Có lẽ mọi người ngồi tách xe xảy ra chút vấn đề làm người ta nhức đầu, nên Sở Thanh quyết định hôm nay cả đoàn sẽ ngồi cùng một chỗ, dù sao xe quân dụng chứa hai mươi, ba mươi người tuyệt đối không có vấn đề, lựa chọn ở chung một chỗ hệ số an toàn cũng có thể cao một chút.
Bởi vì tất cả mọi người ngồi cùng một xe, cho nên chuyện phát sinh ngày hôm qua một lần nữa lại bị mọi người đem ra bàn tán, nhất là việc xảy ra hôm qua với Mạc Phỉ Phỉ đích thực đã hù sợ không ít người.
“Sở Thanh, hôm qua, chỗ đó thật sự là quỷ thành sao?” Là một nhà khoa học, dù thế nào cũng không thể tin nổi trên thế giới này tồn tại thứ gọi là ma quỷ. Mặc dù linh hồn đã được công nhận bởi không ít nhà khoa học, nhưng trên thực tế trong lòng mọi người cũng tồn tại những nghi vấn nhất định.
“Phải hay không thì ông Mạc càng phải rõ hơn tôi chứ?” Tùy tiện nghịch đồng tiền xu trong tay, Sở Thanh mỉm cười: “Đến giờ lượng kiến thức hẳn cũng không ít rồi, ngài cũng nên biết, có tồn tại, thì sẽ có đạo lý của nó, không thể vì một câu mê tín liền bác bỏ toàn bộ, tôi nói có đúng không?”
Rất nhiều người nhìn nhận ma quỷ không phải mê tín, mặc dù rất nhiều nhà khoa học phản đối niềm tin này không khoa học, nhưng vẫn có không ít người vẫn giữ niềm tin của mình, chẳngd.dlqd qua không biết ông Mạc thuộc kiểu người nào.
Nghe Sở Thanh nói, ông Mạc hơi sững sờ, sau đó cũng cười một tiếng. Đúng vậy nha, ngay cả có thật thì cũng sẽ có đạo lý của nó, không nên phủ nhận hoàn toàn cái gì.
Đồng thời ông Mạc cũng thầm cảm khái, dù không biết đứa nhỏ này có thân phận gì, nhưng chắc là con em của một đại gia tộc đi? Nếu vậy thật là đáng tiếc, người như cô mà chịu dụng tâm nghiên cứu khoa học, đoán rằng so với những lão già kém may mắn như bọn họ sẽ còn có thành tựu cao hơn, đáng tiếc, có lẽ gia đình đứa nhỏ này sẽ không cho phép cô đầu quân vào lĩnh vực khoa học, nhất là trong thời đại mạt thế này.
Mạc Phỉ Phỉ ở một bên nhìn một già một trẻ này cũng không nói gì, thật ra có một số việc so với người khác cô cảm thấy nhận càng rõ ràng hơn, bởi vì cô mới bị quỷ hồn thật ám vào, loại cảm giác ấy, làm người ta thấy vô cùng không thoải mái, cảm giác rất âm u lạnh lẽo.
Cô nhớ trước kia đã từng thấy trong truyện ma, chỉ cần đến thời điểm ma quỷ xuất hiện, không khí xung quanh sẽ trở nên âm lãnh. Ngày hôm qua Mạc Phỉ Phỉ đã cảm nhận được thật sự rõ ràng, hơn nữa cũng chính vì cái này, cô càng cảm thấy Sở Thanh thật đáng sợ.
Cuối cùng, thời điểm quỷ hồn muốn rời khỏi cơ thể Mạc Phỉ Phỉ cũng đã có ý thức rồi, mà trước khi đi quỷ hồn truyền tới sự sợ hãi ấy, khiến Mạc Phỉ Phỉ sâu sắc cảm nhận được người này rốt cuộc kinh khủng đến mức nào, chính vì vậy, đối với Sở Thanh Mạc Phỉ Phỉ sinh d.đan.lqdra một nỗi sợ không giải thích được, ngay cả quỷ hồn còn sợ, còn có thứ gì sẽ không sợ cô?
“Sở Thanh, ngày hôm qua đã có chuyện gì? Tôi cảm thấy dường như có thứ gì đó không tốt ở trong người mình, cuối cùng tôi đã tỉnh lại thế nào?” Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy chuyện cô giữa đường tỉnh lại tuyệt đối không thể Sở Thanh biết được, nếu không, nói không chừng cô sẽ bị giết người diệt khẩu!
