- Quân hèn nhát.
Hoàng Phủ Thiên xụt người trong hố bật dậy, nhìn Lâm Lộ trong tay mắt nhắm tịt, khóe miệng còn vương máu xem ra tạm mất ý thức trong khoảng thời gian ngắn.
- Chà, tên Lâm Lộ này sao có chút giống nữ tính!
Vừa vặn quan sát được ngũ quan Lâm Lộ ở khoảng cách gần, Hoàng Phủ Thiên phát hiện làn da này, đôi long mi này, cặp môi này, thực sự không khác gì nữ nhân.
Thậm trí trẻn người còn có mùi hương thơm nhẹ
Hoàng Phủ Thiên chợt sởn gai ốc, một nam tử mà có mùi thơm như nữ nhân thì Hoàng Phủ Thiên dĩ nhiên rùng mình.
Hắn chợt thấy vì sao lúc trước tiếp xúc cứ rợn rợn, hóa ra thần thái Lâm Lộ này hơi ẻo lả quá.
Mà hắn cũng tự kiểm điểm lại bản thân, lại cảm thấy một tên nam nhân khác ngũ quan xinh đẹp thì chắc bản thân cũng có chút lỗi lỗi.
Đúng lúc này này một thanh âm nhàn nhạt vang đến:
- Vừa nãy, một kiếm đó của ngươi tính giết Phi Thiên Hạc, phải không!
Thì ra là Bùi Vũ Long, thời khắc vừa nãy hắn vậy lại nhận ra trong Khai Thiên nhất thức của Hoàng Phủ Thiên ẩn chứa sát khí, có ý định đoạt lấy mạng của Phi Thiên Hạc.
Không hổ là kẻ được coi là mạnh nhất trong tổng toàn bộ tuyển thủ tham gia.
- Đúng vậy.
Hoàng Phủ Thiên không sợ hãi, thừa nhận.
Hắn còn nói:
- Có điều nếu không phải các ngươi giở thủ đoạn trước, thì ta cũng không phải làm điều đó.
- Ngươi nói cái gì! Phi Thiên Hạc thắng theo đúng luật, là quang minh chính đại mà thắng, các ngươi thua vì tài nghệ không bằng người chưa kể chính Đông viện các ngươi đột ngột xuất thủ trước.
Đông Khải Vũ là võ si, tính thẳng như ruột ngựa, não cũng thẳng như thế.
Chỉ nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên xuất thủ liền là lỗi của Hoàng Phủ Thiên.
Uổng cho hắn còn đối với tên này một mực hứng thú.
Hoàng Phủ Thiên lạnh lùng cười:
- Hay cho đúng luật, hay cho quang minh chính đại.
Mắt các ngươi chắc để dưới mông hết rồi.
Nếu không phải chưởng thứ ba Lâm sư huynh không có ý định tổn hại đồng môn mà thu lại đại lượng nguyên khí thì Phi Thiên Hạc đã bị phế rồi… Thế mà chẳng những không biết ơn, ngược lại còn tập kích ngược, phải gọi là vô lại mới đúng.
Xem ra phải nhìn lại Bắc viện các ngươi rồi, chẳng ra làm sao cả.
Lúc trước vào phút cuối cùng chưởng thứ ba thấy rõ Lâm Lộ thu lực, nguyên khí quanh ngọc thủ cũng trở nên yếu hơn thấy rõ.
Chính là lưu lại cho Phi Thiên Hạc một đường, không bị thương quá nặng nề ảnh hưởng tới căn cơ.
Ngoài ý muốn là một kẻ gần như là cá nằm trên thớt bỗng bùng nổ phản kích, chớp mắt đánh Lâm Lộ rớt đài, còn muốn tiếp tục truy kích!
- Chắc chắn các ngươi đã lén lút mang đan dược lên trên đài, thấy gần thua thì ăn nó phải không? Hảo thủ đoạn, Trần mỗ bội phục
Trần Thập Nhất ở một bên cũng kèm thêm nói.
