Chí Tôn Vô Lại

chương 255: huyền cơ ngọc bài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"A Di Đà Phật!"

Tiếng niệm phật hiệu hùng hậu, mơ hồ mang theo vẻ sắc bén, mặc dù chỉ nghe tiếng nhưng chưa thấy người, nhưng Tiểu Lôi đã cảm giác được từ sau nội đường mờ mờ vang lên một cỗ khí thế hiên ngang!

Tu vi Tiểu Lôi là bậc nào? Chỉ bằng vào một âm thanh của đối phương, lập tức hắn đã phán đoán ra, người nói chuyện xem như là một cao nhân tu hành tiêu chuẩn, nghĩ đến tu vi đã tới trình độ Tu pháp kỳ trung cấp.

Tiểu Lôi lập tức cười nói: "Xin hỏi là vị đại sư nào của quý tự nói chuyện? Mời ra gặp mặt."

Các tăng nhân đồng thời quát: "Không được vô lễ!" Lập tức một trung niên hòa thượng nói: "Đó là Vô Ngân đại sư của bản tự! Đại sư đến bây giờ không gặp khách, ngươi nói Cổ Chung hòa thượng gì đó, bản tự không có tăng nhân này. Thí chủ, chắc là tìm sai người, mời ra ngoài! Hậu đường này không cho khách lui tới."

Tiểu Lôi nhìn tăng nhân này, chỉ thấy bước chân của hắn bình thường, ánh mắt ảm đạm, không giống kẻ tu hành, lạnh lùng nói: "Hòa thượng, nói ngươi cũng không hiểu, Vô Ngân hòa thượng vừa rồi nói chuyện cũng có chút môn đạo, ta phải tìm hắn nói chuyện." Nói xong, hắn lách qua khỏi vài tăng nhân, hòa thượng trung niên cầm đầu sốt ruột, quát: "Lẽ nào lại như vậy, ngăn lại!"

Các tăng nhân không phải kẻ tu hành, không có pháp thuật, bối rối giang hai tay muốn ngăn trở. Tiểu Lôi thi pháp, đẩy bọn họ ra phía sau, vượt qua một bức tường để tìm thanh âm vừa rồi. Hắn đi tới cuối chùa, chỉ thấy một thiền viện.

Thiền viện này thi công cực kỳ cổ kính nghiêm trang, bên trong mơ hồ vang lên tiếng tụng kinh gõ mõ. Đứng ở ngoài cửa, có thể thấy bên trong có một lò hương to lớn bằng đồng xanh vương vấn hương khói, khí tức rất trang nghiêm. Tiểu Lôi đứng ở cửa, sửa sang lại quần áo, cười nói: "Bên trong có phải là Vô Ngân đại sư? Ta đã đến rồi."

Hắn nói xong bước thẳng vào trong thiền viện.

Bách! Bách bách……

Tiểu Lôi mới vừa bước vào, chỉ thấy hai bên thiền viện đồng thời nhảy ra hai hàng tăng nhân, cao lớn mập ốm đều có. Bọn họ đều bận tăng bào màu vàng, rất cường tráng, tay cầm một cây tề mi côn, một tay cầm côn, một tay chắp trước ngực. Tiểu Lôi nhận thấy họ không giống đám tăng nhân bên ngoài. Từng người đều có bản sự không tầm thường, đặc biệt là một hòa thượng, mặt đen như đít nồi, đầu to như cái đấu, há mồm quát: "Này! Thí chủ không nói đạo lý, nơi này là nơi cao tăng bế quan khổ tu, lại dám tự tiện xông vào!"

Giọng hắn như hồng chung. Những lời này tựa như hắn đang gầm lên, khi hắn nói xong, chiếc chuông trong sân bị chấn động vang lên ông ông!

Tiểu Lôi nhướng mày: "Đại hòa thượng này, Phật Gia Sư Tử Hống thật sự rất có tạo nghệ, chỉ là rống to như vậy, không sợ làm người khác kinh hoảng sao?"

Bách!

Tăng nhân hai bên đồng thời tiến lên một bước, trường côn chỉ vào Tiểu Lôi, cúi đầu nói: "A Di Đà Phật! Thí chủ, xin mời ra ngoài!"

Tiểu Lôi cau mày, cười khổ: "Các vị đại hòa thượng, ta không phải tìm đến gây phiền toái, ta chỉ tìm Cổ Chung hòa thượng xin hỏi hắn một chuyện. Kể ra, ta và hắn cũng có chút giao tình."

"Hừ! Đã biết bọn tiểu nhân đê tiện các ngươi muốn đến gây chuyện, sư bá lão nhân gia mấy ngày trước đã ly khai! Chỉ bằng tiểu tử nhà ngươi, cũng muốn hỏi sư bá chuyện đó, đừng hòng!!" Hòa thượng mặt đen dữ tợn hét lớn một tiếng, khuôn mặt hắn lộ vẻ hung ác, nếu chỉ nhìn bộ dáng thế này mà không để ý đến cái đầu trọc và bộ tăng bào, hắn lại giống một tên đồ tể hơn là một tăng nhân.

