Khi chúng tôi đến Hoa Liên, đã gần h tối.
Mấy ngày nay trời đổ mưa to, mỗi lần tôi xem bản tin thời tiết, trên ti vi cơ hồ đều là hình ảnh sấm chớp mây đen dày đặc, nhưng không ngờ Hoa Liên lại không mưa chút nào? Tuy rằng trời không mưa, nhưng trong không khí vẫn thoang thoảng ngửi thấy được hương vị ẩm ướt.
Tôi ghét trời mưa, nhưng lại cũng thích mưa, bởi vì sau cơn mưa không khí rất trong lành, mảnh trời trong vắt tạo cho người ta cảm giác thực thanh khiết.
Tiêu Hoằng đặt phòng tại một khách sạn tên Hòa Phong, tuy không phải nhà trệt mà là cao ốc tầng, nhưng sàn phòng đều lát bằng gỗ, cửa cũng là loại cửa kéo, toàn bộ thiết kế mang đậm phong cách Nhật Bản. Vừa rồi lúc Tiêu Hoằng làm thủ tục đăng ký, tôi có vội nhìn qua một lần, cảnh trí không tồi, rất thích hợp chụp ảnh.
Bỏ hành lý vào tủ phòng, tôi liền cầm máy ảnh kéo Tiêu Hoằng đi quanh một vòng để chụp, có lẽ do không phải ngày nghỉ, mấy ngày qua lại mưa liên tục, trong khách sạn ngoại trừ hai người chúng tôi thì không thấy khách nghỉ nào khác.
Cũng may bây giờ là mùa hè, tuy trước đó mưa to, nhưng trời vẫn rất sáng, cho nên ảnh chụp lên vẫn khá sáng nét.
Ngắn ngủi một giờ, tôi đã chụp tới gần trăm bức, lúc ấy mới cảm thấy mỹ mãn cùng Tiêu Hoằng đến phòng ăn ăn cơm chiều.
Khách sạn này cho tôi cảm giác cấp bậc rất cao, nhưng đẳng cấp cao tới đâu thì buffet vẫn chỉ có một kiểu là tự mình chọn món, tự mình lấy thức ăn, khác nhau duy nhất chính là có ngon hay không, thái độ phục vụ tốt hay không tốt mà thôi.
Tôi cùng Tiêu Hoằng chỉ có hai người mà lại chiếm bàn ăn dành cho bốn người, nhưng dù sao số khách trong phòng hiện không quá một phần tư, vắng vẻ thế này, phục vụ sinh cũng sẽ không đến mời chúng tôi dời mông sang chỗ khác.
Món chính hôm nay là Trung Quốc, thêm một vài món kiểu Âu, các món ăn đa dạng, phong phú, làm tôi nhìn không rời mắt, tổng cảm thấy món nào cũng rất ngon, vì vậy tôi cùng Tiêu Hoằng mới đi dạo quanh một vòng, trên bàn bày đầy món, mỗi đĩa Tiêu Hoằng chỉ ăn một ít, còn lại phần nhiều đều rơi vào bụng tôi.
Chúng tôi vừa ăn bữa tối, vừa bàn xem ngày mai nên đi đâu chơi, tôi rất ít khi ra ngoài, nên không biết nhiều lắm về các thắng cảnh của Đài Loan, Tiêu Hoằng cũng biết thế, nên mới cầm một quyển sổ tay hướng dẫn du lịch Hoa Liên cho tôi xem nơi nào muốn đi.
Khi đang hào hứng bàn luận [trên cơ bản hào hứng là tôi, Tiêu Hoằng chỉ phụ trách gật đầu đồng ý], tôi mẫn cảm phát hiện bốn phía có rất nhiều người tò mò nhìn về phía mình, dù sao chỉ có hai thằng con trai, cũng không phải vì công việc mới đến đây, khó tránh khỏi khiến người chú ý.
Tiêu Hoằng đối những ánh mắt đó xem như không thấy, mà tôi cũng chẳng khác là bao, nếu đã quyết định sống cùng Tiêu Hoằng, mà ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu được, vậy cũng đừng nói gì đến công khai là đồng tính luyến ái.
Một bữa cơm chúng tôi ăn mất gần hai giờ mới xong, nhưng coi như đã định được hành trình năm ngày tiếp theo, ngày mai dậy tôi với anh sẽ đi chơi Lạc viên Hải Dương trước, bốn chủ đề biểu diễn lớn ở đó gợi cho tôi rất nhiều hứng thú.
