Thời gian trôi qua một phút, sắc mặt của Lý Ngọc Chân lại dần dần tái nhợt, chất độc của Kim Tằm rất quỷ dị, dựa vào chân nguyên của nàng thì không có cách nào để bức nó ra, thậm chí nó còn phát động tấn công lần nữa.
Tiết Lăng Vân sốt ruột, nói:
- Sư thúc! Ngươi nghĩ được biện pháp gì không? Ta chỉ có thể ép chất độc của Kim Tằm đến miệng vết thương, còn lại thì ta bất lực!
Lý Ngọc Chân khẽ cắn răng, không biết nàng đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói:
- Lúc trước, tại sao ngươi lại che chắn cho ta?
Tiết Lăng Vân sửng sốt, hắn không nghĩ tới, ngay tại tình huống như thế này nàng lại hỏi một câu như vậy, lập tức nói:
- Ta có Hắc Huyền Đỉnh hộ thể, không sợ Kim Tằm gây tổn thương, nên mới giúp ngươi ngăn cản con Kim Tằm đó, chuyện này cũng không có gì a...!
Lý Ngọc Chân khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu Hắc Huyền Đỉnh của ngươi không phát huy tác dụng thì sao? Ngươi sẽ làm gì?
Cái này...
Lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này, chỉ làm theo bản năng của mình nên mới che chắn cho Lý Ngọc Chân, hắn bây giờ nhớ lại liền rùng mình sợ hãi, may mắn Hắc Huyền Đỉnh không làm hắn thất vọng, nếu không mình bây giờ đã xong đời rồi.
Tiết Lăng Vân cười ha ha nói:
- Sư thúc! Nếu lúc đó không cản được nó, cùng lắm ta sẽ chết trước ngươi một lúc mà thôi, chẳng có gì cả!
Trong lòng Lý Ngọc Chân càng thêm hoang mang, sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, qua một lúc lâu, đột nhiên Lý Ngọc Chân nói:
- Có một biện pháp có thể đem chất độc của ta bức ra ngoài!
Tiết Lăng Vân mừng rỡ, nói:
- Là biện pháp gì? Sư thúc, ngươi mau nói cho ta biết?
Lý Ngọc Chân vẫn còn do dự, nghĩ tới nghĩ lui, Tiết Lăng Vân nóng nảy, nói:
- Sư thúc! Cuối cùng nó là biện pháp gì vây? Sắc mặt của ngươi bây giờ càng lúc càng tái nhợt, chất độc của Kim Tằm quá mãnh liệt, nếu không bức ra kịp thời sẽ tổn thương thân thể rất lớn!
Lý Ngọc Chân khẽ gật đầu, khẽ nói:
- Phương pháp đó cũng không phức tạp, cần ngươi hỗ trợ. Ngươi chỉ cần dùng miệng của mình đặt ở miệng vết thương sau đó hút hết chất độc ra ngoài là được, cẩn thận đừng cho chất độc tiến vào cơ thể ngươi, khi hút độc ngươi phải dùng chân nguyên bao quanh miệng của mình!
Tiết Lăng Vân gật đầu, hỏi:
- Sư thúc! Miệng vết thương của ngươi nằm ở đâu? Ta bây giờ giúp ngươi hút độc?
Sắc mặt của Lý Ngọc Chân vốn dĩ đang tái nhợt chợt đỏ ửng lên, chỉ chỉ vào ngực của mình, ấp úng nói:
- Là... là nơi này!
Lúc này Tiết Lăng Vân đã hiểu vì sao Lý Ngọc Chân lại do dự như vậy, thì ra miệng vết thương của nàng nằm trên vú trái nửa tấc ( tấc = ,cm), khó trách nàng lúng túng như vậy.
Tiết Lăng Vân giờ phút này có chút do dự, hắn trầm tư một lát, thầm nghĩ cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, huống chi người đó còn là sư thúc của mình, là sư muội của Tống Ngọc Dao.
