「Em rất buồn vì Mizuhime-sama tốt nghiệp đó!」
Khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ sâu xa thì những học sinh nữ lớp dưới tham dự lễ tốt nghiệp đã vây quanh từ lúc nào.
「Khu vực cao trung ở cạnh bên này vì thế chúng ta vẫn còn gặp nhau mà đúng không?」
Tôi cố gắng nặng ra một nụ cười hoàn hảo nhất để xứng với danh hiệu “Hoàng Tử Hoàn Hảo Ngoài Đợi Thực Trong Tim Của Mọi Thiếu Nữ” ấy mà.
「Đúng vậy, nhưng nếu có một lí do nào khác khiến chúng ta không thể gặp nhau nữa… Ôi…」
Sau lời nói của một học sinh đang lấy tay che miệng vì hốt hoảng nhận ra vấn đề, có vẻ như em ấy đã vô thức bắt đầu nhắc đến vụ tai nạn xảy ra vào hai năm trước. Những ánh mắt đánh giá mang đầy vẻ khó chịu đổ dồn về phía cô gái đã làm hỏng bầu không khí.
Điều này có vẻ hơi tệ đây.
Cách tốt nhất hiện tại là nên nói tránh sang chuyện khác vì thế tôi nở một nụ cười từ thiện:
「Ồ? Có vẻ các em muốn đưa ta đến một trường kí túc xá kiểu Thụy Sĩ sao?」
「Không. Không phải như vậy đâu mà!」
Tôi chỉ nói đùa một chút thôi nhưng mặt của các cô gái ai nấy đều đỏ bừng lên và lắc đầu nguầy nguậy, tuy có nhiều trường nội trú Thụy Sĩ khá nổi tiếng nhưng những gì mà các cô bé nghĩ đến đều là kết quả của lớp học ‘Huấn luyện cô dâu tương lai’ dành riêng cho nữ sinh.
Mỗi khi nhắc đến những chủ đề khiến các cô gái ở độ tuổi có thể kết hôn hứng thú, họ sẽ bắt đầu bàn luận về những chuyện tình lãng mạn. Các thiếu nữ luôn giống như vậy bất kể xuất thân của họ.
Và sau một lúc tán gẫu chán chê, tôi nhân cơ hội rút lui trong thầm lặng lúc những cô gái xung quanh đang suy nghĩ mông lung.
Ngoài những cái biệt danh ngớ ngẩn như “Hoàng Tử Hoàn Hảo Ngoài Đời Thực Của Mọi Thiếu Nữ” ra thì tôi còn được gọi với cái danh hiệu ngầu lòi là “Sĩ Quan của Hội Học Sinh” và danh xưng “Người Xuất Thân từ Gia Tộc Nổi Bật Nhất trong Các Gia Tộc Phú Quý” đấy, không những thế tôi còn có biệt danh khá dị và kém nổi bật đó là “Kẻ Dị Biệt”, đấy là vì có một số người cảm thấy luôn có một bầu không khí đáng sợ bao quanh tôi và lí do là bởi tính cách không thích ai đó xen vào không gian riêng của mình, thật sự rất phiền phức và cũng vì vấn đề sức khoẻ nữa.
Hai năm trước, tôi đã vô tình bị kéo vào một sự cố vô cùng rắc rối. Mặc dù “kịch bản game” của sự kiện đó không liên quan gì đến cốt truyện chính của game và đáng ra tôi không hề có mặt ở đó, nhưng bằng cách nào đó tôi bị kéo vào câu chuyện của Suwa Iori, Chủ Tịch Hội Học Sinh cùng tốt nghiệp với tôi vào năm nay và là một trong hai mục tiêu đáng chinh phục nhất như anh trai Yakumo của tôi.
Suwa Iori yêu chính người chị họ của mình và cậu ta vẫn giữ mối tình đơn phương ấy từ lúc đang học tiểu học cho đến nay đã được chín năm rồi.
Theo “Kịch bản” hắn ta sẽ bị từ chối tình cảm vào kì nghỉ của mùa xuân này. Vì thế trông cậu lúc nào cũng yếu đuối như một thiếu nữ đang thất tình trong vòng một năm. Sau khi tranh cãi với cô nàng nữ chính về sự việc trên và được nàng ấy khai sáng thì hắn ta đem hẳng lòng yêu Rin luôn và cứ thế đợi chờ được đáp lại tình yêu.
