Năm tháng lặng lẽ trôi
Có lúc khoan dung không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân mình.
Khi Nhiễm Nhiễm nghe điện thoại của Thiệu Minh Trạch thì cô đang đứng bắt taxi ở cổng bệnh viện. Nghe giọng anh gấp gáp hỏi mình đang ở đâu, cô bình tĩnh nói:
- Minh Trạch, em rất rõ sức khỏe của mình. Dạ dày của em không tốt. Lúc căng thẳng thì xuất huyết dạ dày. Không sao đâu, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em.
Giọng Thiệu Minh Trạch vẫn lo lắng, truy hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, em đang ở đâu? Em định làm gì?
Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu mới khẽ nói:
- Anh biết em muốn đi đâu mà. Anh yên tâm, em không sao. Em chỉ muốn đích thân tới hỏi anh ta thôi. Dù chân tướng sự việc có tồi tệ đến thế nào thì em cũng phải đối mặt với nó.
Thiệu Minh Trạch cầm di động trên tay, cô đã cúp máy. Anh tái mét mặt đi lại mấy vòng ở phòng bệnh, cuối cùng quyết định gọi điện cho Trần Lạc, lạnh lùng nói:
- Cô ấy biết cả rồi.
Đầu bên kia im lặng rất lâu, Thiệu Minh Trạch chau mày đang định nói thì nghe giọng Trần Lạc khản đặc truyền qua điện thoại:
- Tôi biết rồi.
Ở đầu dây bên kia, sắc mặt Trần Lạc có chút ngẩn ngơ. Anh ta ngẩng lên nhìn người phụ nữ trung niên ngồi trước mặt.
Khuôn mặt người phụ nữ trung niên lộ vẻ lo lắng, không kìm được hỏi:
- Trợ lý Trần, cậu sao thế? Không được khỏe ư?
Thần trí Trần Lạc dần tỉnh táo, khẽ cong khóe môi, nở nụ cười như mọi khi:
- Tôi không sao. Chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi. - Anh ta rút một tấm thẻ ngân hàng ra đặt lên mặt bàn rồi đẩy đến trước mặt người phụ nữ trung niên, giọng trầm ấm nói: - Chị Tống, ở đây có một triệu tệ. Một phần là sinh hoạt phí và học phí mấy năm của Thần Thần, phần còn lại là lương của chị. Chị Tống nhìn Thần Thần lớn lên, cũng biết tính khí của cậu ấy. Mong là chị có thể chăm sóc cậu ấy vài năm.
Chị Tống ngần ngừ không chịu nhận tấm thẻ ngân hàng:
- Nhưng…
Trần Lạc mỉm cười:
- Chị Tống, tôi biết chị muốn nói gì. Chị làm công cho nhà họ Hạ bao nhiêu năm nay, chị cũng biết đại khái tình hình nhà họ Hạ rồi đấy. Tuy Nhiễm Nhiễm là chị gái của Thần Thần. Nhưng bao nhiêu năm nay, chị em họ cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, tình cảm cũng không tốt lắm. Thế nên Nhiễm Nhiễm thực sự không thể nuôi dạy cậu ấy, chỉ có thể dùng số tiền bán nhà đưa cho chị Tống nhờ chị chăm sóc Thần Thần đến lúc thành niên. Chị yên tâm, sau này nếu có yêu cầu gì thì chị có thể gọi điện cho tôi. Tôi sẽ gánh mọi chi phí.
Lúc này, chị Tống mới nhận tấm thẻ, cảm động nói:
- Cô Hạ đã tính toán thật chu đáo. Không cùng một mẹ, cũng không lớn lên bên nhau mà vẫn có được nhường đó tình cảm sao? Cô ấy còn lo cho Thần Thần như vậy, thật đúng là quá chu đáo. Còn mẹ đẻ thì sao chứ? Chẳng phải bà ta một mình ra ngoài tận hưởng cuộc sống, bỏ mặc con trai mình sao?
Trần Lạc chỉ cong khóe môi, không nói gì rồi rời khỏi nhà chị Tống. Về đến nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa. Động tác đơn giản như vậy, thường ngày anh ta đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng lúc này lại chẳng thể làm nổi. Anh ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc chìa khóa tra vào ổ, “tạch” một tiếng, cánh cửa mở ra.
Trong nhà tối om, khi Trần Lạc đưa tay lên bật đèn thì giọng Nhiễm Nhiễm từ cửa sổ phòng khách cất lên:
- Đừng bật.
Trần Lạc nghe vậy hơi sững người, bước đến chỗ có giọng nói thì thấy cô ngồi trên bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn mình. Tim Trần Lạc đập thình thịch trong lồng ngực như có thể nghe được từng nhịp đập. Anh ta liếm đôi môi khô nẻ, quay người đóng cửa, sau đó vừa cởi áo khoác vừa đi đến chỗ cô, hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, em ngồi ở đó nhìn gì thế?
Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nhận ra ý đồ của Trần Lạc. Khi anh ta còn cách cửa sổ vài mét thì cô bỗng lên tiếng:
- Anh đừng lại đây!
Trần Lạc chỉ có thể dừng bước, ném áo khoác lên sofa, hai tay hơi giơ lên tỏ ý khoan nhượng, giọng nhẹ nhàng an ủi:
- Được rồi. Anh không qua đó.
