Chí Tôn Vô Lại

chương 368: là anh…… không phải anh……

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiểu Lôi trong tay cầm Cửu Xỉ Đinh Ba của Thiên Bồng Nguyên Soái, vẻ mặt ngoạn mục, lúc khóc cười không được, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, hắn sững sờ, nhưng Phoenix đâu cần biết, tung người đâm tới một kiếm.

Tiểu Lôi đang ngỡ ngàng, một kiếm đối diện này lại làm hắn bừng tỉnh, lập tức giơ cao đinh ba, dùng một thế "Thiên vương thác tháp".

Phải nói Tiểu Lôi đích thật là có bản lĩnh. Lúc trước ở tại Tiêu Dao phái, chủ yếu tu luyện chính là ngự kiếm thuật, bất quá mười tám ban binh khí cũng có một số hiểu biết, đương nhiên…… Đinh ba tuyệt đối là chưa sử qua. Loại kỳ môn binh khí cũng chỉ có loại cường nhân như Thiên Bồng Nguyên Soái mới có thể sử ngoạn mục được.

Một kiếm của Phoenix chém xuống chính diện, Tiểu Lôi giơ cao đinh ba chống đỡ, chợt nghe keng một tiếng tựa như vàng ngọc va chạm, Thu Lộ kiếm không ngờ như vang lên một hồi than khóc!

Kiếm khí băng lam sắc nhất thời ảm đạm vài phần, thanh âm vỡ vụn vang lên, trên kiếm phong không ngờ mẻ mất một mảnh to bằng ngón tay!

Tiểu Lôi rất bất ngờ, Cửu Xỉ Đinh Ba không ngờ sắc bén như thế?

Bất quá ngẫm lại cũng rất bình thường, món đồ chơi này mặc dù vẻ ngoài không ra gì, nhưng nói như thế nào cũng là binh khí của thiên tướng cao nhất thiên đình Thiên Bồng nguyên soái! Năm xưa con heo đó cầm đinh ba, cũng có thể chống đỡ mười hiệp dưới tay hầu tử! Mà đinh ba này ngay cả kim cô bổng cũng có thể tiếp được, há có thể là phàm vật??

Phoenix bị đinh ba chấn bay ra ngoài, nàng lộn người giữa không trung, không ngờ bắn ngược trở lại, hai bàn tay đầm đìa máu tươi, hiển nhiên hổ khẩu sớm đã bị đánh toạc, Tiểu Lôi bị lực chiến đấu vừa rồi của đinh ba này biểu hiện ra, không khỏi chấn động, cười dài một tiếng, lại dùng một chiêu "Hoành tảo thiên quân".

Chiêu thức này nếu là dụng binh khí như trường thương hoặc là trường đao sử ra, tự nhiên là khí thế phi phàm, nhưng dùng đinh ba nhìn thật ớn lạnh. Có uy thế, lại tỏa ra một trận ác phong, đáng tiếc lại nhìn như đang làm ruộng.

Tiểu Lôi tự nhiên không khỏi tiếc nuối hình tượng của mình, bất quá hạ thủ lại thật lợi hại. Phoenix bay trên không, trường kiếm vừa mới đánh ra chưa đến nửa phần, bị đinh ba trong tay Tiểu Lôi vung lên, một đạo hắc khí cuốn đến, hất văng nàng và kiếm ra ngoài! Phảng phất như cuồng phong cuốn lá rụng, Phoenix bay ra hơn mười bước, cắm đầu xuống đất rồi còn lăn lông lốc một hồi. Ngọ ngoạy vài cái, nàng mới dùng Thu Lộ kiếm miễn cưỡng chống đỡ cơ thể đứng lên.

Nhìn lại Thu Lộ kiếm, được xưng nhân gian đệ nhất thần binh, kiếm phong loang lổ, phảng phất như lá cây bị kiến gặm, chi chít vết mẻ! Ngay cả trên mũi kiếm cũng đầy những vết rạn!

"Hảo gia hỏa!" Tiểu Lôi không khỏi sợ hãi than thầm!

Thu Lộ kiếm có thể xem như binh khí cực kỳ cường hãn mà Tiểu Lôi từ khi xuất đạo tới nay dùng qua, không ngờ dưới Cửu Xỉ Đinh Ba này, mới tiếp hai chiêu đã không xong! Khó trách ngày đó Bật Mã Ôn khinh thường "Thần kiếm" này!

Xem ra bảo bối nhân gian, và bảo bối thiên đình, khác biệt thật sự không phải một hai điểm!

Phoenix run rẩy như lên cơn sốt rét, nhưng ánh mắt lại càng cuồng loạn, song thủ rỉ máu, theo kiếm phong nhỏ từng giọt trên mặt đất, nàng đột nhiên nghiêng người, phun một ngụm máu, mặc dù có khăn che mặt ngăn lại, nhưng khăn che mặt lại bị máu tươi nhuộm đỏ! Phoenix rốt cuộc không duy trì nổi nữa, tay buông chuôi kiếm, lảo đảo ngã xuống.