Nghe đến đây có người sẽ đoán hắn ta bị khổ dâm, nhưng tôi phải thật sự nói rằng, hắn là một tên ác dâm chính hiệu, thể loại bố đời của chúa ác dâm luôn. Suwa với kĩ năng bám đuôi cực phẩm của mình, luôn rình mò theo sau người chị họ của hắn và loại trừ mọi nguy hiểm khỏi cô ấy, hắn ta chỉ gần như vô dụng lúc đó thôi.
Chị họ của hắn ta, Suwa Shiori vào lúc ấy đã gần như bị bắt cóc ngay trước mặt hắn.
Nhắc đến nạn bắt cóc thì sự kiện không may mà tôi dính phải cũng là một câu chuyện bắt cóc tống tiền và nó diễn ra như sau: Shiori-sama bị bắt cóc gần cổng sau của cao trung và bị đưa đến một trạm xe. Vô tình, tôi đã chứng kiến Suwa một mình đối mặt với chúng, với một cậu học sinh năm nhất cấp hai vẫn còn nhỏ và mong manh không thể nào so sánh được với vóc dáng của bốn giống đực trưởng thành kia, cậu ta thật sự vô cùng liều lĩnh để giải cứa người mình yêu. Hơn nữa, Suwa không đặc biệt giỏi về võ thuật.
Không như dòng họ Sagara có nguồn gốc từ một Chinh di Đại tướng quân – Shogun, người đã trở thành một vị Mạc chúa vĩ đại khởi đầu của cả một gia tộc hùng mạnh. Dòng họ Suwa là dòng dõi của các Tư tế Thần Đạo – Kannushi qua từng thế hệ. Có thể nói rằng việc chấp cả bốn người đàn ông đơn phương độc mã sẽ vô cùng khó khăn, ngay cả đối với tôi.
“Sức mạnh của tình yêu thật là kinh khủng” rùng mình suy nghĩ.
Vào thời điểm đó, tôi đã nhanh trí gửi tin nhắn cho nhiều người khác nhau bằng chiếc điện thoại di động của mình, nhờ định vị GPS từ một ứng dụng tôi đã cài đặt vào điện thoại lúc đó mà họ biết được vị trí của tôi, bên phía công an và đội an ninh trường đã bắt đầu hành động. Tôi thở phào nhẹ nhõm và yên vị ở gần đó, nhưng…
「Mizuhime-san!? Vô ích thôi, mau chạy đi!!」
Tôi bị phát hiện nhờ vào tiếng hét thất thanh của Shiori ngay sau đó.
「Sagara!? Cậu…」
Ah, một tên ngốc khác cũng quay sang đây luôn đấy. Tôi xin mạn phép vi phạm vai trò “Quý Tiểu Thư Hoàn Hảo” với những suy nghĩ không thích hợp lúc đó.
「…!! Sagara? Không phải con bé kiêu ngạo của dòng họ Sagara đó sao!?」
Phơi bày thân phận của tôi sau khi tiết lộ nơi tôi ẩn nấp ư, tôi có nên tức giận không nhỉ? Dù sao thì cũng đã bị phát hiện mất rồi, đánh lạc hướng cũng không phải là một sáng kiến tồi trong trường hợp này.
Vì thế tôi cố tình mang điện thoại ra trước mắt bọn chúng.
「Oops, tôi lỡ để cho bọn cớm biết vị trí mất rồi, mấy chú nên chạy đi thì hơn đó!」
Tôi cũng đã chụp được hình ảnh của bọn chúng luôn rồi. Tôi thật sự rất lợi hại đúng không?
「Cái gì? Oi, rút quân thôi chúng bây!」
「Nhưng còn chiến tích này…」
「Thả Shiori ra mau!」
Không bỏ cuộc dễ dàng, Suwa vồ lấy kẻ đang giữ Shiori. Giờ thì họ đang ở trong một toa xe.
“Ha, thật biết cách khiến mình khó chịu… Đành phải giúp họ vậy” Nghĩ rồi tôi cũng đi theo họ.
“Oh! Có rồi” Trong khi nảy ra một ý tưởng, tôi bật camera lên và để cho âm thanh ‘tách’ khi chụp ảnh được nghe thấy.
「Sao mày dám? Shịttt! Dừng lại ngay!!」
Gã đàn ông nghe được âm thanh máy ảnh, đẩy Suwa sang chổ khác và bức tốc đuổi theo tôi, tôi liền quay lưng bỏ chạy.