Thấy anh ta nghe lời đứng yên ở đó, tâm trạng Nhiễm Nhiễm cũng dần nhẹ nhõm hơn, cô quay đầu nhìn sắc đêm trải dài ngoài cửa sổ. Ánh trăng rất sáng, giống như một chiếc đĩa bạc treo trên bầu trời đêm, chiếu ánh sáng trắng nhàn nhạt vào căn phòng. Cô bỗng khẽ nói:
- Em không sao. Em chỉ muốn biết rốt cuộc cái gì là tuyệt vọng, cái gì là không còn đường để đi, chỉ có thể nhảy từ trên lầu xuống thôi.
Cô lại quay đầu nhìn Trần Lạc, hỏi:
- Anh thử nói xem trước khi nhảy lầu ông Hạ Hồng Viễn đã nghĩ gì? A Nghiên nữa, cô ấy nghĩ gì?
Cả cơ thể Trần Lạc như thể đang khẽ run, nhưng giọng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, anh ta nói:
- Nhiễm Nhiễm, em xuống đi. Em muốn biết điều gì, anh đều có thể nói cho em.
Nhiễm Nhiễm bỗng cười không thành tiếng, gật đầu:
- Được. Anh nói cho em biết, ai là A Nghiên?
Yết hầu Trần Lạc lên lên xuống xuống, anh ta trả lời:
- Đó là chị gái anh. Chị ấy vốn là Trần Nghiên, sau đó có anh nên chị ấy tự đổi sang họ mẹ, là Cố Nghiên.
- Hóa ra là chị gái. - Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu nhìn Trần Lạc: - Vu Văn Kỳ, người bạn qua thư của em là ai?
Trần Lạc đáp:
- Là anh.
- Nội gián của Hồng Viễn là ai? - Cô lại hỏi.
- Cũng là anh. - Trần Lạc khẽ trả lời: - Tất cả là kế hoạch của anh, là anh đã sắp xếp cho bà Bành Tinh nhận cuộc phỏng vấn của tạp chí, cố ý kích thích mâu thuẫn giữa bà ấy và mẹ em. Anh còn làm kết quả giám định ADN giả, đẩy em đến trước mặt ông Hạ Hồng Viễn, để mẹ em dấy lên dã tâm đoạt lại tập đoàn Hồng Viễn. Cũng là anh đã liên kết với Thiệu Vân Bình, khiến cho Tập đoàn Hồng Viễn từng bước đi đến bờ vực phá sản.
Trần Lạc nhắm mắt, đem tất cả nỗi bi thương và tuyệt vọng dồn nén vào con tim:
- Chỉ là, anh không ngờ mẹ em lại lái xe đâm người, cũng không ngờ cuối cùng ông Hạ Hồng Viễn lại nhảy lầu tự sát.
Cuối cùng, Trần Lạc đã nói ra tất cả, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái như được giải thoát. Đã nói ra cả rồi, không cần phải nghĩ cách xem nên giấu giếm như thế nào nữa. Không còn bị bí mật đè nén khiến bản thân không thở nổi, không còn phải tự chất vấn lương tâm trong mỗi đêm khuya nữa.
Trần Lạc nhìn cô, nói:
- Nhiễm Nhiễm, em xuống đi. Dù em có hận anh như thế nào, dù em có muốn trả thù anh như thế nào, anh đều chấp nhận.
Cô sững sờ nhìn Trần Lạc, rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi chân trần và đứng rất gần anh ta, ngẩng đầu lên nhìn mặt anh ta, hỏi:
- Em có thể trả thù anh thế nào đây? Anh thủ đoạn cao siêu, không để lại dấu vết. Mẹ em bị chịu cảnh tù đầy nửa đời còn lại vì bà đã giết người, mà bà giết người chỉ vì tham vọng của bà. Còn bố em, ông nhảy lầu tự sát vì công ty phá sản, công ty phá sản vì ông quá tham lam. Trần Lạc, anh cũng chẳng làm gì cả. Anh chỉ khơi gợi tham vọng của họ ra, sau đó từng bước dẫn họ vào con đường chết thôi.
- Nhiễm Nhiễm! - Trần Lạc khẽ gọi tên cô, đưa tay ra chạm vào khuôn mặt cô như muốn xóa đi những lạnh lùng nơi ấy: - Anh đã hối hận từ rất lâu rồi…
Lời không thể nói hết đã tan biến trên bờ môi, đôi mắt anh ta mở to, sững sờ nhìn cô.
Con dao gọt hoa quả ở trong tay Nhiễm Nhiễm đã đâm thẳng vào bụng Trần Lạc, cô vẫn ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói từng câu từng chữ.
- Trần Lạc, tôi không có thủ đoạn như anh nên tôi chỉ có thể dùng cách đơn giản này.
Trần Lạc loạng choạng lùi lại hai bước, ôm bụng, từ từ ngồi xuống sofa. Con dao vẫn ở trên người anh ta, máu từ từ chảy, nhanh chóng làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của Trần Lạc. Trần Lạc ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, tay run run lấy chiếc khăn giấy trong hộp bên cạnh ra cẩn thận lau sạch cán dao, rồi từ từ in vân tay mình vào đó, nói với cô:
- Em gọi điện cho Thiệu Minh Trạch bảo anh ta đến đây.
