Chí Tôn Chi Lộ

chương 105: 105: nam tử cường hãn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng Phủ Thiên nhìn thiếu nữ rời đi sắc mặt tái xanh, cuối cùng chỉ có thể cười khổ mà bỏ đi mà thôi.

Hắn thay quần áo, bỏ đi lớp mặt nạ da người, quay trở lại dáng vẻ của mình.

Hắn lần hai nhìn tới phía Mộc Thiên Tuyết bay đi ghi nhớ cảm giác bị tính kế lần này, tương lai hắn mà thực lực vượt cả Mộc Thiên Tuyết và sư phụ nàng ta.

Rồi hắn sẽ đào hố lại.

Không tiếp tục ở lại lâu, Hoàng Phủ Thiên, bắt đầu căn cứ theo lộ tuyến hắn ghi nhớ trong đầu mà di chuyển.

Trên đường đi, xung quanh vang lên không ít tiếng gầm vang của yêu thú, từng đạo khí tức cường hãn.

Để tránh chạm mặt với những con yêu thú này, Hoàng Phủ Thiên vận chuyển Ẩn Khí quyết che dấu đi khí tức của mình mà di chuyển đạp Tật Phong Bộ di chuyển thật nhanh ra khỏi vị trí nơi này.

Trên đường đi xa khỏi những vị trí có yêu thú khí tức cường hãn đó, hắn lại nhìn thấy không ít yêu thú Tiểu Cực Vị ở bên ngoài đang di chuyển, số yêu thú này nhiều tới bất thường.

- Không biết mình ở trong này mới bao lâu mà sao phát sinh ra sự việc có vẻ ngoài sức tưởng tượng vậy.

Hoàng Phủ Thiên vừa di chuyển vừa lẩm bẩm.

Chạy được một đoạn thì Hoàng Phủ Thiên bất chợt khững lại, ở xa xa thấy có chấn động cả rừng cây, phương hướng chính là chỗ của hắn.

Lùm xùm ngày càng gần mang cảm giác bất an, Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng hung hãng đang áp sát với, luồng khí tức này cường đại không biết bao nhiêu lần.

Tầm mắt lọt vào chính là một đầu một đầu yêu thú giống chó, có tới hai cái đầu, toàn thân đen khịt đang chạy tới.

Song Đầu Khuyển thể tích tương đương với con trâu mộng, chiều dài ước chừng hai thước.

Trên người Song Đầu Khuyển không ít vết máu.

- Mẹ kiếp, là yêu thú cấp bậc Đại Cực Vị.

Cảm nhận khí thế trên đầu Song Đầu Khuyển làm cho người ta cảm nhận được một luồng cảm giác áp bách truyền thẳng vào linh hồn kia mà khiến Hoàng Phủ Thiên rùng mình, cảm giác trên người của nó gần giống với đầu Thiên Ưng của Mộc Thiên Tuyết, tuy yếu hơn một chút nhưng cũng không kém quá nhiều.

Đầu yêu thú này thật cường tráng, giống nhưng nó gặp phải đối thủ so với nó còn lợi hại hơn sao?

- Chết tiệt, Song Đầu Khuyển này tốc độ nhanh hơn cả Tật Phong Bộ của ta mà.

Nhìn Song Đầu Khuyển đang tới dần Hoàng Phủ Thiên cũng không thể chạy được, vì tốc độ của nó so với hắn còn muốn nhanh hơn, sức bật thật sự lớn hơn.

Vốn hắn và Song Đầu Khuyển cách nhau mười mấy trượng, chỉ vài hô hấp liền co một nửa khoảng cách.

Chỉ e rằng hắn mà quay lưng lại chạy được vài bước là bị nó cắn một cái tử vong.

Hoàng Phủ Thiên cuối cùng cũng không nén được, bùng nổ mà nói:

- Đủ rồi nha, ta bị đám lão già của Thiên Nhất môn ức hiếp đã đành, bị đám Hắc Giáp Nhĩ đuổi giết đã đành, bị nha đầu Mộc Thiên Tuyết lợi dụng đã đành giờ tới một con chó cũng muốn ức hiếp ta, lại đây xem ai sợ ai.