Hắn ta mắc mất bẫy rồi!
Đúng vậy, hướng mà tôi chạy đến chính là nơi mà đội an ninh trường sẽ xuất hiện.
Không như tôi tính toán. Một tên nắm lấy vai của tôi, theo phản xạ tôi giật lùi về phía sau rồi tung đầu vào cổ hắn ta khiến cho hắn phải nao núng, cuối cùng tôi nắm lấy cánh tay trên của hắn, hơi cuối người xuống để thân trên của hắn nằm trên trên lưng, rất dễ dàng, tôi ném hắn xuống đất. Kĩ thuật tôi vừa làm được gọi là *Seoi nage[note37297].
Tôi khá nhanh nhẹn vì cơ thể của tôi nhỏ hơn hắn rất nhiều, các động tác tôi đã thực hiện không phải là điều mà dân nghiệp dư có thể lưu loát thực hiện. Khi khi hắn đang la ó trong đau đớn, tôi khiến hắn ngất xỉu bằng cách đạp mạnh vào huyệt nằm trên cổ. Nhưng tôi lại phải tiếp tục bỏ chạy vì có nhiều hơn một tên đang cố bắt lấy tôi.
「Dừng lại con khốn!!」
Lần này tôi quay lại trước khi vai của tôi bị tóm đồng thời cũng ngăn chặn khả năng mái tóc dài ngang lưng của tôi có thể bị giật lại.
「Bọn chúng ở đây!」
Một giọng nói vang lên và cả những tiếng bước chân liên tục dồn dập.
Họ đã đến.
Giây phút đó, tôi nghe một tiếng động vang trời.
Có bao giờ bạn trải qua cảm giác cơ thể bỗng nhiên bị tung lên không trung chưa?Nó giống như bạn đang ở trong một chuyến tàu lượng siêu tốc vậy.
Lúc ấy toàn thân tôi dần nóng lên như có thứ gì đó đang trực trào ra khỏi cơ thể, màu đỏ tươi dần che khuất tầm nhìn, tôi đã bị xe đâm…
「………………」
Cảm giác mơ hồ, tiếng nói chuyện ồn ào nhưng không thể nghe rõ ở xung quanh. Tôi rất muốn di chuyển nhưng cơ thể lại như có ai đó đè nặng, ý thức dần bị chôn vùi trong tâm trí, dù cố gắng không cho phép bản thân chìm vào giấc ngủ nhưng tôi không thể điều khiển được nó nữa. Và như thế, tôi đã mất đi ý thức như bị ngã xuống vực sâu.
Tôi, Sagara Mizuhime, đã bị kéo vào một vụ án bắt cóc, vì miễn cưỡng cứu một người quen mà tôi lại phải lãnh một kết quả không đáng cho sự ngu ngốc này. Nhưng nếu tôi không bị kéo vào vụ án này, tôi sẽ không bao giờ nhận ra khả năng tính toán và kiểm soát tình huống của bản thân không phải là hoàn hảo.
Những kẻ bắt cóc đã trốn thoát sau khi cố gắng giết chết tôi, đúng, bọn chúng đã một phần thành công. Phía cảnh sát đã nhanh chóng tìm ra được chúng nhờ vào bằng chứng đến từ tôi và biển số xe.
Anh trai tôi tường thuật lại sự việc sau khi tôi gặp tai nạn, và đương nhiên, kèm theo những lời càu nhàu và la mắng khi đến thăm.
Bạn biết đấy, như tôi đã nói, tôi phạm sai lầm từ sự tính toán sai lệch và phải trả giá bằng chính cơ thể của mình, tôi cần phải tự nhắc nhở bản thân một cách thường xuyên và không bao giờ phạm phải một sai lầm nào nữa, vì để xứng với danh xưng ‘Quý Tiểu Thư Hoàn Hảo’.
Sau khi may mắn thoát chết trong gang tấc, cơ thể tôi đã ở trong tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Vô số những vết thẹo to nhỏ khác nhau như khắc sâu trên từng lớp da thịt và chúng có thể sẽ tồn tại trong suốt cuộc đời tôi.
Sau đó, gia tộc Suwa đã nhanh chóng đến xin lỗi gia tộc Sagara, cả hai gia tộc đã nghiêm túc đề nghị phẫu thuật cho tôi cho đến khi cơ thể không còn một vết thẹo nào nữa trong khi phục hồi các chức năng của tay chân mà vẫn có một cuộc sống bình thường, thế là tôi đã phẫu thuật rất nhiều lần và trải qua một cuộc phục hồi vô cùng đau đớn đến mức một người kiên trì như tôi vẫn không thể chịu đựng nổi.