Nhiễm Nhiễm không cử động, đứng đó nhìn máu vẫn không ngừng chảy, ướt đẫm áo sơ mi, rồi từng giọt từng giọt nhỏ xuống sofa. Dũng khí và sức lực của cô đều cạn kiệt. Cô từ từ đổ vật xuống sàn nhà, giọng run run nói:
- Tôi sẽ đền mạng cho anh.
Trần Lạc chậm rãi lắc đầu, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệnh vì mất máu:
- Nhiễm Nhiễm, anh không sợ chết nhưng anh không muốn em chết: - Anh ta cố gắng đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Thiệu Minh Trạch, giọng hổn hển nói: - Anh mau đến nhà tôi đi. Xảy ra chuyện rồi.
Anh ta ngừng lại, thở khó nhọc hai tiếng rồi lại bổ sung:
- Bảo cả Mục Thanh đến nữa.
Thiệu Minh Trạch và Mục Thanh đều rất nhanh chóng, hai người gặp nhau ở trước cổng nhà, họ nhìn nhau rồi cùng chạy vội vào trong. Trần Lạc không đóng cửa, chỉ khép hờ. Đèn trong phòng cũng không bật. Mục Thanh vừa bước vào vội bật đèn lên, cùng Thiệu Minh Trạch nhìn quanh căn phòng và cả hai đều sững sờ.
Trần Lạc ngã vật trên sofa, người đầy máu, tuy thần trí còn tỉnh táo nhưng sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, vô cùng đuối sức. Còn Nhiễm Nhiễm thì khụy gục cách chỗ anh ta không xa, đầu cúi xuống như người mất hồn.
Trần Lạc nở nụ cười yếu ớt với Thiệu Minh Trạch, nói:
- Đừng động vào con dao trên người tôi, đưa tôi đến bệnh viện, cố gắng đừng làm kinh động đến cảnh sát. Mục Thanh, cô ở lại đây với Nhiễm Nhiễm. Hai người phải thống nhất trước kẻo ngộ nhỡ có người hỏi. Cứ nói là tôi cầu hôn Nhiễm Nhiễm không thành nên lấy cái chết ra để ép, vì muốn dọa cô ấy nên đã lỡ tay đâm mình một nhát dao.
Thiệu Minh Trạch nhìn Nhiễm Nhiễm, lúc này anh không thể lo được cho cô, vội dìu Trần Lạc ra ngoài. Mục Thanh vô cùng kinh ngạc nhưng không biết nên hỏi thế nào, chỉ quỳ xuống kéo Nhiễm Nhiễm vào lòng, dịu dàng an ủi:
- Không sao rồi, không sao rồi.
Nhờ có sự an ủi của Mục Thanh, cơ thể cứng đờ của Nhiễm Nhiễm dần thả lỏng, không biết từ khi nào, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, miệng cô lẩm bẩm:
- Tớ phải đền mạng cho anh ta, tớ phải đền mạng cho anh ta…
Khi Trần Lạc được Thiệu Minh Trạch đưa đến bệnh viện thì anh ta đã hôn mê vì mất máu. Các bác sĩ đã phải cố gắng hết sức mới giữ được tính mạng của Trần Lạc. Khi Trần Lạc thoát khỏi cơn nguy kịch thì đã sang buổi trưa ngày hôm sau. Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới từ bệnh viện về tìm Nhiễm Nhiễm. Mục Thanh một mình lau dọn nền nhà phòng khách, thấy Thiệu Minh Trạch về bèn chỉ vào cánh cửa phòng ngủ khẽ nói:
- Vừa khóc xong lại ngủ thiếp đi rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy?
Sắc mặt Thiệu Minh Trạch cũng vô cùng mệt mỏi. Anh kể sơ qua chuyện Trần Lạc sắp đặt trả thù ông Hạ Hồng Viễn cho Mục Thanh nghe. Mục Thanh nghe mà không thể thốt nên lời. Hai người ngồi im lặng trong phòng khách một lúc lâu, Mục Thanh khẽ nói:
- Tôi phải đưa Nhiễm Nhiễm rời khỏi đây.
Thiệu Minh Trạch kinh ngạc nhìn cô ấy.
Mục Thanh nhìn anh, kiên định nói:
- Tôi phải đưa Nhiễm Nhiễm rời khỏi đây.
Thiệu Minh Trạch nhìn Mục Thanh, bình tĩnh nói:
- Chuyện này do Nhiễm Nhiễm tự quyết định.
- Em sẽ đi cùng Mục Thanh. - Giọng nói của Nhiễm Nhiễm bỗng vang lại từ cánh cửa phòng ngủ, hai người cùng quay lại thì thấy cô đứng đó, mắt đỏ hoe, gương mặt tiều tụy, giọng nói khản đặc:
- Em muốn đi cùng Mục Thanh.
Thiệu Minh Trạch nhìn cô hồi lâu, rồi quay sang Mục Thanh, nói:
- Mục Thanh, cô có thể ra ngoài mua giúp tôi bao thuốc không?
Mục Thanh biết anh có ý bảo cô tránh ra ngoài một lát nên không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ nhìn Nhiễm Nhiễm với ánh mắt dò hỏi.
