Chí Tôn Vô Lại

chương 12: thí cổ khai hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nhũ phong của xử nữ và mông của lão hổ đều giống nhau, đều không thể tuỳ tiện sờ được…."

(Tiểu Lôi ngữ lục )

o0o

Trong căn phòng âm u.

Lúc này bên ngoài trời đã tối, Tiểu Lôi nghỉ ngơi được vài tiếng, cuối cùng cũng trở lại phòng bệnh của Điền gia tiểu thư, trận pháp trong phòng cũng đã được tháo dỡ toàn bộ.

" Tiểu Lôi sư phụ….cái này dài như vậy, có thể cắm vào được không?" Có tiếng hỏi ngạc nhiên vang lên.

"Ông yên tâm đi, ta kinh nghiệm phong phú, sẽ không có vấn đề gì đậu" Đáp lại là câu trả lời ôn hòa.

"Ừ, nhưng, dài như vậy, cắm vào có đau không?" Lại là tiếng hỏi lo lắng.

"Ai, ta nhất định sẽ cẩn thận một chút, bất quá, ban đầu sẽ đau một chút, đợi một hồi rồi sẽ hết đau" câu trả lời có chút khẩn trương.

"Cái đó….cái đó, ngươi nhất định phải làm nhẹ một chút, ta thấy nó dài như vậy, trong lòng cảm thấy hơi sợ…" bất đắc dĩ đề nghị thỏa hiệp.

Đang nói chuyện trong phòng chính là gia chủ Điền gia Điền Chấn, hai người một mặt nói chuyện với nhau, một mặt khẩn trương nhìn Điền gia tiểu thư.

Chung quanh giường bệnh đốt bốn ngọn trường minh đăng bảo vệ hồn phách, Tiểu Lôi cẩn thận lấy ra từ trong bao một cái tráp dài màu đen, trong đó có sáu cây cây châm đen sáng bóng, chỉ thấy đầu châm dường như rỗng ruột, cũng không biết là làm từ vật liệu gì.

Vẻ khẩn trương hiện lên trên mặt Điền Chấn, lúc này ông ta đã tắm rửa thay đổi quần áo, mặt dù trên người vẫn còn mùi tanh hôi của máu chó, nhưng chuyện đó cũng không thể thay đổi được. Cả tâm trí đều đặt ở con gái đang nằm yên tĩnh trên giường.

Còn như Lôi Hống…hừ, cái khúc gỗ bỏ đi này sớm đã bất tỉnh rồi.

Tiểu Lôi dùng ba ngón tay nhón lấy một cây trường châm, đưa lên trước mắt nhìn kỹ, sau đó hít một hơi thật sâu.

Nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Tiểu Lôi cố gắng tạo ra một vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Điền tiên sinh, ta muốn bắt đầu, ờ….đợi lát nửa nếu có xuất hiện tình huống gì, ông chỉ cần lo canh chừng bên ngoài, ngàn vạn lần không được xông vào làm kinh động đến ta, nhớ kỹ, lát nửa, trong lúc trị liệu có thể sẽ có chút đau đớn, nếu nghe Điền tiểu thư kêu đau, ông tuyệt đối không thể quấy rầy ta! Nếu không tính mệnh sẽ không đảm bảo! "

Điền Chấn nhìn thật sâu vào mắt Tiểu Lôi, trong mắt dường như có vài phần nghi kỵ, Tiểu Lôi cười lạt: "Điền tiên sinh, nếu không tin tưởng ta, cứ để ta về nhà là xong" ngừng lại một chút, hắn nhìn qua cây trường chân trên tay, hạ giọng nói: "Đây là pháp khí của bổn môn, hắc cốt châm! Chuyên môn dùng để khu trừ tà khí bên trong người bị trúng tà, cây châm này bên trong rỗng ruột, phối hợp với pháp môn nội tức kỳ diệu của bổn môn, hể châm đến là bệnh trự "