Thật ra tôi đã rất lạc quan để vượt qua mọi khổ đau vào lúc ban đầu. Nhưng dường như sau mỗi cuộc phẫu thuật lặp đi lặp lại, tứ chi càng lúc càng chậm chạp hơn.
Có một thời gian khi tôi không thể chịu đựng được nữa và cứ như phát điên rồi hét lớn:
「Con thật sự không muốn phẫu thuật nữa!」
Mẹ tôi đã rất nhiều lần động viên tôi với vài câu nói mang ý như là: Tất cả là vì lợi ích của riêng tôi. Nhưng sức chịu đựng đã đến giới hạn, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Mặc dù gia tộc Suwa đã mang đến một bác sĩ phẫu thuật khác, nhưng tôi vẫn từ chối. Cả bác sĩ của tôi và vị bác sĩ mới đều nhận biết tôi vẫn còn là một đứa trẻ, mà các chuyên gia cho biết một đứa trẻ đang trong độ tuổi phát triển có thể tự phục hồi các vết thuơng một cách nhanh chống ngay cả khi không phải phẫu thuật. Trái lại, nếu cứ tiếp diễn như vậy, sự phát triển của tôi sẽ bị đình trệ khiến cơ thể bị đè nặng sau mỗi lần thực hiện những ca phẫu thuật. Tôi đã phải thuyết phục gia đình và cả người đứng đầu hiện tại của gia tộc Suwa.
「Sau khi thể lực hồi phục hoàn toàn có thể các vết thẹo sẽ dần mờ đi」Tôi giải thích.
Tôi đã thành công trong việc đó. Vết thuơng của tôi được kiểm tra theo định kì, cơ thể tôi đã xuất hiện dấu hiệu phát triển chậm lại vào lúc đó và tôi cũng không được hành đồng liều lĩnh để tránh gây tổn thuơng.
Hằng ngày, tôi tập luyện các động tác cơ bản theo sự hướng dẫn của các chuyên gia để khôi phục các chức trong cơ thể, không được trực tiếp tiếp xúc với các vết thương và để lộ vết thương ra bên ngoài khi không có sự cho phép nào. Cứ như thế, tôi có được sự chấp thuận để rời khỏi bệnh viên.
Đã được nữa năm kể từ lúc tai nạn xảy đến. Tôi đã lãng phí thời gian quý báu của mình, học kì hai của năm nhất cấp hai trong bệnh viện. Sự có mặt không đầy đủ của tôi có thể sẽ phải học lại nhưng tôi đã được lên lớp nhờ vào học lực luôn luôn xuất sắc và đã vượt qua các kì thi nhờ vào lòng khoang dung của nhà trường đã để tôi làm các bài kiểm tra trong bệnh viện sau khi họ biết được tình trạng của tôi, nếu nhìn theo góc độ khác thì đó là một hành động đúng đắn.
Với cả, nếu tôi mặc đồng phục nữ sinh thì các vết thuơng có thể bị tiếp xúc trực tiếp ngoài môi trường. Vì thế, tôi cần sự cho phép để mặc đồng phục nam sinh, ngay cả vào mùa hè cũng sẽ mặc áo tay dài và cả đồ thể dục dành cho nam trong các lớp học rèn luyện thân thể ngoài trời.
Tôi đã thỉnh cầu cha tôi, cha lập tức đồng ý nguyện vọng của cô con gái nhỏ nhất nhà bằng cách đề nghị thay đổi đến học viện thay cho việc không được tiết lộ sự sai sót của bộ phận an ninh trường và không báo cáo bất cứ nguyên do gây bất lợi nào về phía học viện để tránh tạo sự lo ngại.
Ngay sau khi ý thức của tôi trở lại, tôi lập tức tập trung vào việc phục hồi sau chấn thương, tôi không đồng ý gặp bất cứ ai khác ngoài gia đình ngay cả Shiori-sama và Suwa có muốn đến thăm một vài lần, tôi vẫn nhất quyết từ chối họ. Tôi không nghĩ rằng gia tộc Suwa là con đường dẫn đến kết thúc bất hạnh như trò chơi đã đề cập, tôi đã thông báo với họ hậu quả tôi gặp phải đều xuất phát từ sự tự phụ.