Lần này thì Đông Khải Vũ tức giận quát:
- Các ngươi ngậm máu phun người.
Đám đệ tử của Bắc viện cũng vây quanh.
- Sao hả? Muốn ỷ nhiều hiếp ít sao?
Trần Thập Nhất đạp bộ pháp xuất hiện ngay gần Hoàng Phủ Thiên nói.
Theo sau cũng có mấy bóng người chợt lóe như Hoài Ân, tên cao to, Vũ Trùng Thê, tới tên La Phóng có xích mích cũng vác mặt xuất hiện.
Đám người này xuất hiện hai bên cho Hoàng Phủ Thiên và Lâm Lộ ở giữa.
- Ngon ăn thì nhào vô, Đông viện trúng ta cũng không phải hồng mềm.
Đám người Hoài Ân, tên cao to, Vũ Trùng Thê, tới tên La Phóng tức giận quát.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên không sợ, chưa nói tới có trọng tài ở đây chắn chắn không để gây ra tình trạng đánh nhau.
Mà dù có đánh đi thì cũng là quần ẩu với quần ẩu cũng không phải hắn một mình đánh tất, có gì phải sợ.
Nếu không sợ thì sao không làm bộ một chút.
Hắn bày ra dáng vẻ tự tin, nói với Bắc viện:
- Nếu các ngươi thích quẩn ẩu, ta không ngại.
Nhưng lần này không phải tỷ thí luận bàn, mà là đổ máu.
Không muốn chết thì nhào vào đây.
Cánh tay trái Hoàng Phủ Thiên vẫn giữ Lâm Lộ, tay phải cầm kiếm, mặt vẫn không sợ hãi.
Quả thực khí phách vô cùng.
Chọn thời điểm trang bức phi thường thích hợp.
- Đông Viện chúng ta không dễ ăn hiếp!
- Các ngươi tự tìm cái chết.
Đông Khả Vũ, Bùi Đông Lai không chịu nổi Hoàng Phủ Thiên trào phúng nổi điên muốn đánh nhau.
Nhiều nữ đệ tử dưới đài nhìn bộ dáng bá đạo của Hoàng Phủ Thiên, một tay ôm lấy Lâm Lộ khiến họ có chút tim đập nhanh nha.
Nhìn kĩ Hoàng Phủ Thiên sử hữu khuôn mặt tuấn tú mà không mị, khí độ ngôn cuồng bá đạo mà nữ nhân ưu thích, lúc nãy còn dẫn đầu cứu lấy Lâm Lộ chứng minh là một con người trọng tình.
Một ít nữ đệ tử nhớ tới trận chiến với Cương Nghị, người hắn lộ ra lớp cơ bắp rắn rỏi, thoạt nhìn có lực lắm nha.
- Quái quái, sao ta lại tưởng tượng cảnh tượng Lâm sư huynh và Hoàng Phủ Thiên làm việc đỏ mặt thế nhỉ.
Chết mất thôi.
- Đúng vậy, ta cũng nghĩ tới cảnh của hai người đó, ngại chết mất.
Lại có một số phần còn lại nghĩ một số điều tổn hại tới danh dự của Hoàng Phủ Thiên rồi tự đỏ mặt một mình.
- Đừng đánh.
Phi Thiên Hạc đã tỉnh, giọng nói suy yếu miễn cưỡng kéo lại hai huynh đệ, sắc mặt tái nhợt lắc đầu.
- Ưm.
Trong khi bầu không khí hơi trở nên quái dị thì Lâm Lộ khẽ kêu lên một tiếng, mắt nhậm rãi mở ra.
Mơ hồ nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên trước mắt, eo cũng truyền tới một bàn tay to lớn ôm lấy.
Hoàng Phủ Thiên cúi đầu hỏi:
- Như thế nào rồi, có sao không?
