Nguyệt,cô...cô không về cùng chúng tôi sao?"Lâm Tuyệt lúc này bắt đầu rối loạn,sống chung lâu như vậy,cô cũng có phần bắt đầu ỷ lại vào Hà Lam Nguyệt,lúc này nghe thấy cô ấy không cùng mẹ con cô trở về nước thì gấp gáp.
"Những gì có thể giúp tôi đều giúp cả rồi,con đường kế tiếp,tự chính bản thân cô bước đi thôi!"Hà Lam Nguyệt lắc đầu rồi ngã người ra sau,đôi mắt đen sâu không thấy đáy,Lâm Tuyết cũng không biết cô lúc này đang nghĩ cái gì.
Không khí trong phòng rơi vào im lặng,cả hai người không ai mở miệng nói tiếp.
Qua gần phút sau,Lâm Tuyết mới mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc này.
"Tôi biết rồi,cảm ơn cô thời gian qua đã chiếu cố mẹ con tôi rất nhiều.Nguyệt,dù có phải vì giao dịch giữa chúng ta hay không,tôi vẫn sẽ luôn xem cô chính là người bạn của mình."Lâm Tuyết mỉm cười nói rồi cầm chiếc hộp chứa nhẫn tới trước mặt Hà Lam Nguyệt.
Hà Lam Nguyệt cầm hộp lên kiểm tra rồi bỏ vào túi áo,nhìn Lâm Tuyết,nói:"Tuyết,tôi cũng xem cô là bạn của mình.Hãy nắm chặt hạnh phúc của bản thân,đừng bỏ lỡ nó để rồi sau này hối hận cũng không kịp,bọn trẻ cần một người cha."
Nói xong thì Hà Lam Nguyệt không để Lâm Tuyết kịp phản ứng lại đã đi về phòng của mình,những gì cô có thể làm chỉ có như thế mà thôi,còn lại phải xem nỗ lực của bọn họ rồi!
"Linh Linh,báo cho cái tên họ Cố kia biết thông tin về Lâm Tuyết đi,ta đến lúc phải trở về rồi!"Hà Lam Nguyệt vừa nói vừa thu hết đồ đạc của mình vào trong không gian,dù sao cũng là đi,vậy thì dọn sạch sẽ một chút nga~.
"Vâng,chủ nhân."Linh Linh nói xong,dưới chân Hà Lam Nguyệt hiện lên một trận pháp,một giây sau,cả người hoàn toàn biến mất giống như chưa từng tồn tại trong phòng.
Hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này,không ai biết gì về cô trừ cái tên và hình dáng bên ngoài,không biết cô đến từ đâu và đã đi đâu.
Thế giới vẫn tiếp tục vận chuyển,người có thể nhớ rõ cô cũng chỉ có một người trong thế giới này,người mà lần đầu tiên cô gặp và được cứu một mạng.
.....
"Linh Linh,ta rốt cuộc cần có bao nhiêu mảnh?"Hà Lam Nguyệt vừa hoàn thành bài huấn luyện sát thủ,hỏi.
"Chủ nhân,cần mảnh mới có thể hợp lại làm một đoạn kí ức.Hai thứ chứa mảnh tinh phách mà người mang về,tổng cộng mới có mảnh mà thôi!"
Linh Linh bắt đầu giải thích,nó mà nói cho chủ nhân biết có hơn chín trăm ngàn vạn mảnh bị phân tán khắp các vi diện và các chiều không gian khác nhau thì...nó không đảm bảo bản thân có bị chủ nhân chỉnh tàn không a~,đầu năm nay làm hệ thống cũng thật khó ni.
Hà Lam Nguyệt nhíu mày càng sâu,cần mảnh để ghép lại thành một đoạn kí ức của mình.Cô hiện tại chỉ mới đi qua hai thế giới,nói vậy:"Linh Linh,số lượng mảnh vỡ ở mỗi thế giới là không đồng đều đúng không?"
"Vâng,chủ nhân.Tuỳ vào từng thế giới,có thế giới là một mảnh có thế giới là năm đến sáu mảnh,dù sao cũng bị phân tán ngẫu nhiên,không thể đoán trước được."Linh Linh nói.
