Thời gian của buổi hẹn là vào lúc chín giờ sáng, đó là chuyến đi dã ngoại tại một khu bảo tồn thiên nhiên.
Tôi khá bất ngờ với nội dung của buổi hẹn. Tự hỏi ba thằng con trai đã nghĩ gì để có thể đưa ra ý tưởng về một buổi dã ngoại chứ?
Phải làm gì với bữa trưa đóng hộp trong trường hợp thế này đây? Không phải tôi sẽ là người làm chúng hay sao? Tốt thôi. Tôi sẽ chấp nhận thử thách này.
Dù trông tôi hiện tại giống một người chưa bao giờ vào bếp, nhưng tôi thật sự đã từng sống một mình ở kiếp trước. Trước đây, tôi thà mang theo cơm hộp tự làm tại nhà để ăn trưa thay vì ăn tại công ty hay mua thức ăn ở cửa hàng tiện lợi.
Bởi vì tự mình nấu ăn luôn là lựa chọn tốt nhất, vừa đảm bảo chất lượng thực phẩm vừa có thể kiểm soát lượng thức ăn đưa vào cơ thể. Tôi đã từng sống tốt như vậy đó.
Với một ít kiến thức tự học từ kiếp trước, tôi có thể làm cơm hộp cho buổi dã ngoại một cách suôn sẻ… có lẽ thế. Còn về việc xách đồ thì ba người bọn họ nên làm việc đó.
Sau khi quyết định như vậy, tôi đưa thực đơn cho đầu bếp trưởng để anh ta biết nên chuẩn bị những gì. Tôi muốn tự mình làm cơm hộp vì thế tôi chỉ nhờ anh ấy giúp tôi đóng hộp lại và xếp chúng chồng lên nhau.
Thực tế là các thành viện của gia tộc Sagara, kể cả những người hầu cũng thế, họ đều cư xử khá mềm lòng trước đứa con út trong gia tộc. Vì thế những gì tôi yêu cầu luôn mang đến kết quả mong đợi.
Hayate giúp tôi mang theo bữa trưa dành cho bốn người và cuối cùng khi chúng tôi đã đến cổng khu bảo tồn thiên nhiên, thì trước cổng là hai cậu thiếu niên với vẻ ngoài điển trai đang đứng ở đó.
「…Xin thứ lỗi, bọn tớ có đến trễ không?」
Ariwara và Tachibana quay đầu lại với vẻ như lấy làm ngạc nhiên lắm, rồi họ càng giật mình hơn thế nữa khi nhìn thấy Hayate xách theo thứ gì đó trên tay.
「Okabe này, cậu mang theo ‘hành trang’ để làm gì vậy?」
「Cậu hỏi cái túi này hả? Tớ nghe các cậu nói về buổi hẹn dã ngoại hôm nay, cậu không nghĩ đến việc sẽ mang theo bữa trưa sao?」
「…Bữa trưa à…」
Dường như chỉ mới nhận ra điều gì đó, Ariwara và Tachibana ngơ ngác nhìn nhau.
Chà, các người chị của tôi đã truyền đạt lại rằng, nam nhân thường bất cẩn như vậy.
「Mizuhime đã đặc biệt làm chúng vào sáng sớm nay, chắc chắn là…」
「Đương nhiên là tớ sẽ ăn rồi!」
「…Cậu sẽ xách giúp tớ nhỉ?」
Ariwara đột nhiên cắt ngang đã chứng minh cậu ta hoàn toàn từ chối lời đề nghị của Hayate.
「…Thế à…」
Để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng này, Tachibana che mặt lại và than thở:
「Thật xin lỗi, Sagara-san. Cậu thậm chí còn đặc biệt làm bữa trưa cho bọn tớ, nên hãy để tớ xách đồ ăn trưa nhé. Chúc cậu buổi sáng tốt lành」
Ngược lại với vẻ ngoài phóng khoáng của mình, Tachibana gượng cười thay mặt Ariwara thiếu suy nghĩ, làm xoa dịu bầu không khí ngại ngùng và giúp hàn gắn tình bạn bằng lời chào buổi sáng.