- Một chút nội thương thôi không đáng kể.
Giọng nói của Lâm Lộ có chút lạnh lùng với ân nhân cứu mạng mình thì phải.
Kệ đi, Hoàng Phủ Thiên cũng không để ý.
- Có thể đứng dậy được không?
Lâm Lộ gật đầu cưỡng ép vận chuyển nguyên khí ép ra máu đen, rồi thoát khỏi vòng tay Hoàng Phủ Thiên đứng dậy.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phi Thiên Hạc xem tình hình là ghi hận đối phương rồi.
Bùi Vũ Long nâng Phi Thiên Hạc nhìn Lâm Lộ thở hổn hển.
Phi Thiên Hạc áy náy nói:
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Do khoảnh khắc bất cẩn..
ta không hề có ý định đánh lén Lâm sư huynh đâu… ta thự sự đã thua rồi…
- Nếu Phi Thiên Hạc đã nói thế, trọng tài đại nhân thấy sao?
Hoàng Phủ Thiên quay đầu hỏi trọng tài.
- Lâm Lộ đã thua vì rời khỏi lôi đài, dù thế nào đó cũng là kết quả không thể thay đổi được.
Mặc kệ ai có nói gì thì Phi Thiên Hạc vẫn thắng.
Trọng tài giọng điệu vô cùng lạnh lùng, không hề có ý tứ suy nghĩ lại.
- Nhưng rõ ràng….
Hai cái áo bông nhỏ của Lâm Lộ còn đang muốn nói cái gì thì chợt bị Lâm Lộ ngăn lại.
Lâm Lộ lạnh lùng gằn từng chữ:
- Phi Thiên Hạc, ân oán này giữa ngươi và ta sớm muộn cũng giải quyết bằng một trận đấu khác.
Hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ hối hận vì điều ngày hôm nay.
Khóe môi Mâm Lộ còn vương một ít máu, cước bộ lảo đảo được hai cái áo bông nhỏ dìu xuống lôi.
Khi đi qua Hoàng Phủ Thiên, hạ giọng nói:
- Ta nợ ngươi lần này.
Hoàng Phủ Theo nhìn theo Lâm Lộ rời đi nói:
- Được rồi, kết thúc ở đây thôi.
Hắn gọi đám đám người đang hiếu thắng, máu dồn lên não xuống rời đi.
Phi Thiên Hạc cười khổ nhưng không nói gì thêm, được đồng bọn dìu xuống lôi đài.
Cuộc chiến của Lâm Lộ với Phi Thiên Hạc dấy lên tranh cãi trong đệ tử.
Các đệ tử Đông Viện không phục nhưng không có cách nào thay đổi kết quả cuối cùng.
Đệ tử Bắc Viện vẫn vô cùng kiêu ngạo vì chiến thắng của hắn.
Điều bàn tán nhiều nhất chính là Phi Thiên Hạc sau khi bị thương đã xảy ra chuyện gì.
Có người nói hắn sử dụng đan dược tăng cường thực lực giúp hắn lật lại kèo thua, có người lại nói dường như trong Phi Thiên Hạc ẩn chứa lực lượng đáng sợ không thể khống chế, thời khắc đó năng lượng kích phát bùng nổ.
Đó tất cả chỉ là giả thuyết truyền miệng, cũng không có bất cứ chứng cứ.
- Vòng thứ năm sẽ bắt đầu vào giờ Mùi, các tuyển thủ đã lọt vào vòng trong sẽ lên bốc thăm để xem đối thủ của mình là ai.
Sau khi kết thúc trận đấu đầy tranh cãi của Lâm Lộ và Phi Thiên Hạc thì trọng tài tiếp tục tuyên bố vòng đấu tiếp theo.
Hoàng Phủ Thiên và Bùi Vũ Long cùng lên sàn để bốc thăm, lần này không cần Phi Thiên Hạc.