Bất quá lúc về đến phòng, tôi liền thấy được hình ảnh làm mình ngây ngốc ____ tôi với Tiêu Hoằng, cư nhiên là cùng một giường?
Tôi từng đi Nhật Bản, cũng đã viết rất nhiều tiểu thuyết kinh dị lấy bối cảnh ở Nhật, cho nên ít nhiều cũng biết một số thói quen của họ, khi đến nghỉ ở Nhật, chỉ có vợ chồng hoặc người yêu, phục vụ sinh mới trải chăn nệm cùng một chỗ, khách sạn này tuy ở Đài Loan, nhưng chắc hẳn cũng phải biết quy định bất thành văn này đi? Huống chi tôi và Tiêu Hoằng còn là nam cả mà!
Nhìn cằm tôi sắp rớt xuống đất, Tiêu Hoằng cuối cùng công bố đáp án, “Lúc anh gọi điện thoại đặt phòng, đã nói chúng ta là một đôi đi nghỉ, anh làm sai sao?” Anh hỏi tôi, vẻ mặt rất vô tội.
Khóe mắt tôi giật giật, “Cũng không phải không đúng….Chỉ là thấy có điểm rêu rao..”
Quan niệm của xã hội hiện đại về đồng tính luyến ái đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng đại bộ phận vẫn còn khá kỳ thị, tuy tôi không quan tâm việc mình là đồng tính, cũng không để ý đến ánh mắt xoi mói của người khác, nhưng cũng không muốn quá mức thể hiện, vì nó chẳng khác nào đối những người phản đối đồng tính luyến ái khiêu khích nói: [Ta chính là đồng tính luyến ái, ngứa mắt ngươi tới chém ta a….]
“Chỉ là nói đúng sự thật mà thôi, đâu có gì rêu rao?” Tiêu Hoằng còn rất hồn nhiên hỏi, hoàn toàn không hiểu tâm hồn ‘mỏng manh yếu đuối’ của tôi…Được rồi, tuy phần lớn thời điểm thần kinh của tôi cũng không được bình thường cho lắm.
Nhìn bộ dáng đáng thương hoàn toàn không biết mình sai ở đâu của Tiêu Hoằng, ngay cả khí lực thở dài tôi cũng không có, đành phải kéo tay anh, nói: “Quên đi, là em suy nghĩ quá nhiều, chúng mình ngủ đi.”
Nghe được hai chữ đi ngủ này, đôi mắt nguyên bản ảm đạm của Tiêu Hoằng tức thì sáng lóe lên, lòng tôi lập tức phát ra tín hiệu cảnh báo, vội vàng bổ sung: “Em nói ngủ, cũng chỉ là đơn thuần ngủ mà thôi, em không muốn ngày mai lại cho đám phục vụ sinh kia gia tăng thêm đề tài buôn dưa đâu.”
Tiêu Hoằng nghe vậy, hai mắt sáng lòe lòe lại khôi phục ảm đạm như trước, mím môi im lặng nhìn tôi chằm chằm, nhưng ánh mắt lại bức thiết biểu đạt: Thật sự không thể sao? Thật sự không thể sao?
Trong một thoáng, tôi giống như lại thấy được trên đầu anh là hai cái tai ủ rũ cụp xuống, còn cả cái đuôi không ngừng không ngừng phe phẩy….Vì cái gì người này ở trong mắt người khác là hình tượng ít lời lạnh nhạt, nói năng thận trọng, nhưng vào mắt tôi lại luôn luôn đáng yêu như thế? Không lẽ nào đây chính là ‘truyền thuyết’ Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
Tiêu Hoằng không biết trong lòng tôi hiện tại chìm ngập đủ loại suy nghĩ, còn tưởng rằng tôi trầm mặc là vì không vui, liền vội vàng đoan đoan chính chính ngồi lên giường, dùng sức vỗ vỗ chăn bông bên cạnh.
“Hàn Sanh, chúng ta đi ngủ, chỉ ngủ thôi!”
Thấy thế, tôi cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng ___Quên đi, dù sao Tiêu Hoằng cũng đã nói chúng tôi là một đôi rồi, lại ở phòng ăn gây chú ý như vậy, cho dù tiếp tục tạo thêm đề tài mua vui cho đám phục vụ sinh kia cũng không là vấn đề to tát gì.
Phản đối đồng tính luyến ái sao, ai muốn chém thì cứ chém đi!