Nhiễm Nhiễm nói:
- Mục Thanh, cậu đi đi. Tớ không sao.
Lúc này Mục Thanh mới đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn lại Thiệu Minh Trạch và Nhiễm Nhiễm. Hai người im lặng một lúc, Nhiễm Nhiễm lên tiếng trước:
- Anh ta chưa chết, đúng không?
Thiệu Minh Trạch gật đầu:
- Chưa.
Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn đôi tay mình:
- Cũng may, may là chưa giết người. - Cô lại ngẩng đầu lên, nở nụ cười mệt mỏi hỏi anh:
- Thiệu Minh Trạch, anh biết rốt cuộc em là người như thế nào không?
Thiệu Minh Trạch không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Cô cũng không nghĩ sẽ có được câu trả lời của anh, cô chậm rãi nói:
- Bố mẹ em ly dị từ khi em còn bé nên tính tình em trở nên cực kỳ lập dị, hung hăng, tàn bạo, lạnh lùng, dùng cách đấu tranh và căm ghét để thể hiện sự bất mãn với việc ly hôn của bố mẹ. Em nói với tất cả mọi người rằng em ghét bố mẹ mình, nhưng họ không hề biết, từ tận sâu thẳm trái tim, em mong họ có thể quay lại bên nhau đến nhường nào, có thể dành sự yêu thương cho em đến nhường nào. Em vừa tỏ ra thờ ơ với họ nhưng lại vừa mong họ sẽ chú ý đến mình. Vì những điều này, em đã kết bạn với những bạn xấu và cũng bị ảnh hưởng khá lớn. Em sợ phải hy sinh, sợ bị phản bội. Em từng bỏ nhà ra đi để làm một con người hoàn toàn mới. Thế là em đã bất chấp mọi thứ để yêu Lâm Hướng An và hy sinh tất cả. Nhưng anh ta lại bỏ đi theo Tô Mạch. Cuối cùng, em lại trở về nguyên hình. Rồi sau đó, dù bề ngoài em có ngụy trang cho mình bao nhiêu lớp thì trong lòng em vẫn là một cô gái lén khóc lóc vì sợ bố mẹ ly hôn. Em nhạy cảm, luôn cảm thấy bất an, luôn sợ rằng những hy sinh của mình sẽ chỉ đổi lại sự phản bội. Bề ngoài em nhe nanh múa vuốt nhưng trong lòng lại tự ti sợ hãi, nhìn thì có vẻ chẳng hề quan tâm nhưng thực sự lại chú ý mọi chuyện. Khi đối mặt với sự phản bội thật sự, em chỉ có thể bỏ chạy, trốn tránh. Đó không phải là rộng lượng, mà là yếu đuối. Nhưng em lại hy vọng có thể có người đối xử tốt với mình, nên khi có người tỏ ý tốt với em là em lại không kiềm chế được và dựa dẫm người ta, hận là không thể cả đời nương tựa vào người ấy. Ban đầu là Mục Thanh, sau đó là anh, sau nữa là Trần Lạc.
Cô nói một đoạn rất dài, rồi ngừng lại nhìn Thiệu Minh Trạch, khẽ mỉm cười với anh:
- Em được thừa hưởng tính cố chấp của mẹ nhưng không thể học được tính kiên trì của bà. Em mang gen ích kỷ của bố nhưng lại không có can đảm như ông. Thiệu Minh Trạch, anh xem, thực ra em là con người ích kỷ và hèn nhát vậy đấy. Rõ ràng em biết rõ như thế nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được số phận của mình.
Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn cô, nói:
- Được rồi. Anh để em đi.
Ba hôm sau, Nhiễm Nhiễm cùng Mục Thanh lên máy bay về Tây Ninh, sau đó lại từ Tây Ninh vòng về nơi Mục Thanh dạy học. Đó là một trường học miền núi trên cao nguyên, là trường kết hợp cả tiểu học và trung học, nằm trên một khu đất trống trước ngọn núi, bốn bề hoang vắng và nghèo khó.
Mục Thanh nói, đời người còn rất nhiều việc có ý nghĩa có thể làm. Nếu bạn cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình chẳng có ý nghĩa gì, vậy thì hãy đi tìm một việc có ý nghĩa để làm. Nhiễm Nhiễm cùng Mục Thanh ở lại ngôi trường này làm cô giáo, phần lớn thời gian là dạy môn Toán, có khi còn dạy cả Âm nhạc và Khiêu vũ. Mục Thanh rất hài lòng, còn khen Nhiễm Nhiễm là người giỏi cả kiến thức và ca múa, không uổng công dạy dỗ của bà Hàn.
Trường không đông học sinh, nhưng học sinh nào cũng thật thà chất phác và đầy lòng nhiệt tình. Chúng luôn thích vây quanh Nhiễm Nhiễm, mỗi khi tan học hay giúp cô xách nước, khi được nghỉ còn đưa cô ra ngoài leo núi. Cuộc sống nơi miền núi như mặt trời mọc rồi lặn, đơn giản nhưng cũng vô cùng phong phú. Tuy Mục Thanh bận dạy học nhưng vẫn đúng giờ về giúp Nhiễm Nhiễm nấu cơm, ninh cháo, hấp bánh bao, tất cả là để chăm sóc cái dạ dày của Nhiễm Nhiễm.
