, mong mọi người bỏ qua ạ.
Cảm ơn những độc giả đã theo dõi truyện và ủng hộ mình đến tận chương này!
Mong là mọi người đã có những trải nghiệm vui với truyện, những cảm xúc tốt đẹp với những nhân vật ạ.