「Buổi sáng tốt lành. Tớ không ngại nếu cậu gọi tớ bằng tên Mizuhime đâu. Chúng ta đến đây để cùng vui chơi như những người bạn mà, phải không nhỉ?」
「Tớ thật lòng xin lỗi. Có lẽ bọn tớ đã đặt lợi ích cá nhân lên quá cao rồi」
「Chào buổi sáng, Sagara-san, cho tớ xin lỗi nhé」
Ariwara Shizuki cúi đầu thứ lỗi. Hành động của cậu ấy trong hoàn cảnh này trông vô cùng hài hước, có lẽ rất khó tưởng tượng ra, nhưng cậu ấy thật sự là học sinh có thành tích cao và nằm trong năm hạng đầu tiên của năm học chúng tôi.
「Đừng lo lắng về việc đó, trong trường hợp này, ai nhận ra trước thì cứ hành động thôi, làm việc thì không nên cân nhắc hơn kém」
「Ariwara này, cậu không cần dùng bữa trưa mà Mizuhime đã làm đâu. Vì tớ sẽ ăn thay phần cậu, Mizuhime nấu ăn rất ngon đấy」
「Không cần cậu giúp tớ nhé, tớ sẽ ăn phần của tớ!! *itadakimasu!」[note37299]
「Biết điều mà kiềm chế bản thân tí đi!」
Hiếm khi nào Hayate dùng toàn bộ khả năng của mình để đi trêu chọc bạn bè. Có thể hiểu rằng, họ đang thể hiện một màn tấu hài *Manzai[note37300] vô cùng thú vị tại nơi công cộng.
「Hayate, cứ để như vậy đi」
「…nếu Mizuhime đã nói vậy」
「Khoan—! Chẳng phải như thế có hơi quá đáng sao!? Okabe, cậu thật tàn nhẫn!」
Ariwara không cam tâm khi nhận ra bản thân bị đùa giỡn, nhưng Hayate lại giữ nguyên vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
「Vượt qua chỗ này, là một thác nước mà khách tham quan ít khi ghé thăm. Hãy để tớ hướng dẫn cậu đến đó. …A còn một điều nữa, những đường đi xung quanh thác đã được bão dưỡng vô cùng tốt, vì thế chúng ta có thế đi bộ mà không gặp phải vấn đề nào」Tachibana giải thích trong khi không đếm xỉa gì đến Hayate và Ariwara.
「Ra là thế. Vậy thì tớ rất mong chờ vào chuyến đi đến thác nước đấy」Khi tôi gật đầu, Tachibana cũng vui vẻ gật đầu theo.
「Tớ sẽ rất vinh hạnh nếu cậu gọi tớ là Homare. Và hãy để tớ giải thích chi tiết trong khi chúng ta đi bộ đến đó nhé」
「Mà này, cậu cũng gọi tớ là Shizuki nhé. Sagara-san… Mizuhime, tớ đã luôn muốn được trò chuyện cùng cậu」
「Thật thế sao?」Tôi trở nên khó xử khi cậu ấy nói ra một điều không mấy tự nhiên.
「Đúng vậy. Ookami và Suwa ngăn không cho chúng tớ đến gần, vì thế rất khó để bắt chuyện với cậu. Thật vui vì Okabe đã bằng lòng sắp xếp」
「Tớ thật sự không chắc về chuyện của Suwa và Ookami, nhưng nếu Hayate đã xem xét và cậu đáp ứng với một số điều kiện nhất định, thì tớ sẽ đồng ý mà không vấn đề gì」
「Điều kiện ư?」Tachibana Homare bối rối với câu nói của tôi.
「Đúng thế. Về nội dung thì là bí mật. Miễn là những điều kiện đó đáng tin trong mắt Hayate, thì tớ không có vấn đề gì với nó cả」Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi chậm rãi bước đi.
「Là vậy sao, có vẻ trong trường hợp này, bọn tớ đã được chứng thực bởi con mắt nhìn người của Okabe rồi」
「Cậu nghĩ như thế cũng được. Nhưng mà, tớ không hề biết gì về vấn đề của Suwa và Ookami cả」
「Họ cố gắng ngăn cản, hay tớ phải nói đúng hơn là sự hăm doạ đến từ họ nhỉ? Họ tỏ ra đáng sợ để không ai có thể đến gần cậu được. Ối chà, có vẻ họ cũng không có được sự cho phép để được đến gần và thân thiết với cậu như Okabe」
「Sao cơ?」
「Ý tớ là bọn tớ có chút đắn đo suy xét về Suwa. Đương nhiên, đối với Okabe cũng vậy」Tachibana mỉm cười một chút, rồi hướng ánh mắt sang Ariwara.
