CHƯƠNG
Trên triều đường, chúng thần đang chờ đợi lo lắng, chợt thấy Long Triệt mặt mày hớn hở bước vào, chậm rãi đến long ỷ ngồi xuống nói: “Phiền các vị ái khanh đợi lâu, trẫm vì Đại tướng quân hôm qua tiến cung bệnh cũ tái phát, bồi y suốt một đêm. Hiện giờ bình ổn một chút, mới đi ra. Đại tướng quân vất vả lâu ngày thành tật, sợ phải tĩnh dưỡng mấy ngày, trẫm thương y bên cạnh không người chiếu cố, lại dạy dỗ trẫm từ nhỏ, vì vậy phá lệ khai ân, cho y ở trong cung tĩnh dưỡng, quân đội hết thảy sự vụ, tạm giao cho Thượng tướng quân Lí Trọng Quang thay mặt. Lý ái khanh nhất định phải tận tâm hết sức, không phụ sự trông mong của trẫm cùng Đại tướng quân mới được.”
Những lời này nhất thời khiến mọi người nghị luận, Vệ Thanh Hồng thân thể luôn khoẻ mạnh, ai ngờ lại có bệnh cũ. Lập tức cũng có cảm thán, cũng có thổn thức, chỉ có đám người Tống Kiêm thập phần vui sướng khi người gặp họa, biết Hoàng Thượng bất quá tìm lý do đem Vệ Thanh Hồng giam lỏng lại. Đám Lí Phong cũng có chút kinh nghi, độc Thái Khang hiểu được dụng ý của Hoàng Thượng. Bản thân thầm nghĩ: xem ra Hoàng Thượng đợi rất nhiều năm, đêm qua cuối cùng đã được như nguyện, nếu không hôm nay sao khí định thần nhàn (thoải mái, hài lòng) như vậy, không còn có sự nôn nóng của ngày xưa chứ?
Không nói chúng thần tử nơi này nghị luận, chỉ nói sau khi Long Triệt tảo triều, cũng có chút do dự Hắn mặc dù đối Vệ Thanh Hồng toàn tâm ái mộ, nhưng cũng vì thuở nhỏ được y dạy dỗ, không khỏi có vài phần kính sợ, thầm nghĩ tỷ phu ngày thường trầm tĩnh như nước, nhưng hôm nay một hòn đá làm nổi lên ngàn cơn sóng, rốt cuộc phải làm sao để bình ổn lửa giận của y đây, còn phải mưu một kế lâu dài mới được? Cũng vì nghĩ như vậy, liền không chịu ở tình huống không hề nắm chắc đi gặp Vệ Thanh Hồng, chỉ thong thả qua lại trong thư phòng minh tư khổ tường (dụng hết tâm tư để suy nghĩ) tìm một kế sách lưỡng toàn.
Lại nói Vệ Thanh Hồng, đêm qua thật bị giày vò kịch kiệt. Long Triệt vì một lòng muốn y thoải mái, bản than dù liên tục tiến công cũng không quên khiêu khích của y, đến khi ép tinh lực nhiều năm vất vả thủ thân của y tinh tẫn. Hơn nữa y lần đầu hầu hạ, hậu đình cũng bị thương nặng, dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Bởi vậy đến cuối cùng rốt cuộc ngất đi, chìm vào giấc ngủ, cả Long Triệt rời giường y cũng không biết. Đến khi mặt trời lên cao, ánh sáng mãnh liệt xuyên thấu qua bạc sa cẩm trướng (màn gấm sa mỏng) chiếu vào, lúc này mới miễn cưỡng mở mắt. Đầu tiên ý nghĩ còn là một mảnh mờ mịt, đợi nhớ đến việc đêm qua, không khỏi lập tức tỉnh táo lại, xoay người muốn ngồi dậy.
Chỉ hơi khẽ cử động, cả người tựa như kim châm sắt đốt, không chỗ nào không đau, chỗ khó mở miệng kia đau nhất. Vệ Thanh Hồng cho dù không hiểu phong tình, sao lại không biết việc này đại biểu cho ý gì. Lập tức cảm thấy mất hết can đảm, suy sụp một tiếng thở dài, lẩm bẩm: “Triệt nhi a, ngươi chỉ vì dục vọng của bản thân, mà tự hủy đi thanh danh của mình, ngươi. . . . . . Ngươi nói tỷ phu còn mặt mũi gì mà gặp phụ hoàng cùng công chúa dưới cửu tuyền.” Nói xong lại nổi lên vô số cảm thán, lã chã rơi lệ.