Tiểu Lôi "A" một tiếng, buột miệng: "Hắn sớm biết rằng ta muốn đến sao?"

"Hừ! Tự nhiên là như vậy! Sư bá ta đã sớm liệu đến các ngươi tham tâm vọng tưởng, người không muốn phiền phức, tự nhiên tránh đi! Hắc hắc, sư bá ta tính tình hiền lành, bần tăng lại không kiên nhẫn như vậy! Nhóc con, ta nhìn ngươi hình dáng cũng khá, sao lại tự cam đọa lạc, ma quỷ ám ảnh, đi làm chuyện không biết tự lượng sức!"

Tiểu Lôi nghe xong lập tức hiểu rõ trong đó tất nhiên là có chuyện hiểu lầm, liền há miệng nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ gần đây Cổ Chung hòa thượng gặp chuyện gì phiền phức?" Nhìn thấy biểu tình trên mặt vị hòa thượng mặt đen, hắn liền vội vàng cười nói: "Đại hòa thượng, ngươi có thể đã hiểu lầm rồi. Ta không phải là tới đây gây phiền phức. Ta thật sự là cố nhân của Cổ Chung hòa thượng, tới đây tìm ông ta để hỏi về một chuyện riêng… Không biết là Cổ Chung hòa thượng có thu một vị tiểu đồ đệ, tên là Lôi Đậu Đậu…"

"Cái gì mà Lôi Đậu Phộng, Lôi Bắp Cải, bần tăng không biết! Đừng có mà hoa ngôn xảo ngữ gạt ta!" Vị hòa thượng mặt đen kia trở nên nhăn nhó hung dữ, lắc cây tề mi côn trong tay một cái rồi quát: "Đám gia hỏa bọn ngươi, coi Phật gia ta là thằng khờ sao? Hai tên gia hỏa lần trước cũng mồm miệng nói nào là cố nhân tới nhà để nhắc chuyện xưa, kết quả cũng bị sư bá liệng ra ngoài! Lại còn tên đạo sĩ mấy hôm trước tìm đến, cũng mang vật gì đến gây sự với sư bá, lại còn nói là tới đây tìm sư bá luận đạo! Kết quả cũng bị sư bá nhìn thấu, bần tăng lập tức cho ăn một côn, đánh bay ra ngoài! Tiểu tử, thấy ngươi tuổi còn trẻ, xem ra cũng là do trưởng bối sư môn ra lệnh cho ngươi đến đây! Bần tăng cũng không muốn khi dễ ngươi, ngươi hãy về báo cho trưởng bối sư môn, đừng nên quá si tâm vọng tưởng tới thứ đó!"

Tiểu Lôi dở khóc dở cười nói: "Bỏ đi! Ta và ngươi, tên hòa thượng lỗ mãng, nói chuyện không được rõ ràng. Ngươi thỉnh Vô Ngân đại sư kia ra đây. Nếu Cổ Chung không có ở trong chùa, vậy chỉ cần cho ta biết đi đâu tìm ông ta, ta lập tức quay đầu bỏ đi là xong!"

"Hắc hắc, muốn gặp sư phụ ta, hãy hỏi qua cây tề mi côn trong tay bần tăng xem nó đáp ứng hay không!" Tên hòa thượng mặt đen nhướng mày nói: "Tiểu oa nhi, ngươi có lui hay không?"

Tiểu Lôi thở dài: "Thôi! Ta là người Tiêu Dao phái. Ta thấy hòa thượng ngươi chắc là tu hành công pháp Phật môn Thiền Tông. Tiêu Dao phái, ngươi có từng nghe qua chưa? Nói tóm lại ngươi có tin không?"

"À há! Lại thêm một tên Tiêu Dao phái!" Tên hòa thượng mặt đen vừa cười vừa mắng: "Được được được! Đầu năm nay đã đập một đám gia hỏa gạt người rồi! Cho ngươi hay, đến tìm sư bá ta làm phiền, tháng này đã có một đám gia hỏa tới đây, chín tên tự xưng là Tiêu Dao phái, sáu tên tự xưng là Côn Luân phái, lại còn có ba tên tự xưng là Tiên Sơn phái. Ngươi nếu biết khó mà lui, Phật gia tự nhiên sẽ không so đo với ngươi. Nếu ngươi còn muốn làm tới… hắc hắc! Lại thêm một tên gia hỏa tự xưng là Tiêu Dao phái bị côn của ta đánh gãy mắt cá!"

Lúc này Tiểu Lôi mới hiểu rõ.

