“Phó đội trưởng Triển, anh thế nào rồi?” Tự nhiên, cũng có người phát hiện Triển Phi có chỗ không đúng, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, hình như là bị đả thương, làm cho người ta có chút không yên lòng.
"Không có việc gì, một hồi sẽ khỏe, không cần lo lắng cho tôi.” Triển Phi phất phất tay, bày tỏ bản thân không có việc gì, mọi người nhìn sắc mặt của anh có vẻ đã khá hơn một chút, nên cũng không quá mức để ý. Lúc này cơn đau bị phản phệ đang dần tiêu tan, cho nên tự nhiên Triển Phi cũng liền nói không sao, chỉ có điều loại đau đớn vừa rồi thật đúng là khiến người ta nghĩ lại lòng vẫn còn sợ hãi.
Bởi vì Triển Phi là dị năng giả hệ tinh thần, nên vô cùng chú trọng việc tập luyện tinh thần lực. Giờ lại bị đối phương vô thức phản phệ lại, rốt cuộc cũng khiến Triển Phi hiểu được núi cao còn có núi cao hơn. Nhưng anh không thấy ghen tỵ, ngược lại càng thêm vui mừng. Theo suy nghĩ của anh, có thể có một dị năng giả hệ tinh thần sánh vai cùng mình chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Mặt khác, mọi người bận rội sắp xếp cho Sở Thanh ở bên cạnh. Nhìn cô không còn giãy giụa, cũng yên tâm không ít. Nhưng xem thần sắc của cô càng ngày càng phức tạp. Rốt cuộc Sở Thanh có thể gặp rắc rối gì hay không, lúc này thật sự không ai có thể nói rõ. Mặc kệ mục đích của Sở Thanh có đúng là muốn giúp người thử nghiệm thuốc mới hay không, nhưng có điều không thể phủ nhận, chính là Sở Thanh đã thật sự sử dụng thuốc đó, hơn nữa còn biến thành bộ dạng như bây giờ.
“Không biết rốt cuộc thì cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cậu ấy biến thành cái bộ dạng này.” Ông Mạc đứng bên có chút thổn thức. Chung đụng với Sở Thanh thời gian dài như vậy,d.đ.lqd ông vẫn hiểu được đôi điều về cậu thiếu niên này. Dù trong hoàn cảnh nào vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng, chuyện gì cũng không thể tác động tới tâm tình của cô, nhưng vừa rồi toàn thân cô tràn đầy sát khí, hai mắt đỏ ngầu, dường như cũng không phải giả vờ. Chẳng lẽ cô đã nằm mơ thấy chuyện gì rất kinh khủng?
Suy đoán tùy tiện này của ông Mạc lại hoàn toàn sát với sự thật. Mặc dù không mơ thấy cái gì đáng sợ, nhưng đoạn kí ức kia đối với Sở Thanh chẳng khác một cơn ác mộng.
Khoảnh khắc Sở Thanh tiêm thuốc vào trong cơ thể mình, cô từ từ ngủ thiếp đi. Đợi đến khi cô cảm nhận được ý thức của mình đã tỉnh táo, lại phát hiện mình đã tới căn nhà trước kia, ở sơn thôn nho nhỏ.
Đây là mơ sao?" Giọng của Sở Thanh không chắc chắn lắm. Đến tột cùng bây giờ cô đang ở trong mơ, hay vẫn là Ma Tôn, còn chuyển kiếp đến một thế giới khác mới là một giấc mộng? Nếu là vế sau, cô tình nguyện những chuyện trong mộng sẽ vĩnh viễn không xảy ra.
Cứ như vậy, cô ở trong sơn thôn yên ả qua tám năm. Mười ba tuổi, cô đã dần dần quên đi “giấc mộng” đó. Cô chỉ là một đứa bé bình thường trong sơn thôn, không có tiên căn, cũng không có bất kì điểm đặc biệt nào, chỉ an ổn sống ở đây. Nhưng một ngày nọ, sơn thôn chợt có một vị khách.