Thật ra chuyện giết người diệt khẩu gì đó ngược lại nói hơi quá, chỉ là có một số việc Sở Thanh chắc chắn sẽ làm, ví như xóa đi trí nhớ của Mạc Phỉ Phỉ.
“Chắc là bị ma quỷ ám vào, có điều những quỷ hồn đó không cách rời khỏi Khôn thành, cho nên sau khi chúng ta rời đi con ma đó liền vội vàng thoát ra khỏi cơ thể cô.” Lời này của Sở Thanh cũng không hoàn toàn là giả, ngày hôm qua quỷ hồn đã thật sự hoảng sợ thoát ra, nhưng rốt cuộc vì sao nó làm vậy thì Sở Thanh cũng không nói thật. Mặc dù trong thời gian này cô đã phô bày rất nhiều thứ trước mắt bọn họ, nhưng không có nghĩa sẽ phơi bày tất cả của bản thân cho người ngoài biết.
“Là…là vậy sao? Hóa ra là vậy.” Sắc mặt của Mạc Phỉ Phỉ hơi khó nhìn, cô biết có vài chuyện Sở Thanh chắc sẽ không nói thẳng ra, nhưng lại không ngờ cô lại lựa chọn hoàn toàn giấu diếm. Nhưng vì thế cô d.danlequydon biết mình không thể nói ra cái gì, một khi làm vậy, hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Sở Thanh cười gật đầu một cái, nhưng lại không nói gì tiếp, tới chỗ này nên dừng lại, nếu như nói thêm gì chỉ sợ càng nói càng sai!
Sở Thanh hiểu đạo lý này, cho nên không nhiều lời, chỉ mìm cười khiến Mạc Phỉ cảm thấy Sở Thanh hơi đáng sợ, vốn dĩ cô cho rằng Sở Thanh chỉ hơi kiêu căng, nhưng vẫn là một thiếu niên rất hiền lành. Có điều bây giờ xem ra, tất cả đều không giống trong tưởng tượng của cô, thiếu niên này là hạng người tâm cơ thâm trầm sao?
Thật ra điểm này thì Mạc Phỉ Phỉ nghĩ cực đoan quá mức rồi, trên thế giới này không có mấy người có thể hoàn toàn tin tưởng. Cho nên để bảo vệ mình nói ra mấy câu nói dối nho nhã vô hại cũng không hề sai, nhất là tại thời điểm mạt thế này, trừ phi có thể khiến Sở Thanh thấy đó là người tin tưởng được, nếu không cô tuyệt đối sẽ không lộ con át chủ bài của mình ra trước mặt một người.
Mà Mạc Phỉ Phỉ căn bản không phải người cô có thể tin được, có lẽ tính tình của cô ấy không khiến Sở Thanh ghét bỏ, nhưng cũng không phải một người đáng để làm bạn, ngày hôm qua trong hoàn cảnh đó, nhiều người ở đây như vậy, duy nhất chỉ có Mạc Phỉ Phỉ bị tác động, chứng tỏ điều gì thì người khác có thể không rõ, nhưng Sở Thanh lại rất rõ ràng, điều đó chỉ có thể đại biểu cho Mạc Phỉ Phỉ là một người không đủ kiên định vững vàng.
Người như vậy dễ dàng bị kẻ khác chi phối, một khi biết được quá nhiều bí mật, khó bảo toàn sẽ không nói lỡ miệng cái gì. Sở Thanh tuyệt đối không để cho chuyện nguy hiểm như thế xảy ra!
‘Đúng vậy, cho nên mấy ngày này cô nên nghỉ ngơi cho tốt, dù sao cơ thể sau khi bị quỷ nhập sẽ bị áp chế dương khí đi mấy phần, lúc này người sẽ tương đối dễ ngã bệnh.” Nói vô ý, nghe có lòng, Sở Thanh nói như vậy d.dlqdchỉ là vì muốn Mạc Phỉ Phỉ chăm sóc bản thân thật tốt thôi.
Mà Mạc Phỉ Phỉ nhớ tới ngày hôm qua nữ quỷ rời đi trong hoảng sợ, trong lòng không khỏi hơi oán hận. Bằng vào bản lĩnh của Sở Thanh, chỉ cần cô muốn, tự nhiên có thể giúp cô(MPP) không bị những con quỷ kia quấy nhiễu, nhưng Sở Thanh lại chẳng làm gì.