Nguyên lai là mấy ngày nay, không biết Cổ Chung hòa thượng đụng phải chuyện phiền phức gì, hình như có không ít tu hành giả tới tìm ông ta gây chuyện. Lão kia chắc là đã xuất môn tránh né rồi! Mà mình lại chạy tới đúng ngay lúc trọng yếu."

Nghĩ tới đây, Tiểu Lôi phất tay trầm giọng nói: "Bỏ đi, cùng với tên hòa thượng lỗ mãng nhà ngươi nói chuyện thật không được rõ ràng lắm. Tự ta đi tìm Vô Ngân đại sư hỏi chuyện! Xem ra chỉ có hắn là hiểu rõ sự tình!"

Hắn nói tới đây, đề khí rồi hô to một tiếng: "Vô Ngân đại sư, ngươi có nghe thấy lời nói của ta không?"

Nhưng bên trong thiền viện lúc này lại không có tiếng hồi đáp hùng hậu của Vô Ngân hòa thượng. Ngược lại, chỉ có tiếng tên hòa thượng bộ dạng như đồ tể quát lớn: "Bớt nói sàm đi, tiểu tử đi mau!"

Ngay cả Tiểu Lôi có nhẫn nại cách nào đi nữa cũng không nhịn nổi, liền chẳng thèm để ý tới tên gia hỏa kia nữa, nhấc chân đi vào bên trong.

"Các sư huynh đệ, ngăn lại!"

"Hừ!" Tả hữu hai bên tổng cộng tám gã tăng nhân đồng thời quát lên, chỉ côn lên trời, nhanh chóng phóng tới trước dùng côn vây Tiểu Lôi vào giữa. Bốn tăng nhân ở bên ngoài chia ra đứng ở bốn góc.

Tiểu Lôi cười cười: "A, thì ra là Kim Cương Phục Ma Trận a! Quả nhiên có chút quy củ."

Hắn không thèm nhìn, chỉ chờ hai cây côn tới cách cổ chừng mười phân mới cong tay búng một cái. Hai tên tăng nhân liền cảm giác được bàn tay vừa ngứa ngáy vừa nóng bỏng, mộc côn trong tay giống như bị điện truyền qua, không thể cầm tiếp, rời khỏi tay bay ra ngoài.

Cũng may là mấy người bọn họ lúc bình thường, khổ công thao luyện côn trận vô cùng nhuần nhuyễn. Nhìn thấy côn của hai tăng nhân kia bị Tiểu Lôi búng bay đi mất, lập tức có hai tăng nhân khác đập tới, bốn tăng nhân bên ngoài cũng đã đưa mấy cây côn bị đánh văng ra ngoài trả lại cho hai tăng nhân kia.

Tiểu Lôi vừa đi được nửa bước thì trước sau hai cây côn, một trên một dưới, đồng thời quét tới. Cây trên thì đánh vào ngực hắn, còn cây dưới thì nhắm đầu gối.

Cũng may là mấy tăng nhân này còn giữ lòng từ bi. Hai cây côn này mặc dù thế đánh uy mãnh, nhưng lại không nhắm vào chỗ yếu hại trí mạng. Xem ra bọn họ cũng không có ý đả thương người, chỉ muốn bức mình bỏ đi mà thôi.

Tiểu Lôi nheo mắt mỉm cười rồi co chân cất mình né tránh đường côn phía dưới đang chia theo ba đường quét tới. Thân người hắn trong lúc đằng không lại nhẹ nhàng đưa hai ngón tay nắm lấy đầu côn ở bên trên, đang quét tới trước ngực hắn, rồi sau đó cả người hắn bay lên. Tên hòa thượng đứng chính diện thấy Tiểu Lôi nắm lấy đầu côn của mình, liền lập tức thu hồi cây côn, lại không ngờ Tiểu Lôi nhẹ như lông ngỗng, chỉ dựa vào hai ngón tay đang nắm lấy đầu côn, Tiểu Lôi nương theo thế côn của đối phương kéo ngược về sau. Hòa thượng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Tiểu Lôi đã tung người nhảy lên, khéo léo đứng trên cây côn của hòa thượng đang ngây người ra đó rồi mỉm cười.

"Nhóc con, chớ có càn rỡ!" Thanh âm phát xuất ra là từ tên hòa thượng mặt đen bộ dạng như đồ tể giết heo. Chỉ thấy hắn oa oa rống lên một tiếng, dùng hai tay nâng cây côn lên, nhằm ngay Tiểu Lôi đánh tới. Vừa rống một tiếng không ngờ đã dấy động lên một trận cuồng phong! Trong côn ẩn chứa thanh âm gầm thét của cuồng phong! Hiển nhiên bản lãnh của tên hòa thượng này cũng không phải là tầm thường.