Vì dùng phương pháp loại trừ cũng được.
Trong lòng đệ tử Đông viện mong Hoàng Phủ Thiên sẽ đối đầu với Phi Thiên Hạc, hiện nay hắn đã bị trọng thương đối đầu với hắn là cầm trắc thắng lợi trong tay thậm chí còn có thể ngược hắn ngay trên đài không ai làm gì được cả.
Còn gặp Bùi Vũ Long! Tuy Hoàng Phủ Thiên rất mạnh nhưng không ai cho rằng Bùi Vũ Long đứng đầu Bắc viện có phong thái vương giả, nổi tiếng thần bí khó lường sẽ thua.
Đại khái chính là Bùi Vũ Long đại biểu cho thực lực tuyệt đối.
Đáng tiếc ước vọng của bọn hắn không thành sự thật, sau khi công bố danh sách đối chiến Hoàng Phủ Thiên xui xẻo, chính là gặp phải Bùi Vũ Long! Trong lòng có người tiếc nuối, người thì trộm cười, lại có một số thành phần quá khích tin tưởng Hoàng Phủ Thiên sẽ dàn chiến thắng.
Còn Hoàng Phủ Thiên thì ra sao? Hắn vô cùng hài lòng với vị thế của mình hiện nay, lọt vào tứ cường chính là yêu cầu của hắn, nay hắn đạt được rồi không gì phải tự tìm đòn đánh cả.
Hắn quyết định sau khi đối đầu với Bùi Vũ Long sẽ đầu hàng.
Hoặc đó là những gì hắn nghĩa.
Trong thời điểm nghỉ ngơi, một đống đệ tử Đông viện bao quanh lấy hắn nhốn nháo nói:
- Hoàng Phủ Thiên… à không Hoàng Phủ sư huynh, trong trận đối chiến với Bắc viện đại sư suynh.
Hoàng Phủ sư huynh sẽ dạy cho hắn một bài học, trả thù cho Lâm Lộ sư huynh phải không!
- Đúng vậy, dù có không thể thắng đễ dàng cũng phải lưu lại vài vết sẹo.
- Giống hệt như lúc Hoàng Phủ sư huynh đơn thân độc mã lao lên lôi đài cứu Lâm Lộ sư huynh vậy.
Hoặc là lúc không hề kinh sợ uy thế của Bắc viện mà mỉa mai trâm kích.
Phải cho bọn chúng thấy, Bắc viện không phải duy ngã độc tôn.
Sau khi nghe đám đệ tử láo nháo, láo nhào thì Hoàng Phủ Thiên chợt nhận ra, hình như đám đệ tử này hi vọng vào hắn quá nhiều thì phải! Nghĩ hắn sẽ lên lôi đài đánh một trận đấu sinh tử với Bùi Vũ Long!
Không dám đâu, hắn là đệ nhất nhân được nhiều đệ tử phong của ngoại môn đó.
Ta đầu óc không có vấn đề biết mình sẽ thua nhưng vẫn lao đầu vào mà chiến đấu đâu.
Hơn nữa tên đó còn ghi thù ta có ý định giết người của Bắc viện đó, gã ta sẽ quang minh chính đại mà trả thù ta.
Trời ạ, nếu như trước đó không tỏ vẻ trang bức thì có lẽ sẽ không ra nông nỗi này.
- Đúng là một phút bốc đồng mà.
Hoàng Phủ Thiên thầm nhận không thể đánh chết cái tình bốc đồng đó.
Giờ thì rút lui an toàn kiểu gì đây, nếu mà lên lôi đài mà chủ động nhận thua thì mặt mũi của kình đi quét rác mất.
Tuy nói là hắn không sợ mất mặt, nhưng đó là tùy từng trường hợp.
Trước hợp này hắn tỏ vẻ rồi sau đó nhận thua không khác gì chính mình tự hại mình cả.
