Mặc Nhiên nhìn người đột nhiên xông tới, tai to mặt lớn, thân hình mập mạp, hơn nữa một thân kim quang[] lấp lánh, hoàn toàn trông giống một con heo hoàng kim mập mạp.
[] Kim: vàng
Quang: ánh sáng
Người này là Kim Chu 一 nhi tử của phú hộ số một Nam Vân Quốc, ỷ trong nhà có tiền, mời không ít cao thủ làm hộ vệ. Ngay cả hoàng tử hoàng tôn cũng sợ cái tên thế tử ăn chơi trác táng Phượng Khuynh Ca, vậy mà hắn lại không sợ.
Hắn vẫn luôn lấy đó làm tự hào, cho dù mỗi lần hắn đều bị Phượng Khuynh Ca dạy cho một bài học rất thảm, hắn đều ca không biết mệt năm lần bảy lượt đi đối nghịch với Phượng Khuynh Ca.
Hôm nay, hắn đương nhiên lại không sợ chết tới tìm một lần nữa.
Nhìn Kim Chu hùng hổ đi tới, Phượng Khuynh Ca vẫn luôn đối chọi gay gắt với hắn giống như bị đánh tráo với người khác, tránh phía sau Mặc Nhiên, yếu đuối nói: "Nhiên Nhiên, hắn lúc nào cũng khi dễ ta, hôm nay ta vội vàng ra ngoài, người dẫn theo không nhiều bằng hắn, hôm nay chỉ sợ ta thảm mất thôi, nàng phải bảo vệ ta đó!"
Kim Chu có chút kinh ngạc, ngay sau đó lập tức cười lớn: "Ha ha! Phượng Thế tử, ngươi chỉ có chút cốt khí vậy thôi à! Lại để nữ nhân tới bảo vệ ngươi, quả thật là phế vật."
Hắn nhìn về phía Mặc Nhiên, thân hình tinh tế, tỉ lệ hoàn mỹ, nhưng một khuôn mặt như vậy lại bị ấn ký đỏ như máu kia phá hủy gần như không còn gì, không thể chỉ dùng mỗi từ "xấu" để hình dung mà phải dùng một từ ngữ khác, đó là "ác quỷ".
Hắn cười giễu cợt: "Khi nào mà khẩu vị của Phượng Thế tử lại mặn đến vậy? Một nữ nhân xấu còn hơn quỷ thế mà ngươi cũng coi trọng."
"Cơ mà nữ nhân Phượng Thế tử cảm thấy hứng thú, ta cũng muốn nhìn một chút xem nữ nhân này rốt cuộc có tư vị gì." Cái gì quốc sắc thiên hương, tiểu gia bích ngọc, mấy nữ nhân linh tinh ấy, lấy tiền tài nhà hắn thì đã gặp nhiều rồi.
Xấu như vậy vẫn là người đầu tiên.
Thế nhưng có người dám đánh chủ ý lên Nhiên Nhiên! Đôi con ngươi liễm diễm của Phượng Khuynh Ca hiện lên một tia sát khí, lúc sau hắn nép trên người Mặc Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên... Hắn khi dễ ta."
"Nàng nhất định phải hung hăng đập hắn, đập đến ngay cả má hắn cũng không nhìn ra mới được!" Phượng Khuynh Ca nắm chặt nắm tay, cả giận nói.
Kỳ thật không cần Phượng Khuynh Ca châm ngòi thổi gió, Mặc Nhiên cũng không nén được lửa giận, khuôn mặt này rất xấu, nàng không dám phủ nhận, nhưng dám dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn nàng, quả thực là tìm chết!
Hơn nữa hôm nay Phượng Khuynh Ca giúp nàng mua không ít dược liệu, người này vừa nhìn đã thấy đối nghịch với Phượng Khuynh Ca, vì ân tình hôm nay, nàng quả quyết không thể để con heo mập này khi dễ Phượng Khuynh Ca được.