Tiểu Lôi khéo léo lui ra sau hai bước. Một côn của hòa thượng đánh hụt, nhưng lại không ngừng ở đó, lập tức nắm côn tiếp tục đánh tới. Chỉ thấy động tác của hắn nhanh như gió. Từng côn từng côn mau lẹ nối tiếp nhau, trong mỗi côn lại mang theo cuồng phong, khí thế không ngờ càng lúc càng trở nên cuồng bạo. Dần dần hắn múa thành một màn côn ảnh. Nơi côn phong quét đến, mơ hồ hình thành một vầng khí trong sân.

Thân pháp của Tiểu Lôi lại càng đặc sắc hơn. Thân thể của hắn dường như đang trong trạng thái không trọng lượng, thật sự là nhẹ nhàng như lông hồng, theo gió mà bay, không có tới nửa điểm trọng lượng. Mặc kệ cho cây côn của hòa thượng kia có nhanh mạnh hơn nữa, cũng thủy chung không đánh trúng Tiểu Lôi! Thân người của Tiểu Lôi tựa như một chiếc lá.

Cuồng phong cho dù có mãnh liệt thế nào đi nữa, lá cây cũng thủy chung theo gió mà nhẹ nhàng bay đi.

Sắc mặt của đại hòa thượng kia đã có chút khó coi. Thân người của Tiểu Lôi vẫn liên tục chuyển động, cười nói: "Đại hòa thượng, Phong Ma trượng pháp của ngươi, trông thật là đẹp mắt a! Đây chính là võ học lưu lại năm đó của Lương Sơn hảo hán Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm phải không? Không ngờ ngươi lại là một tên gia hỏa dùng võ nhập đạo…"

Tiểu Lôi thuần túy là tới nơi này tìm Cổ Chung hòa thượng có việc cầu ông ta, nên không muốn ra tay đả thương tên hòa thượng lỗ mãng này. Hòa thượng thấy đánh không trúng Tiểu Lôi, liền lo lắng trong lòng rồi đột nhiên hét lớn: "Tiểu oa nhi, ngươi cứ luôn né tránh, thật là uất ức quá!"

Tiểu Lôi cười nói: "Chuyện này dễ thôi, để ta tiếp một côn của ngươi xem thế nào?"

Nói xong, hắn bay lui về phía sau vài thước, đứng yên tại chỗ.

"Ngươi không né chứ?" Tên hòa thượng kia hồ nghi nói.

"Không né sao?" Tiểu Lôi cười nói: "Nhưng nếu ta có thể tiếp của ngươi một côn, ngươi phải nói cho ta biết Cổ Chung hòa thượng đã đi đâu!"

Hòa thượng kia không phải là lúc nào cũng lỗ mãng, không bị lừa, chỉ hét lớn: "Ngươi muốn biết, tự nhiên có thể đi hỏi sư phụ ta. Bất quá phải qua được cửa này của ta đã!"

Nói xong, hắn cong hai tay, rống lên một tiếng như trâu rống, nâng cây côn nhắm ngay Tiểu Lôi đập xuống. Vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Lôi không hề thay đổi. Chỉ đứng yên tại đó. Ngọn côn của tên hòa thượng dấy lên một trận cuồng phong, nhưng đánh tới tới cách đỉnh đầu Tiểu Lôi khoảng nửa tấc, chỉ nghe xẹt xẹt hai tiếng, cơ bắp hai cánh tay của hòa thượng căng phồng lên, ngay cả tăng bào cũng bung cả lên, dùng hết toàn lực nắm lấy cây côn, không ngờ đến ngay trước đỉnh đầu Tiểu Lôi thì dừng lại.

"Sao không đánh chứ?"

"Ài…" Tên hòa thượng kia thu hồi côn lại, ngưng một hồi rồi nhịn không được kêu lên: "Một côn này của ta đánh xuống, cho dù là người sắt cũng bị đánh bẹp! Người còn mạng mà sống hay sao? Người xuất gia không sát sinh. Ngươi hãy mau ngoan ngoãn rời khỏi nơi này đi!"

Tiểu Lôi bật cười nói: "Không sao, ngươi đánh không chết ta đâu. Ngươi cứ lo đánh ta đi là được."

Hòa thượng kia có chút chần chừ: "Ta khuyên tiểu oa nhi ngươi. Ngươi tuổi còn trẻ, chẳng lẽ lại muốn tìm chết hay sao?"

Tiểu Lôi cười nói: "Ta sống thật là dễ chịu lắm, nào lại muốn chết chứ? Ngươi cứ yên tâm đi, ngươi tuyệt đối đánh ta không chết, chỉ cần cứ lo đánh ta đi là được! Nhưng mà khi ngươi đánh xong, phải nói cho ta biết tung tích của Cổ Chung hòa thượng!"

Câu cuối cùng này của hắn, lại quay đầu mà nói với bên trong điện thờ. Đấy là hắn muốn nói với Vô Ngân đại sư ở bên trong.

Vẻ mặt của tên hòa thượng mặt đen trở nên mờ mịt: "Ngươi thật sự muốn bị đánh sao?"