- Đành vậy, sau khi lên lôi đài cố gắng giao thủ vài chiêu nhẹ hàng với Bùi Vũ Long sau đó giả bộ rớt xuống lôi đài nhận thua.
Kiên trì khoảng mười chiêu là được… Ừm ừm, cũng chỉ có thể như vậy.
Sau cùng Hoàng Phủ Thiên cũng nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn, mình không bị mất mặt, cũng không cần cố gắng tìm cách để bản thân bị Bùi Vũ Long cho ăn đòn nhẹ nhất có thể.
Trong khi đó đám đệ tử Đông viện không hề hay biết niềm hi vọng của bọn họ lại mang suy nghĩ vô sỉ tới vậy.
Tất cả đều mắt sao lấp lánh, cung phụng Hoàng Phủ Thiên như ông hoàng, để hắn khôi phục tới đỉnh cao.
…..
- Đặt cược, đặt cược đi.
Hoàng Phủ Thiên đấu với Bùi Vũ Long xem ai thắng kẻ bại, còn một nén nhang bắt đầu, mua xong rời tay!
Trong một góc tối bên ngoài Đấu Trường ngoại môn không ngừng vang tiếng rao.
Vài người xem như cơ hội kiếm tiền liền làm nhà cái mở cược.
Cá cược đúng là hấp dẫn nhiều đệ tử ngoại môn hay thậm chí số ít đệ tử nội môn tham gia.
Đương nhiên nhà cái có thể tổ chức đặt cược ít nhất là đệ tử nội môn với thân phận hiển hách, có độ tin cậy cao.
Tuy Kiếm Trảm tông khá rộng rãi với đệ tử, cung cấp các loại tài nguyên tu luyện, nhưng võ đạo cần tài nguyên khổng lồ không thể đo lường.
Muốn thành cường giả đều dùng tiền bạc, tài nguyên đắp khổng lồ mà ra, không có gia thế mạnh muốn trở nên nổi bật thật tình rất khó khăn.
Vì vậy đặt cược kiếm tiền là con đường nhiều đệ tử thích thú.
Mà môn quy tông môn không quy định cấm cá cược.
Thậm trí còn cung cấp cho đệ tử dụng cụ tích điểm công hiến, đương nhiên phải đổi không ít điểm để lấy về rồi.
Tại khu vực này đám đông xếp thành hàng dài, không ít người tới đặt cược.
Mà tỉ lệ đặt cược của Hoàng Phủ Thiên là một bồi năm.
Nghĩa là cứ năm người thì cược Hoàng Phủ Thiên thua, thấp tới thảm thương.
May mắn ngẫu nhiên cũng có vài người cược ngược lại.
- Hắc, thế mà mình không biết chỗ này sớm hơn.
Lại còn cực khổ kiếm điểm cống hiến làm cái gì.
Một cái đầu chùm kín mặt lấp ló ở góc, kẻ này chính là Hoàng Phủ Thiên.
Vừa nãy lúc nghỉ ngơi hắn nghe rõ ràng là có mấy tên đệ tử nói mở sàn cá cược liền lén bám theo.
Sau khi nhìn tỉ lệ thì hắn không những không buồn, lại còn phát ra ánh quang lấp lánh.
Cơ hội kiếm tiền đã đến rồi.
Hắn lấy ra hai mươi điểm cược bản thân mình thua, số điểm ít như vậy nhiều người nhìn hắn như đỗ nghèo khỉ.
Nhưng vẫn ghi cho hắn lại.
- Không biết có thể cược cả hai được không?
Ngẫm đi ngẫm lại Hoàng Phủ Thiên cũng hơi thương hại chính mình nên hỏi thử nhà cái xem cược hai bên được không.
- Không vấn đề gì.
- Được, vậy cho ta mười ba điểm vào Hoàng Phủ Thiên.
Trong lòng tự nhủ biết đâu có cơ may thắng được.
Làm xong hắn lén lút rời đi..