“A Nhất, hôm nay có một vị thần tiên đến thôn, nói muốn tìm một bé gái về làm đệ tử, ngươi cũng đi xem một chút đi.” Mẫu thân Sở Thanh Y nhìn đại nữ nhi của mình, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ. Người nông thôn luôn trọng nam khinh nữ, mà Sở Thanh Y vừa là đại nữ nhi trong nhà, phía dưới lại có ba người đệ đệ, dĩ nhiên là không được coi trọng, nếu không phải vị thần tiên kia cần một bé gái, nàng cũng sẽd.đ.le/qd không Sở Thanh Y đi cho mất mặt xấu hổ.
"Mẹ, con không đi” Sở Thanh Y lắc đầu một cái, nàng không muốn tu tiên, chỉ muốn làm một người bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử. Có lẽ rất nhiều người hi vọng họ có thể tu tiên, có thể sống lâu với trời đất. Nhưng đó không phải mong muốn của Sở Thanh Y, đối với nàng, sống bình an, sau đó chờ đến ngày già đi rồi rời khỏi thế giới này, là nàng đã thỏa mãn.
Nhưng hiển nhiên mẫu thân Sở Thanh y không hiểu được suy nghĩ của nàng: “Ngươi chính là thứ ăn hại, cho ngươi đi ngươi liền đi nhanh, nếu không sẽ gả ngươi sang thôn bên cạnh làm tiểu thiếp cho thôn trưởng. Nhà ta cũng không nuôi đồ ăn hại, phải biết mấy đệ đệ của ngươi đã đến tuổi tu luyện rồi!” Vị thần tiên kia đã hứa có thể cho các con của nàng tu luyện thật tốt, về thần thứ bỏ đi này sống hay chết có quan hệ gì với nàng đâu!
Mà Sở Thanh Y nghe thấy lời này cũng không khổ sở, chỉ chăm chú nhìn người trước mắt. Đôi ngươi màu đen không hề có cảm xúc, bình thản đến mức người ta phải sợ hãi. Đang lúc mẫu thân Sở Thanh Y sắp chịu không nổi cái nhìn chằm chằm này, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhàn nhạt nói một câu: ”Được.”
Thật ra nghĩ một chút thì ở nhà vẫn sẽ bị mang đi, có gì khác nhau sao? Chỉ là đổi chỗ khác mà thôi, nói không chừng chốn thần tiên trong truyền thuyết càng thêm non xanh nước biếc, cũng sẽ không có người mẫu thân thiên vị lệch đến xương tủy này.
Thấy nữ nhi đồng ý, mẫu thân Sở Thanh Y cảm thấy hơi hài lòng. Nàng tin tưởng Sở Thanh Y nhất định sẽ được chọn, con gái của mình, dù sao cũng là đứa trẻ xinh đẹp nhất thôn này, làm sao vị thần tiên có thể không vừa mắt?
Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của mẫu thân Sở Thanh y, vị thần tiên liếc thấy Sở Thanh Y, liền để lại cho nhà họ Sở đầy đủ linh thạch rồi chuẩn bị mang Sở Thanh Y rời khỏi thôn.
“Thần tiên, có thể để ta nói mấy lời cuối cùng với mẫu thân không?” Nhìn mẫu thân dương dương đắc ý, Sở Thanh Y cảm thấy ghê tởm khác thường. Không biết vì sao, nàng chỉ muốn phá hủy nụ cười trên mặt nàng ta!
Vị thần tiên kia thấy được ý lạnh trong mắt Sở Thanh Y, liền mỉm cười gật đầu một cái, mắt lóe lên tia hứng thú. Vốn cho rằng mình chỉ nhặt được một người dáng dấp tinh xảo, không nghĩ tới sẽ là một bé gái thú vị. Nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ cũng không phải vậy, đứa bé này vẫn có chút ý tứ, hắn cũng muốn biết đứa trẻ này có mục đích gì.
Lấy được sự đồng ý của vị thần tiên, Sở Thanh Y từ từ đi tới chỗ mẫu thân của mình, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt. Nhưng khi tới trước mẫu thân lại quỳ xuống, dùng sức dập đầu lạy ba cái.d.đ.le/qd Khi nàng ta đang hả hê muốn mở miệng, Sở Thanh Y lại cất lời trước: "Đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là mẫu thân, ta nghĩ thần tiên đã giao cho ngài những thứ đủ để trả ân tình ta thiếu ngài rồi. Nếu hôm nay ngài đã bán ta, từ nay về sau Sở Thanh Y và ngài không còn quan hệ!”