Một tháng sau khi Nhiễm Nhiễm đến đây, Hạ Thần đã gửi thư cho cô, gọi cô là “Hạ Nhiễm Nhiễm”, nội dung thư rất đơn giản, chỉ là tổng kết thành tích học tập ở trường và tình hình cuộc sống ở nhà chị Tống. Nhiễm Nhiễm cảm thấy rất lạ, không biết tại sao đột nhiên cậu ấy lại gửi thư cho cô.
Tháng thứ hai, Hạ Thần lại gửi thư đến, nội dung cũng không khác lá thư trước là mấy. Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi viết thư trả lời, hỏi thăm việc học tập và cuộc sống của cậu.
Tháng thứ ba, Hạ Thần lại gửi thư đến, vẫn là báo cáo cuộc sống nơi trường lớp.
Cứ như vậy, thư đến thư đi, đến năm thứ hai, nội dung thư từ qua lại giữa hai người dần phong phú hơn, đầu thư của Hạ Thần đã thay bằng chữ “Chị”.
Mùa thu năm nay, nhà trường lại có thêm một thầy giáo cao cao gầy gầy, hình như là quen Mục Thanh, gặp cô ấy là mỉm cười, thi thoảng còn lén hái mấy bông hoa đặt vào bệ cửa sổ ký túc xá của giáo viên nữ. Giáo viên nữ ở trường chỉ có hai người chính là Mục Thanh và Nhiễm Nhiễm. Thế là Nhiễm Nhiễm cầm bó hoa ra trêu Mục Thanh, hỏi:
- Này, cậu nói xem, anh ấy tặng bó hoa này cho tớ hay cho cậu? Không phải là tặng cả hai chúng ta chứ?
Mục Thanh nghe vậy cũng chẳng hề giận dữ, cầm đũa gõ lên chiếc bàn gỗ thấp lè tè, cao giọng nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, lại ăn cơm đi!
Đã là năm thứ ba Nhiễm Nhiễm ở ngôi trường này, thầy hiệu trưởng già vì lý do sức khỏe mà đành rời khỏi trường. Mục Thanh trở thành nữ hiệu trưởng. Năm nay, Mục Thanh đã ra sức đi quyên góp và đã sửa sang mở rộng ngôi trường, sắm thêm rất nhiều thiết bị dạy học tiên tiến. Những học sinh không cùng độ tuổi cuối cùng đã không cần phải học cùng trong một phòng học.
Cũng trong năm nay, thầy giáo có tên Phó Duyệt đã theo đuổi được Mục Thanh. Hai người tổ chức một đám cưới bình dị ở trường. Đêm trước hôm tổ chức lễ cưới, Nhiễm Nhiễm ôm Mục Thanh an ủi:
- Cuối cùng đã có thể lấy chồng trước năm ba mươi tuổi. Thật là không dễ dàng gì. Sau này nhất định phải ăn ít làm nhiều, trên hiếu thuận với bố mẹ chồng, dưới nuôi dạy con cái cho tốt, đừng để người ta đuổi về nhé.
Mục Thanh khóc đỏ hoe mắt, đánh yêu Nhiễm Nhiễm, rồi không kìm được hỏi:
- Còn cậu? Thiệu Minh Trạch và Trần Lạc, rốt cuộc cậu yêu ai?
Nhiễm Nhiễm xua tay đầy khí khái:
- Chớ nhắc chuyện cũ, chớ gợi chuyện xưa, một mình như thế này rất tốt mà.
Đến năm thứ tư, có một người đã đến trường tìm Nhiễm Nhiễm khiến ai cũng bất ngờ.
Tô Mạch nhìn Nhiễm Nhiễm với làn da bị sạm đen vì nắng gió vùng cao nguyên, than thở:
- Tôi không ngờ cô có thể ở đây bao nhiêu năm như vậy. Thật bất ngờ! Thật sự rất bất ngờ!
Nhiễm Nhiễm rót cho Tô Mạch một cốc nước, ngồi xuống chiếc ghế vuông, mỉm cười:
- Tôi cũng không ngờ là cô sẽ đến đây.
Tô Mạch cúi đầu im lặng hồi lâu rồi nói:
- Tôi sắp đi… Mỹ. Tôi muốn cho Nha Nha một môi trường giáo dục tốt.
Nhiễm Nhiễm gật đầu:
- Tôi có thể hiểu.
- Tôi đến đây là muốn nói với cô một chuyện. Chuyện này, tôi đã giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay, từ trước đến giờ chưa từng nói với ai. Bây giờ sắp đi rồi, tôi muốn nói cho cô biết. - Tô Mạch ngừng lại, không thấy Nhiễm Nhiễm nói gì, đành nói tiếp: - Chính là tại sao năm đó tôi đột nhiên ra nước ngoài, bỏ lại Thiệu Minh Trạch.