"Đánh đi!" Tiểu Lôi dứt khoát nói: "Nếu ngươi không đánh, vậy là ta có thể đi vào!" Nói xong, hắn làm ra vẻ giống như cất bước đi vào bên trong.

"Đứng im!" Tên hòa thượng mặt đen hét lớn một tiếng. Hắn giơ cây côn đập xuống. Nhưng cuối cùng trong lòng hắn cũng còn vài phần thiện niệm, không muốn đả thương người. Một côn này không dùng tới chân khí, chỉ hy vọng một côn này đánh ngất tiểu tử này, rồi quăng hắn ra khỏi chùa là xong.

"Ài…"

Ngọn côn đập thẳng xuống đầu Tiểu Lôi, hòa thượng mặt đen chỉ cảm thấy trên côn truyền lại một luồng lực phản chấn, tựa như đánh vào một tấm sắt, Tiểu Lôi vẫn mỉm cười: "Ngươi cẩn thận quá, côn vừa rồi không tính, đánh lại đi."

"Hả?" Hòa thượng mặt đen lầm bầm: "Không lẽ hắn đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại thần công của Phật môn?" Hắn thấy Tiểu Lôi muốn đi vào, nên không dám do dự. Lần này hắn dùng trên năm phần khí lực, hét lớn một tiếng. Ngọn côn mơ hồ mang theo một luồng kình khí, tựa như một đạo hắc quang chụp xuống...

Đinh!!!

Vù!!!

Bịch!!!

A!!!

Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng ngọn côn đập vào thiên linh cái của Tiểu Lôi. Âm thứ hai là tiếng ngọn côn văng lên trời. Tiếng thứ ba là hòa thượng mặt đen bị lực phản chấn té tại chỗ.

Tiếng thứ tư, tự nhiên là tiếng kêu đau đớn của hắn.

Hòa thượng đưa tay xoa mông, kinh hãi nhìn Tiểu Lôi, hai tay hắn run rẩy. Côn vừa rồi hắn đánh ra, dù chỉ dùng năm phần khí lực, nhưng lực phản chấn lại lớn gấp ba lần! Không chỉ đánh bay côn lên trời, còn đẩy hắn ngã lăn xuống đất.

Tăng nhân hai bên vội chạy đến đỡ hòa thượng mặt đen. Hắn đẩy mọi người ra, rồi gọi Tiểu Lôi: "Ê! Tiểu tử cứng đầu! Đầu ngươi có sao không?"

Tiểu Lôi cố nén cười: "Đa tạ hòa thượng quan tâm, ta rất khỏe!"

Hòa thượng mặt đen liên tục nói "tà môn", các tăng nhân đã đem ngọn côn của hắn trở về.

Nguyên là ngọn côn của hòa thượng không phải là mộc côn. Nó được làm từ kim loại, nhìn hình dáng cũng có vẻ rất nặng nề!

Nhìn điệu bộ do dự của hòa thượng, Tiểu Lôi cười hỏi: "Sao? Ngươi đánh nữa không?"

Hòa thượng mặt đen nhìn chằm chằm Tiểu Lôi một hồi: "Đánh! Sao lại không đánh! Vừa rồi ta chưa xuất toàn lực, ta thấy ngươi còn trẻ, nếu ta xuất toàn lực ngươi sẽ bị thương. Nhân lúc này ngươi đi đi."

Tiểu Lôi lắc đầu mỉm cười: "Ngươi yên tâm, ta không sợ, đánh đi."

"Tà môn, tà môn……" Hòa thượng mở phanh tăng bào, lộ ra cơ bắp đầy lông đen, cơ thể tựa như một chiếc thiết tháp, song thủ chụp lấy thiết côn, thủ thế, miệng yên lặng niệm động khẩu quyết…… chợt thấy bắp thịt toàn thân hắn đột nhiên phình ra, lập tức tiếng "cách cách" vang lên không dứt, xương cốt toàn thân hắn phát ra âm thanh như rang đậu.

"Hay lắm! Lúc này mới lộ ra chút bản sự." Tiểu Lôi cười nói: "Ngươi tu luyện phật môn chính tông tâm pháp 'Phục Hổ La Hán Công', xem ra, tu vi của ngươi cũng không kém."

Hòa thượng mặt đen lần này không kêu la nữa, tay giơ thiết côn, tựa như cầm một tòa núi, chậm rãi bước gần sát Tiểu Lôi, khi chỉ còn cách khoảng năm bước, lúc này hắn mới quát: "Cẩn thận!"

Ô!!

Ngọn côn còn chưa hạ xuống, kình phong đã thổi lên làm người ta không thể mở mắt, làm tóc Tiểu Lôi dựng lên, quần áo trên người cũng bay lên.