Sau khi quyết tâm chịu đựng quá trình phục hồi cuối cùng tại bệnh viện và về đến nhà, tôi đã vô cùng kinh ngạc khi dòng họ đã xây riêng cho tôi một căn nhà theo phong cách phương Tây trông vô cùng bắt mắt tại một góc bên trong Buke Yashiki – dinh rộng lớn mang phong cách truyền thống Nhật Bản. Họ nói rằng đó là quyết định của gia tộc trưởng hiện tại và nó sẽ phù hợp với việc phục hồi vết thuơng của tôi hơn khi sống và sinh hoạt theo người hiện đại thay vì một cuộc sống truyền thống thuần túy của người Nhật.
Nhưng có bình thường không khi họ xây một ngôi nhà với kiến trúc phương Tây vô cùng bắt mắt trong một cái cổng mang phong cách Nhật Bản?.
Người dân sẽ bắt bẻ về điều đó. Ngay cả tôi trước kia, một cô gái học ở trường học bình thường dành cho thường dân cũng sẽ nhanh miệng lên tiếng bình phẩm, nhưng hiện tại tôi không thể nói gì hơn ngoài việc bị thuyết phục trước quyền lực to lớn đến từ gia tộc cao quý nhất trong các loại cao quý. Bởi vì Sagara là một gia tộc lớn mạnh như thế, tôi chắc chắn có thể tự giải quyết mọi chuyện sau khi đánh giá theo góc nhìn cá nhân, nhưng lại không thể nói lên những suy nghĩ của bản thân trước gia đình mình được. Vì vậy tôi đành mặc kệ mọi thứ diễn ra xung quanh.
Cứ như thế, tôi sống một mình trong ngôi nhà riêng và đến hiện giờ cũng vậy.
Tôi quyết định không để tóc dài khi nào còn mặc đồng phục nam với cả nó sẽ là một trở ngại lớn trong khi đầu tôi đang bị chấn thuơng cùng với việc cắt đi mái tóc là điều không thể tránh khỏi lúc tôi phải làm phẫu thuật phục hồi.
Rồi tôi bị sốc khi nhận ra, mái tóc của tôi đã bị cắt đi không đồng đều đến mức khó có thể định hình lại và chúng trông rối bù cả lên. Tôi cảm thấy bản thân sẽ bị sốc nhẹ hơn nếu tóc tôi được cắt phăng một lượt, vì điều đó sẽ giúp mái tóc dài ra trông đồng đều hơn và tôi cũng có thể đội tóc giả nữa.
Vẻ mặt của mẹ tôi lúc nào cũng trông như Quỷ Dạ xoa – Yaksha mỗi khi đến thăm lúc tôi vẫn còn điều trị tại bệnh viện. Tôi đã xin lỗi bà ấy nhưng…
「Không, người có lỗi là mụ y tá kia」 Mẹ tôi kết luận.
Tôi nghĩ một điều tương tự sẽ xảy ra nếu Shiori-sama thấy mái tóc của tôi, nên tôi từ chối gặp chị ấy. Nữa năm trôi qua và mái tóc cũng dài trở lại ở một mức độ nào đó, tôi đã tham khảo ý kiến của chuyên viên sắc đẹp của tôi khi cuối cùng tôi cũng có thể quay trở lại học viện.
「Tiểu thư đang mặc đồng phục nam sinh vì vậy tôi nghĩ tiểu thư nên để kiểu tóc sao cho phù hợp」
Hiện giờ, tôi không còn quan tâm nếu mái tóc bị cắt ngắn đến mức nào đi nữa, vì tôi nghĩ rằng đây cũng là một điều mà tuổi trẻ nên thử qua mà đúng không. Thật tình mà nói, bất ngờ rằng nó rất phù hợp với gương mặt của tôi và tôi đã gặp khó khăn trong việc thay thế bằng kiểu tóc khác. Chiều cao của tôi cũng đã phát triển rất nhiều, bạn chỉ có thể trông thấy một nam sinh lộng lẫy mà thôi.
Kiểu tóc này đã làm bạn với tôi trong một thời gian dài vì tôi đã được chấp thuận mặc nam phục kể cả đến lúc học cấp ba. Nhưng tôi muốn họ dừng việc đối xử với tôi như một vị “Hoàng Tử”. Tôi không có khát khao mặc những bộ đồ dành cho giống đực và cũng không có ưa thích đặc biệt nào đối với nữ giới. Chừng nào nào những cô gái còn nghĩ về tôi như một anh chàng đẹp trai thì tôi không bao giờ có thể phát triển bất kì cảm xúc sâu đậm nào đối với họ được.