Dĩ nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ là một cái thoáng rồi biến mất, dù sao đối với người của đội khoa học, Sở Thanh chỉ là một người ngoài mà thôi, trợ giúp cho bọn họ cũng không phải nghĩa vị của cô.
Thật ra người trong đội khoa học đều hiểu, dù Sở Thanh là người hộ tống của bọn họ, nhưng một khi nguy hiểm đến quyền lợi của cô và người bên cạnh cô, Sở Thanh sẽ bỏ đi không do dự, căn bản sẽ không cứu trợ bọn họ.
“Cám ơn, tôi sẽ tự cẩn thận một chút, các cậu cũng phải chú ý thân thể nhé.” Mạc Phỉ Phỉ hơi cười cười, có vẻ xa cách hơn nhiều, không còn vẻ thân thiết thường ngày.
Mà một màn này lại làm Sở Thanh nhíu mày, dường như đoán được cái gì, nhưng lại không nói ra. Biết chút bí mật râu ria không nên biết, nếu miệng Mạc Phỉ Phỉ đủ chặt thì không sao, nhưng nếu cô thích há mồm tùy tiện nói, Sở Thanh cũng không chắc mình sẽ không làm gì nha.
Hiển nhiên, phát hiện điểm này cũng không chỉ có Sở Thanh, kể cả ông Mạc đứng cạnh cũng phát giác chỗ không đúng, Mạc Phỉ Phỉ vẫn luôn rất quấn Sở Thanh, lúc trước ở Khôn thành hình như còn chưa có chuyện gì, nhưng chẳng qua là một đoạn thời gian, làm sao đã trở thành kỳ lạ thế này rồi, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì mà ông không biết?
“Ông Mạc, kế tiếp ngài còn có sắp xếp gì không, nếu có gì cần tôi phối hợp,, kính xin ngài cho sớm cho tôi biết, nếu không tôi không có cách nào bảo đảm có sự tình bất ngờ gì cũng sẽ đi theo lộ trình của ngài.” Sở Thanh biết rõ những nhà khoa học này có thói quen nói gió thì có mưa. Cô cũng muốn chờ đến sau này phải làm bảo mẫu toàn chức, như vậy tinh thần sẽ mệt mỏi vô cùng.
“Chuyện này…Sở Thanh này, bây giờ cậu hỏi như thế tôi cũng chịu, hay là trước d.đ/lqdhết để tôi suy nghĩ đã, hôm nay tôi sẽ suy tính cẩn thận hai ngày đường, có thể có vài địa phương cần ghé qua, hi vọng cậu không quá để ý.” Mặc dù biết như vậy có hơi làm người khác khó chịu, nhưng vì nghiên cứu khoa học ông Mạc vẫn nói ra lời đấy.
"Yên tâm, chỉ cần phương hướng cơ bản không sai lệch, tôi nhất định sẽ phụng bồi ông Mạc đi.” Sở Thanh nói ngắn gọn, lại chặn toàn bộ lời của đối phương.
Mọi người lập tức cảm thấy nghẹn họng, ngày hôm qua trong thời khắc nguy cấp, những người này đều thấy được vị Sở thiếu gia này ra tay, vì vậy mọi người đối với cô bội phục vô cùng. Cho nên đi những địa phương khác nếu có Sở Thanh đồng hành,, hệ số an toàn nhất định có thể tăng lên rất nhiều, nhưng đề nghị còn chưa nói ra, đối phương đã mở miệng từ chối trước rồi, thật là ra quân bất lợi!
“Được, chúng tôi nhất định sẽ suy nghĩ kĩ những chỗ muốn đi.” Thật ra lấy được câu trả lời này của Sở Thanh, ông Mạc cũng vô cùng thất vọng, bây giờ xem như ông đã biết vì sao mọi người ở thành phố A coi cô như anh hùng, cô thật sự có tư cách đó.
Mà Triển Phi ở một bên nghe hai phe nói chuyện, ở trong lòng cười cười nhìn hai phe này đấu trí đấu dũng đúng là có ý tứ.