Mặc Nhiên lạnh lùng liếc hắn, nói: "Ngươi tự cút hay để ta làm ngươi cút?"
Bị ánh mắt như vậy nhìn, thật giống như bị ác quỷ theo dõi, làm người ta sởn tóc gáy.
Chẳng qua Kim Chu người thì béo, gan thì bự, nói thầm, chỉ là một nữ nhân mà thôi, chỉ là giả thần giả quỷ dọa người mà thôi, ai sợ ai!
Hắn ta hạ lệnh: "Người đâu!"
"Bắt nữ nhân này về phủ cho ta, sau đó đánh Phượng Thế tử gần chết mới thôi, tốt nhất huỷ luôn cả khuôn mặt hắn." Hắn đã sớm khó chịu với khuôn mặt nhìn còn đẹp hơn cả yêu tinh kia rồi, một đại nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy làm gì chứ!
Cho nên hắn năm lần bảy lượt muốn hủy khuôn mặt kia nhưng chưa bao giờ thành công.
Mười mấy người vây quanh Mặc Nhiên và Phượng Khuynh Ca, Phượng Khuynh Ca lập tức khóc nức nở: "Oa oa oa...... Nhiên Nhiên, bọn họ muốn hủy mặt ta, ta sợ quá!"
Mặc Nhiên nói: "Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ ngay cả một cọng lông của ngươi cũng không thể động được đâu."
Tuy thằng nhãi này kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng yêu nhất là khuôn mặt mình, hiện giờ thấy người khác muốn đả thương mặt hắn, lại còn bị dọa thành như vậy nên Mặc Nhiên đành vỗ vỗ trấn an hắn.
Nhóm người này quả thực là tìm chết!
Phượng Khuynh Ca cảm động nói: "Nhiên Nhiên là tốt nhất."
Một thanh chủy thủ từ bên trong tay áo Mặc Nhiên rơi ra, Mặc Nhiên vừa ra tay, ngay cả huyền lực còn chưa dùng đã giải quyết xong mấy tên thị vệ.
Nàng là sát thủ, vừa ra tay là nơi chí mạng, dù sao có Phượng Khuynh Ca ở đây, cho dù lấy mạng người cũng không thành chuyện lớn được, vả lại người Phượng Thế tử giết chết cũng không ít.
Nhìn thân thủ Mặc Nhiên nhanh nhẹn như thế, trong mắt Kim Chu hiện lên một tia sáng lạnh, "Hay thật, đã chết vài người rồi cơ đấy."
"Người đâu! Lên hết cho ta!"
Lúc này bọn họ cũng biết quỷ nhan nữ này lợi hại, không khinh địch nữa, những người này mỗi người đều là Huyền giả Hoàng huyền tứ, ngũ phẩm, mà Mặc Nhiên lúc này đương nhiên cũng bạo phát huyền lực của mình lên giao chiến với những người này, cấp bậc của bọn họ cao hơn nàng không ít, nhưng Mặc Nhiên lại tự tin xông vào bên trong, không có một chút áp lực.
Màn chiến đấu này đã khiến không ít người vây lại xem.
"Phượng Thế tử lại đánh nhau với Kim đại thiếu rồi a!"
"Các ngươi đoán thử xem ai sẽ thắng?"
Đối với chuyện Phượng Khuynh Ca và Kim Chu đánh nhau, bọn họ đã thấy nhiều rồi.
Lúc này có người đột nhiên lên tiếng: "Không đúng! Sao hôm nay Phượng Thế tử lại chỉ dẫn theo có một người, hơn nữa còn là một nữ nhân?"
"Sao nữ nhân kia trông quen mắt thế nhỉ?
"Trời ạ! Hình như nàng là Hách Liên gia đại tiểu thư Hách Liên Mặc Nhiên."
"Đại tiểu thư phế vật yếu đuối đó lại có gan dám đánh nhau với hộ vệ Kim gia cơ đấy."