Tiết Lăng Vân không còn do dự nữa, hắn đặt Lý Ngọc Chân nằm trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống. Lý Ngọc Chân nhắm chặt mắt lại, lông mi xinh xắn của nàng run run, trong lòng vô cũng khẩn trương.
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng cởi áo ngoài của nàng ra, lập tức phần bụng trắng noãn của nàng hiện ra, miệng vết thương nằm dưới cái yếm của nàng, hai tay của Tiết Lăng Vân run run, vươn ra sau lưng tháo dây buộc yếm của nàng ra.
Tay hắn đụng vào da thịt của Lý Ngọc Chân, quả nhiên da thịt của nàng vô cùng mềm mại nhẵn mịn, trong lòng của hắn vô cùng rung động, động tác của hai tay vẫn không chậm lại, mà hô hấp của Lý Ngọc Chân rõ ràng nhanh hơn lúc trước.
Đem cái yếm của nàng vén lên một phần, hắn cuối cùng thấy được miệng vết thương, làn da xung quanh miệng vết thương có màu xanh lá nhàn nhàn, Tiết Lăng Vân chăm chú một lúc, rốt cục cúi đầu xuống.
Miệng của hắn chạm vào làn da của Lý Ngọc Chân, bắt đầu giúp nàng hút đầu ra ngoài. Hắn lúc này không dám suy nghĩ đến chuyện gì khác, sợ mình khống chế không được, làm ra hành động thất lễ nào đó thì hỏng bét. Hắn cũng không chú ý tới, một tay của hắn lúc này đã đè lên vú trái của Lý Ngọc Chân, hô hấp của Lý Ngọc Chân càng thêm dồn dập.
Một ngụm chất độc bị Tiết Lăng Vân hút ra ngoài, toàn bộ chất độc đều có màu xanh lá, hắn lại tiếp tục hút, rốt cục miệng vết thương bắt đầu chảy ra máu màu đỏ, Tiết Lăng Vân mới thở phào một cái, từ trong trữ vật thủ trạc lấy ra một viên đan dược, bóp nát rồi thoa trên miệng vết thương của Lý Ngọc Chân.
Sau đó hắn giúp Lý Ngọc Chân buộc yếm lại, rồi đem áo ngoài cùng dây thắt lưng của nàng đều buộc lại như cũ, mới lên thở dài một hơi, nói:
- Tốt rồi!
Lý Ngọc Chân vẫn tùy ý cho hắn làm hết mọi việc, lúc này nàng mới ngồi dậy, không dám nhìn vào mặt của Tiết Lăng Vân, khẽ nói:
- Ta muốn... ta muốn tĩnh tọa một chút, ngươi... ngươi giúp ta hộ pháp!
Tiết Lăng Vân gật đầu, nhìn thấy Lý Ngọc Chân nhắm hai mắt lại, lúc này hắn mới bắt đầu thấy xấu hổ, hắn không nhìn thẳng vào mặt của Lý Ngọc Chân. Lúc này Lý Ngọc Chân đã nhắm mắt lại, hắn mới dám quan sát vị sư thúc này một chút, vị sư thúc này nhìn qua giống như một nữ tử tuổi có bộ dáng cực kỳ xinh đẹp. Nhưng Tiết Lăng Vân biết rõ, nàng đã hơn trăm tuổi rồi, là một cao thủ trong các đệ tử đời thứ hai.
Vị sư thúc này cùng với sư phụ Tống Ngọc Dao của mình đều là người trong tứ đại mỹ nữ của tu chân giới, nàng cùng sư phụ của hắn so sánh, làn da của nàng tựa hồ trắng hơn một chút, chân dài hơn một chút, không có sự ôn nhu như sư phụ nhưng lại có một chút quý khí phát ra...
Lý Ngọc Chân tuy nói muốn tĩnh tọa một chút, trên thực tế nàng không có nhập định, thiếu niên vừa rồi hôn lên lồng ngực của mình, hắn... hắn còn dùng một tay đè lên vú trái của mình, loại cảm giác đó khiến nàng rất khó để hình dung.