Ầm một tiếng. Ngọn côn nện vào thiên linh cái Tiểu Lôi, nụ cười trên mặt hắn vẫn không mất, hòa thượng mặt đen lại kêu lên đau đớn, thiết côn văng lên không, Tiểu Lôi không biến sắc, tay áo nhẹ nhàng phất một cái, hòa thượng rơi ra xa. Hai tăng khác nhân chạy lên đỡ, nhưng làm sao đỡ được? Ba người lập tức quấn thành một đoàn, lăn lông lốc lăn tới góc sân, đập mạnh vào tường.

Tên hòa thượng mặt đen cũng có chút kiên cường, hắn nằm chổng bốn vó trên mặt đất vài phút rồi lồm cồm bò dậy. Hắn nhìn chằm chằm lấy Tiểu Lôi rồi luôn miệng la lớn: "Thật là lợi hại! Tiểu tử này thật là lợi hại! Chiêu Kim Cương Bất Hoại thần công của ngươi, lão tử… ài, bần tăng thật là lần đầu tiên thấy được người có thể sử dụng lợi hại như vậy!"

Đòn côn vừa rồi hắn đánh xuống đã vận hết sức lực toàn thân. Vì hắn tu luyện "Phục Hổ La Hán" của Phật môn chính tông cho nên công lực ngày nay của hắn, sợ rằng ngay cả người sắt cũng bị đập tan. Cũng may là Tiểu Lôi hạ thủ lưu tình, không có vận pháp lực phản chấn lại hắn. Nói không chừng, chỉ dựa vào lực phản chấn của một côn vừa rồi, sợ rằng có thể khiến hơn phân nửa xương cốt toàn thân của tên hòa thượng mặt đen bị gãy đoạn!

"Phục rồi phục rồi! Ta phục rồi!" Hòa thượng mặt đen dùng sức gục gặc cái đầu to của hắn rồi đưa mắt nhìn Tiểu Lôi: "Ngươi thật là một tên quái vật! Chỉ dựa vào bản lãnh không sợ bị đánh này cũng có tư cách nhận lấy một tấm bài rồi. Bất quá chuyện này ta không tự chủ được! Phải hỏi lại sư phụ ta mới được."

"Tấm bài?" Tiểu Lôi nhíu mày, bất quá lại thấy tên hòa thượng đã không còn dám cản trở hắn nữa, lập tức đi nhanh vào trong chùa.

Vừa mới bước lên bậc thềm đã đụng ngay phải một cỗ kình phong ào đến đập vào mặt, thế tới nhanh như thiểm điện. Tiểu Lôi chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí lăng lệ nhắm ngay hắn mà đến. Rõ ràng là từ một tu hành cao nhân. Hắn không đổi sắc mặt, chỉ hơi đảo chân, thân người đã dựa vào một tư thế cực kỳ quái dị, eo vặn sang một bên, cỗ kình phong lăng lệ kia ào ào bên tai Tiểu Lôi mà đi khỏi.

Ầm!

Chỉ thấy trên chiếc lư hương bằng đồng xanh cao bằng đầu người xuất hiện một chưởng ấn sâu nửa tấc.

Tiểu Lôi cười lạnh nói: "À, đây có phải là "Đại Nhật Như Lai Ấn" của Phật môn không? Bên trong chắc là Vô Ngân đại sư, sao vẫn còn chưa chịu gặp mặt ta vậy?"

"A Di Đà Phật…" Lúc đó bên ngoài nghe được một thanh âm trầm trầm tụng một tiếng phật hiệu, lập tức nghe được âm thanh hùng hậu đó từ trong điện vọng đến: "Hóa ra thí chủ là người Tiêu Dao phái. Thân pháp vừa rồi, chắc là Tiêu Dao bộ pháp… khó trách pháp lực thí chủ chẳng những cao thâm mà kiến thức cũng thật uyên bác. Bần tăng diện bích tọa thiền, thật sự không thể gặp người khác, xin được thứ lỗi!"

Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Nếu đại hòa thượng không thể gặp ta, ta cũng sẽ không tiến vào, chỉ cần đại sư nói cho ta biết Cổ Chung hòa thượng ở nơi nào là xong. Ta tuyệt không có ý xấu, thật sự là có việc cần phải gặp mặt ông ta hỏi mới được."

Thanh âm của Vô Ngân bên trong trầm xuống một chút rồi mới chậm rãi nói: "Cũng được, bằng vào tu vi của thí chủ, cũng rất có tư cách cầm tấm bài này… Sư huynh của bần tăng trước khi rời đi đã đem chuyện này phó thác cho bần tăng, cho nên thí chủ cũng không cần phải tìm sư huynh của ta. Ta tự làm chủ, dâng tặng thí chủ một tấm bài."

Vừa dứt lời, liền thấy một món đồ từ trong điện tà tà bay tới. Tiểu Lôi thuận tay chụp lấy, nhìn thấy chỉ là một tấm ngọc bài kỳ quái. Tấm bài này trên mặt chỉ có vài ký tự dùng triện văn thời cổ viết lên, chỉ là Tiểu Lôi ngay cả một chữ cũng nhận không ra.