Không có gì thú vị khi cứ tiếp tục ở đây, ngay tại sân trường cấp hai này. Phần lớn những đứa trẻ giàu có đều không biết đến sự tồn tại của Karaoke vì thế không ai tổ chức đi hát sau khi dự lễ tốt nghiệp cả.
Bình thường, chủ đề của cuộc trò chuyện giữa các chàng trai sẽ là về giá cổ phiếu như thế nào. Đối với các cô gái sẽ là về các buổi hòa nhạc cổ điển và Opera, trao đổi thông tin về các buổi tiệc cùng với bộ trang phục mà họ sẽ mặc cho bữa tiệc. Đây sẽ là nơi kì lạ đối với những kẻ tầm thường như chúng ta, nơi mà khiến bạn chỉ có thể nghĩ đến “Thế giới khác” hoặc “Không gian khác” vì vốn cuộc sống của họ quá cao xa và cũng có một chút vô vị đối với tôi.
Thậm chí sự giàu có thực tiễn trong xã hội sẽ được ưu tiên nhiều hơn, những thứ liên quan đến học thuật không phải là điều gì đó mà họ muốn bỏ công sức vào. Trong trường hợp này, tôi, Suwa và Ookami là những người duy nhất.
Thực tế là, nó cần thiết cho Suwa và những người sẽ sớm trở thành người đứng đầu của gia tộc. Vì thế họ nghiên cứu rất sâu.
Trong trường hợp của tôi, có thể nói tôi là đặc biệt duy nhất rồi. Trường hợp đó được công nhận vì có khả năng các vết sẹo của tôi sẽ không biến mất ngay cả khi tôi làm phẫu thuật thẩm mỹ.
Gia tộc Sagara là một gia tộc lớn, hơn nữa tôi còn là con gái út. Truyền thống của gia tộc Sagara là nhiều gia đình trong dòng họ sẽ muốn kết hôn với chính những cô gái trong gia tộc khi dòng máu đã được pha tạp đủ nhiều và tôi cũng được nuôi lớn để làm theo tục lệ đó mặc dù tôi chưa đủ tuổi trưởng thành.
Tuy nhiên, ông nội của tôi, người đứng đầu gia tộc hiện tại đã từ chối điều đó với giọng nói như sét đánh.
Dù tôi có là tiểu thư của gia tộc Sagara đi chăng nữa thì không ai mà không giật mình khi đích thân nhìn thấy các vết thuơng của tôi, nam đặc biệt yếu hơn nữ trong khoản này. Sự thật thì ngoài gia đình và bác sĩ của tôi, không người đàn ông nào có thể mạnh mẽ khi nhìn thấy các chấn thuơng trên người tôi. Kể cả phụ nữ khi nhìn thấy chúng, họ sẽ lập tức xúm lại với nhau và hiện rõ vẻ mặt sợ sệt cùng với thuơng hại.
Theo ấn tượng của một số người về những cô gái đến từ gia đình ở tầng lớp cao quý, thì họ sẽ lập tức hét chói tai nếu thấy một cái gì đó quá kinh khủng, nhưng thực tế thì hơi khác một chút. Người thực sự tiếp xúc với nền giáo dục tốt sẽ nghĩ rằng người khác sẽ bị tổn thuơng nếu họ hành động như vậy và sẽ không bao giờ ăn nói lớn tiếng, vì thế họ sẽ cố gắng nói nhỏ nhẹ rằng họ rất mừng vì tôi vẫn còn sống. Còn những người lên giọng hét lớn thường không được giáo dục phù hợp với tầng lớp cao quý và cũng được gọi là nhà giàu mới nổi.
Ép buộc để gặp mặt ai đó mặc dù cô ta đã từ chối từ trước, giả vờ hét lớn rồi ngất xỉu, thể hiện bản thân mong manh dễ vỡ trong khi xem thường người khác… Họ dường như luôn tính toán những thứ đó để bản thân được che chở và bảo vệ, nhưng nói sao thì tôi cũng không quan tâm những thể loại người như vậy.
Sinh được nhiều, nhưng nuôi dạy thì càng cần công sức nhiều hơn. Học viện Shinonome thực hiện nó như một nguyên tắc để đào tạo thế hệ trẻ đến từ những gia đình có vị trí cao trong xã hội theo cả hai quy luật là duy trì nòi giống và sinh sản. Vì lí do đó, tôi nhận ra rằng, họ chọn tôi như là một trường hợp để thử nghiệm sau một thời gian dài.
