Giây tiếp theo, Triệu Nhược Ninh đột nhiên mỉm cười.
“Bởi vì dáng vẻ của ngươi không tệ.”
“Tôi thưởng thức thiếu niên đẹp trai.”
Triệu Nhược Ninh nói xong, nhẹ nhàng rời đi.
Nha hoàn ở bên cạnh cô bật cười.
Diệp Mạnh Lăng cũng cười.
Nụ cười trên mặt như hoa.
“Ca ca, tỷ tỷ kia thật tinh mắt!”
“Ca chính là người đẹp trai nhất trên thế giới!”
Diệp Mạnh Lăng che miệng cười duyên.
Khoé miệng Diệp Thanh giật giật.
Đây là cái lý do gì vậy?
Tuy rằng, diện mạo của Diệp Thanh quả thật rất đẹp trai.
Thân cao tám thước, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt tinh, một thân áo bào trắng, khí chất phi phàm!
Nhưng, Diệp Thanh cũng không cảm thấy bởi vì mình lớn lên đẹp trai mà Triệu Nhược Ninh đệ nhất thiên kiêu của đế quốc Đại Chu, lần đầu gặp đã liền cho hắn hai phần đại lễ!
Phải có lý do nào khác chứ.
Chỉ là, Triệu Nhược Ninh không muốn nói ra mà thôi.
“Triệu Nhược Ninh đệ nhất thiên kiêu của đế quốc Đại Chu, phần ân tình này, tôi sẽ nhớ kỹ!”
“Ngày sau, nhất định sẽ hậu báo!” Diệp Thanh thì thào nói.
Hắn không biết Triệu Nhược Ninh còn có thể nghe được hay không. Nhưng, hắn vẫn phải nói.
Nam tử hán đại trượng phu.
Ân oán phân minh.
Có thù tất báo, có ân tất bồi!
Diệp Thanh có đại ân với Triệu Nhược Ninh.
Chuyện hôm nay, Diệp Thanh nhất định phải nhớ kỹ.
“Ca ơi, Triệu tỷ tỷ là người rất tốt!”
Diệp Mạnh Lăng mỉm cười nói.
“Ừ.”
Diệp Thanh gật gật đầu.
Hắn trịnh trọng thu Địa Dương đan lại.
Hiện tại chiếm được tinh huyết Tử Dương Dực Hoả Hổ, vẫn là dùng nó trước vì muội muội phải chữa bệnh.
Dược hiệu của Địa Dương đan quá mạnh.
Diệp Thanh sợ muội muội chịu không nổi.
“Muội uống nó đi!”
Diệp Thanh cầm một cái bình ngọc, bên trong chứa tinh huyết Tử Dương Dực Hoả Hổ.
Tinh huyết màu tím. Thoạt nhìn, cực kỳ quỷ dị.
“Vâng ạ!”
Diệp Mạnh Lăng rất nghe lời.
Mở lọ ngọc bích ra.
Cô bé ngửi thấy một mùi máu tanh gay mũi.
Thế nhưng, Diệp Mạnh Lăng nắm mũi mình, uống một ngụm tinh huyết nhỏ. Vừa uống vào miệng, mùi máu tanh rất kinh tởm.
Diệp Mạnh Lăng thiếu chút nữa nôn ra ngay tại chỗ.
Nhưng, cô bé vẫn nhịn xuống.
Cô bé biết một bình nhỏ tinh huyết Tử Dương Dực Hoả Hổ này là do ca ca liều mạng đổi lấy!
Cô bé tuyệt đối không thể lãng phí!
“Thế nào? Khá hơn chút nào không?”
Diệp Thanh vội vàng hỏi.
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi ạ!”
Trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Diệp Mạnh Lăng khôi phục một tia huyết sắc.
Cơ thể cô bé không còn lạnh lẽo nữa.
Một ngụm nhỏ tinh huyết Tử Dương Dực Hoả Hổ liền có hiệu quả như thế.
Tốt hơn nhiều so với Khai Dương đan!
Trong lòng Diệp Thanh mừng rỡ!
Chỉ cần muội muội không sao, hắn có trả giá nhiều hơn nữa, cho dù có trả giá bằng tính mạng của mình cũng đáng giá!