「Mới đó mà đã kiệt sức rồi hả Shizuki? Nếu cậu không thể xách nổi từng ấy bữa trưa thì cậu đúng là vô dụng trong việc xách đồ rồi」
「Nhưng mà nó nặng lắm!!」
「Trông Okabe kìa, có vẻ cậu ấy còn xách nhiều hơn một nữa số bữa trưa nữa đấy」
Trừ tôi ra thì tất cả bọn họ đều xách theo thứ gì đó, nhưng tôi biết rằng mặc dù chiếc giỏ mà Hayate đang mang trông có vẻ kồng kềnh nhất, nhưng của Ariwara lại là cái nặng nhất trong số đó.
Tôi đã đặt sự quan trọng lên việc khiến nó có vẻ ngoài dễ dàng mang theo, chứ thật ra bên trong chứa rất nhiều trà cùng một chiếc bình giữ nhiệt.
Hayate thật sự thích chơi chung với Ariwara.
「Shizuki, cậu có thể đưa chiếc giỏ cho tớ không? Tớ sẽ xách nó thay cậu」
「Hả?」
Tôi không lấy làm ngạc nhiên với biểu cảm hoang mang không biết phải làm sao trên gương mặt của Ariwara, khi tôi chìa tay đến tỏ ý muốn giúp cậu ấy.
「Thật ra có một mẹo nhỏ để xách chiếc giỏ, cậu không nên xách nó bằng tay, mà hãy ôm nó trong vòng tay để giảm bớt phân nửa trọng lượng, giúp cậu dễ dàng mang theo nó hơn」Vì thế hãy để tớ xách nó đi. Tôi hối thúc cậu ấy một lần nữa, khiến cho Ariwara lúng túng tay chân.
「Không sao đâu! Tớ sẽ xách nó, tớ không thể để một cô gái xách một chiếc giỏ nặng như vậy được」
「Điều này chẳng liên quan gì đến giới tính cả. Và tớ nghĩ bản thân bẩm sinh đã có sức lực hơn người, vì thế hãy để tớ xách thay cậu」
「…Cách suy nghĩ của cậu đối với một cô gái đúng là rất có sức hút, nhưng phải có thứ gì đó gọi là sự tôn nghiêm ở một chàng trai như tớ, vì thế…」
「Thế thì tớ sẽ giao nó cho cậu vậy. Chúng ta sẽ đến đó sớm chứ?」Khi tôi nở một nụ cười từ thiện rồi đột ngột rút tay về, thì Ariwara ngạc nhiên nhìn tôi tròn xoe đôi mắt.
「A—! Tớ bị cậu lừa mất rồi! Cậu khá lắm đấy Mizuhime」Nhết mép nhìn lên bầu trời cười trong cay đắng, Ariwara than vãn với một cái nhún vai.
「Sao cậu có thể so được với ai đó thuộc Hội học sinh của trường chứ, cậu nên nhận ra điều đó ngay từ đầu mới phải」
Tachibana vừa dứt lời thì cũng là lúc chúng tôi đến được thác nước như trong lời miêu tả của cậu ấy.
「Chà, chúng ta đến nơi rồi. Có lẽ cả bọn nên thông thả nghĩ ngơi một chút đi nhỉ?」
Tôi chú ý đến con thác và nhìn nó với một vẻ yêu thích.
Bề mặt tảng đá không hề có lấy một ngọn cỏ dại hay rong rêu bám vào, nên trông vô cùng nhẵn nhụi và trơn tru. Dù cả bọn đang ở vị trí cao, thì những cành cây cũng có thể nghiêng về phía trước tiếp cận được chúng tôi từ một vách đá dựng đứng.
Dòng nước chảy siết thoát ra từ khe hở ở miệng thác, hoá thân thành một con Thủy Long mạnh mẽ lao xuống từ giữa không trung. Cơ thể của nó va vào một tảng đá rồi vỡ tan dưới ánh mặt trời, sau cùng tạo thành cầu vồng mờ ảo dưới lớp sương mù bao quanh thác nước.