Thật ra anh có thể cảm nhận được Sở Thanh cũng không ghét những người này, nhưng tương tự cũng không phải thích, cho nên hiện tại Sở Thanh sảng khoái đồng ý đem họ đi quanh xem một chút, nhưng cũng chỉ trong trường hợp bọn họ tuân theo quy tắc, mà hiển nhiên là những người làm khoa học này không thấy rõ được thực tế, vài người vẫn đem Sở Thanh trở thành nhân viên hộ vệ chân chính, chuẩn bị muốn vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng lại bị ông Mạc ngăn lại, không thể không nói, gừng càng già càng cay, vào lúc này, ông Mạc là người duy nhất hiểu rõ thế cuộc.
“Nếu vậy thì tốt, hi vọng tương lai chúng ta có một thời gian vui vẻ đồng hành.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, nhưng sắc mặt người xung quanh đều rất không đẹp mắt,d.đan.lqdon vốn dĩ lần này bọn họ ra ngoài để tiến hành nghiên cứu khoa học, bây giờ nhân viên hộ tống này lại không chịu đi vài chỗ, đây là đạo lí gì!?
"Sở Thanh, tại sao cậu muốn hộ tống chúng tôi? Là do cậu chấp hành nhiệm vụ gì sao?” Một người thận trọng hỏi, nhưng trong lòng vô cùng khinh thường, nếu như không phải là nhận nhiệm vụ thì trong mạt thế nguy hiểm như vậy ai sẽ rảnh rỗi mang theo người khác lắc lư xung quanh?
"Không phải, chỉ vì tôi và Đỗ đại ca có quen biết, mà lần này mục đích của tôi cũng là thành phố B, nói một câu thật lòng, nếu như không phải nể tình cảm và thể diện của Đỗ đại ca nên không tiện từ chối, nếu không tôi sẽ không tình quyện mang theo bất kì kẻ nào, nhất là đám người bình thường ngay cả chút dị năng cũng không có.” Mặc dù ở mạt thế thường ngày Sở Thanh cũng không xa lánh người bình thường như vậy, nhưng tại thời điểm đối mặt với nguy hiểm thì mọi người vẫn không muốn mang theo người bình thường, dù sao bọn họ không có năng lực tự bảo vệ ở mạt thế, còn trông cậy làm được chuyện gì khác sao?
Lời này chẳng khác gì một cú đánh mạnh vào mặt đội khoa học, vốn cho rằng Sở Thanh chấp hành nhiệm vụ hộ tống bọn họ tới thành phố B, nhưng lại không ngời là vì nhân tình, như vậy bọn họ ra yêu cầu gì cũng sẽ có vẻ được voi đòi tiên, hơn nữa Sở Thanh cũng hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của bọn họ!
Nhận thức như vậy khiến đội khoa học khó chịu khác thường, nhưng lập tức như thế nghĩa là bọn họ muốn hay không cũng phải đối mặt với thực tế, dù sao Sở Thanh thực sự nói thật, nếu không phó đội trưởng Triển Phi vẫn đi theo nhất định sẽ d.đ.lqdphủ nhận, mà anh lại im lặng, đại biểu Sở Thanh không hề nói láo.
Cái kết quả này làm người ở đây đều không thoải mái, bọn họ vốn còn nghĩ đến dùng nhiệm vụ bắt Sở Thanh thỏa hiệp, mang bọn họ tới mọi chỗ bọn họ muốn đi, mà bây giờ, đã hoàn toàn không còn cơ hội này. Bọn họ có một dự cảm, một khi người nào đưa ra yêu cầu gì quá đáng, Sở Thanh có thể sẽ lập tức rời đi.
Mạt thế thì thứ gì không đáng tiền nhất? Đáp án viết: nhân tình.
Bởi ở nơi mạt thế này ai cũng không biết mình có thể sống tới khi nào, thứ nhân tình này chỉ có người sống thiếu nợ mới có ý nghĩa, nếu như là người chết nhân tình này hoàn toàn không lấy về được.
"Đúng rồi, Sở Thanh, vật gây truyền nhiễm lần trước có phải vẫn ở chỗ cậu không?” Các nhà khoa học nhớ khi đi đội trưởng Đỗ đã từng nói, anh đã giao vật đó cho Sở Thanh, như vậy bây giờ những thứ đó hẳn là Sở Thanh giữ rồi!