Tô Mạch cúi xuống, mắt nhìn cốc trà sứ trên tay, chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ có thể cô không biết. Tôi quen Thiệu Minh Nguyên, anh họ của Thiệu Minh Trạch trước. Tôi đã nhân kỳ nghỉ đến công ty anh ta thực tập và vô tình khiến anh ta có cảm tình. Anh ta luôn mượn cớ công việc để quấy nhiễu tôi. Năm đó, Thiệu Minh Trạch còn trẻ tuổi bồng bột, có lần thấy chuyện không vừa mắt đã ra mặt thay tôi. Cứ như vậy, chúng tôi dần quen nhau. Có điều, mẹ anh Minh Trạch không hề ưa tôi, cảm thấy gia đình tôi quá bình thường, chẳng giúp gì được cho anh ấy. Năm đó sắp tốt nghiệp, có một lần tôi và một người bạn học đến phỏng vấn xin việc ở một công ty, tình cờ gặp Thiệu Minh Nguyên qua đó làm việc. Anh ta và vị quản lý ấy khá quen thân. Anh ta đã mời tôi và người bạn học cùng đi ăn cơm với họ. Người bạn học ấy vì công việc nên tích cực bảo tôi nhận lời. Tôi không nỡ từ chối nên đã đồng ý. Họ chuốc rượu tôi. Tôi đã gọi điện cho Thiệu Minh Trạch nhưng anh ấy đi công tác nước ngoài, không thể liên lạc được.
Nói đến đây, Tô Mạch nhấp ngụm nước, ngừng lại rồi nói tiếp:
- Tối hôm đó, tôi bị họ chuốc quá nhiều. Thiệu Minh Nguyên nói quen tôi nên đã đưa tôi về.
Nhiễm Nhiễm gần như có thể đoán ra tình tiết sau đó, cô không nỡ để Tô Mạch kể tiếp, cố ý nói:
- Chuyện đã qua không nên nhắc lại. Khi nào cô đi Mỹ? Cô có bạn bè quen biết bên đó không?
Tô Mạch hiểu ý tốt của Nhiễm Nhiễm, khẽ mỉm cười:
- Cô cứ để tôi nói hết đã. Những lời này tôi giữ trong lòng quá lâu rồi, chưa bao giờ tìm được người nào thích hợp để tâm sự.
Nhiễm Nhiễm không biết làm thế nào khác, đành gật đầu:
- Được rồi. Cô nói đi.
- Tôi nghĩ cô cũng có thể đoán ra chuyện xảy ra sau đó. Tôi rất căm phẫn, cũng vô cùng ấm ức. Lúc đó, tôi rất cần Thiệu Minh Trạch nhưng anh ấy lại không có ở bên tôi. Tôi cũng không có cách nào kể cho anh ấy nghe chuyện này, chỉ có thể tìm cách gây sự bằng chuyện khác. Khoảng thời gian ấy, cả hai chúng tôi đều rất đau khổ. Sau một lần cãi vã, anh ấy đã tức giận bỏ đi công tác. Vừa hay, khi đó mẹ anh ấy đến tìm tôi, bảo tôi rời xa con trai bà, còn nói sẽ bù đắp cho tôi, để tôi đi du học. Thế là tôi đã đi.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, bỗng nói:
- Thực ra cô có thể nói chuyện này cho Thiệu Minh Trạch. Với tính khí của anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ mặc cô đâu.
Tô Mạch cười cay đắng:
- Hồi đó tôi còn quá trẻ, cũng quá ngạo mạn, tóm lại là không thể tỏ ra yếu đuối.
Nhiễm Nhiễm gật đầu tán đồng:
- Có điều nếu đã là hiểu lầm, sau này nói ra cũng không sao. Cô nên nói cho Thiệu Minh Trạch biết. Tôi nghĩ trong lòng anh ấy vẫn còn day dứt chuyện cô đột nhiên bỏ đi.
Tô Mạch ngước mắt lên nhìn Nhiễm Nhiễm:
- Lần này tôi đến không phải để nói với cô chuyện này, mà là những chuyện diễn ra sau đó. Sau khi đi Mỹ, tôi mới phát hiện mình có thai. Vì kinh nguyệt không đều nên không biết rốt cuộc đứa trẻ này là của Thiệu Minh Trạch hay là của Thiệu Minh Nguyên.
Nhiễm Nhiễm nghe mà bàng hoàng, kinh ngạc nhìn Tô Mạch.
Tô Mạch thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Nhiễm, tiếp tục nói:
- Vì phát hiện quá muộn, lại vì khi đó sức khỏe của tôi không thể nạo phá thai, nên đợi tới lúc sức khỏe của tôi khá hơn thì đứa trẻ đã được bốn tháng. Khi đi siêu âm kiểm tra, có thể thấy chân tay đứa bé không ngừng cử động trong túi ối. Tôi không nhẫn tâm bỏ đi một sinh mệnh bé nhỏ như vậy. Nghĩ thế, tôi đành đánh cuộc với ông Trời, mong đứa trẻ này là của Thiệu Minh Trạch. Thực ra cũng có thể nói là tôi luôn tự nói với bản thân rằng đứa trẻ này là của Thiệu Minh Trạch.
Nhiễm Nhiễm há miệng ngạc nhiên, lúc này mới có thể nói:
- Rốt cuộc đứa trẻ là con của ai?
