Bác sĩ vừa mở cửa phòng ra thì anh không còn nói chuyện với mẹ mình nữa mà cứ quay mặt đi, chạy về phía bác sĩ đang đứng.
Anh không thể kiềm chế bản thân mình ngay lúc này được, anh cứ lo lắng về cô, mong cho cô không xảy ra chuyện gì. Trong đầu anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là "cô". Nếu cô mà có việc gì thì chắc anh không còn muốn sống nữa.
Anh gấp rút nhìn vào phòng khám bằng một khe hở nhỏ cuối cùng của cánh cửa phòng sắp đóng lại. Miệng thì cứ không dứt gọi tên cô bằng những lời nói đau khổ, chua xót về hành động mà anh đã đối xử với cô trong suốt những ngày tháng qua.
-“Anh là người nhà của bệnh nhân?”
Bác sĩ nói.
-“Đúng! Vợ tôi có bị gì không bác sĩ...”
...
Anh hỏi rất nhiều, rất nhiều câu làm bác sĩ không có cách nào để chen vào trả lời, một hồi sau thì anh mới ngừng lại rồi đợi chờ câu trả lời từ bác sĩ.
-“Bệnh nhân hoàn toàn không có gì, chỉ là hơi yếu sức mà thôi. Anh đừng lo.”
Anh yên tâm được một lúc thì lại nhớ ra một điều, nếu chỉ có vậy thì tại sao anh lại phải quan tâm đến cô đến thế? Không phải cô nói mình đã có thai sao? Tại sao bác sĩ lại chẳng đề cập gì đến việc có thai cả? Không lẽ anh đã bị cô lừa dối một lần nữa, để có thể quay lại với nhau, cô lại dùng một cách đê tiện đến mức đó à?
Anh khó hiểu rồi cố gắng hỏi thăm bác sĩ thêm một lần nữa.
-“Còn cái thai... cũng không có gì phải không bác sĩ...”
Anh ngập ngừng hỏi nhẹ, dường như bác sĩ cũng nghe được câu hỏi từ anh nhưng ông ta lại trả lời bằng một câu ngắn gọn.
-“Cô ấy KHÔNG CÓ THAI.”
Nói xong rồi ông ta bỏ đi.
"Không có thai"
Tại sao lại như vậy? Anh hoàn toàn bất giác, chỉ biết đứng lặng người không nói gì.
Mẹ anh bước lại, cười một cách khinh bỉ vào phòng khám nơi mà cô đang nghỉ ngơi rồi quay sang nhìn anh.
-“Con tin chưa, cái loại người như nó chỉ có cái mặt dày như vậy thôi.”
Mẹ anh cười thêm một lần nữa rồi quay người bước ra khỏi bệnh viện.
Bỏ lại anh một mình ở đó. Không gian có vẻ ngày một ít người lại rồi hẳn càng im tĩnh hơn cho đến khi hoàng hôn trải mình trên bầu trời đêm tối. Anh cũng lẳng lặng bước ra về, không một cử chỉ liếc mắt nào nhìn vào phòng khám.
Anh thất vọng lắm. Thất vọng là sống chung với cô bao lâu mà lại không biết tính cô như vậy. Đúng là một loại xấu xa, mà cũng đúng, cô cùng cái nơi thấp hèn mà ra, không xấu xa mới là chuyện lạ. Người ta nói đúng, lòng người là không bao giờ có thể thay đổi được, cho dù thay đổi cách mấy thì cũng có một ngày lộ bản chất thật mà thôi.
Rời khỏi đi bệnh viện, anh lang thang trên những quán rượu ngoài đường, mãi không về nhà cho đến sáng.
Còn trong bệnh viện ấy, có ai biết được, người bác sĩ đã báo bệnh cho anh lúc trưa lại là người bác sĩ đã khám thai cho cô lúc trước.
Không ai thể ngờ là cô đã nhờ người bác sĩ ấy giấu đi cái thai không cho anh biết. Cô đã nghĩ rất kỹ khi nhờ bác sĩ làm chuyện đó. Anh đã quyết định cắt đứt mối quan hệ với cô rồi còn gì, đâu cần phải quan tâm đến cô như vậy. Cô quyết định không nói ra và cũng không phá bỏ đứa con trong người mình. Dù gì, nó cũng đâu phải là con của riêng anh, mà nó cũng là con của cô nữa mà. Cô đã rất suy nghĩ kỹ, từ nay cô sẽ bỏ đi thật xa, không còn có mối quan hệ gì với anh cả và đứa con này khi sinh ra cũng sẽ không có một người cha nào.