“Đúng, hiện tại vật gây truyền nhiễm đó đang ở trong tay tôi, các ông cần sao?” Sở Thanh nói xong, không biết lấy ra từ đâu một cái hộp. Khi mở hộp ra hô hấp mọi người đều chậm lại, nhịn không được phải lùi về sau một bước. Mặc dù bọn họ là nhà khoa học, nhưng không có nghĩa sức chống cự với thứ này sẽ cao hơn so với người bình thường, cho nên khi đối với mặt với uy lực của nó vẫn phải yên lặng lùi lại.
“Sở Thanh, đóng cái hộp lại, những người tay chân già yếu như chúng ta không chịu nổi uy lực của thứ này.” Ông Mạc nhìn dáng vẻ của Sở Thanh hoàn toàn không ảnh hưởng tí nào, trong lòng không khỏi cảm khái bản thân đã già rồi, ngay cả một xíu uy lực cũng không chịu nổi, tựa hồ ngay cả máu trong người cũng muốn xao động.
Thật ra đây không phải vấn đề của ông Mạc, mà vì uy lực của vật gây truyền nhiễm đúng là không tầm thường. Hiện tại gắt gao cảm thấy máu sôi sục còn nhờ Sở Thanh đã giúp mọi người ngăn cản một phần lớn uy lực, nếu không có cô giúp một tay,d.đanle.qd cuối cùng hậu quả có khả năng là những người này không chịu nổi uy lực sẽ bị nó trực tiếp cắn nuốt, đúng vậy, chính là bị nuốt hết, mấy ngày vừa rồi Sở Thanh đã âm thầm nghiên cứu, cuối cùng cô cũng hiểu được phương thức lây nhiễm, còn có tại sao nó vẫn luôn mạnh thêm.
Mặc dù vật gây nhiễm này có thể biến người thành tang thi, cùng mạt thế có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, nhưng cũng không phải hoàn toàn giống, vật này chỉ có thể biến người thành tang thi trong phạm vi rất nhỏ, chỉ khi trực tiếp cắn nuốt mới có thể biến người thành tang thi, điều này hiển nhiên khác với nguyên nhân bùng nổ mạt thể, nhưng dù vậy Sở Thanh vẫn cảm thấy nếu nghiêm túc nghiên cứu đến cùng, sẽ có kết quả nhất định.
Nhưng Sở Thanh lại không phát hiện, khoảnh khắc cô mở chiếc hộp ra, Tuyết vẫn rúc ở trong góc liều mạng giảm bớt sự tồn tại của mình chợt run rẩy toàn thân.
“Ông Mạc, bây giờ ngài đã biết đây là thứ gì chưa? Có phải không biết vì sao lại cảm thấy thứ này có một sự hấp dẫn khó nói, luôn muốn vật này ăn mình đúng không?” Nếu đã biết vật này cũng được xem là nguyên nhân chính gây truyền nhiễm, dĩ nhiên Sở Thanh sẽ nói ra phát hiện của mình, không chừng sẽ là đầu mối cho bọn họ.
Ông Mạc nghe xong, ánh mắt cũng hiện lên một loại thâm ý khó hiểu, Sở Thanh không nói bọn họ còn chưa phát hiện, vật này thực sự có hấp dẫn với con người, loại hấp dẫn đó khiến người tad.đ.lqd cảm thấy sục sôi chỉ muốn nó ăn mình, cảm giác này thật không đúng!
“Sở Thanh à, làm phiền cậu nhắc nhở lão già tôi mới nhận ra suy nghĩ trước kia là sai, chờ đến thành phố B tôi biết nên tiếp tục nghiên cứu thế nào rồi.” Xem ra ý tưởng kia là sai lầm.
Sở Thanh cười cười, cũng không trả lời, mà đưa tay đóng cái hộp lại, sau đó đem cái hộp lại một lần nữa thu vào, lúc này mọi người mới phát hiện ra, có lẽ bản thân Sở Thanh còn là một dị năng giả hệ không gian?
Hệ lôi, thủy, không gian, còn có tiềm lực hệ tinh thần, rốt cuộc thiếu niên này có bao nhiêu lợi hại? Sự tồn tại của cậu ta quả thật quá nghịch thiên!