Cơ thể của Thủy Long giờ đây đã chìm sâu dưới vực thẳm sau chuyến du ngoạn trên không. [note37307]
Khi tôi còn nhỏ, anh trai thứ hai Suou của tôi đã nói với tôi rằng: “Thác nước là bức tranh thiên nhiên tượng trưng cho một con Thủy Long đang vui đùa”.
Yakumo là anh trai thứ ba của tôi. Tôi có ba người anh và hai người chị. Nói đơn giản hơn, gia đình tôi có sáu anh chị em ruột.
Vào lúc đó, tâm trí trẻ con của tôi đã có hơi lo lắng vì không biết đầu của anh Suou có ổn không, nhưng giờ thì tôi đã hiểu khi nhìn thấy thác nước hùng vĩ ngay trước mắt.
Suou yêu những thứ giả tưởng, vì thế mà anh có trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Sở thích của anh ấy khác biệt với các anh chị ruột khác của tôi, thay vì học *kendo[note37301] và *iai[note37302] như họ, Suou lại học môn võ sử dụng hai thanh kiếm.
Cặp kiếm với hai đầu đều là lưỡi gươm, có thể xem đây là những thanh kiếm có xuất sứ từ thời trung cổ Châu Âu và thường được xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng.
Thật tiếc khi Suou không được triệu hồi đến thế giới khác với tư cách là một vị anh hùng cứu thế, vì vậy hiện tại, anh ấy đảm nhận vị trí rất bình thường, là chủ tịch của một công ty con xử lý hệ thống thông tin thuộc tập đoàn Sagara. Và anh ấy cũng vừa mới kết hôn.
Thác nước này tương tự như cái mà Suou miêu tả, tuy không lớn lắm và trái ngược với cảm giác về một “Thủy Long” trong trí nhớ của tôi, thác nước lại phù hợp với bầu không khí trang nghiêm của một thánh địa hơn.
Con thác khiến tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh có thể thanh tẩy những thứ ô uế, sự thanh mát và hào phóng từ dòng suối khiến tôi phải khao khát những thứ tinh khiết từ tận đáy lòng.
Nơi đây được xem là một nơi đặc biệt, bởi dòng *năng lượng – chủ yếu là ion âm[note37303]. Nên khi đứng gần con thác, ta thường thẩn thờ nhận ra tâm trí ta được xoa dịu.
Cho dù bạn có nghe thấy những tiếng nói chuyện xung quanh, thì tiếng dòng nước từ thác rơi xuống vực cũng sẽ lấn át đi nội dung của những cuộc trò chuyện đó. Hiện tại không một ai khác đứng gần chúng tôi, cho dù có đi chăng nữa, thì điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến cám giác dễ chịu của tôi lúc này.
Thay vì thưởng ngoạn phong cảnh thơ mộng trước mắt, thì những cậu thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì này lại cảm thấy việc lấp đầy dạ dày quan trọng hơn.
Tôi vô thức bị thu hút trước hành động ăn cơm tao nhã, nề nếp của họ. Họ giải trí bản thân bằng những cuộc trò chuyện mà vẫn có thể giữ vững lể tiết trong ăn uống, và hơn hết là họ vẫn đang thưởng thức bữa ăn của mình. Thật xứng đáng khi tôi đã nghĩ đến việc làm bữa trưa cho buổi dã ngoại này. Tôi hầu như không cần nạp vào cơ thể với số lượng thức ăn như bọn họ và tôi cũng đã cảm thấy no ở một mức nào đó rồi.
Thật không ngoa khi nói tôi mua 『Thiên Đàng Thứ Bảy』chỉ vì muốn nghe giọng nói của các diễn viên lồng tiếng yêu thích của mình, và một phần cũng vì thế giới này được xây dựng khá giống với thực tế.
Hiện tại, có đến ba mục tiêu chinh phục đang ở đây. Giọng nói của họ khiến tai tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nếu tôi thích *BL[note37304] thì tôi sẽ *moe[note37305] theo chiều hướng đó, nhưng tôi không muốn moe như vậy vì tôi cảm thấy có thứ gì đó đang rạo rực bên trong tôi. Tôi không hề có ý định chinh phục những chàng trai này, nhưng nghe những cuộc trò chuyện thân thiết giữa bọn họ, khiến tôi thật sự mong ham muốn trần tục về lòng tôn sùng giọng nói của mình được thoát ra và dâng trào trong cơ thể một lần nữa.