"Kì lạ là ta tu luyện suốt bốn năm trong không gian,linh khí không thiếu nhưng lại không thể đột phá luyện khí tầng tiến vào tầng ,vì sao vậy?"Hà Lam Nguyệt Lúc này bỗng nhiên nhớ lại liền hỏi.
"...."Linh Linh cuối đầu đếm ngón chân,không có ý định trả lời.
Hà Lam Nguyệt lại nhìn thấy Suki có vẻ muốn nói gì đó rồi lại rối rắm không dám nói thì khẽ nhướng mày.
"Suki,có gì thì nói đi.Cái vẻ mặt táo bón kia là như thế nào?"
"Chủ nhân,ta...ta...."Suki nghe Hà Lam Nguyệt điểm tên liền giật mình,lắp bắp lùi về sau.
"Ấp úng như vậy là sao?"Hà Lam Nguyệt ôm Suki vào lòng,xoa đầu hỏi.
"Thật ra,chủ nhân....vì linh hồn của người chưa hoàn chỉnh,một hồn cuối cùng nữa đang được cất giữ ở cánh cửa thứ ở tầng trên.Cho nên...cho nên...."Suki nhắm mắt nói một loạt,nó sợ bị chủ nhân la mắng a~.
"Cho nên?"Hà Lam Nguyệt nghe Suki nói thì khẽ nhíu mày nhìn sang Linh Linh đang cúi đầu đếm kiến bên kia.
"Cho nên chủ nhân người phải thu thập các mảnh tinh phách thật nhanh để hấp thu,tăng tu vi,hoặc là khế ước với một thú sủng hoặc ai đó có tu vi cao để giúp người đột phá độ kiếp,nếu cứ tiếp tục tu luyện theo bình thường thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều."
"Khi người lấy được phần hồn còn lại thì tu vi tự khắc sẽ tăng lên đều đều,sẽ không bị hạn chế như bây giờ."Suki đành phải nói hết ra.
"Nha,khoan đã.Suki,em nói khế ước thú sủng hoặc ai đó có tu vi cao là sao?"Hà Lam Nguyệt khi tiêu hoá xong câu của Suki liền lập tức bắt được trọng tâm.
"Chủ nhân,trong thư viện tầng trên có vài cuốn sách khác ngoài ngự thú quyết mà Linh Linh đã truyền cho người.Có ngự tiên quyết,ngự ma quyết,ngự thần quyết,ngự thánh quyết.Tất cả đều có điểm chung là đều sẽ hỗ trợ lẫn nhau tăng tu vi,giống như người với Bạch Thiên,Bảo Bảo khế ước vậy,kẻ bị khế ước sẽ phụ thuộc vào người,trở thành thủ hạ của chủ nhân nha!"Suki lập tức nói.
Hà Lam Nguyệt nghe xong thì hai mắt mở to đầy kinh ngạc,ngự tiên hay ma còn có thể tạm chấp nhận nhưng ngự thần với ngự thánh là chuyện gì xảy ra?
Như đoán được phần nào suy nghĩ của Hà Lam Nguyệt,Linh Linh đang đếm kiến nãy giờ liền ló mặt ra:"Chủ nhân,những thứ ngự thần cùng ngự thánh quyết kia là của Kiếm Đế đại nhân sáng tạo ra,còn ngự thú,ngự tiên và ngự ma là do kiếp trước chủ nhân người sáng tạo ra nha!"
"...."Hà Lam Nguyệt không còn gì để nói.
"Bỏ đi,chuyện đó tính sau.Linh Linh,thế giới tiếp theo có mục tiêu xác định không?"Hà Lam Nguyệt rối rắm một lúc đành bỏ qua,tiến vào vấn đề chính.
"Chủ nhân,hôm nay là mùng tết,người không định ra ngoài đi dạo chút sao?"Linh Linh nhìn chủ nhân nhà mình từ lúc nghỉ lễ ở trường,đa số thời gian đều ở trong không gian mà tu luyện thì hết chỗ nói rồi.