"Nàng vậy mà có thể tu luyện, thực lực ít nhất cũng đã là Hoàng huyền tam phẩm, trời ạ!" Lúc này có người hét lên.
Mà Mặc Nhiên sau khi giải quyết xong mạng của đám thị vệ thì đột nhiên phát hiện bản thân mình tiến vào một loại cảm giác kỳ dị, nàng thế nhưng đột phá bình cảnh tam phẩm, nháy mắt tiến vào Hoàng huyền tứ phẩm.
Có người cảm giác được, lập tức kinh hô: "Trời! Hách Liên đại tiểu thư thăng cấp đến tứ phẩm!"
"Vừa mới đánh mấy phát đã thăng cấp, rốt cuộc ai nói nàng là phế vật cơ chứ!"
"Hách Liên đại tiểu thư thiên phú không tồi, xem ra lúc khiêu chiến Lạc Vương cũng không phải không có át chủ bài."
"Nhưng trong vòng ba tháng muốn từ tứ phẩm thăng đến Địa huyền, vậy cũng có chút khó khăn!"
Giải quyết xong bọn họ, Mặc Nhiên tựa như một vị sát thần tới trước mặt Kim Chu, nói: "Chỉ còn lại có mỗi ngươi thôi."
Kỳ thật tuy rằng Kim Chu ăn chơi trác táng giống Phượng Khuynh Ca, nhưng thực lực của hắn cũng không phế vật, so với Phượng Khuynh Ca vạn năm chỉ dừng ở Hoàng huyền nhất phẩm, hắn ít nhất cũng đã là Hoàng huyền ngũ phẩm.
Nhưng ngũ phẩm của hắn cũng không phải do chính hắn nỗ lực tu luyện mà là dùng không ít núi vàng núi bạc đổi lấy đan dược để đạt được, cũng chỉ là một bao cỏ[].
[] Bao cỏ: được cái vẻ ngoài, bên trong thì chẳng có gì, vô dụng.
Cho nên khi đối mặt với Hách Liên Mặc Nhiên đằng đằng sát khí, hắn không có một chút gan dám phản kháng.
Hắn thầm mắng trong lòng: "Chết tiệt, sao nữ nhân này lại có thể lợi hại như vậy!"
Hắn vội vàng cầu xin tha thứ: "Cô nãi nãi, ta biết sai rồi, về sau ta thấy ngươi sẽ đi đường vòng, về sau ta không bao giờ dám khi dễ Phượng Thế tử nữa!"
Lúc này Phượng Khuynh Ca đi ra từ phía sau Mặc Nhiên, nói: "Hừ! Ngươi còn muốn khi dễ bổn thế tử à, nằm mơ đi!"
Hắn hùng hổ mắng như thế làm người ta chỉ muốn cho hắn mấy bạt tay, vừa rồi là ai nhát gan tránh ở phía sau nàng cơ chứ, khóe miệng Mặc Nhiên giần giật.
"Nhiên Nhiên, nàng nhất định phải giúp ta báo thù, tuyệt đối phải đánh thằng nhãi này một trận gần chết cho hắn nhớ kĩ một bài học mới được."
Mặc Nhiên cũng đang có ý này, người này thân phận không bình thường, đánh chết thì không nên, nhưng cũng không thể nhẹ nhàng thả hắn đi như vậy được.
Mặc Nhiên huy động chủy thủ, chuẩn bị nhắm đến mỡ thịt trên người hắn, lúc này một thanh âm cường thế truyền đến. "Tiểu nha đầu, ngươi thử động thủ xem!"
Mặc Nhiên nghiêng người né tránh đòn công kích của hắn, đá một chân về phía con heo mập kia, cho dù nàng không thể động thủ thì vẫn có thể động cước mà!
"A 一一!!!!!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của heo mập, chung quanh truyền đến từng đợt tiếng hút khí, nàng thế nhưng đá vào...