Tô Mạch đỏ hoe hai mắt, nói:
- Trước khi tới đây, tôi đã bảo Thiệu Minh Trạch đem đứa trẻ đi giám định ADN, Nha Nha không phải là con gái anh ấy. Nhưng tôi cầu xin anh ấy làm bố của Nha Nha vì tôi không thể nói cho Nha Nha biết rằng, nó có một người bố vô liêm sỉ như thế. Vậy nên Nhiễm Nhiễm, xin cô hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, cuối cùng nói:
- Thực ra cô không cần vượt cả chặng đường xa xôi đến tìm tôi chỉ để nói với tôi chuyện này. Tôi và Thiệu Minh Trạch đã không còn gì nữa rồi.
Tô Mạch nói:
- Nhiễm Nhiễm, thực ra tôi không bao giờ muốn từ bỏ Thiệu Minh Trạch. Thế nên, tôi đã ở Tây Bình đợi anh ấy bốn năm, đợi anh ấy quên cô giống như đã quên tôi. Nhưng tôi đã thất bại. Tôi không muốn lãng phí thời gian vì một người đàn ông sớm đã không còn yêu tôi nữa, thế nên tôi mới rời khỏi Tây Bình. Tôi đến đây để nói với cô những điều này, chỉ mong lương tâm mình được an ủi phần nào. Vì sự ích kỷ của tôi đã phá vỡ cuộc hôn nhân của cô và Thiệu Minh Trạch. Tôi đến để nói lời xin lỗi cô, Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm cúi xuống im lặng một lúc, bỗng nói:
- Thực ra cô có thể nghĩ đến chuyện sống cùng Lâm Hướng An.
Tô Mạch hơi bất ngờ:
- Cô tha thứ cho anh ấy rồi ư?
- Không. Tôi không tha thứ cho anh ta. - Nhiễm Nhiễm lắc đầu, nhún vai bất lực, giải thích: - Tôi chỉ không muốn anh ta tiếp tục đi làm hại những cô gái khác. Dù sao, người anh ta yêu nhất mãi mãi là cô.
Tô Mạch mỉm cười:
- Được. Tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của cô.
Tô Mạch không qua đêm ở ký túc xá trong trường, mà buổi chiều đã vội đáp xe về thành phố.
Nhiễm Nhiễm tiễn Tô Mạch đi, rồi suốt mấy ngày liền giống như người mất hồn.
Mục Thanh bực mình bảo:
- Nếu trong lòng còn nhớ thì quay về gặp anh ấy đi. Sắp ba mươi rồi còn gì, không còn là cô gái mười bảy, mười tám đâu. Cậu còn ngại ngần điều gì chứ.
Nhiễm Nhiễm mỉm cười, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng không hề nhắc đến chuyện quay về thành phố Tây Bình.
Đến tháng Bảy, Hạ Thần thi vào Đại học A. Cậu viết thư cho Nhiễm Nhiễm, hy vọng cô có thể đưa cậu đến trường hôm khai giảng. Thư từ qua lại bốn năm, Nhiễm Nhiễm đã trở nên thân thiết với cậu em cùng cha khác mẹ này hơn nhiều. Thấy cậu mong ngóng như vậy, cô liền nhận lời quay về Tây Bình gặp cậu trước kỳ khai giảng.
Đầu tháng Chín, Nhiễm Nhiễm theo hẹn về thành phố Tây Bình. Mục Thanh sắp xếp cho cô ấy cả một vali hành lý, miệng không ngừng dặn dò cô phải chú ý ăn uống, không được để cơ thể bị suy nhược. Nhiễm Nhiễm bị Mục Thanh dặn đi dặn lại, không kìm được thét lên:
- Phụ nữ lấy chồng rồi thật lắm lời! Tớ có phải là không quay lại đây đâu. Mục Thanh, cậu bớt lời đi được không?
Mục Thanh im lặng rồi lại nhét không ít thứ vào vali hành lý của cô.
Trước lúc đi, Nhiễm Nhiễm có chút không yên tâm, hỏi Mục Thanh:
- Lần này, tớ đi nhiều ngày như thế, việc lên lớp thì thế nào?
Mục Thanh khua tay tiễn cô như đuổi ruồi:
- Mau đi đi. Tớ đã mượn giáo viên ở trường khác về rồi. Nghe nói còn là một thầy giáo đẹp trai vừa từ thành phố lớn đến, dạy môn nào cũng được. Tớ sợ cậu đi rồi sẽ mất tăm luôn ấy.
Nhiễm Nhiễm mỉm cười. Lúc này cô mới yên tâm lên xe.
Đã bốn năm Nhiễm Nhiễm không về thành phố Tây Bình, bây giờ quay về không tránh khỏi cảm giác người và vật đều đổi thay. Trước tiên, Nhiễm Nhiễm đến nhà tù thăm bà Hàn, đưa quần áo cô mang theo cho bà, nói:
- Mẹ, mẹ cố gắng lên, cố gắng để mà được ra sớm một chút, mẹ con mình cùng đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tính cố chấp và ngạo mạn của bà Hàn đã bị cuộc sống nhà tù làm cho mất sạch, bây giờ trông bà đúng là người phụ nữ hiền lành lương thiện, nghe Nhiễm Nhiễm nói vậy, bà liền gật đầu:
- Ừm, mẹ biết rồi. Con ở ngoài cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Ngày khai giảng, Nhiễm Nhiễm tới nhà chị Tống từ rất sớm để đón Hạ Thần đến trường.