Mà thấy cảnh tượng này, Mạc Phỉ Phỉ càng thêm chê cười về sự tồn tại của chính mình, vừa rồi mặc dù Sở Thanh không nói gì, nhưng cô biết Sở Thanh đã nhận ra mình biết chút bí mật, mặc dù không hiểu tại sao cô(ST) không giết cô(MPP) để diệt khẩu, nhưng bây giờ cô nhìn Sở Thanh cũng sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Ông Mạc, cái này không liên quan gì đến tôi, dù tôi không nói, không phải sớm muộn gì các ông cũng có thể phát hiện ra sao? Hơn nữa tôi cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, cùng đừng cảm ơn tôi quá.”
Sở Thanh nói lời này khiến Triển Phi hơi nhăn mày, loại từ chối này có người nào nghe không hiểu, anh luôn có cảm giác, dường như Sở Thanh và bọn họ không phải người cùng đường, điều này làm Triển Phi vẫn luôn muốn kéo Sở Thanh vào quân đội cảm thấy hết sức buồn bực. Nhưng bây giờ anh đã biết được thực lực của Sở Thanh, nếu dễ dàng trừ bỏ cô như vậy, khiến người tiếc tài như Triển Phi sẽ vô cùng tiếc nuối. Loại cảm giác mâu thuẫn này thật khó nói ra được!dien.đ/lqd
Mà các nhà khoa học cũng hiểu được, nhưng chính vì vậy bọn họ càng muốn giữ Sở Thanh lại, chỉ cần có người này giúp một tay, nhất định sẽ là trợ lực rất mạnh đối với nền khoa học. Có điều nghĩ đến dùng cách gì để níu giữ Sở Thanh, tất cả mọi người càng cảm thấy khó mà làm nổi.
Không còn cách nào, ngay từ đầu đã nói rõ chỉ là giúp đỡ, cũng không phải nhiệm vụ, như vậy hiển nhiên cô không hề thiếu vật liệu, nhưng nếu muốn dùng vũ lực để giữ Sở Thanh lại càng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Sở Thanh không biết những người này đang nghĩ gì, chỉ khép hờ mắt, ngay lập tức, cô thả lỏng chính mình.
Khi mở mắt ra lần nữa, thấy mình xuất hiện ở trong một không gian đen trắng rõ ràng, nhìn cảnh sắc quen thuộc, Sở Thanh hơi thở dài một tiếng, đã lâu rồi cô chưa đến đây.
“Đã lâu không gặp, Sở Thanh.” Một giọng nói hài hước vang bên tai Sở Thanh, khiến cô càng muốn thở dài hơn. Nơi này là thế giới tinh thần của cô, mà trong đây còn nhốt một người khác, không, có lẽ phải nói là tâm ma của cô, cũng chính là một mặt khác của cô, Ma Tôn chân chính, là Sở Thanh lãnh tình.
“Đúng là đã lâu chưa gặp, không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội gặp nhau như thế này.” Đây đã từng là nơi duy nhất Sở Thanh có thể thả lỏng nghỉ ngơi, nhưng hình như sau khi tới thế giới này, tất cả đã không còn giống trước.
Nhìn bộ quần áo trắng trên người mình, trong mắt Sở Thanh lóe lên vẻ chán ghét, sau đó lại hơi sững sờ, bất đắc dĩ cười cười, ngay cả khi biến thành hai người, bọn họ vẫn ảnh hưởng lẫn nhau.
"Thật ra thì ta cũng không nghĩ tới, hình như quy tắc của thế giới này vô cùng bài xích ta.”." Ở trong bóng tối Sở Thanh Y d.đ.lqdâm thầm hừ một tiếng, từ từ di chuyển thân thể, vang lên tiếng xích sắt ma sát vào nhau, hiển nhiên bây giờ nàng đã hoàn toàn bị nhốt ở chỗ này, không có cách nào đi ra ngoài: “Nhìn bộ dạng giống thánh mẫu kia của ngươi thật đáng ghét, Sở Thanh, ngươi thật sự thiện lương như vậy sao?”
Hai người bọn họ đã từng là một, một người có hai bộ mặt. Về phía tu tiên nàng từng tránh thiện, sau khi sa ngã đã có rất nhiều tội ác, nhưng kỳ lạ thay, không hiểu vì sao phần thiện ác trên người nàng lại tự cân bằng. Bởi phần ác, Sở Thanh Y nghiệp chướng nặng nề không thể trở thành Tiên Tôn, mà lại trở thành Ma Tôn có một không hai tung hoành lục giới. Nhưng tương tự, cũng bởi phần tốt trong tâm, khiến nàng không thể hoàn toàn hóa ma.