Tiểu Lôi lúc này mới đi tới, một cước đá văng Thu Lộ kiếm bên cạnh nàng, để phòng nữ nhân này lại nổi điên, lại nhìn Thu Lộ kiếm cơ hồ đã hoàn toàn hư hỏng, trong lòng không khỏi có chút đau đớn. Bất quá cũng may Thu Lộ kiếm này không phải do Tiểu Lôi tự luyện ra, dù sao lúc trước cũng là cướp được, cũng không mất vài phần khí lực của mình.

Niệm một câu kiếm quyết, thu lại Thu Lộ kiếm, Tiểu Lôi mới nhẹ nhàng đá Phoenix một chút, miệng kêu:" Ê, phong nữ nhân, ngươi tỉnh chưa?"

Phoenix không nói, cơ thể lại run rẩy không ngừng, miệng vang lên tiếng răng đập "Cập cập cập cập", Tiểu Lôi hơi nhíu mày, cúi xuống nhìn, đôi mắt nàng đã nhắm nghiền, mày nhíu chặt, phảng phất đang chịu một loại thống khổ to lớn.

Tiểu Lôi thở dài, nắm lấy cổ tay nàng.

Phải biết rằng vốn trên tay Phoenix đều đeo bao tay, nhưng trải qua kịch chiến, bao tay sớm đã nát vụn, bàn tay còn tràn đầy máu tươi, Tiểu Lôi kiểm tra mạch đập của nàng, chỉ cảm giác thấy mạch đập rối loạn, khí tức càng loạn quá mức, khi thì cuồng loạn, khi thì như sợi tơ, cũng không biết là trúng tà môn gì.

Trên người hắn mang theo vài viên đơn dược, nhưng toàn bộ đặt trong túi càn khôn, tại kết giới của Zeus, cũng không thể lấy ra.

Nơi này đích thật là hoàn toàn cấm ma lĩnh vực, cho nên vừa rồi hai người đại chiến, lại cơ hồ dụng toàn bộ võ công đọ sức, không hề dùng pháp thuật.

Nếu không, bằng pháp thuật của Tiểu Lôi, cũng đã sớm chế phục phong nữ nhân này.

Tiểu Lôi đang xem xét mạch của Phoenix, lại đột nhiên thấy hai mắt Phoenix chậm rãi mở ra, Tiểu Lôi lập tức buông tay lui về phía sau, đề phòng nữ nhân này lại nổi điên.

Nhưng lần này Phoenix cuối cùng không xuất thủ, ánh mắt lộ vẻ mê loạn, miệng cười lạnh, nói một câu làm Tiểu Lôi không hiểu nổi:

"Hừ, hiện tại ngươi hài lòng chưa!"

Không đợi Tiểu Lôi nói, Ánh mắt Phoenix chuyển động, trở nên cực kỳ thống khổ, nghiến răng nói:" Ta hài lòng sao? Chúng ta lưỡng bại câu thương, đều là ngươi sai!"

"Hồ thuyết bát đạo! Nếu không phải ngươi khi đó đột nhiên làm khó dễ ta, sẽ biến thành tình huống hiện tại sao?"

"Hừ! Buồn cười! Ngươi không phải vì trí tuệ mà nổi tiếng sao? Chẳng lẽ ngươi cũng nhìn không ra, chúng ta vừa rồi là lâm vào trong mộng cảnh, nơi này lại có một Ác Mộng tồn tại!"

Nói đến đây, Phoenix lại thở dài một tiếng, phảng phất đang tự nói, thanh âm trầm thấp:" Là chúng ta không cẩn thận, mới có thể như thế này. Nhưng vì sao phụ thần lại lưu một Ác Mộng trong kết giới?"

Nói xong câu này, nàng lại ngửa mặt lên trời cười to:" Vì sao? Ông ta luôn luôn nghi thần nghi quỷ! Có lẽ là sợ hãi có người sẽ thừa dịp ông ta ngủ say sẽ ám hại ông ta! Ông ta luôn như vậy, đối với ai cũng đều không hoàn toàn tín nhiệm! Năm đó ông ta lưu lại ngươi tại nhân gian, cũng giống như không tin ngươi, nên đồng thời lưu ta lại, để ta và ngươi khống chế lẫn nhau!"

Một chuỗi lời nói này, hình như là tự nói, lại hình như là hai người đang đối thoại, Tiểu Lôi càng nghe càng ngạc nhiên.

Mẹ nó!

Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết……

Tinh! Thần! Phân! Liệt!?

Vừa nghĩ đến đây, Phoenix đột nhiên ho mãnh liệt, trên khăn che mặt của nàng tràn đầy máu tươi, lại còn không ngừng có máu trào ra, ánh mắt dần dần biến thành một mảnh màu xám.