Thiểm Lôi Kiếm trên tay, hắn đã lĩnh ngộ hoàn toàn thức thứ nhất của Khai Thiên cộng với cảnh giới tăng mạnh.

Hắn không tin một con Song Đầu Khuyển bị thương còn có thể uy hiếp tới sinh mạng của hắn.

Hoàng Phủ Thiên vào thế, Khai Thiên nhất thức lưu chuyển, tâm thần cùng như thiên địa dung hợp, hỏa nguyên khí thoáng chốc bao trùm lên Thiểm Lôi Kiếm.

Thân hình Song Đầu Khuyển lập tức bị kiềm hãm, tâm thần giống như bị thiên địa quản chế, trấn áp mơ hồ.

Nó mở mồm ra lập tức nói tiếng người:

- Nhân loại hèn mọn, đừng ngán đường ta ta.

Không ngờ từ miệng của yêu thú phát ra ngôn ngữ của nhân loại.

Một câu này của Hoàng Phủ Thiên thoáng chất khững lại, nhìn chằm chằm yêu thú Song Đầu Khuyển trước mặt kia.

Con bà nó không phải người, mà là một con chó biết nói tiếng người!

Trên người Song Đầu Khuyển chợt dâng lên một tầng khí diễm màu đen.

Một luồng khí tức khủng bố bao trùm hết thảy lan tràn xung quanh.

Vụt!

Song Đầu Khuyển vung lợi trảo lên, ở trên bầu trời xẹt qua một khí diễm màu đen, dẫn động nên cuồng khí lãng khắp tứ phương tụ tập lại, khí lãng cuồn cuộn không dứt.

Chỉ là một cái vung trảo lại giống như nó thi triển môn võ kĩ của nhân loại.

Vì Hoàng Phủ Thiên bị kinh ngạc trước việc một yêu thú mở lời khiến Khai Thiên nhất thức bị đình trệ, tốc độ trong chớp mắt chậm hơn đòn tấn công của Song Đầu Khuyển.

Một cái chớp mắt liền chính là sơ hở.

- Chết dở, không kịp rồi.

Hoàng Phủ Thiên cắn răng, vì thất thần mà không kịp mản ứng.

- Súc sinh, bản thành chủ cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.

Một thanh âm hùng hồn truyền trong không gian vang vọng.

Thanh âm này lại hàm chứa nguyên khí cường đại, khiến người khác cảm nhận được một cảm giác bị áp bách không dám không nghe theo.

Ầm ầm!

Hoàng Phủ Thiên chỉ nhìn thấy một đạo tàn quang xẹt qua không trung.

Song Đầu Khuyển bị chấn động tới cả người run rẩy, ánh mắt lóe lên hận thù với kẻ mới xuất hiện.

- Đó là.

Trên hư không một người trung niên mặc hoàng kim y bào, toàn thân bùng nổ một tầng xích diễm chi hỏa, độ nọng tới kinh người, giống hệt như hỏa thần.

Người này bừng bước chân đi xuống, để lại hỏa diễm mơ hồ thiêu đốt trong không khí.

Thủ đoạn này có thể nói là đằng vân phi thiên, trình độ người này ít nhất đã đạt tới bán bộ Thiên Nguyên cảnh cường giả rồi.

Vị trung niên khẽ vung tay lên, xích diễm nguyên khí thiêu đốt tụ lại.

- Xích Quang Ba Trảm!

Theo cái vung tay một đạo tiếng nổ chấn vang như hỏa bùng nổ ở phía bầu trời, một đạo hỏa diễm kéo dài đến tám thước, bên ngoài xuất hiện từng đợt sóng lãng sắc bén, chấn động tầng mây mà trút xuống Song Đầu Khuyển.

- Grào!

Trong mắt Song Đầu Khuyển lộ ra một tia sợ hãi, nó ngay lập tức chuyển đồn tấn công, yêu trảo cũng chém ra một đạo sóng khí, giống như người kia đều là hỏa diễm, hắc diễm cùng đối đầu với xích điễm.

Phành!

Một trận diễm khí lãng như cuồng phong hóa thành cột trụ hỏa diễm bắn lên không chung cao tới hai mươi trượng.