Sau khi nói xong những lời này, Sở Thanh Y dứt khoát đứng dậy, hoàn toàn không nhìn vị mẫu thân đã giận đến mức mặt đỏ bừng.
Mẫu thân Sở Thanh Y không ngờ kết quả sẽ là như vậy. Vốn dĩ nàng ta còn muốn dặn dò Sở Thanh Y cầm về nhiều tài nguyên một chút cho đệ đệ, nhưng không nghĩ tới vào lúc này nàng lại đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà. Quả nhiên là bạch nhãn lang, thứ ăn hại!
"Tiểu bạch nhãn lang nhà ngươi, lão nương nuôi ngươi nhiều năm như vậy, người lại vứt bỏ người nhà, đồ an hại không tim không phổi, ngươi...”
“Nếu như mẫu thân không muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta cũng được, chỉ cần ngài trả lại linh thạch cho thần tiên, như vậy ở trong lòng ta sẽ cảm nhận được mẫu thân không bán ta cho thần tiên. Ngài có thể làm được sao?" Giọng nói luôn luôn lạnh lùng lại pha thêm chút giễu cợt, vị mẫu thân tham lam của mình là người như thế nào, Sở Thanh nhìn rất rõ, nhưng cũng vì vậy, cho nên mới càng thêm chán ghét, nếu không, nàng cũng chẳng vừa rời đi liền đoạntuyệt quan hệ.
Quả nhiên giống như nàng nghĩ, sau khi nàng nói xong, sắc mặt mẫu thân nàng biến thành khó coi dị thường, cũng không nói muốn trả lại linh thạch. Nhìn nàng ta, Sở Thanh Y cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Người Tu Chân vốn ít ỏi nhân duyên, hôm nay ngươi kết thúc phần duyên phận này cũng tốt, dù sao tu chân khắp nơi không màng năm tháng, nhớ thương thân tình quá mức cũng là một phần trở ngại." Sau khi nói xong những lời này, vị tiên kia mang theo Sở Thanh Y rời đi. Về phần những người trong thôn kia, cùng hắn, cùng bọn họ có quan hệ gì?
Mà bây giờ mẫu thân Sở Thanh Y mới thật sự mặt mày choáng váng. Chỉ có điều muốn ngăn cản cũng đã muộn. Hiện tại nàng ta vô cùng hối hận, dĩ nhiên, điều nàng ta hối hận cũng không phải là cùng Sở Thanh Y đoạn tuyệt quan hệ, mà là không nhân cơ hội kiếm nhiều chỗ tốt hơn cho mình mà thôi.
Nhưng những việc này đã không còn liên quan gì đến Sở Thanh Y, dù sao lúc này cũng đã đi rồi, mặc kệ như thế nào, người nhà họ Sở và nàng đã là người của hai thế giới.
Cuộc sống tông môn tốt hơn so với Sở Thanh Y tưởng tượng. Vốn dĩ nàng cho rằng mình bị thu làm tạp dịch, nhưng không ngờ sau mấy tháng ở tông môn vì có tư chất nổi trội đã lọt vào mắt tiên trưởng tông môn, trở thành đồ đệ ghi danh của hắn.
"Tiểu sư muội, sư tôn đã nói những chuyện này để sư huynh chúng ta làm là được rồi, một nữ hài tử như ngươi không thích hợpd.đ.le/qd làm mấy việc nặng nhọc này.” Nhìn tiểu sư muội kiên trì bền bỉ, người làm đại sư huynh là hắn cảm thấy không chống đỡ nổi, tiểu sư muội này chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều hơi cố chấp, chuyện đã quyết nhất định sẽ không thay đổi.
Đối với lời nói của đại sư huynh, Sở Thanh Y không hề phản ứng. Mặc dù bây giờ đã là đệ tử ghi danh của sư tôn, nhưng cho tới giờ nàng cũng sẽ không bỏ qua những chuyện nên làm. Thời gian năm năm kia nàng đã sớm hình thành thói quen sống như thế, đối với cuộc sống như vậy đã không còn bài xích hay chán ghét gì.
Cứ như thế trôi qua năm năm, nàng đã sắp đạt đến điểm mấu chốt của Kết Đan, đóng cửa bế quan đã không còn hữu ích gì với nàng nữa rồi, hiện tại thứ cần nhất chính là ra ngoài rèn luyện. Chỉ có sức mạnh mới có thể làm cho cô nhanh chóng phát triển.