Trong lòng của nàng, tên thiếu niên đó đã không phải là sư điệt của mình nữa, mà là một nam nhân từng nhìn thấy thân thể của nàng. Trước đó, hắn còn liều mạng cứu nàng...
Hai ngươi ở nơi đó nghĩ ngơi đến hết ngày, Lý Ngọc Chân rốt cục khôi phục hoàn toàn, thái độ của nàng đối với Tiết Lăng Vân đã có sự biến hóa rất lớn, nói chuyện với nhau tuy lạnh nhạt nhưng có một chút thân mật, nói chuyện thân mật nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt...
- Lăng Vân! Chúng ta bay về phía trước đi, hy vọng có thể gặp được mấy người sư tỷ!
Lý Ngọc Chân nói.
Nàng bây giờ không gọi Tiết Lăng Vân là "sư điệt" nữa, mà gọi thẳng tên của hắn, nàng cảm thấy goi "sư điệt" có chút không ổn lắm, nhưng không ổn ở đâu thì nàng cũng không biết. (DG: yêu cmnr)
Tiết Lăng Vân gật đầu, hai người liền bay về phía trước, Lý Ngọc Chân một đường không nói câu nào, bay khoảng một canh giờ, Lý Ngọc Chân đột nhiên mở miệng nói:
- Lăng Vân! Ngươi... ngươi... ngươi cùng sư tỷ... các ngươi...!
Nàng định hỏi Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao quan hệ thật sự là gì, nhưng lại không cách nào nói ra được, nàng rất muốn Tiết Lăng Vân trả lời cho nàng biết.
Tiết Lăng Vân không biết nàng muốn nói cái gì, hỏi:
- Sư thúc! Ngươi nói cái gì? Có chuyện gì sao?
Lý Ngọc Chân thở dài, không nói thêm câu nào nữa, mặc kệ Tiết Lăng Vân hỏi thăm đều không lên tiếng.
Đã bay qua một lúc lâu, đột nhiên đằng sau xuất hiện một đám mây màu xanh, Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân thầm hô không ổn, không hiểu Lục Bào lão tổ làm sao có thể tìm thấy hai người.
Bọn hắn không biết, Kim Tằm mà Lục Bào lão tổ chăm nuôi đều không phải bình thường, chúng nó có thể ngửi được khí tức của đồng loại ở khoảng cách mấy trăm dặm, lúc trước Tiết Lăng Vân giúp Lý Ngọc Chân hút độc ra, đem chất độc phun trên mặt đất, Kim Tằm lập tức cảm nhận được chất độc đó nên Lục Bào lão liền biết được vị trí của hai người, hướng về phương hướng của bọn truy đuổi.
Lần này bọn họ thật sự rất nguy hiểm, trùng trùng điệp điệp Kim Tằm đem hai người bọn hắn bao vây lại, trong lòng hai người rung động, Tiết Lăng Vân hít sâu một hơi, nói:
- Sư thúc! Nói không chừng chúng ta đều phải chết ở đầy rồi!
Lý Ngọc Chân cười khổ, nàng bỗng nhiên nói:
- Tình lữ thế gia đều hy vọng "không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ mong chết cùng năm cùng tháng cùng ngày", không nghĩ tới ta cũng với ngươi đều chết cùng một chỗ thế này!
Trong lời nói của nàng đã có chút ám chỉ, Tiết Lăng Vân lại không hiểu được ý nghĩa khác của câu nói đó, chỉ cười cười, nói:
- Sư thúc! Chúng ta chưa chắc sẽ chết ở chỗ này, đừng quên ta còn có Hắc Huyền Đỉnh, đợi lát nữa nó đi ra, sư thúc ngươi liền chạy trước, ta ở lại đây ngăn cản hắn!
Nghe xong lời nói của Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân trong nội tâm rất ngòt ngào, thì ra lúc này hắn dĩ nhiên nghĩ đến mình trước tiên...