Đang tu luyện, bỗng lông mi của Mặc Nhiên khẽ chớp một chút, sau đó nàng nói: "Sư thúc à, về sau muốn tới cứ việc đi cửa chính, hà tất gì phải bò cửa sổ?"
Ánh trăng bên cửa sổ chiếu lên hắn từ phía sau, như mạ lên người hắn một tầng nguyệt hoa, làm hắn thoạt nhìn như thần tiên.
Mạn đà la yêu dã vô cùng, một nam nhân tựa như tiên cũng tựa như ma thế này, đối với bất kì ai cũng đều mang theo lực hấp dẫn chí mạng.
"Nửa đêm canh ba, đường hoàng bước vào khuê phòng nữ tử thì coi sao được!" Phượng Tôn mỉm cười đáp.
Trán Mặc Nhiên chảy đầy vạch đen, "Chẳng lẽ sư thúc bò cửa sổ thì coi được à?" ―_― |||
"Chỉ cần ta thích là sẽ được." Thân hình hắn chợt lóe, ngồi bên cạnh Mặc Nhiên.
Sau đó nói: "Hôm nay ta nghe nói sư điệt ngươi hạ ước chiến ba tháng sau với một cường giả Địa huyền."
Mặc Nhiên khẽ sửng sốt. "Tin tức của sư thúc đúng là linh thông."
"Toàn bộ người ở kinh thành đều đã biết, sư thúc ta làm sao có thể xem như tin tức linh thông?" Phượng Tôn cười nói.
Rồi sau đó hỏi: "Có cần sư thúc giúp gì hay không? Ví dụ như nhờ sư thúc ta thần không biết quỷ không hay, khiến tên Lạc Vương kia..." Hắn làm động tác cắt cổ.
"Sư thúc, không cần đâu, nếu ta đã hạ chiến thư thì ta nhất định sẽ quang minh chính đại thắng Vân Thiên Lạc. Ta muốn cho mọi người biết, ta hưu hắn, là bởi vì Vân Thiên Lạc không xứng với ta." Nữ nhân trước mặt còn loá mắt hơn cả bầu trời đầy sao, nàng kiêu ngạo như vậy, kiên nghị như vậy khiến Phượng Tôn nhìn nàng có chút mịt mờ.
"Không hổ là sư chất ta, đủ cốt khí." Phượng Tôn ha ha cười to, "Không phải sư thúc ta muốn đả kích ngươi, nhưng cho dù Phượng thiên cửu quyết có lợi hại bao nhiêu thì việc khiến ngươi trong vòng ba tháng đột phá đến Địa huyền cũng có chút mơ hồ. Tuy Hoàng huyền và Địa huyền chỉ cách nhau một bậc nhưng cũng khiến rất nhiều người mất tới mười năm mới vượt qua, sư điệt ngươi cho dù có thiên tư tốt, nhưng theo ta tính, ít nhất cũng phải mất nửa năm."
Nửa năm đột phá Địa huyền, chỉ sợ chính là một kỳ tích trên toàn bộ đại lục.
Mặc Nhiên hỏi: "Vậy làm thế nào mới có thể đề cao thực lực nhanh hơn?"
"Con đường tu luyện không có lối tắt, cho dù có cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển về sau. Ta không đồng ý để sư điệt ngươi vì một tên nam nhân mà lãng phí tương lai của mình." Lúc này giọng điệu Phượng Tôn khá nghiêm túc, sau đó hắn nói: "Chẳng qua sư thúc có thể đưa ngươi một ít Thánh khí, hy vọng có thể giúp được ngươi."
Vũ khí? Đôi mắt Mặc Nhiên lóe lên một tia sáng, sao nàng lại có thể quên mất cái này chứ! Nàng trở thành đệ nhất sát thủ ở hiện đại, am hiểu nhất không phải cổ võ, không phải thương pháp, mà là hai thứ:
Một là về độc dược, một là về tơ huyết.
Kịch độc của nàng chí mạng, thế gian này không giải được, mỏng hơn tơ, bén hơn đao, nàng dùng để giết người vô hình, trở thành đệ nhất sát thủ vĩnh viễn trên bảng xếp hạng sát thủ.
Tơ huyết là vật công nghệ cao tạo thành, có lẽ ở thời đại này không có. (Cái tơ huyết này có hai nghĩa nha, ta cũng chả biết theo nghĩa nào, một nghĩa là sợi tơ màu đỏ, còn nghĩa còn lại ta tra google thì nó bảo là fibrin, là sản phẩm sau cùng của tiến trình đông máu, sản sinh ra do tác động của enzyme thrombin trên chất tạo ra huyết tương là tiền thân hòa tan được của fibrin, không biết tơ huyết do công nghệ cao tạo thành mà tác giả ghi có phải là cái này không)
Bù lại nơi này có một thứ mà hiện đại không có, đó chính là luyện khí thuật.
Luyện khí sư tu luyện luyện khí thuật, có thể rèn ra các loại vũ khí, bất quá vũ khí cũng phân cấp bậc, cấp bậc thứ nhất là Huyền khí, thứ nhì là Thánh khí, còn có Thần khí trong truyền thuyết.
Hơn nữa thân phận luyện khí sư tôn quý như luyện dược sư, cho dù ngươi có tiền cũng không giúp ngươi rèn vũ khí, điều này làm cho Mặc Nhiên có chút rầu rĩ.
Mặc Nhiên hỏi: "Sư thúc, sư thúc có Thánh khí? Cho ta xem đi."