“Thanh Y, bây giờ ngươi chuẩn bị ra ngoài rèn luyện sao?" Sư tôn ngồi trên thủ tọa nhìn Sở Thanh, trên mặt mang theo vẻ từ ái. Năm đó chỉ muốn tìm một đứa bé để hầu hạ, nhưng không ngờ lại tìm được đệ tử tư chất số một này, hiện tại hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng.
(thủ tọa: chỗ ngồi cao nhất)
“Dạ, sư tôn, bây giờ đệ tử đã đạt đến thời khắc mấu chốt của Kết Đan, hôm nay bế quan đã không còn hữu dụng với đệ tử.” Hiện tại tu vi của nàng đã tích lũy đầy đủ, chỉ còn thiếu một cơ hội. Chỉ cần cơ hội này đến, là nàng có thể Kết Đan thành công.
Đối với thỉnh cầu của Sở Thanh Y, sư tôn Thiên Mộ thượng nhân cũng không ngăn cản. Dù sao đệ tử có tiền đồ đối với sư tôn cũng là chuyện đáng vui mừng. Chỉ có điều, ít nhiều thì hắn vẫn không thấy yên lòng: “Đơn giản. Nếu như con muốn đi rèn luyện, vậy thì hãy để đại sư huynh đi cùng. Hiện giờ nó cũng sắp đến Kết Anh, cùng đồng hành cũng có thể chỉ dẫn cho con nhiều hơn.” Đại đồ đệ Tô Mạc Nhiên cùng tiểu đồ đệ Sở Thanh Y chính là hai đệ tử mà Thiên Mộ thượng nhân để ý nhất. dien.đan.lqdCho nên để hai người đồng hành với nhau cũng có thể bớt lo hơn một chút.
Có được sự đồng ý của sư tôn, Sở Thanh Y vui mừng vô cùng. Chỉ có điều lúc này Sở Thanh Y còn chưa biết, chuyến đi rèn luyện lần này chẳng phải chuyện tốt gì với nàng, cũng có thể nói đây là sự khởi đầu của mọi tai họa……
Hai người sư huynh sư muội cùng đi, đến không ít nơi, kết giao không ít bằng hữu. Dĩ nhiên, cũng có không ít kì ngộ. Vốn dĩ hai người cũng đã đến cảnh giới cuối cùng của mình, mà hiện giờ khí tức của cả hai cũng đã lay động, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Mà ngay chính thời điểm này, hai người đã có một cơ duyên không nhỏ. Khi bọn họ đang bị truy đuổi phải trở lại tông môn liền ngoài ý muốn gặp được một tiểu bí cảnh mở ra. Những thứ trong đó không có gì hữu dụng cho Tô Mạc Nhiên, nhưng hiện tại đối với Sở Thanh Y lại có công hiệu rất tốt. Cho nên hai người mới quyết định vào xem một chút.
Cũng chính vì vậy, Sở Thanh Y mới thực sự rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Vốn dĩ trong tiểu bí cảnh đó hẳn không có vật gì tốt, nhưng lại dẫn tới một linh tuyền, trong làn nước chảy dài là một đóa Tịnh Đế Liên, Hồng Liên như lửa, Bạch Liên như nước, làm cho người ta nhìn qua liền bị linh tính của chúng hấp dẫn.
Đóa Tịnh Đế Liên kia cũng không phải hoa sen bình thường, mà là Nguyệt Hoa Thủy Liên tu luyện vạn năm sắp hóa hình người. Theo truyền thuyết, Nguyệt Hoa thủy liên là linh thực mà chỉ tiên giới mới có. Nếu như có thể hấp thu toàn bộ một đóa Nguyệt Hoa thủy liên, vậy thì có thể trực tiếp thành tiên. Mà lần này sau khi tầm bảo Nguyệt Hoa được phát hiện liền dấy lên một hồi gió tanh mưa máu. Khi mọi người đều cho là Nguyệt Hoa thủy liên sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, thủy liên đã tu luyện ra linh thức d.đ.le/qdkhông thể cam lòng, cùng lúc ấy chúng liền kí khế ước với Sở Thanh Y, hóa thành hình người đồng thời tiến vào giai đoạn ngủ sâu.