Bất quá tấm ngọc bài này thật là một trân phẩm khó có được! Dưới ánh mắt đánh giá của Tiểu Lôi thì đây chính là một cực phẩm dương chi ôn ngọc cổ xưa.

Bên trong Vô Ngân đại sư thở dài nói: "Nếu thí chủ đã có được tấm bài này, vậy xin mời trở về. Thứ cho bần tăng không thể đưa tiễn."

"Hả!" Tiểu Lôi lớn tiếng nói: "Tấm bài này thứ đồ gì vậy? Đại hòa thượng, ngươi có hiểu lầm không đấy, ta tới đây không phải là vì tấm bài gì hết, ta đích xác là có chuyện khẩn cấp muốn cầu Cổ Chung hòa thượng!"

"Gì?" Bên trong Vô Ngân kinh ngạc nói: "Thí chủ không phải là vì "Huyền Cơ Ngọc Bài' mà tới sao?"

"Cái gì mà Huyền Gà Ngọc Bài, Huyền Vịt Ngọc Bài! Ta lấy cái món đồ chơi này làm gì!" Tiểu Lôi lớn tiếng nói: "Ta chỉ muốn gặp Cổ Chung hòa thượng hỏi ông ta nơi hạ lạc của một người." Ngưng một chút, Tiểu Lôi nói: "Vô Ngân đại hòa thượng, ông chắc có biết Cổ Chung hòa thượng có thu một tiểu đồ đệ, một bé trai độ chừng bốn tuổi, tên gọi là Lôi Đậu Đậu phải không?"

Ở bên trong, Vô Ngân trầm mặc một hồi rồi mới nói: "Sư huynh ta có thu đồ đệ sao? Lôi Đậu Đậu? Cái tên này thật chưa hề nghe qua. Sư huynh của ta vốn tính lơ là, bao nhiêu năm qua chưa hề từng chính thức thu qua đồ đệ. Thí chủ chắc không phải nghe phải lời đồn bậy chứ!"

Tiểu Lôi lại nhìn về phía đám hòa thượng ngoài sân. Vẻ mặt ai cũng mờ mịt, xem ra là chưa từng nghe qua Lôi Đậu Đậu. Trong lòng hắn không khỏi có chút chán nản.

Tiểu Lôi lại hỏi nơi hạ lạc của Cổ Chung hòa thượng. Vô Ngân kia chỉ nói Cổ Chung hòa thượng ra ngoài vân du, không có chỗ ở nhất định. Rốt cuộc là tới nơi nào, thì cũng không biết được.

"Vậy khi nào ông ta quay trở lại?"

"Lúc nào quay về thì bần tăng cũng không biết. Bất quá nếu như không gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ba ngày sau thì sư huynh sẽ đi tới Tử Khuyết Phong trên núi Côn Luân một chuyến. Đến lúc đó nếu thí chủ không ngại thì đến đó tìm ông ta."

"Tử Khuyết Phong núi Côn Luân?" Tiểu Lôi có chút kinh ngạc: "Núi Côn Luân mấy ngọn núi lớn nhỏ phần lớn ta đều biết, chỉ là chưa có nghe qua Tử Khuyết Phong gì đó. Đại hòa thượng, ngươi không gạt ta chứ hả?"

"Thí chủ, ngươi thật không biết?" Ngữ khí của Vô Ngân phi thường kỳ quái.

"Biết cái gì?"

"Ba ngày sau, chính là Tiên Lâm thịnh hội ba trăm năm một lần của tiên gia trung thổ! Các lộ cao nhân thiên hạ tề tụ tại Côn Luân sơn Tử Khuyết Phong! Chính là vì tranh đoạt vị trí Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân Bảng! Côn Luân sơn Tử Khuyết Phong là một nơi cực kỳ bí ẩn, người tầm thường tuyệt đối tìm không thấy, tấm ngọc bài trong tay ngươi là Huyền Cơ Ngọc Bài của Tiên Lâm Thịnh Hội. Có tấm bài này, mới có tư cách tham gia thịnh hội, mới có thể tìm được đường đến Tử Khuyết Phong. Loại Huyền Cơ Ngọc Bài này, khắp thiên hạ chỉ có hai mươi tấm mà thôi! Bần tăng hơn một năm qua, đã đưa ra mười sáu tấm, sư huynh đã mang theo hai tấm, hiện tại ta đưa ngươi một tấm, chỉ còn lại có một tấm cuối cùng để tham gia Tiên Lâm thịnh hội."

"Sao? Tiên Lâm thịnh hội?"

Tiểu Lôi không khỏi nhìn tấm ngọc bài vài lần. Hắn kỳ quái nói: "Tiên Lâm thịnh hội chẳng lẽ là chùa các ngươi cử hành? Vì sao đám ngọc bài lại ở chỗ này??"