Trên mặt đất tại một cái hố to, nhiệt khí nóng hổi tràn đi xung quanh.

- Nóng, nóng.

Hoàng Phủ Thiên biết ngay không ổn lắm nên co giò mà bỏ chạy, nhưng vẫn không kịp.

Từng tầng sống hỏa lãng quét tới thiếu chút nữa đốt trụi tóc của Hoàng Phủ Thiên cùng y phục trên người.

Tuy là thế nhưng cũng không khá hơn là beo nhiêu đầu tóc cháy một ít.

- Nhân loại khốn kiếp, vẫn bám theo ta như thế.

Trên người Song Đầu Khuyển xuất hiện thêm không ít đạo máo, hắc diễm khí trên thân hình không ngừng co lại che đậy thân thể, thấp giọng rít gào.

Nó giương mắt nhìn chằm chằm nam tử như chiến thần kia, trong mắt ẩn chứa nộ họa cùng kiêng kị thấy rõ.

Nam tử trung niên kia không đáp, y phục rung động phần phật, thân hình ở giữa không trung chậm rãi bước xuống.

Đất bụi tản ra phần phật rồi hình thành nên một cỗ xoắn ốc, lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Song Đầu Khuyển gào rống bằng ngôn ngữ nhân loại:

- Ngươi đừng quá kiêu ngạo, sư phụ ta nhất định sẽ đem bảo vật ẩn dấu ra ngoài, sau đó đem toàn bộ nhân loại các ngươi chấn giết.

- Vậy thì chờ sư phụ ngươi phá giải được phong ấn của Yêu Đế đi.

Nam tử trung niên cũng không hề bị đe dọa, nói.

Song Đầu Khuyển nghiến răng giơ lên lợi trảo tiếp tục ngưng tụ ra hắc diễm xuyên thấu ném tới nam tử trung niên.

Bộ dáng nó điên cuồng, hắc diễm biến hóa mức độ vượt qua bao mươi thước, phá hủy hết thảy mọi thứ trên đường nó đi qua, ngay cả mặt đất bên dưới cũng biến thành một mảnh đen thui.

Cái uy thế cùng khả năng tàn phá như vậy, khiến cho da đầu của Hoàng Phủ Thiên ở xa xa đang đứng cũng phải rung lên, kinh hãi.

- Diễm Ba Thập Tự Trảm!

Cánh tay của nam tử trung niên lóe lên một hỏa diễm được ngưng tụ tới mức tận cùng.

Trong khoảnh khắc ngưng tụ xuất kích liền phóng ra đạo thập tự quang trảm tràn ngập ánh sáng chói mắt.

Không gian không ngừng vặn vẹo liên hồi.

Song diễm va chạm kéo theo một mảnh khí kình phong cùng âm ba sắc bén.

Hai luồng hỏa phong mãnh liệt tràn lan.

Phốc!

Kết quả Diễm Ba Thập Tực Trảm ngay tức khắc đã hoàn toàn đánh tan, hắc hỏa kia chôn vùi, xóa bỏ đợi công kích.

Mặt đất mặt đất lần nữa chấn động, nguyên khí nóng bảng càn quét khắp nơi.

Khoảnh khắc tiếp theo hai đạo thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Oanh oanh!

Song Đầu Khuyển cùng với nam tử trung niên đã nhảy lên trên giữa không trung, lần thứ bao tiến hành giao phong.

Thanh âm trên bầu trời khiến người ta rung động khí huyết toàn thân, khí lưu cuồng bạo khủng bố.

Cả hai đều bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố tuyệt luân.

Hoàng Phủ Thiên vẫn là lần đầu chứng kiến một cảnh này, cơ hồ hô hấp ngừng lại, rung động không thôi.

- Lực lượng, tốc độ, uy năng hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng nổi, đây là năng lược của cường giả Địa Nguyên cảnh hay sao! Nếu vậy thì Thiên Nguyên cảnh còn khủng bố thế nào nữa.

Hắn hít sâu một hơi, bản thân hiểu sâu thêm một tầng về cường giả Địa Nguyên cảnh cùng Thiên Nguyên cảnh.