Cũng chính giây phút đó, Sở Thanh Y mới biết mình lại là hỗn độn Thiên Nguyên Thể vạn năm khó gặp, linh khí vạn vật trong trời đất đều có thể dung hợp với nàng. Cũng chính bởi lí do này mà Nguyệt Hoa thủy liên mới có thể cùng Sở Thanh Y khế ước, ngủ sâu trong đan điền của nàng để chăm sóc linh hồn bị tổn thương. Mà cũng vì thế, Sở Thanh Y đã tìm thấy thời cơ Kết Đan, một lần Kết Đan liền thành công.
Vốn dĩ như vậy là chuyện tốt. Nhưng Sở Thanh Y lại quên mất một câu —— thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, hiện tại nàng chẳng những nhận được Nguyệt Hoa thủy liên, thậm chí thân còn là hỗn độn Thiên Nguyên thể. Một chí bảo như vậy ai cũng không muốn buông tha, chỉ cần có thể coi nàng như cái lò rồi hút cạn tất cả linh khí, một người vừa mới đạt Trúc Cơ có thể trực tiếp phi thăng. Thứ hấp dẫn như vậy làm sao người ta buông tha cho được!
(: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tộ)i
Kết quả, rời khỏi bí cảnh, Sở Thanh Y liền bị các đại tông môn bắt giữ. Một liều thuốc bổ như vậy không ai có thể bỏ qua, nhất là Sở Thanh Y còn có dung mạo diễm lệ, đã từng có không ít người hi vọng được làm đạo lữ của nàng. Nhưng bởi vì nàng một lòng hướng đạo, cho nên đã cự tuyệt mọi người, nhưng cục diện bây giờ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa rồi.
Để có thể thuận lợi chạy trốn, Sở Thanh Y suýt nữa đã tự bạo Kim Đan, đợi đến khi trở lại tông môn, thân thể nàng đã bị thương nặng. Nếu không phải sư tôn cùng các sư huynh dốc lòng cứu chữa, có lẽ Sở Thanh Y đã bỏ mạng rồi. Lúc ấy, trong lòng Sở Thanh Y tràn đầy cảm kích đối với người trong tông môn. Về phần những kẻ đuổi giết nàng, nàng cũng không thù hận. Mặc dù không đồng ý với cách làm của bọn họ, nhưng nàng cũng có thể hiểu được. Dù sao đối mặt với sức hấp dẫn như vậy, bao nhiêu người đủ khả năng chống cự?
Sở Thanh Y hiểu đạo lý này, nên chỉ cảm thấy đáng thương cho những kẻ bị dục vọng của mình thao túng, vì vậy nàng cũng sẽ không căm hận bọn họ.
Những ngày kế tiếp nàng lại tiếp tục trải qua cuộc sống ở tông môn. Bởi Kết Đan đã thành công, nàng có thể tiếp tục bế quan tu luyện trong tông môn. Sở Thanh Y biết tình huống của mình hiện giờ nếu không nhanh chóng nâng cao tu vi, sớm muộn cũng có một người bị người ta bắt đi làm lò linh khí.d.đ.l"qd Mặc dù nói không hận, nhưng cũng không có nghĩa nàng sẽ dùng tu vi của mình để thành toàn cho người khác.
Chỉ có điều, Sở Thanh Y thấy rõ những điều này nhưng lại quên phòng bị người ở bên cạnh. Nếu là sức hấp hẫn bình thường, dĩ nhiên những đồng môn bên cạnh sẽ không làm mấy chuyện tình này, nhưng nếu là sức hấp dẫn nghịch thiên thế này, thực sự khống chế được bản thân có mấy người?
Sau khi Sở Thanh Y chữa trị xong vết thương, bế quan một thời gian, sau đó có một ngày do vui mừng chuyện cơ duyên nên hình như uống hơi nhiều rượu. Đến lúc thanh tỉnh, Sở Thanh Y lại phát hiện trên người mình có chỗ khác thường, chân nguyên trong kinh mạch chuyên động cực kì chậm chạp, tựa như bị cản trở mạnh mẽ, thân thể của nàng xụi lơ không chút hơi sức, chỉ có thể vô lực tựa vào giường không nhúc nhích.