Nghĩ tới số chi phiếu đến ngàn vạn, Tiểu Lôi đành phải dằn lòng giải thích rõ ràng rồi gục gặc đầu vẻ tự mãn, ngâm nhỏ: "Cơ thể người có mười ba quỷ huyệt: quỷ cung, quỷ tín, quỷ lũy, quỷ tâm, quỷ lộ, quỷ chẩm, quỷ sàng, quỷ thị, quỷ quật, quỷ đường, quỷ tàng, quỷ thần, quỷ phong, phàm điên cuồng hồ ngôn loạn ngữ, trèo cao ca hát, hồ mị cuồng tẩu, nằm mộng gặp quỷ, quỷ tà quỷ khốc, điên dại không nhìn ra thân nhân, châm vào mười ba huyệt này sẽ lập tức hữu hiệu. Những thứ này, thượng cổ thần y Biển Thước cũng có ghi chép lại. Chỉ có điều những thứ này cùng Trung y không cùng thế hệ, cái loại kiến giải quỷ thần này vẫn còn bị y học chính thống xem thường ."

Điền Chấn nhìn Tiểu Lôi thật lâu, cuối cùng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có Tiểu Lôi và Điền gia tiểu thư đang nằm trên giường, Tiểu Lôi lúc này mới hít sâu vào, chậm rãi ngồi bên cạnh giường, một tay thăm dò trên ngực Điền tiểu thư, ngón tay nhanh chóng cỡi khuy áo trước ngực nàng, mặc dù trong phòng ánh sáng mờ ảo, khi áo của Điền tiểu thư được cỡi ra, bộ ngực trắng nõn nà lập tức hiện rõ.

Tiểu Lôi liếc mắt nhìn, cho dù hắn sớm đã loại trừ tạp niệm trong lòng, hô hấp cũng không khỏi bắt đầu trở nên gấp gáp.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, cơ thể mỹ nhân trên giường da thịt toàn thân trắng như bạch ngọc, giống như một pho tượng bằng ngọc, trên khuôn mặt không có lấy một tia huyết sắc càng lộ rõ vẻ yêu kiều, động nhân. Quần áo trên người được cởi bỏ, bộ ngực trắng nõn nà lộ ra trước mắt Tiểu Lôi, đặc biệt là một đôi phong doanh kiêu ngạo trước ngực càng làm tim Tiểu Lôi đập loạn, không nhịn được miệng lưỡi khô khốc. Ánh mắt được một lúc lại nhìn chằm chặp vào cơ thể phong vận mềm mại kia, đặc biệt là hai điểm yên hồng càng hấp dẫn toàn bộ tâm thần Tiểu Lôi.

Ngón tay cầm kim châm của hắn không khỏi run lên nhè nhẹ, vội vàng nhắm mắt, trong lòng mặc niệm hơn mười lần danh húy của tổ sư gia, lúc này hắn mới mở mắt ra, một khẩu khí tức huyền môn nén ở trước ngực, tâm thần mới dần dần an tỉnh trở lại.

Chỉ thấy hắc quang lóe lên, hắc cốt châm trong tay Tiểu Lôi đã phóng xuống. Động tác của hắn như bay, trong lòng biến ảo khôn lường, chỉ thỉnh thoảng mặc niệm khẩu quyết.

"Người có trăm bệnh, châm có mười ba huyệt. Phàm khi châm lên cơ thể, bắt đầu từ quỷ cung, kế đến quỷ tín, quỷ lũy, quỷ tâm, không cần phải châm hết, chỉ cần năm sáu huyệt là đã có thể biết,…., nam châm từ bên trái, nữ châm từ bên phải…."

Giờ phút này, trên mặt Tiểu Lôi không hề có vẻ gì là mệt mỏi lười biếng, tập trung tinh thần, ánh mắt chớp động, ba ngón tay cầm lấy hắc cốt châm như múa, một luồng huyền môn nội tức chính tông thông qua ruột châm tiến vào trong cơ thể Điền tiểu thư. Dần dần, cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, Điền tiểu thư hoàn toàn xích lỏa nửa thân trên đang nằm trên giường, da thịt trắng nõn cũng toát ra những giọt mồ hôi như trân châu, vị Điền tiểu thư tựa hồ cũng có cảm giác, mặc dù vẫn đang hôn mê, nhưng lông mày lại hơi cau lại, mũi cũng thở ra nặng nhọc, xen lẫn những tiếng rên nho nhỏ.