"Không cần,đi thế giới tiếp theo đi!"Hà Lam Nguyệt lắc đầu,dù sao đối với người tu chân,tết hay không cũng như nhau cả thôi,không có gì khác.
"Vâng,chủ nhân.Thế giới tiếp theo được xác định ở Luân Đôn,thời nữ hoàng Victoria."Linh Linh nói.
"Phạm vi là trong Luân Đôn thời nữ hoàng Victoria sao,khá thú vị nhỉ.Thời gian của ta là bao lâu?"Hà Nguyệt Nhi nhấp một ngụm hồng trà,hỏi.
"Thời gian là năm.E là chủ nhân phải dựa vào vận may rồi!"Linh Linh nói với giọng đầy vui sướng khi người gặp hoạ.
(=_=+)Hà Nguyệt Nhi liếc nhìn Linh Linh một cái rồi xoay người đi tới truyền tống trận.
Hai năm thì hai năm,dù sao cũng chỉ gói gọn ở Luân Đôn mà không phải toàn bộ Anh Quốc đã là vạn hạnh rồi.
....
Hà Lam Nguyệt nhìn cái cảnh tượng trước mắt mà khóc không ra nước mắt,rốt cuộc cô trêu ai chọc ai?
Vì cái lông gì mảnh kí ức lại ở trên người Ciel Phantomhive?
Cái tên ác ma kia cũng không phải để chưng cảnh a~(TAT)
Cô rốt cuộc biết vì sao Linh Linh lại có cái giọng điệu kia rồi,nếu không cẩn thận mà bị tên ác ma kia xử là coi như xong luôn!
"Chủ nhân,cố gắng lên nha.Chiếc nhẫn nhà Phantomhive chứa đến mảnh vỡ lận đó!"Linh Linh vui vẻ nói lời động viên nhưng trong lòng thì cười đến không thấy mặt trời.
Nó bị chủ nhân áp bức lâu như vậy,cuối cùng cũng có lúc được trả thù,ha hả.
"...."Nếu cái giọng điệu của ngươi không phải là đang vui vẻ trên đau khổ của người khác thì ta có lẽ sẽ tin nó là một lời động viên.
Hà Lam Nguyệt thở dài,suy nghĩ một lát liền từ nóc nhà nhảy xuống bên cạnh Ciel,Sebastian bên kia cũng phát hiện động tác này của cô,mày khẽ nhíu lại nhưng vẫn không dừng động tác đánh tử thần Grell.
"Ngươi là ai?Tử thần sao?"Ciel phát hiện bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp theo dáng người phương đông,lập tức đề phòng.
"Ta là Hà Lam Nguyệt đến từ phương Đông,không phải tử thần.Nhóc là Ciel Phantomhive,đúng chứ!"Hà Lam Nguyệt nhìn Ciel khẽ cong khoé môi,là khẳng định chứ không phải một câu hỏi.
"Muốn gì?"Ciel đứng thẳng người nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt đầy đề phòng.
"Làm một giao dịch nhỏ,như thế nào?"
"Giao dịch?Vì sao ta phải làm giao dịch với ngươi?"Ciel đầy khinh bỉ nhìn Hà Lam Nguyệt.
Hà Lam Nguyệt không nói gì mà chỉ nở nụ cười ngày càng sâu trên môi,Linh Linh thấy cũng khẽ rùng mình mấy lần,thằng nhóc này xui xẻo rồi!
"Giao dịch là gì,ta có lợi ích gì từ ngươi?"Ciel thấy Hà Lam Nguyệt không tính nói thì đành phải hỏi trước.
"Giao dịch chính là ta trở thành quân cờ của nhóc,hỗ trợ nhóc trả thù,đổi lại là khi xong việc,chiếc nhẫn tượng trưng nhà Phantomhive là của ta,một cuộc giao dịch rất đơn giản."Hà Lam Nguyệt mỉm cười thu hết biểu tình trên mặt của Ciel vào trong mắt,một thằng nhóc thông minh đến đáng sợ nha.