Khi nàng còn đang nghĩ chưa thông, cửa đã bị đẩy ra, từ bên ngoài hai người đi vào, hai người đó chính là sư tôn mà nàng vẫn luôn kính trọng cùng đại sư huynh yêu quý. Sở Thanh Y không hề ngu ngốc, đến lúc này còn có cái gì không hiểu? Thì ra nàng tránh được người ngoài bắt giữ, lại quên mất việc sẽ bị chính người của mình tính kế.
Đúng vậy a, đối mặt với cám dỗ cực lớn như vậy rốt cuộc có bao nhiêu người có thể không thay đổi đây?
"Sư tôn, ngài đã cho ta ăn lô đỉnh đan.” Rõ ràng phải là một câu hỏi, nhưng Sở Thanh Y nói sao mà chắc chắc, dù đối phương không thừa nhận thì Sở Thanh Y vẫn có thể xác định người tự tay động thủ chính là Thiên Mộ thượng nhân. Bởi vì Tô Mạc Nhiên không có can đảm đó, cho dù hắn có to gan cỡ nào cũng không thể mạo hiểm bị trục xuất sư môn mà làm chuyện nguy hiểm như vậy.
“Thanh Y, đây cũng không phải lỗi của sư tôn, nếu không phải ngươi một mực giấu giếm sự thật về hỗn độn Thiên Nguyên thể, cũng sẽ không dẫn tới tình cảnh như bây giờ."d.đ.le/qd Thái độ ấy của Thiên Mộ thượng nhân sao mà nhu hòa, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta chán ghét đến nôn mửa.
Có hỗn độn Thiên Nguyên thể cũng không phải là lỗi của Sở Thanh Y. Tất cả những thứ này cũng chỉ là kết quả do Thiên Mộ thượng nhân không thể khắc chế dục vọng xấu xí của mình. Sở Thanh Y thật sự vô tội!
“Thanh Y yên tâm, sư tôn cũng không muốn mạng của ngươi, cũng sẽ không cướp đi tu vi của ngươi, chỉ cần ngươi giao linh lực của Nguyệt Hoa thủy liên cho sư tôn là đủ rồi!" Nói xong lời này, hắn đưa tay về phía Sở Thanh Y, từ ái như bao ngày, nhưng Sở Thanh Y đã không còn chút cảm giác ấm áp nào, bây giờ cảm giác duy nhất trong lòng nàng chính là ghê tởm! Cực kỳ ghê tởm!
Từ từ rũ mắt, Sở Thanh Y biết hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng, nhưng dù là vậy nàng nhất định sẽ không để những kẻ này chiếm được tiện nghi. Không phải họ muốn lấy hỗn độn Thiên Nguyên thể của nàng ư? Không phải là muốn cướp đi Nguyệt Hoa thủy liên sao? Vậy thì hãy phá hủy toàn bộ mong muốn của bọn họ!
Sở Thanh Y ngẩng đầu lên, mỉm cười, nhìn Thiên Mộ thượng nhân với vẻ mặt mang theo vài phần khinh thường giễu cợt. Ngay sau đó, Thiên Mộ thượng nhân và Tô Mạc Nhiên nghe được âm thanh như vật gì đó tan vỡ. Mặc dù tiếng động kia hết sức rõ ràng, nhưng lại ngăn cản không để truyền vào tai bọn họ. Một lát sau, xung quanh Sở Thanh Y cũng dao động.
Không được, nàng muốn tự bạo!
Biết được mục đích của Sở Thanh Y, làm sao Thiên Mộ thưownjg nhân có thể cho nàng cơ hội! Hắn đã là hậu kỳ Phân Thần Đại Năng, không phải muốn ngăn cản một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ tự bạo là chuyện quá dễ dàng hay sao?
“A, Sở Thanh Y, ngươi đã rượu mời d.đ.le/qdkhông uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy vi sư cũng không cần khách khí với ngươi nữa. Không đơn giản chỉ có Nguyệt Hoa thủy liên, còn có thân thể của ngươi, cùng với sinh mệnh lực của ngươi vi sư cũng nhận!” Dứt lời, hắn xé rách quần áo của Sở Thanh Y, lấn người lên trên, cắn mút trên cần cổ trắng nõn để lại từng vệt máu.