Tiểu Lôi lúc này đem huyền môn nội tức do lão hỗn đản Ngô Đạo Tử dạy cho mình tu luyện hơn mười năm qua, toàn bộ thi triển ra, chỉ thấy hắn phun ra một luồng bạch khí nóng ấm, ánh mắt trở nên lăng lệ, mặc dù cơ thể bắt đầu hơi run run, nhưng ngón tay vẫn vững như bàn thạch.

Bỗng nhiên, Điền gia tiểu thư đang nằm trên giường đột nhiên hé miệng, ho khan một tiếng, một ngụm máu đen phun ra, máu thấm trên tấm drap giường, ẩn ẩn tỏa ra khí tức âm hàn, còn có một ít lãnh khí bốc lên.

Tiểu Lôi cảm thấy an tâm một chút, nhìn thấy mình thi pháp kiến hiệu, trong lòng không khỏi phấn khích. Nội tức trong người hắn xoay chuyển cuồn cuộn như luân xa, theo lỏi châm truyền vào cơ thể của Điền gia tiểu thư, giống như một cái cối xay, đẩy lui cổ tà khí âm hàn trong cơ thể Điền tiểu thư. Bộ mặt trắng bệch của Điền tiểu thư từ từ có thần trở lại, hàn khí trên người cũng đã giảm xuống, sắc diện của Tiểu Lôi cũng có chút mệt mỏi.

Sắc mặt Điền tiểu thư bắt đầu hồng nhuận trở lại, chỉ là hơi đỏ không giống như bình thường, dần dần khuôn mặt đỏ lên như chu sa, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng nóng lên, mồ hôi khắp người đổ ra li ti, tiếng rên nho nhỏ trong miệng cũng dần trở thành tiếng kêu rên thống khổ.

Tiểu Lôi đột nhiên hít sâu một hơi, đầu lưỡi đẩy lên, một luồng huyền môn nội tức phun ra, đột nhiên quát: "Đi!"

Một tay giữ bên mình, nắm thành kiếm quyết, ngón trỏ điểm mạnh vào trán Điền gia tiểu thư.

Điền gia tiểu thư như bị sét đánh, đột nhiên mở miệng khẻ kêu đau rồi mở bừng mắt, một lát sau nàng ngồi dậy, miệng há ra phun ngay một ngụm máu vào mặt Tiểu Lôi.

Mẹ! Tiểu Lôi vội vàng lấy tay lau mặt, chỉ thấy một màn đỏ trước mắt, đang muốn dùng tay áo để lau. Lúc đó, Điền gia tiểu thư đã ngồi thẳng dậy, giật mình nhìn thấy Tiểu Lôi, lập tức nàng cảm thấy thân trên của mình trần trụi, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch, đột nhiên hét lớn, trong lúc cấp bách, theo phản xạ vươn ngọc cước tặng cho Tiểu Lôi một đá.

Lúc này, Tiểu Lôi sau khi vận công, cơ thể mệt mỏi, lại bị máu tươi che mất tầm nhìn, vừa khôi phục một chút đã bị đá văng xuống sàn.

Điền tiểu thư quả nhiên không hổ là con gái của Điền Chấn hắc đạo kiêu hùng, mặc dù ngày thường tính tình nhu mì, nhưng giờ phút cấp bách này không biết một cổ dũng khí từ đâu xuất hiện, nhìn thấy mấy cây hắc sắc châm bên cạnh giường, mặc kệ nhiều ít, chụp lấy toàn bộ, quay sang Tiểu Lôi đang nằm dưới đất, hung hăng đâm xuống.

Tiểu Lôi bị một cước đá bay xuống đất, đang lúc lồm cồm bò dậy, mông vừa chổng lên, lập tức bị một nắm trường châm hung hãn cắm vào…..

"A!!!" Tiểu thần côn lập tức phát ra một tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

Bên ngoài Điền Chấn khẩn trương chờ đợi đã nửa ngày, nghe thấy tiếng hét, sắc mặt trở nên cổ quái. Trong lòng nghi hoặc: "A? Tiểu Lôi sư phụ không phải đã nói trong chốc lát sẽ nghe thấy tiếng con gái mình kêu đau sao? Không biết tại sao hắn lại la lên. Xem ra pháp thuật huyền diệu của bậc thế ngoại cao nhân, thật sự bọn phàm phu tục tử chúng ta không thể nào đoán được a…"

Truyện Chữ Hay