Liên Hương nghe lời Long Triệt, mặc dù biết Vệ Thanh Hồng đã tỉnh, cũng không dám tùy tiện đi vào, chỉ ở gian ngoài nghe động tĩnh, chợt nghe tiếng thở dài này của y, là vì thanh danh của Long Triệt mà suy nghĩ. Không khỏi vừa kinh ngạc vừa cảm động. Thầm nghĩ: Đại tướng quân đêm qua chịu nhục, lấy thân phận địa vị của y, cho dù đối phương là Hoàng Thượng, sao lại cần hạ mình nói những lời này. Nhưng y tỉnh lại, vừa không nổi giận đùng đùng, cũng không lấy cái chết chống lại, trước hết nghĩ đến thế nhưng vẫn là thanh danh của Hoàng Thượng, có thể thấy tình cảm y đối Hoàng Thượng. . . . . Nghĩ đến đây, bản thân cũng không khỏi giật mình, thầm nghĩ: chẳng lẽ thật như Hoàng Thượng nói, tình cảm của Đại tướng quân đối Hoàng Thượng cũng thâm hậu cực kỳ, vả lại cũng không đơn giản như bề ngoài, chẳng qua y tính tình bảo thủ, tự cho là chuyện này xấu xa đến cực điểm, không chịu nghĩ đến phương diện này, vì vậy ngay cả chính y cũng không biết sao? Nếu không như thế, thì y chịu nhục xong cũng không nên có loại phản ứng này a.
Nàng đang chìm vào suy nghĩ, chợt nghe trong phòng có thanh âm, lặng lẽ nhìn vào, nguyên lai Vệ Thanh Hồng đang giãy dụa đứng lên, chung quanh tìm ngoại y của mình. Nhìn y chau mày, trên trán phủ đầy mồ hôi, rõ ràng là đang chịu đựng thống khổ rất lớn. Liên Hương cũng từng nghe nói, nam tử sau khi hầu hạ đau đớn không phải bình thường có thể chịu được, giờ phút này lại thấy Vệ Thanh Hồng cước bộ lảo đảo, liều mạng chống đỡ, không khỏi tâm sinh bất nhẫn, đem lời Long Triệt nhất thời quăng lên chín tầng mây, vén mành bước vào, ôn nhu nói: “Đại tướng quân tỉnh, nô tỳ đã phân phó người chuẩn bị hảo nước rửa mặt, phải chăng nên rữa mặt rồi?”
Vệ Thanh Hồng yên lặng nhìn nàng một cái, miễn cưỡng khôi phục sắc mặt trầm tĩnh ngày thường, chỉ thản nhiên hỏi: “Y phục của ta đâu?”
Cho đến giờ, Liên Hương cũng không khỏi càng thêm bội phục khí độ của y. Nhưng nàng lại không thể trả lời, đến cùng cũng không thể nói là Long Triệt vì sợ y chạy trốn, vì thế giấu hết tất cả ngoại y Suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Đại khái là Hoàng Thượng phân phó người cầm đi giặt sạch, thời tiết tuy rằng rét lạnh, cũng may trong phòng này khá ấm áp, Đại tướng quân trước thỉnh người ngồi một chút vậy.”
Vệ Thanh Hồng gật đầu, rửa mặt xong, Liên Hương cho người truyền cơm, nơi này cẩn thận nhìn sắc mặt đo tâm tư y, khi đang cân nhắc không ra, chợt nghe Vệ Thanh Hồng nói: “Hoàng Thượng đã lớn, là lúc nên lập hậu tuyển phi cho hắn, hắn không muốn ta nhúng tay, vậy tuyển một người hắn vừa lòng làm việc này vậy.”
Liên Hương trong lòng nhảy lên, thầm nghĩ: trời ạ, một đôi tỷ phu cùng tiểu cữu cữu (cậu em vợ) như thế này sao lại tụ lại một nơi chứ. Đang muốn khuyên bảo, chợt nghe gian ngoài một thanh âm uy nghiêm vang lên: “Đa tạ tỷ phu thay ta suy nghĩ, nhưng chuyện này ta đều có chủ trương, tất sẽ không cần ngươi quan tâm .”
Heát chính vaên ñeä tam thaäp nhaát chöông