「Mizuhime ơi? Cậu đã im lặng được một lúc rồi, cậu cảm thấy mệt trong người sao?」
「…Hả?」
Tachibana nhìn tôi một cách chăm chú khiến tôi xựt tỉnh lại.
「Mizuhime, cậu ổn chứ?」Hayate, trông như một chú chó *Akita[note37306], hỏi tôi với một vẻ lo lắng.
「Ừ, tớ ổn. Chẳng qua là giọng nói của Shizuki và Homare nghe thật sự rất êm tai, khiến tớ bị mê hoặc một lúc. Hai cậu thật sự có chất giọng lý tưởng đấy」
「…………..」
Tôi gật đầu trấn an Hayate và thành thật nêu ra suy nghĩ của mình. Ngay sau đó, Ariwara và Tachibana liền nhìn sang hướng khác. Một người thì đỏ bừng cả gương mặt, người còn lại thì có một chút phiếm hồng trông có vẻ đang ngại ngùng.
「Tớ đã nói sai gì sao?」Các cậu là thiếu nữ mười tám à!? Tại sao phải ngượng khi được ai đó khen ngợi về chất giọng của mình chứ!?
「Không phải thế. Thật ra lúc trước tớ thường được mọi người ngưỡng mộ về ngoại hình, còn về chất giọng thì là lần đầu tiên, vì vậy tớ cảm thấy hơi ngại một chút…」Ariwara trả lời như thể cậu ấy thật sự đang rất ngại.
「Ra vậy. Nhưng cậu không nghĩ rằng sở hữu một chất giọng trầm ấm sẽ tốt hơn sở hữu ngoại hình ưa nhìn sao? Dù cậu có trở thành một chính trị gia hay một nhà điều hành cấp cao đi nữa, thì cậu cũng phải thường xuyên nói trước đám đông đúng chứ? Mọi người sẽ chỉ có thể nghe được chất giọng êm tai của cậu vang lên mà thôi. Đến mức có thể xem nó như là thứ vũ khí mạnh nhất ngay từ đầu, giúp cậu điều khiển bất cứ ai」
「Tôn giọng nói trên cả ngoại hình, quan niệm của cậu thật khác lạ đấy. Mọi người thường hay nói thành viên gia tộc Sagara bẩm sinh đã vậy rồi, không ngờ có thể đúng là như vậy thật」Tachibana lầm bầm.
「Mizuhime không bao giờ xem nguồn gốc và ngoại hình là tiền đề để đánh giá một người cả, cậu ấy xem xét bản chất bên trong của họ trước khi đánh giá ai đó. Tớ nghĩ cậu ấy rất tuyệt」
「Đó là quan điểm của một người thiên vị và đánh giá quá cao một ai đó, Hayate ạ. Dù sao thì, gương mặt thay đổi tùy thuộc vào tính cách, biểu cảm và cả cách trang điểm nữa. Vì thế mà tớ không đánh giá ai đó chỉ bằng ngoại hình」
「Có rất ít người có thể nói được như vậy, bởi thế mà ngoại hình của tớ xem như đã được cứu vãn phần nào…」
「…Nhưng nếu ai cũng có thể bình tĩnh đánh giá nội tâm của một người giống như cậu, thì đúng là tớ sẽ gặp rắc rối trong xã giao mất」
Tôi không còn chú ý đến các cậu thiếu niên nói gì nữa, mà nhàn nhã nhìn lên thác nước với biểu cảm tinh tế.
Ghi chú
“…Mọi người thường hay nói thành viên gia tộc Sagara bẩm sinh đã vậy rồi…”. 天然: Bẩm sinh – có thể hiểu là các chàng trai/cô gái làng chơi bẩm sinh.“…bọn tớ đã được chứng thực bởi con mắt nhìn người của Okabe rồi”. お墨付き: giấy được đóng mộc bởi mạc chúa/lãnh chúa, chứng minh cho sự chứng thực từ họ.