Nghe thấy những thanh âm đó, Mặc Nhiên hơi cau mày, ánh mắt nàng hiện lên một tia lạnh băng.
Ngừng tu luyện, lúc này nàng đã đạt tới Hoàng huyền tam phẩm đỉnh rồi, nếu không phải do những nữ nhân bên ngoài đó quá ồn ào, có lẽ nàng đã đột phá đến tứ phẩm không chừng.
Trong vòng ba ngày, Mặc Nhiên có thể từ một người không có một chút huyền lực tu luyện đến Hoàng huyền tam phẩm đỉnh, đây chắc chắn là điều chưa từng nghe thấy ở lục địa này.
Vậy mà Mặc Nhiên lại làm được, một là do Phượng thiên cửu quyết vốn lợi hại, hai là bản thân cơ thể này của Mặc Nhiên vốn là một thể chất tuyệt vời để tu luyện, yêu nghiệt vô cùng.
Nàng tu luyện Vô thượng dược điển, biết được sở dĩ trước kia thân thể của nàng vô dụng không phải bởi vì phế vật, mà là từ nhỏ đã bị người khác hạ độc mới trở thành phế vật.
Hiện giờ tẩy tủy phạt kinh, độc tố được loại trừ, thể chất của nàng cũng hoàn mỹ hơn nên mới có thể có được tốc độ tu luyện dọa người đến thế.
Đối với những nữ nhân bên ngoài, nếu đã đưa tới cửa, nàng cũng không khách khí.
Mặc Nhiên đẩy cửa đi ra ngoài, chán ghét nhìn mấy nữ nhân lòe loẹt đằng kia, nói: "Ồn chết mất ——"
Trước mặt là ba đại thiếu nữ trông không khác nàng cho biệt lắm, bọn họ đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, người khác không biết còn tưởng rằng các nàng tới là để làm quen chứ không phải gây hấn.
Lúc này, một âm thanh trào phúng truyền tới, "Ha! Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi vẫn còn mặt mũi mà đi ra cơ à!"
"Ngươi biết bên ngoài người ta nói gì không? Chưa lấy chồng mà lại dan díu với Phượng thế tử, thật là bôi nhọ tướng quân phủ chúng ta!" Nữ nhân này mặc chiếc váy dài vàng nhạt, dung nhan thanh lệ, nhưng gương mặt lại đầy kiêu căng.
Sau đó, một thanh âm ôn nhu truyền tới, "Tam muội đừng nói như vậy, đại tỷ và Phượng thế tử rất xứng đôi."
Nữ tử này mặc một thân bạch y, ôn nhu khả ái, nhưng lại vẽ chuyện càng lúc càng đen.
Mặc Nhiên khẽ nhíu mày, không ngờ nàng chỉ bế quan tu luyện có ba ngày mà bên ngoài đã đồn bậy chuyện giữa nàng và Phượng Khuynh Ca thành như vậy.
Hách Liên Mặc Yên khinh thường tiếp lời: "Hai người đều là phế vật, đương nhiên xứng đôi!"
Nàng ta lại chỉ vào mặt Mặc Nhiên, chanh chua nói: "Chính ngươi cũng không nhìn lại bộ dáng ngươi ra sao, cho dù Phượng thế tử phế vật, ít nhất còn có khuôn mặt xinh đẹp. Đồ xấu xí nhà ngươi căn bản không hợp tí nào."
Lúc này một thanh âm nhu nhược truyền tới, nàng ta thoạt nhìn tựa hồ nhỏ tuổi hơn rất nhiều, một thân áo lục, yếu ớt như lá liễu, làm người ta thương tiếc, hai mắt lưng tròng, "Đại tỷ, tỷ vốn có hôn ước với Lạc Vương cơ mà! Tỷ như vậy thì Lạc Vương biết phải làm sao?"
Nửa khuôn mặt kia, che kín ấn ký màu đỏ, mà Mặc Nhiên lại lười biếng vén sợi tóc bên mặt nàng lên, cười lạnh: "Ba người các ngươi nói chuyện như vậy với đích tỷ của các ngươi sao? Xem ra các vị di nương thật đúng là biết cách dạy dỗ."
Phụ thân nàng thê thiếp thành đàn, nữ nhi đương nhiên không ít, nhưng chính thê vĩnh viễn là mẫu thân đã mất do khó sinh kia.
Cho dù mẫu thân của Hách Liên Mặc Yên được sủng ái, nhưng dưới sự kiên quyết của gia gia, bà ta không thể nào trở thành chính thê được.
Toàn bộ Hách Liên gia, con vợ cả chỉ có một ca ca đi ra ngoài bái sư học nghệ, mà nàng thì không có nhiều ký ức về hắn lắm, đích nữ thì chỉ có Hách Liên Mặc Nhiên nàng.
Nghe thấy Mặc Nhiên nói vậy, bọn họ đều trợn tròn mắt, phế vật xấu xí này trước kia đều tùy tiện để các nàng khi dễ, hiện giờ lại dám nói chuyện như vậy với họ.