Lúc này, bị ngăn trở tự vệ khiến Sở Thanh Y hoàn toàn tuyệt vọng. Đây chính là chết cũng không thể chết sao? Nàng hận, thật sự rất hận! Tại sao hiện tại nàng lại bị người vũ nhục như thế, tại sao ngay cả tư cách chết đi nàng cũng không có!
"Ngươi hận sao?" Thời điểm đang một mảnh hỗn loạn, một giọng nói rõ ràng vang lên bên tai Sở Thanh Y.
Hận, dĩ nhiên nàng hận, giao nhầm thân cho lang sói, nếu không phải không đủ phòng bị với những người này. Làm sao nàng lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Rõ ràng nàng cũng luyện đan, nếu như không phải đã quá lơ là, làm sao có thể không phát hiện ra vị trong lô đỉnh đan!
"Muốn trả thù sao? Muốn báo thù sao?" Cái giọng nói đó vẫn vang lên bên tai Sở Thanh Y, dấy lên trong tâm hồn thuần khiết của Sở Thanh Y một vết bẩn.
Muốn báo thù sao? Dĩ nhiên nàng muốn! Muốn khiến những kẻ đã tổn thương nàng, khiến những kẻ phản bội sự tín nhiệm của nàng đều bị trừng phạt, tất cả đều phải sống không bằng chết!
Một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống theo khóe mắt Sở Thanh Y, đến ngang chừng chợt biến mất. Ngay sau đó, nét mặt của nàng không còn thờ ơ như trước kia, mà trở nên lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt trong veo trước kia, hôm nay đã trở thành một mảnh lạnh buốt, không còn vẻ ngây thơ ngày nào, mà chỉ còn dư lại sát ý vô tận, tựa như hận không thể ngay lập tức giết sạch tất cả đám người kia!
"Sư tôn, mau tránh ra, sư muội nhập ma!” Tô Mạc Nhiên nhìn thấy rất rõ ràng, nhất là trên người Sở Thanh Y bắt đầu tỏa ra ma khí màu đen. Ma khí chỉ ma tu mới có, mà bộ dạng hiện giờ củad.đ.le/qd Sở Thanh hiển nhiên đã nhập ma!
"Xong rồi." Giọng nói vốn trong trẻo đã mang theo vài phần yêu mị, Sở Thanh Y chợt nhếch miệng. Thời điểm Tô Mạc Nhiên chưa kịp phản ứng, một đạo thủy tiễn đã xuyên thấu cổ họng của hắn,, hắn không thể tin cứ như vậy ngã xuống, mặc dù bọn họ đều cho rằng Sở Thanh Y có khả năng sẽ tức giận, sẽ lựa chọn tự bạo đồng vu quy tận, nhưng không ai ngờ Sở Thanh Y lại chọn nhập ma!
Mà thời điểm Thiên Mộ thượng nhân còn chưa kịp phản ứng, ma khí đã cầm giữ đan điền của hắn, đem tất cả chân nguyên đều vững vàng khóa ở trong đan điền. Bây giờ hắn đã không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại đồ đệ của mình bị giết chết!
"Sư tôn, có phải rất đau lòng không? Đại sư huynh chính là đệ tử quan môn của ngươi, hơn nữa còn là người ngươi muốn truyền lại y bát.” Sở Thanh Y sờ nhẹ chỗ tóc bị đứt do ma khí bạo tẩu khi nhập ma, giễu cợt nhìn Thiên Mộ thượng nhân nằm bất động trên giường: “Yên tâm, kế tiếp còn có chuyện khiến ngươi đau lòng hơn nhiều.”
Nói xong, đi tới bên thi thể Tô Mạc Nhiên chết không nhắm mắt, cười khinh bỉ. Bình thường sau khi tu sĩ chết đi nguyên anh có thể thoát ra rất nhanh, sau đó đợi đến khi tìm được một cơ thể thích hợp để chiếm đoạt, rồi sống lại một lần nữa. Chỉ tiếc Sở Thanh Y cũng không muốn nuôi hổ trong nhà, nếu hôm nay nàng đã quyết định sẽ hủy diệt tất cả, vậy thì những kẻ đáng chết này không một ai có thể sống sót!
Dùng sức cắm tay mình vào trong đan điền của đối phương, sau đó lôi ra một nguyên anh nho nhỉ, nhìn nó không ngừng giãy giụa, Sở Thanh Y cười xấu xa: " Sư tôn, ngươi xem, hiện tại nguyên anh của đại đồ đệ mà ngươi coi trọng nhất đang ở đây, đoán xem kế tiếp ta sẽ làm gì nào?”