Từ khán phòng, tôi đi đến khu kí túc xá để lấy hành lí. Đã đến lúc tôi nên lăn ra khỏi đây rồi và có lẽ xe của gia tộc cũng đã đến.
「Sagara!」
Một giọng nói đến từ phía sau lưng tôi.
「…Suwa-sama. *Gokigen’you[note37298]」
Đó là Suwa Iori trong tay cầm một bó hoa lớn. Ookami Guren cũng ở đó, họ là cựu chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh.
「Cậu chuẩn bị rời đi rồi sao?」
Tôi là thư kí trước kia của Hội học sinh, không phải văn phong của tôi tốt hay gì đâu và những phút giây đáng nhớ đều được lưu trữ vào máy tính cả rồi.
「Đúng thế. Bố yêu cầu tớ đến bữa ăn chung của gia đình sau buổi lễ tốt nghiệp, với lại tớ cũng không còn việc gì ở đây nữa nên tớ phải rời đi sớm」
「…Cậu vẫn luôn điềm tĩnh như mọi khi nhỉ? Nếu không có việc gì cậu có thể…」
「Tớ không có việc gì để làm ở đây cả, tớ còn có chuyện cá nhân cần được giải quyết sau tất cả」Trông cậu ta có vẻ mong chờ điều gì đó, cơ mà sao thế nhỉ?
「Thật… thế à?」Sau khi tôi cắt đứt lời mời của cậu ta, cậu ta gật đầu tỏ ra bối rối.
「Suwa, cậu định đến tìm Shiori-sama sau việc này hả?」
Ookami, người chỉ đứng im và giao tiếp bằng ánh mắt của mình. Suwa tiếp tục lời nói với nụ cười khổ sở.
「Đúng vậy, Shiori rất muốn gặp cậu Sagara, vì thế…」
「Tớ rất tiếc nhưng hãy tránh hành động mà không có kế hoạch trước, tớ sẽ gặp chị ấy khi có thời gian」Tôi mĩm cười từ thiện.
Sau sự kiện đó, tôi và Shiori-sama gặp nhau rất ít.
Shiori-sama, người mà các nữ sinh ngưỡng mộ như chị gái quốc dân, mặc dù cô ấy luôn tỏ thái độ quan tâm sâu sắc đến tôi, tôi biết rằng cô ấy chỉ muốn gặp tôi bởi yêu cầu ích kỷ của cô ấy,
Đến mức độ mà tôi phải thương hại cho trái tim thuần khiết của Suwa, rằng nó đang bị điều khiển.
Nói cách khác, cô ấy chỉ xem người em họ và người bạn thơ ấu Iori như một đứa em trai và mong cậu ta bỏ cuộc. Mặt khác, cô ấy muốn tôi là người gán ghép cô ấy với anh trai tôi Sagara Yakumo, người mà cô ấy muốn trở thành chồng tương lai của mình.
Anh ấy đã ngay lập tức từ chối lời đề nghị hôn ước từ gia đình dòng phụ của gia tộc Suwa, lí do là vì bố mẹ của Shiori không bao giờ đến để xin lỗi sau tai nạn ngày đó.
Gia đình đứng đầu của Suwa là cha mẹ của Iori đã xin thứ lỗi ngay sau khi tai nạn xảy ra nhưng những gia đình nhánh phụ thì ngược lại, trông họ có vẻ đã nghĩ rằng họ sẽ thoát khỏi trách nhiệm của mình.
Họ chối bỏ toàn bộ tội lỗi, đã thế họ lại còn yêu cầu Shiori-sama trở thành hôn thê của anh trai tôi.
Không nghi ngờ gì, chính vì sai lầm của Shiori-sama mà tôi mới bị đâm bởi một chiếc xe, vì thế gia tộc Sagara không bao giờ tha thứ cho Shori-sama, người đến từ gia đình nhánh phụ của Suwa.
Học viện cũng đã nói rất rõ về việc trong trường hợp bị bắt cóc, nếu có ai đó nhìn thấy hãy để họ đi tìm người giúp đỡ mà không để những tên bắt cóc biết được điều đó. Và người gặp phải những trường hợp phạm pháp thế này cần phải lén gọi điện cho bộ phận an ninh trường và phía cảnh sát hoặc kêu gọi giúp đỡ từ gia đình của họ.
