Sau khi sinh xong thì hai tháng sau, Ngọc Nhiên cũng rời khỏi Việt Nam mà sang San Francisco du học.
Tại sân bay, Khải Minh vừa bồng con vừa xách hành lý cho cô, Ngọc Nhiên cứ đòi anh là để mình mang phụ đồ cho anh đỡ mệt nhưng anh vẫn cứ nằng nặt nói là sợ cô nhọc rồi lát nữa không đủ sức lên máy bay. Nói chung là anh không cho cô làm gì cả, chỉ tay không mà đi theo anh thôi.
-“Em mang theo vé đầy đủ chứ?”
-“Dạ đủ!”
Anh cười rồi đặt chiếc va-li xuống, nhẹ nhàng vém những sợi tóc còn dính trên trán cô, vội vàng hôn lên môi cô cái nhanh rồi quay mặt sang nơi khác tỏ vẻ ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên mà Khải Minh dám hôn vào môi cô đấy, những lúc trước, sự giới hạn kiềm chế của anh là chỉ ở vầng trán hoặc là hai bên bờ má mà thôi. Vậy mà hôm nay anh lại cả gan đến như vậy, chỉ dám làm mà không dám nhận là đây.
-“Anh này, đưa con cho em một chút với!”
Anh quay sang nhìn cô, mặt đỏ thì vẫn đỏ không hết được.
Cô chòm tới ôm lấy con mình, rồi lén trả thù lại nụ hôn lúc nãy bằng cách hôn vào má anh.
-“Con trai của mẹ dễ thương quá đi, mẹ đi hai năm rồi sẽ về thôi!”
Cô quay sang nhìn anh.
-“Trước khi đi, em muốn biết anh đặt tên cho con mình là gì?”
-“Thiên Tú, Hàn Thiên Tú!”
-“...”
-“Em muốn biết ý nghĩa thì đợi một lúc nào đó thích hợp anh sẽ giải thích!”
...
Vậy là sau một thời gian, chiếc máy bay của cô đi cũng được khởi hành.
Cô tạm biệt hai cha con rồi mang va-li lên, chạy vào cổng soát vé.
[...]
-“Alo, có việc gì?”
-“Cậu ơi, cô làm gì mà cứ ở trong phòng hoài, con gọi mà không ra, suốt sáng cũng chưa ăn gì hết luôn!”
-“Chìa khóa tôi đặt trong tủ vào đó mở rồi kêu cô ra ăn!”
-“Dạ!”
Tiếng kết thúc cuộc gọi vang dài rồi Hà Lâm cũng cất điện thoại rồi tiếp tục lên mạng tìm tin tức của Ngọc Nhiên.
Một lúc sau thì lại có cuộc gọi đến.
-“Có việc gì nữa à?”
-“Cậu ơi, cô, cô, máu... máu nhiều lắm, cậu về nhanh đi!”
Hà Lâm nghe vậy rồi vội ngắt điện thoại, lấy xe nhanh chạy về nhà.
Vừa vào phòng thì đã thấy Lục Nhi nằm trong bồn tắm, tay đưa ra rướm máu làm đỏ làm màu nước cũng biến dạng theo.
-“Mau, mau gọi cấp cứu cho tôi!”
...
Ở bệnh viện.
-“Bệnh nhân cũng không có gì nặng, do bị stress nên ảnh hưởng tâm lý thôi, anh đừng lo, chỉ cần làm cho cô ấy vui vẻ trở lại thì có thể bình phục nhanh chóng, về cái thai thì phát triển bình thường, chuẩn đoán là con trai, chúc mừng anh.”
Anh bước vào thấy Lục Nhi nằm trên giường bệnh cũng chưa tỉnh nên đành thôi. Anh nhờ người giúp việc ở nhà lên chăm sóc còn anh thì lại trở về tìm tiếp tin tức của Ngọc Nhiên.
...
-“Thưa cô, con làm đúng việc chứ!”
Lục Nhi nhìn người giúp việc rồi cười.
-“Mày làm tốt lắm, nhưng hắn ta vẫn chưa quan tâm tới, những lần sau phải làm quá hơn nữa thì may ra mới được sống sót trong nhà!”
-“Dạ!”
-“Mày làm việc với bác sĩ hết chưa?”
-“Dạ, con đưa tiền rồi dặn họ diễn trước mặt cậu hết rồi! Cô đừng lo!”
-“Mà sao lúc nãy mày không níu hắn ở lại!”
Lục Nhi tỏ vẻ nóng giận.
-“Dạ, con thấy cậu có việc gì gấp lắm mà cô này, chút nữa bà tới, cô đừng gọi ai đến nữa nha! Không thì rắc rối lắm.”
-“Tao biết rồi, mày tốt lắm, kỳ này, gia sản của hắn mà không rơi tao là coi như chỉ là công uổng!”