Nàng là Ma Tôn, là sự tồn tại khiến người người lục giới sợ hãi, nhưng giống vậy, nàng cũng là nhân vật mạnh nhất được người người kính ngưỡng.
Có điều không hiểu sao, sau khi linh hồn lạc tới thế giới này, Sở Thanh Y bị tách thành hai phần, phần thiện dần dần chiếm thượng phong, mà phần ác lại bị nhốt ở nơi sâu thẳm nhận thức, không cách nào chạy trốn, cuối cùng bị giam cầm như vậy.
“Có lẽ có, có lẽ không có, dù sao ngươi chính là ta…ta cũng chính là ngươi, không phải sao?” Sở Thanh thoáng nhíu mày, nét mặt kia cùng Sở Thanh Y giống nhau như đúc, nhưng điểm khác biệt chính là nếu Sở Thanh làm động tác này sẽ có mấy phần dí dỏm, còn nếu là Sở Thanh Y, lại mang theo vài phần tà mị.
"Ngươi nói không sai, ngươi chính là ta...ta chính là ngươi." Trong bóng tối truyền đến hàng loạt tiếng cười, Sở Thanh Y chậm rãi bước ra từ bóng tối, khác với Sở Thanh, nàng khoác trên người một bộ quần áo đen, mái tóc bạch kim dài xõa ở phía sau, một đôi mắt tím mang theo vài phần dò xét. Rõ ràng xiềng xích toàn thân nhìn qua chật vật như vậy, không hiểu sao, lại làm người ta cảm thấy càng đáng sợ.
Còn đổi lại Sở Thanh một thân bạch y, màu áo trắng cùng màu trắng của một nửa không gian từ từ phiêu động, trong nháy mắt có cảm giác lên như diều gặp gió, mái tóc đen xõa ở sau, con ngươi màu đen tựa như ẩn chứa nụ cười, khiến người ta không khỏi muốn thân cận cùng cô.
“Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, nhưng nhìn ngươi thế nào cũng giống như một đóa hoa trên đỉnh núi cao, thật khiến người khác cảm thấy trong lòng bực bội vô cùng.” Sở Thanh Y từ từ đi về phía trước, xích sắt kéo trên mặt đất phát ra tiếng ma sát, cuối cùng, đi tới biên giới hai không gian, Sở Thanh Y không nhúc nhích nhìn Sở Thanh, nụ cười trên d.dlqdmặt càng lộ ra vẻ tà mị: "Như thế nào, còn thích mình bây giờ không, nếu như không thích, ta có thể đổi với ngươi, dù sao ta là Sở Thanh Y, nhưng tương tự ta cũng là Sở Thanh, đúng không?”
Mà đứng ở nơi ánh sáng Sở Thanh cũng không nói gì, còn mỉm cười thản nhiên, trách trời thương dân, thương yêu vạn vật.
Đây chính là Sở Thanh Y, Sở Thanh Y chân chân chính chính, là người nửa tiên nửa ma!
“Nếu như ngươi thật sự thay thế ta, cái thế giới này thật sự sẽ không bị ngươi hủy diệt sao?” Sở Thanh bất đắc dĩ cười, nhìn Sở Thanh Y như nhìn một đứa trẻ xấu tính đáng nghi, trong giọng nói mang theo nhiều hơn ý vị khuyên nhủ.
Nhưng hiển nhiên Sở Thanh Y hoàn toàn không để ý đến: “Ban đầu không phải ngươi cũng suýt nữa hủy diệt Tu Chân Giới hay sao? Thật ra thì Sở Thanh à, chúng ta đều giống nhau, nếu nói như ngươi, vậy chính ngươi đã tạo ra ta. Nếu không phải trong khoảnh khắc đo ngươi bỏ qua thế gian vạn vật, ngươi cho là ta sẽ xuất hiện sao?”
Đối với lời nói của Sở Thanh Y, Sở Thanh trầm xuống, cô chưa từng thực sự đối mặt với quá khứ của mình như vậy, mặc dù rơi xuống làm ma, nhưng vẫn như cũ theo bản năng cho rằng mình thiện lương. Mặc dù cô có thù tất báo, nhưng vẫn có chừng có mực, cũng không chân chính hại người hại mình. Nhưng giờ ở trước mặt nàng lại nói đó không phải bản tính của cô, mà nàng cũng chính là mặt tối của mình, là mình tạo ra nàng.