Chen lẫn trong tiếng ho khan mãnh liệt, nàng đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm:" Ta không được…… Ta thật sự không được…… sự tình còn lại giao cho ngươi ……"

"Ta……" Phoenix đột nhiên cười lạnh:" Khụ khụ khụ…… Ngươi không được, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng ta còn có bao nhiêu lực lượng sao? Vốn ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm, vừa rồi chúng ta hai người liều mạng đến ngươi chết ta sống, tệ nhất mọi người cùng chết thôi…… Có thể trở về trong vòng tay của phụ thần cũng tốt, ta đối với những thứ này hết thảy sớm đã chán ngán……"

Nói đến cuối cùng, thanh âm nàng dần dần trầm thấp xuống, rốt cuộc vô thanh vô tức.

"Mẹ!" Tiểu Lôi chửi một câu, sửng sốt.

Phong nữ nhân này sẽ không chết chứ?

Ý niệm này trong đầu mới vừa hiện lên, đột nhiên Phoenix ngọ ngoạy ngồi dậy. Ánh mắt mang theo tiếng cười điên cuồng. Cũng không biết là thống khổ hay vui sướng, dụng một loại ngữ khí như người điên nói:" Ha ha ha…… Nàng chết? Nàng không ngờ lại chết? Nàng không ngờ thật sự chết…… Ha ha ha ha ha ha……"

_

Cuối cùng phịch một tiếng, nàng ngã quỵ xuống.

Tiểu Lôi càng cảm thấy kỳ quái, bất quá cũng mơ hồ đoán được một chút gì đó, mắt thấy Phoenix ngã xuống, lại thật sự giật mình.

Hiện tại Phoenix tuyệt đối không thể chết được! Dù sao con gái bảo bối của mình còn đang ở trong tay nàng! Nếu không, vừa rồi Tiểu Lôi cũng sẽ không bị nàng điên cuồng tấn công mà không chịu đả thương nàng.

Hơn nữa hắn rất kỳ quái, vừa rồi hai đinh ba của mình, không hề thật sự thương tổn đến đối phương, chỉ có điều là đánh lui nàng mà thôi, tuyệt đối không có khả năng tạo thành thương tổn với nàng!

Giải thích duy nhất chính là: Nàng bị trọng thương như vậy, căn bản là bởi vì nàng gặp tao ngộ gì đó khi lâm vào mộng cảnh!

Song thủ vừa mới đỡ Phoenix đứng dậy, nữ nhân này tựa hồ đã ngất đi, hai mắt nhắm nghiền. Tiểu Lôi thở dài, may mắn mạch đập của nàng không bị ngừng lại.

Đột nhiên, mí mắt Phoenix nhẹ nhàng run rẩy vài cái, miệng hàm hồ không rõ, thanh âm cực kỳ mềm mại, dùng một loại thanh âm nhẹ nhàng mang theo thống khổ vô hạn ……

"Tiểu Lôi…… Tiểu Lôi……"

……

…………

Tiểu Lôi nghe thấy thanh âm này, động tác đột nhiên cứng đờ!

Thanh âm này mềm mại êm tai, phảng phất ôn nhu, lại mang theo thâm tình rung động tâm can!

Trọng yếu nhất…… câu nói này, lại rõ ràng dùng trung văn!!

Mà càng thêm trọng yếu chính là……

Thanh âm này lọt vào tai Tiểu Lôi, quả thực là quen thuộc vô cùng! Cho dù Tiểu Lôi nhắm hai mắt cũng có thể đoán được chủ nhân của thanh âm này!!

Tiểu Lôi như bị điện giật, đột nhiên vươn song thủ run rẩy, nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt của Phoenix ……

Dưới khăn che mặt là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lông mày như trăng rằm, môi đỏ như son, hai gò má vốn trắng ngần, nhưng hiện tại lại dính máu!

Nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc này, Tiểu Lôi đã hoàn toàn ngây dại!!

Hắn tựa như trúng định thân pháp, nhìn chằm chặp khuôn mặt trước mặt này!

Đôi mắt nhẹ nhàng run rẩy vài cái, rồi chậm rãi mở ra, ánh mắt ngỡ ngàng, sau đó lạc vào khuôn mặt Tiểu Lôi, mê loạn dần dần tản đi, chợt bộc phát vẻ vui mừng kinh hãi.

Đôi bàn tay đẫm máu đột nhiên gắng sức ôm lấy Tiểu Lôi, miệng mang theo vô hạn kinh hỉ:" Tiểu Lôi…… Tiểu Lôi…… Thật sự là anh sao…… Là anh tới cứu em…… Anh cuối cùng đã tới cứu em……"

Nói đến đây, đôi mắt đã chảy xuống nhiệt lệ, trộn lẫn với máu trên mặt cùng một chỗ, chậm rãi rơi xuống.

Tiểu Lôi chỉ cảm thấy miệng mình như nghẹn lại, một chữ cũng nói không nên lời.

Bất quá ánh mắt nữ nhân trước mặt này đột nhiên biến đổi, chậm rãi biến thành tuyệt vọng, ngữ khí nàng lộ vẻ thê lương khó tả:

"Không phải…… Không phải anh…… Không có khả năng là anh…… em biết, anh đã sớm trở về…… anh sẽ không tồn tại trên thế giới này……"

Truyện Chữ Hay