Bốn năm không gặp, cậu thiếu niên có khuôn mặt bướng bỉnh năm đó đã trưởng thành, cao đến mức Nhiễm Nhiễm phải ngẩng đầu lên nhìn cậu. Chị em họ lên taxi, đến thẳng Đại học A. Khi vừa làm xong thủ tục nhập học, di động của Hạ Thần bỗng đổ chuông. Cậu đi ra chỗ khác nói chuyện điện thoại, khi quay lại thì sắc mặt có chút khó coi.
Nhiễm Nhiễm dùng khuỷu tay huých cậu, cười hỏi:
- Sao thế? Bạn gái trẹo chân à?
Hạ Thần ngập ngừng một lát rồi nói:
- Là mẹ em.
Mẹ Hạ Thần là bà Bành Tinh, người đã đi miền Nam từ bốn năm trước, chẳng hề hỏi thăm về cậu con trai này, chỉ đến vài ngày gần đây mới bắt đầu liên lạc lại với cậu.
Hạ Thần cúi đầu, buồn bã nói:
- Bây giờ bà sống rất khổ. Người đàn ông đó đã tiêu hết tiền của bà, còn bồ bịch lăng nhăng. Mười ngày nửa tháng cũng chẳng thèm về nhà lấy một lần. Chị, thực ra em rất hận mẹ. Năm đó, bà đã bỏ em mà đi, chẳng để lại cho em dù chỉ một xu lẻ. Nếu không phải chị nhờ Trợ lý Trần chăm sóc thì không biết bây giờ em ra sao? Nhưng khi nghe mẹ nói mẹ sống khổ sở thì trong lòng em lại rất buồn.
Nhiễm Nhiễm sững người, đến giờ cô mới biết Trần Lạc luôn chăm sóc em trai mình mà chẳng hề nói gì với cô. Thảo nào năm đó Hạ Thần lại đột nhiên viết thư cho cô. Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, Hạ Thần tưởng chị gái không vui nên thận trọng nhìn sắc mặt của cô khẽ gọi:
- Chị?
Nhiễm Nhiễm sực tỉnh, mỉm cười với cậu, nói:
- Cho dù thế nào, bà ấy vẫn là mẹ của em. Thần Thần, em nhớ nhé, có lúc khoan dung không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân mình.
Hạ Thần gật đầu:
- Chị, em hiểu rồi.
Dù sao Hạ Thần cũng còn trẻ, rất nhiều điều phiền muộn chỉ thoáng qua trong phút chốc. Có người bạn cùng thi vào Đại học A tới tìm. Cậu muốn đi nhưng không nỡ bỏ lại chị gái, nhất thời không biết làm thế nào.
Nhiễm Nhiễm cười, xua tay:
- Mau đi đi. Chị còn quen thuộc trường Đại học A này hơn em ấy chứ. Em ra ngoài cùng bạn học đi, chị đi quanh trường một lát. Đến tối, chúng ta cùng tới căng tin của trường ăn cơm.
Lúc này, Hạ Thần mới vui mừng chạy đi cùng bạn học. Nhiễm Nhiễm một mình đi vòng quanh vườn trường. Cô đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, ngôi trường này cũng thay đổi không ít, rất nhiều tòa nhà được xây mới, không thể tìm lại được hình bóng xưa. Trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát, một mình chậm rãi men theo đường trường, không biết đã đến con đường Hữu Nghị ngăn cách trường Đại học A và Đại học B từ lúc nào.
Lúc này, không có nhiều sinh viên đi trên đường Hữu Nghị, có những bước chân bước đi vội vàng, cũng không rõ là sinh viên của Đại học A hay Đại học B. Một mình cô men theo con đường, phía sau bỗng vang lên tiếng phanh xe chói tai. Cô có chút ngạc nhiên quay đầu thì thấy một chiếc xe vội dừng lại ngay phía sau cô.
Cửa xe được mở, Thiệu Minh Trạch bước xuống, vịn tay vào cửa xe, nói:
- Xin lỗi nhé, cô bạn, tôi không cố ý.
Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng phì cười nói:
- Thật trùng hợp!
Thiệu Minh Trạch chậm rãi lắc đầu, mặt nghiêm túc, nói:
- Không trùng hợp đâu. Anh đã phải xây gần mười ngôi trường tiểu học thì mới mua chuộc được Mục Thanh lên kế hoạch cho anh có được buổi gặp mặt hôm nay đấy. Không hề trùng hợp chút nào.
Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn anh, cuối cùng không nín được bật cười thành tiếng.
Cùng lúc đó, ở nơi khác, Mục Thanh đón một giáo viên mới ở cổng trường:
- Là anh sao?
Trần Lạc mỉm cười:
- Là tôi.
Mục Thanh ngần ngừ nhưng vẫn nói:
- Nhiễm Nhiễm đã đi rồi.
Trần Lạc vẫn cong cong khóe môi, mỉm cười nói:
- Tôi biết. Tôi chỉ muốn đến làm một số việc thay cô ấy. Chỉ đơn giản thế thôi.
Bầu trời đầu thu cao và trong xanh, mùa hè oi ả bị đẩy lùi, tiết thu mát mẻ cũng đã đến.