Trong núi rừng, vẫn còn thi thể của trưởng lão Diệp gia cùng với các tử sĩ vương phủ nằm trên mặt đất.
Theo gió lạnh thổi tới, mùi máu tươi trong không khí dần dần tản đi.
Diệp Thanh cướp bảo vật trên người bọn họ một lần nữa.
Sau đó, phóng thích ra một luồng Bát Hoang Chân Hoả, xử lý xong thi thể của bọn họ.
“Chúng ta đi thôi, đêm nay có thể sẽ phải nghỉ ngơi trong dãy núi Tử Dương.” Diệp Thanh đỡ muội muội hắn đi trong núi rừng.
Không lâu sau, Diệp Thanh tìm một chỗ yên tĩnh, dàn xếp ổn thoả cho muội muội.
“Chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Thanh dịu dàng nói, để muội muội tựa vào một thân cây đại thụ.
Sau đó, Diệp Thanh lấy áo khoác trên người mình xuống.
Khoác lên người muội muội.
Ban đêm.
Trời lạnh.
Trong núi rừng, gió lạnh hiu hiu.
Diệp Thanh sợ muội muội sẽ bị đông lạnh.
“Ca, muội quen lạnh rồi, ca tự mặc quần áo vào đi!”
Diệp Mạnh Lăng nói xong, lấy quần áo xuống.
Trong lòng Diệp Thanh cảm thấy đau xót.
Lạnh quen rồi?
Muội muội hắn năm nay mới mười hai tuổi!
Mạnh Lăng chỉ là một đứa trẻ.
Đã chịu đựng sự đau đớn to lớn mà cô bé không nên chịu đựng.
Lạnh như băng sớm đã trở thành trạng thái bình thường, sớm đã thành thói quen.
“Không, ca không lạnh!”
Diệp Thanh cầm quần áo, một lần nữa phủ thêm cho muội muội.
Hơn nữa, hắn tìm được một ít củi để đốt lửa sưởi ấm.
Đêm nay, sắc trời đã tối, không thể về Diệp gia, chỉ có thể tạm thời ở lại dãy núi Tử Dương.
Rất nhanh, Diệp Thanh lấy Bát Hoang chân hoả, đốt củi nhóm lửa.
Hai anh em dựa vào nhau.
Thân thể Diệp Mạnh Lăng vẫn rất lạnh.
Nhưng trái tim cô bé rất ấm áp.
Nguyện vọng của cô bé thật ra rất đơn giản, chỉ cần có thể mỗi ngày ở bên ca ca là tốt rồi.
…
Trên bầu trời dãy núi Tử Dương.
Triệu Nhược Ninh đạp kiếm mà đi.
Nha hoàn ở bên cạnh cô nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người thật sự tin tưởng tên kia chính là người định mệnh của người sao ạ?”
Triệu Nhược Ninh khẽ mỉm cười: “Mặc kệ hắn có phải là người định mệnh hay không thì hắn đều rất xuất sắc, không phải sao?”
“Tiểu thư giúp hắn chính là coi trọng thiên phú của hắn sao ạ? Nhưng theo nô tỳ thấy, hắn ngoại trừ thanh huyết kiếm kia ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.”
“Còn kém xa so với những thiên kiêu ở kinh thành nha!”
Trong mắt nha hoàn có một tia khinh thường.
Nàng ta luôn đi theo bên người Triệu Nhược Ninh, những năm qua, kiến thức về những thanh niên tuấn tài, tuyệt thế thiên kiêu nhiều như lông trâu vậy.
“Tu vi của hắn rất yếu, nhưng huyết mạch bất phàm.”
“Hơn nữa, ta giúp hắn cũng không chỉ vì thiên phú của hắn.”
Triệu Nhược Ninh khẽ mở đôi môi đỏ, đôi mắt tuyệt mỹ, ngóng nhìn núi xa.
“Vậy tại sao tiểu thư lại giúp hắn ạ?” Nha hoàn hồ nghi hỏi.
“Hắn vì muội muội của mình lại dám lấy Luyện Thể Cảnh đi khiêu chiến yêu thú Ngưng Nguyên Cảnh.”
“Hắn là một người trọng tình nghĩa!”
Triệu Nhược Ninh nói xong, một tia sáng loé lên trong mắt cô.
…
Đêm đã khuya.