Hách Liên Mặc Yên lập tức nổi giận, "Ngươi cái phế vật kia, ai cho ngươi lá gan dám nói những lời này! Đích tỷ, Hách Liên Mặc Yên ta bởi vì có đại tỷ như ngươi mà mất hết cả mặt!"
"Ngươi cho rằng ngươi leo lên người Phượng thế tử là rất ghê gớm à?" Tài ăn nói của Hách Liên Mặc Yên quả thật không tồi, liên tục oanh tạc Hách Liên Mặc Nhiên mà không nghỉ giữa chừng.
Mặc Nhiên lười biếng ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi: "Nói đủ rồi chứ?"
Bị mình nhục nhã một phen mà Mặc Nhiên lại không có phản ứng gì, bình thường không phải nàng ta đã tức đến phát khóc rồi ư? Vậy mà đến giờ vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.
Lúc này nàng ta xông lên, nói: "Hôm nay ngươi phải đi cùng ta tới Lạc Vương phủ tạ tội, nói cách khác ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Hách Liên Mặc Yên muốn xông lên bắt lấy Mặc Nhiên, chợt Mặc Nhiên nghiêng người đưa chân ra, khiến nàng ta ngã bò trên mặt đất.
"A ——" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trong mắt Mặc Nhiên lóe lên một chút lạnh lẽo, bảo nàng đi Lạc Vương phủ lần nữa, còn không bằng bảo nàng đi chịu chết.
Lạc Vương thật đúng là biết tính toán! Hắn không thể vào Hộ Quốc tướng quân phủ giết nàng nên lợi dụng ba nữ nhân não tàn này đưa nàng ra ngoài.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn để ba nữ nhân này nếm chút mùi vị đau khổ, từ từ mà chơi đùa, không ngờ bọn họ lại dám có ý định lấy mạng nàng, vậy thì đừng trách sao nàng không khách khí!
"Ngươi...... Ngươi......" Hách Liên Mặc Yên tức giận trừng mắt nhìn Mặc Nhiên, ngay lúc nàng ta muốn đứng lên, Mặc Nhiên lại dẫm mạnh chân lên ngực nàng ta.
Nàng khom lưng phủi tay, sau đó... "Chát chát chát ——" mấy bạt tay, đánh cho khuôn mặt thanh lệ của Hách Liên Mặc Yên sưng phù thành bánh bao không nói, lại còn chảy ra không ít máu.
"Đi tạ tội? Ngay cả gia gia cũng không bảo ta đi tạ tội, ngươi dựa vào đâu mà bảo ta đi? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là cọng hành mà thôi!"
Lúc này Hách Liên Mặc Uyển và Hách Liên Mặc Nhu đã phản ứng lại, xông lên muốn ngăn cản Hách Liên Mặc Nhiên, "Đại tỷ, không được đánh, không được đánh..."
Ngày thường Hách Liên Mặc Nhiên đều đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, hiện giờ sau một lần mất tích trở về, nàng ta giống như bị trúng gió, ngay cả Hách Liên Mặc Yên hung hãn nhất cũng dám đánh.
Mặc Nhiên phất tay, cả giận nói: "Hai ngươi cút sang một bên cho ta!"
"Dạy dỗ nàng ta trước, sau đó đến lượt hai người các ngươi."
Lúc này Hách Liên Mặc Nhiên đã là huyền giả Hoàng huyền tam phẩm đỉnh, hai tiểu thư khuê các bọn họ tuy có thể tu luyện, nhưng cũng chỉ là Hoàng Huyền nhị phẩm mà thôi, sao có thể là đối thủ của Hách Liên Mặc Nhiên. Nàng vung tay, cả hai người liền ngã nhào xuống mặt đất.
"A ——" Hai người họ kêu lên thảm thiết, cả người va đập thành ra bị thương không ít.
Mặc Nhiên âm trầm cười: "Tam muội à! Chúng ta tiếp tục chơi nào!"
Vết bớt màu đỏ làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa vẻ mặt của Hách Liên Mặc Nhiên lạnh lùng, dọa cho Hách Liên Mặc Yên run lẩy bẩy. "Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi đừng tưởng có gia gia che chở thì ngươi dám đánh ta như vậy. Mẫu thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thức thời mau buông ta ra, cho ta đánh lại, bằng không ta cho ngươi biết tay!"
"Phải không?" Lúc này, Mặc Nhiên mỉm cười buông lỏng chân ra, nhưng nhìn nụ cười ấy, Hách Liên Mặc Yên chỉ cảm thấy không rét mà run.
Bất quá hàng năm khi dễ Hách Liên Mặc Nhiên, lá gan nàng ta rất nhanh đã trở lại, cho dù Hách Liên Mặc Nhiên có điên như thế nào thì cũng chỉ là một phế vật yếu đuối, nàng ta không có lý do gì để sợ hãi, vì thế liền quát: "Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi đang làm gì? Còn không mau nâng ta dậy!"
Lúc này một đống thứ bị nhét vào trong miệng Hách Liên Mặc Yên, Mặc Nhiên thư thái cười, "Rốt cuộc hai tai cũng thanh tịnh."