Vào thời điểm đó, Shiori-sama gọi tên tôi là có mục địch. Vì cô ấy nghĩ gia tộc Sagara có địa vị cao hơn gia tộc Suwa, nếu mục đích của bọn bắt cóc là số tiền chuộc thì rõ ràng gia tộc Sagara có lợi hơn, có vẻ như cô ấy nghĩ rằng họ sẽ không dùng vũ lực với tôi.
Tuy nhiên, Shiori nhắm vào tôi vì điều đó là điều chắc chắn.
Cô ấy không nghĩ về việc tôi sẽ bị giết, nhưng may mắn thay tôi vẫn còn sống. Vì vậy, tội lỗi của Shiori-sama được giảm bớt một nữa.
Sự phẫn nộ của anh trai tôi vào thời điểm đó vô cùng mãnh liệt.
Ngay cả các anh chị em ruột khác cùng với Yakumo đã nghiêm túc bàn bạc việc các gia đình nhánh phụ của gia tộc Suwa sẽ phải trả giá cho những gì họ đã làm như thế nào với nụ cười băng lãnh. Nếu tôi đến gặp Shiori, họ sẽ lại nở ra nụ cười đó, họ sẽ thật sự thực hiện kế hoạch của mình.
「…Tớ hiểu rồi. Shiori chắc sẽ thất vọng lắm」
Suwa hạ thấp vai và lẩm bẩm trong tiếc nuối vì không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
「Suwa, tớ nghĩ cậu không nên mong chờ từ phía Shiori quá nhiều」Tại sao tôi phải quan tâm nhỉ? Không, tôi chỉ đang tỏ ra thuơng hại mà thôi.
「Ý cậu là gì?」
「Sẽ có một bài thi sát hạch sau lễ khai giảng, học sinh trường khác cũng sẽ tham gia, vì thế việc bị giảm thứ hạng sẽ rất khó tránh khỏi nếu chúng ta không cố gắng」Những gì tôi nói là sự thật.
「Hoá ra cậu muốn nói đến vấn đề này à?」
「Đúng vậy. Những học sinh ngoài kia vô cùng xuất sắc vì họ đã trực tiếp đạt tiêu chuẩn trong bài thi chuyển cấp, họ sẽ chứng minh điều đó qua cuộc thi sắp tới. Không như chúng ta, những người không có nhận thức rõ về thế giới ngoài kia dẫn đến việc tự phụ là điều hiển nhiên, tự đề cao bản thân quá mức có thể hại chết cậu bất cứ lúc nào, vả lại họ cũng vô cùng mạnh mẽ đối mặt với áp lực cuộc sống. Vì thế tớ nghĩ, chúng ta nên chuẩn bị kiến thức thật vững vàng để chứng minh khả năng của học sinh học viện Shinonome」Tôi đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm sau tai nạn lần đó.
「Iori, tớ đồng ý với ý kiến của Sagara」
Ookami tán thành trong khi mĩm cười một cách điềm tĩnh. Tôi không hề có sự mong chờ sự đồng tình của cậu ấy.
「Guren, tớ nghĩ trong trường hợp của cậu, cậu thừa sức dành vị trí đầu tiên mà không cần động đến một trang sách nào, đúng không?」Mizuhime.
「Tớ nghĩ, đây cũng là trách nhiệm của mỗi cá nhân để không lơ là trong sự nổ lực của chính bản thân và đồng thời chứng minh khả năng của học sinh học viện cao đến mức nào」
「Nếu như cậu muốn làm theo ý mình, thì Suwa, bọn tớ sẽ dành hai vị trí cao nhất với bài thi sát hạch sắp tới. Tớ sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay thời gian này và rất háo hức để mong chờ kết quả, vậy thì, xin thứ lỗi」
Tôi định rời đi mà không nói một lời tạm biệt nào.
「Sagara-san, đợi đã!」
Ookami dừng bước chân của tôi lại với một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
「Có chuyện gì thế?」
「Nếu tớ không hiểu gì đó trong khi học, tớ có thể hỏi cậu qua Email không?」
「…Nếu cậu muốn như thế. Mặc dù tớ không biết có trả lời được hay không, mong cậu sẽ thông cảm」
「Cám ơn cậu, xin hãy bảo trọng」
Tôi chậm rãi bước lên chiếc xe đang chờ ở cổng.