Diệp Mạnh Lăng ngủ thật say.
Diệp Thanh để trần cánh tay, cũng c ởi quần áo bên người ra.
Đắp lên người muội muội.
Gió núi rét lạnh thổi qua.
Diệp Thanh lại không cảm thấy lạnh.
Sau khi thức tỉnh huyết mạch Hoả Long Lục Tinh Bát Hoang, trong cơ thể Diệp Thanh liền có một cỗ khí tức hoả diễm nóng rực.
Chỉ là gió lạnh còn không ảnh hưởng đến hắn.
Hơn nữa, tu vi của Diệp Thanh đã đạt tới luyện thể bảy sao.
Hắn năm nay chỉ mới mười sáu tuổi.
Ở bên trong thành Ký Châu, mười sáu tuổi đạt tới luyện thể bảy sao được xưng là thiên tài tuyệt thế.
Bên đống lửa.
Diệp Thanh tĩnh tâm lại, hai đầu gối xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Trải qua một hồi đại chiến.
Diệp Thanh cảm giác rõ ràng thân thể của hắn mạnh hơn rất nhiều.
“Bùm!”
Không lâu sau.
Trong cơ thể Diệp Thanh phát ra một tiếng nổ vang.
Xương ống chân kêu lên!
Tu vi của hắn đột phá tới luyện thể tám sao.
Thực lực càng mạnh hơn!
Tuy rằng còn chưa tới cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh.
Nhưng, Diệp Thanh dựa vào huyết mạch của Bát Hoang Hỏa Long sáu sao.
Còn có tu vi kiếm đạo kinh người!
Có nắm chắc vượt cấp khiêu chiến.
Đêm dài trôi qua.
Sáng sớm hôm sau Diệp Mạnh Lăng mở đôi mắt đẹp ra, nhìn thấy quần áo trên người mình.
Cùng với Diệp Thanh đang tr@n truồng.
Diệp Mạnh Lăng không khỏi đau lòng.
“Ca, sao ca lại có thể như vậy chứ, ca sẽ lạnh chết mất!”
Diệp Thanh cười cười: “Muội muội ngốc, ca ca em không sợ lạnh!”
“Muội uống thêm một chút tinh huyết của Tử Dương Dực Hoả Hổ rồi chúng ta sẽ về Diệp gia!”
Diệp Thanh sờ sờ đầu Diệp Mạnh Lăng.
Trên mặt hắn tràn đầy nụ cười sáng lạn.
Diệp Mạnh Lăng nhu thuận gật gật đầu.
Lấy bình ngọc ra, uống một ngụm tinh huyết Tử Dương Dực Hoả Hổ.
Nhưng, sau khi uống xong, thân thể của cô bé vẫn có chút lạnh.
Hiệu quả không rõ rệt như ngày hôm qua.
Diệp Mạnh Lăng lại uống một ngụm.
Lúc này mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Diệp Thanh thấy thế liền nhíu nhíu mày.
Bệnh của muội muội hắn tinh huyết của Tử Dương Dực Hoả Hổ không thể trị tận gốc được!
Chỉ sợ Địa Dương đan cũng không được.
Theo thời gian trôi qua, bệnh tình của muội muội càng nặng thêm!
Sau này, phải tìm cách hoàn toàn chữa khỏi cho muội muội!
Nhưng, hiện giờ còn dư lại không ít tinh huyết Tử Dương Dực Hoả Hổ cùng với một viên Địa Dương đan.
Tạm thời duy trì tính mạng của muội muội hẳn là không thành vấn đề.
Tiếp theo…
Diệp Thanh còn có việc phải làm.
Trả thù!
Cướp đi mối thù huyết mạch của hắn!
Ngày trước, nếu không phải Diệp Viêm cướp đi huyết mạch của Diệp Thanh, hơn nữa còn trục xuất Diệp Thanh vào bên trong thiên lao Ký Châu thì muội muội sẽ không phải chịu khổ!
Huyết hải thâm cừu như thế!
Diệp Thanh phải khiến cho Diệp Viêm nợ máu trả bằng máu!
Còn có gia chủ Diệp gia cũng phải trả giá thật lớn!
Ngày mai, chính là lúc Diệp Thanh sinh tử chiến cùng Diệp Viêm!
Một trận chiến, người sống kẻ chết!