Giọng Vô Ngân vang lên bên trong, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Đây là quy củ của đời trước, thí chủ đã là môn nhân Tiêu Dao. Tự nhiên khi quay về hỏi lại chưởng môn quý phái là biết ngay."

Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, lại có một chút không vui nói: "Đại hòa thượng khá lắm, làm ta và đám đồ đệ của ngươi ầm ĩ một hồi, uổng phí một chút khí lực!"

Vô Ngân lại thở dài: "A Di Đà Phật! Bần tăng cũng là bất đắc dĩ…… sau khi sư huynh có được hai mươi tấm Huyền Cơ Ngọc Bài này, ngày đêm bất an, thiên hạ phàm là tu hành chi nhân, không ai không muốn tìm được một tấm ngọc bài, tham gia Tiên Lâm thịnh hội. Chỉ là ngọc bài này há có thể tùy tiện cho người ta? Cũng có kẻ cuồng vọng, mưu toan lấy trộm, gần một năm nay, bản tự cũng không biết gặp bao nhiêu phiền toái. Sư huynh ta không chịu nổi phiền toái, lúc này mới đi xa tìm nơi thanh tịnh, lại đem nhiệm vụ phân phát ngọc bài giao cho bần tăng, bần tăng suy nghĩ hồi lâu, gần một năm mới phát hơn phân nửa số ngọc bài. Nhưng mấy tấm cuối cùng lại có chút khó xử. Bất quá hôm nay gặp thí chủ, ta tuy không thể gặp mặt thí chủ, nhưng từ thanh âm của thí chủ đã biết là kẻ bất phàm, có tư cách tiếp nhận tấm ngọc bài này! Hiện tại ngọc bài còn sót lại một tấm, đó là bần tăng lưu lại để tự mình kiến thức thịnh sự mấy trăm năm của Tiên Lâm đông thổ. Tính ra, trọng trách sư huynh phó thác đã xong, phải đa tạ thí chủ…… a di đà phật……"

Tiểu Lôi cười khổ không nói gì, cầm tấm ngọc bài rời đi.

Về đến nhà, hắn tìm Diệu Yên cẩn thận dò hỏi, nàng nghe nói Tiểu Lôi không tìm được Cổ Chung hòa thượng, lại thấy Tiểu Lôi lấy ra tấm Huyền Cơ Ngọc Bài, không khỏi cười nói: "Phu quân, Huyền Cơ Ngọc Bài này thiên hạ không biết bao nhiêu người tranh nhau đánh bể đầu mà không được, chàng lại dễ dàng có được, vì sao lại cau mày?"

Tiểu Lôi thở dài: "Ta đi tìm Cổ Chung hòa thượng hỏi nơi hạ lạc của con trai ta, tấm ngọc bài này có tác dụng gì với ta."

Diệu Yên cười nói: "Cổ Chung hòa thượng ba ngày sau sẽ đến Côn Luân, vậy nếu trong ba ngày này không tìm thấy Lâm San San…… vậy chàng tham gia Tiên Lâm thịnh hội đi, dù sao là đệ nhất thịnh hội của trung thổ, ba trăm năm mới có một lần, thuận tiện tại nơi đó cũng có thể nhìn thấy Cổ Chung hòa thượng, đến lúc đó lại cẩn thận hỏi hắn, không phải rất tốt hay sao?"

Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, nói: "Được rồi, nếu ba ngày này không có tin tức, ta sẽ đi một phen."

Nói đến đây hắn lại muốn nhắc đến vấn đề đó: "Nhiệm vụ phân phát ngọc bài, sao lại giao cho Cổ Chung hòa thượng?"

Diệu Yên thở dài, nói: "Phu quân, chuyện này chàng lại không biết…… vốn dựa theo quy củ của Tiên Lâm thịnh hội, hai mươi ngọc bài này là phân cho Ngũ Phương Cao Nhân, mỗi người bốn miếng, do bọn họ lựa chọn phân phát cho cường giả ưu tú trong ba năm. Nhưng chàng có biết…… Khinh Linh tử đạo huynh đã không có tin tức, thực lực hiện tại của Đông Phương Vô Thắng bị tổn hao, ta nghĩ hắn cũng sẽ không tham gia thịnh hội này, còn như Côn Luân chưởng môn, sau khi đả bại dưới tay Khinh Linh tử đạo huynh ba năm trước đây, đã bế quan khổ tu, không nghe đến chuyện bên ngoài, còn thiếp…… thiếp đi theo chàng, Tiên Âm cũng như vậy, nghe nói Tiên Sơn phái đã tìm nàng ba năm không thấy…… thiên hạ ngũ phương cao nhân bảng, chỉ còn lại có Cổ Chung hòa thượng rảnh rỗi, ta nghĩ tự nhiên là các vị khác dứt khoát đem ngọc bài giao cho hắn rồi."

Truyện Chữ Hay