Chênh lệch một tầng đúng là như trời với đất!Nhớ lại khi đó khiêu chiến với lão mập mạp của Thiên Nhất tông mà vẫn còn sống không khỏi thầm cảm thấy vận khí cao.

Giao phong tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng chỉ trong thời gian nửa khắc lại đã giao phong với nhau hơn hai mươi mấy chiêu.

Trong thanh âm nổ tung liên hồi, Song Đầu Khuyển rống lên một tiếng thê lương.

Vết thương trên người chằng chịt, ưu thế đôi bên đã chứng kiến khoảng cách rõ ràng.

Tầng hỏa diễm hắc sắc của Song Đầu Khuyển lưu chuyển bên ngoài thân thể còn lại cực mỏng.

Ngược lại, nam tử trung niên giống bình thản, trên người đối phương bao quanh một vòng hỏa diễm khôi giáp sáng ngời.

Tay áo tung bay, ánh mắt nhìn kẻ sắp chết mà nhìn chằm chằm về phía Song Đầu Khuyển.

- Nam tử cơ hồ không hề bị thương! Chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn, không thể san lấp được.

Hoàng Phủ Thiên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi bên đang giằng co với nhau.

Trong mắt Song Đầu Khuyển hiển nhiên nhận ra rõ bản thân không phải đối thủ của nam tử trung niên, thân hình chậm rãi lùi lại đằng sau, lập tức xoay người bỏ trốn.

- Muốn trốn sao?

Nam tử trung niên cười lạnh, nguyên khí ngưng tụ vào trong lòng bàn tay biến hóa ra một thanh trường thương đỏ rực mà dài tới vài thước.

Trường thương giống như một vì sao rơi xuống lao tới trên người Song Đầu Khuyển đàn áp nó bằng khí tức hủy diệt.

Song Đầu Khuyển vội ngưng tụ nguyên khí toàn thân ra hóa thành một tấm thuẫn sau lưng, kết hợp với bắp thịt của nó.

Vù vù!

Trường thương hỏa diễm đem thuẫn của Song Đầu Khuyển đánh vỡ, hao tổn không ít uy lực nhưng vẫn thiêu đốt một tầng thịt của Song Đầu Khuyển lộ ra xương cốt trắng hếu.

Đòn đánh này làm tốc độ của Song Đầu Khuyển chậm đi rất nhiều.

Nam tử trung niên kia tốc độ hiện tại đã hoàn toàn trên cơ Song Đầu Khuyển, chớp mắt đã xuất hiện ngay sát Song Đầu Khuyển một tay liền chộp tới cái đuôi của yêu thú kia.

- Hừ, nếu để ngươi chạy được lần nữ thì thể diện của thành chủ Trảm Phá thành ra đem mặt mũi vứt đi mất rồi.

Nam tử trung niên dùng thực lực đem Song Đầu Khuyển ném bay ra xa.

Oanh!

Song Đầu Khuyển thân khổng lồ kia nặng nề đập nên vách núi, trực tiếp thân thể nó vã vỡ vách núi, lăn lộn trên đất.

Nó gào thét một tiếng, bò dậy muốn tiếp tục chạy trốn.

Đáng tiếc, nam tử trung niên đã lần nữa nhảy tới, song quyền ngưng tụ hỏa diễm không ngừng đánh quyền lên thân thể nó.

- Nhân loại… các ngươi… sẽ chết….

Song Đầu Khuyển kêu lên thảm thiết, nói ra lời nguyền rủa.

Tiếc là chưa nói xong cuối cùng bị nam tử trung niên đánh một quyền nát mất xương rốt, mềm oặt ra chết.

- Nam tử này thật bưu hãn, cuối cùng muốn Song Đầu Khuyển kia chết đau đớn mà dùng nắm quyền sinh sinh đem nó đánh chết đi.

Thật đúng là nhân vật đáng sợ.

Hoàng Phủ Thiên ẩn núp từ xa xa đối với nam tử này cũng tương đối sợ hãi đi.

Một con yêu thú cấp độ như Song Đầu Khuyển mà hoàn toàn bị nam tử này áp đảo, chính là treo nó nên mà đánh cũng không nói quá.

Gặp phải người này không biết là may mắn hay bất hạnh đây.

Truyện Chữ Hay