Phượng Tôn vung tay lên, lấy ra một đống vũ khí, đa phần đều là chủy thủ, trường kiếm, cung tiễn, các loại thoạt nhìn bất phàm, nhưng lại lại không phải thứ Mặc Nhiên muốn.
"Nếu sư điệt muốn thì cứ việc lấy toàn bộ. Sư phụ của ngươi vẫn còn không ít, đến lúc đó ta đi trộm là được." Phong Tôn cười.
Khóe miệng Mặc Nhiên co giật, thì ra đống vũ khí này đều là sư thúc hắn trộm.
"Sao sư phụ có thể có nhiều Thánh khí như vậy?" Mặc Nhiên hỏi.
"Sư phụ của ngươi chính là Luyện khí tông sư, mấy cái Thánh khí này đương nhiên toàn bộ đều do hắn luyện chế." Phượng Tôn cười nói.
Luyện khí sư có thể luyện chế ra Huyền khí sẽ trở thành Luyện khí đại sư.
Mà có thể luyện chế ra Thánh Khí, sẽ trở thành Luyện khí tông sư.
Nghe nói toàn bộ Nam Vân Quốc hình như cũng chỉ có một Luyện khí đại sư, được hoàng thất xem như bảo bối, không ngờ địa vị của sư phụ nàng lớn như vậy, lại là một Luyện khí tông sư.
Mặc Nhiên bắt lấy Phượng Tôn hỏi: "Sư thúc, làm sao mới có thể gặp được sư phụ? Ta muốn sư phụ giúp ta chế tạo một loại vũ khí. Mấy thứ vũ khí này ta dùng không quen."
Kĩ thuật luyện khí của sư phụ lợi hại như vậy, tùy tiện chế tạo cho đồ đệ nàng một cái Thánh khí hẳn là không thành vấn đề. Nếu có tơ huyết thì khi chiến đấu với Vân Thiên Lạc, nàng sẽ có nhiều khả năng thắng hơn.
"Tiểu Nhiên Nhiên muốn gặp tên kia thì phải đạt tới Địa huyền mới có tư cách. Hiện tại chỉ sợ cho dù có dẫn ngươi đi, ngươi cũng không thể vào được."
Mặc Nhiên có chút thất vọng, xem ra chuyện tơ huyết không có tin tức rồi.
"Tiểu Nhiên Nhiên, kỳ thật vẫn còn một biện pháp giúp ngươi nhanh chóng mạnh lên." Đột nhiên Phượng Tôn nói.
Mặc Nhiên bắt lấy tay hắn hỏi: "Biện pháp gì?"
Tong mắt Phượng Tôn phát ra tia sáng, cười nói: "Chỉ cần Tiểu Nhiên Nhiên đáp ứng ta một yêu cầu, ta sẽ nói cho ngươi, thế nào?"
Mặc Nhiên hỏi: "Yêu cầu gì?"
"Thơm sư thúc ta một cái, ta nói cho ngươi biết."
Trong mắt Mặc Nhiên ánh lên một tia kinh ngạc, sau đó quan sát khuôn mặt đeo mặt nạ của Phượng Tôn.
"Sư thúc, sư thúc đeo mặt nạ nên ta không thể nào thơm được, nếu không sư thúc gỡ mặt nạ xuống đi." Là một người hiện đại, hôn lên mặt chỉ là lễ nghi mà thôi, nàng không cần phải để ý.
Nghe Mặc Nhiên đáp ứng sảng khoái như vậy, Phượng Tôn thiếu chút nữa ma xui quỷ khiến định gỡ mặt nạ xuống, nhưng ngay lúc tay hắn vừa chạm vào mặt nạ, trong giây lát lập tức bừng tỉnh.
Hắn chỉ vào đôi môi mỏng đỏ thắm của mình, nói: "Mặt nạ của sư thúc không thể gỡ được." "Nếu Tiểu Nhiên Nhiên có thành ý, có thể thơm ở đây này." Cánh môi yêu dã xán lạn như hoa hồng, mang theo ma lực vô tận.
Mặc Nhiên trầm mặc, đáp: "Sư thúc, ta là sư điệt ngươi. Sư thúc muốn ăn đậu hũ của sư điệt là không đúng, coi chừng sau này ta cáo trạng với sư phụ."
Phượng Tôn có chút thất vọng, tới gần Mặc Nhiên, hỏi: "Tiểu Nhiên Nhiên nhất định cự tuyệt sao? Ngươi không muốn biết làm cách nào để trở nên mạnh hơn, khiến ngươi đánh bại Vân Thiên Lạc sao?"
Muốn thì có muốn, nhưng nàng không thể phá nguyên tắc, Mặc Nhiên đẩy Phượng Tôn tới bên cửa sổ rồi nói: "Sư thúc ở đây cũng không giúp được gì, vẫn nên đi nhanh đi, ta còn muốn tu luyện." Thời gian ba tháng không dài, nàng phải nắm chặt thời gian tu luyện mới được.
Lúc này Phượng Tôn ngồi trên bệ cửa sổ, đột nhiên hắn cúi người đến bên tai Mặc Nhiên, hơi nóng phả lên lỗ tai nàng, làm nàng hơi ngẩn ra.
Ánh trăng chiếu xuống, phác hoạ thân ảnh hai người bọn họ như một cặp uyên ương. Phượng Tôn khẽ mở môi mỏng, chậm rãi cất lời...