Thật ra điều này làm sao Sở Thanh lại không biết, ngay từ đầu cô đã hiểu, nhưng vẫn luôn trốn tránh, bởi dù cô chán ghét tu tiên, chán ghét tiên giới, nhưng cho tới bây giờ chưa từng chán ghét sự lòng hướng đạo thuần khiết nhất của mình, chỉ tiếc…
"Tất cả đều không trở về được."
"Tất cả đều không trở về được!"
Nói xong câu đó, hai người nhìn nhau cười một tiếng, dường như thấy được sự thoải mái trong mắt đối phương, càng nhiều hơn là thâm ý mà người ngoài không hiểu được.d.đ.lqd.
Chợt, trong bóng tối, Sở Thanh Y đưa tay ra, dùng sức đụng vào biên giới sáng tối. Mà vẫn đứng ở phía xa, Sở Thanh từ từ đi lên phía trước, vừa đi vừa nhớ lại tất cả chuyện đã qua.
Cô đã từng quá ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại bị thực tế đập tan tất cả hi vọng. Cô đã từng tàn nhẫn khát máu, khi đó cô chán ghét bản thân như vậy, thậm chí hận không thể hủy diệt chính mình. Nhưng lúc này quay đầu lại cô mới hiểu, cuộc sống chính là như thế, dù là thiện hay ác đều thuộc về chính mình, mặc kệ là tốt hay xấu cô đều phải tiếp nhận, như vậy mới thật sự là bản thân cô.
Sở Thanh vốn cho là mình đủ tàn nhẫn, nhưng bây giờ cô mới hiểu được, cô đã làm những chuyện ngu xuẩn đến mức nào, nếu là lúc trước thì nàng sẽ làm thế nào?
Lúc này cô cũng phá lệ muốn hỏi Sở Thanh Y, nhưng vẫn không mở miệng, bởi vì cô biết, có một số việc nhất định phải đối mặt với chính mình, mà thật ra không phải Sở Thanh Y chính là cô hay sao!?
Nếu như là Ma Tôn ngày xưa, cô vẫn sẽ đưa những thứ đó cho người khác, nhưng chắc chắn sẽ thêm vào trong những vật đó phù chú khống chế lòng người. Muốn đồ của cô, làm sao có thể không bỏ ra cái giá cao nào?
"Ha ha, thì ra là......"
"Ta chính là Sở Thanh Y!”
"Ta chính là Sở Thanh Y!”
Hai giọng nói giống nhau quanh quẩn trong không gian, khoảnh khắc hai người nắm tay nhau, bọn họ đồng thời hóa thành bụi mù biến mất…
“A Thanh?” Nhìn Sở Thanh chợt mở mắt, Mặc Phỉ sợ hết hồn, thận trọng hỏi cô thế nào.
“Không có việc gì, vừa rồi hình như mơ thấy ác mộng…” Đối với Sở Thanh Y mà nói, mạt thế không chỉ là một cơn ác mộng, không biết cô tới đây rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ cô lại hiểu một chuyện, dù nơi này như thế nào, trong mạt thế vẫn phải cận thận một chút. Sau khi tới nơi này tinh thần của cô lại bị chia làm hai, d.đ.lqdnếu không phải kịp thời phát hiện, có lẽ không bao lâu nữa Ma Tôn sát phạt lục giới kia sẽ biến mất mãi mãi, cuối cùng còn lại chỉ là một thánh mẫu thương hại thế nhân!
Điều này cũng không phải thứ Sở Thanh Y muốn, dù sao đã từng là Sở Thanh Y, trải qua nhiều chuyện tàn khốc như vậy, bây giờ muốn cô lại biến thành cô gái ngây thơ ngốc nghếch đó? Cô không muốn!
Ngẩng đầu nhìn mui xe, dường như Sở Thanh xuyên qua mui xe thấy được bầu trời, thấy được quy tắc của thiên đạo, a, muốn Sở Thanh Y biến mất? Vậy thì cô thật muốn xem thiên đạo có ý tưởng này cuối cùng sẽ phải nhận lấy hậu quả gì!
Nghĩ đến những vật gây truyền nhiễm để ở trong Tử Phủ, ở một góc độ người khác không thể thấy cô liền mỉm cười, thần sắc ngoan lệ trong đôi mắt kia không ai thấy được.