"Nghiệt đồ, dừng tay!" Hiện tại Sở Thanh Y đã nhập ma, chuyện kế tiếp Thiên Mộ thượng nhân không nghĩ cũng đoán được cả mười phần, nhưng đây cũng là chuyện hắn không thể chấp nhận, đại đồ đệ là đệ tử hắn coi trọng nhất. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn đi theo mình tu luyện, hắn đã sớm đem Tô Mạc Nhiên trở thành người kế thừa y bát.d.đ.le/qd Nếu bây giờ Tô Mạc Nhiên hồn phi phách tán, như vậy tất cả cố gắng sẽ đều uổng phí!
“Nghiệt đồ? A, thì ra trong lòng sư tôn ta chỉ là một nghiệt đồ, đã nói như vậy, ta phải làm nghiệt đồ một lần rồi!” Bóp chặt nguyên anh trong tay, khóe miệng Sở Thanh Y dâng lên nụ cười ác ý, nhìn vẻ mặt đau đớn của Thiên Mộ thượng nhân, nụ cười của nàng càng thêm vui sướng.
Mặc kệ Tô Mạc Nhiên giãy giụa, càng không để ý tới Thiên Mộ thượng nhân khổ sở cầu xin, nàng cuộn nguyên anh Tô Mạc Nhiên thành một nắm, đưa vào miệng rồi nuốt xuống. Cảm nhận năng lượng chảy theo cổ họng, rồi lan ra toàn thân, khoảnh khắc này rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao nhiều ma tu thích cắn nuốt nguyên anh của người khác như vậy. Bởi cảm giác đó thật sự quá tốt đẹp, trong nháy mắt năng lượng tràn đầy cơ thể, mặc kệ là ai cũng không có cách nào từ bỏ loại cảm giác mỹ diệu này.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Sở Thanh Y, Thiên Mộ thượng nhân biết, tất cả đã không thể quay lại được. Nếu muốn cứu mọi người chỉ có cách giết Sở Thanh Y, nhưng bây giờ hắn lại không có khả năng đó.
"Sư tôn, có thấy hối hận không? Ngài không cần hối hận, bởi vì ta tuyệt đối sẽ không giết ngài, mà sẽ cho ngài xem tông môn ngài để ý bị ta phá hủy từng chút một!” Chết đi cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, kinh khủng nhấ là phải nhìn những thứ trong lòng mình bị hủy hoại từng chút một. Cảm giác bất lực đó mới là thứ giày vò nhất!
“Sở Thanh Y, người sai là ta, nghĩ ra chủ ý này cũng là ta, những người khác đều là vô tội, ngươi đã giết Mạc Nhiên hiện tại thêm ta nữa còn chưa đủ sao!?" Lúc này hắn mới hiểu tất cả tính toán đã sai hết rồi, nếu không phải tại hắn, mọi thứ sao có thể biến thành như vậy!
"Mặc kệ là lỗi của ai, cũng không liên quan gì tới ta. Ta chỉ biết rằng cả tông môn cũng không có bất kỳ kẻ nào tới bảo vệ ta, vậy thì tông môn còn có cần thiết phải tồn tại sao?” Giọng nói của Sở Thanh Y mang vẻ đơn đọc, hình như còn có cả vẻ lạnh lẽo. Căn bản không có chút đồng tình nào với Thiên Mộ thượng nhân, nhìn hắn như nhìn một người xa lạ.
Đúng, chính là người xa lạ, mà không phải là kẻ thù, căm hận một người còn cần lãng phí thời gian cùng tinh lực, mà bây giờ ngay cả sự thù hận nàng cũng không muốn bố thí. Nhìn Thiên Mộ thượng nhân như nhìn một con tôm tép nhãi nhép. Cứ như vậy, qua một đêm, cả tông môn bị tru diệt hầu như không còn gì. Từ ngày đó Thiên Mộ thượng nhân cũng bị nàng nhốt trong Tử Phủ, nguyên anh và thân thể chia lìa. Thân thể được bảo quản thật tốt, mà nguyên anh lại bị ngọn lửa vĩnh hằng thiêu đốt, tới chết không ngừng!