Ăn xong Điểm tâm, Ám Ngũ cũng trở lại, mấy ngày nay nàng vẫn luôn dựa theo chỉ thị của Liễu Nham làm ăn cùng quán trà Bạch Diệp của Trương lão bản, cho đến hôm nay, cuối cùng cũng hoàn thành. Ở trong mắt nàng kế hoạch của Liễu Nham nhìn có vẻ như hoang đường, nhưng lại thành công dễ như trở bàn tay. Ngay ngày hôm qua, Trương lão bản chính thức tuyên bố phá sản, tất cả các sản nghiệp trên danh nghĩa của bà ta hiện tại đều chuyển thành của Liễu Nham.
Liễu Nham thấy Ám Ngũ trở về, tâm tình tồi tệ cũng chuyển biến tốt đẹp, nàng dẫn Ám Ngũ tới quán trà nói chuyện. Cây phi tiêu được phóng đến đêm đó, Quân Lưu Niên vẫn luôn nghi ngờ, rốt cuộc người nọ là bằng hữu thế nào với Liễu Nham, mà lại dùng phương thức liên lạc quái đản như vậy, giống như ám sát vậy. Nữ nhân liên tiếp đến tìm Liễu Nham này cũng rất khả nghi, dựa vào trực giác của mình, hắn biết nhất định nàng ta không đơn giản. Thì ra hắn cũng không biết một tí gì về người hắn yêu, trong lòng càng thêm bực bội.
Liễu Nham gõ lên trên mặt bàn, sáng nay nàng mới nghe được tin tức Trương lão bản phá sản." Chuyện này Ám Ngũ, làm không tệ."
"Là do phương pháp của tiểu thư hữu hiệu mà thôi." Mặt dù trên mặt của Ám Ngũ không một chút biểu cảm, nhưng mà trong giọng nói lại có chút tán thưởng rất rõ ràng.
Lần đầu tiên nghe được Ám Ngũ nói ra lời tán thưởng, Liễu Nham cố ý làm ra vẻ kinh ngạc nói: " Có thể được Ám Ngũ đại nhân thưởng thức thật không dễ dàng nha!" Dường như nàng còn tự lẩm bẩm : " Ừ? ? ? Hôm nay trở về nhất định phải nổ pháo ăn mừng, đúng, nhất định phải thế."
Ám Ngũ nhìn Liễu Nham giật mình, mặc dù đã thành thói quen, vẫn không nhịn được nhếch mép."Đây là sổ sách sản nghiệp trong tay Trương lão bản. Nếu như không còn chuyện gì, ta muốn trở về gặp Hoàng Nữ phục mệnh."
"Sổ sách ngươi cứ đưa cho Hoàng Nữ đi, ta nói rồi, tất cả mọi lợi nhuận đều là của nàng, coi như là ta cảm tạ sự ủng hộ của nàng. Ta chỉ muốn cho bà ta sự dạy dỗ nho nhỏ, để cho bà ta biết Thiếu gia Liễu gia là người bà ta không thể nhúng chàm."
Dạy dỗ nho nhỏ ư? Ám Ngũ không khỏi âm thầm trợn mắt, làm cho người ta thân bại danh liệt, một nghèo hai trắng, mà gọi là dạy dỗ "Nho nhỏ "ư !"Hoàng Nữ đã phân phó qua, tất cả mọi thứ này đều là ngươi nên được."
Đây coi như là thù lao kéo nàng nhập bọn đi, Liễu Nham không tiếp tục khách sáo, toàn bộ bỏ hết vào trong túi. Thật ra thì phương pháp nàng thiết kế để hãm hại Trương lão bản rất đơn giản, phương pháp đơn giản đó chính là dùng vốn ít lãi cao làm mồi, mua chịu hàng hóa của bà ta, lần đầu tiên cho bà ta lợi nhuận gấp đôi. Lần thứ hai gia tăng số lượng mua chịu, cứ như vậy, cuối cùng toàn bộ tài sản của Trương lão bản đều thuộc về nàng.
Liễu Nham không nghĩ tới kế hoạch này lại thành công lớn như vậy, nàng cho rằng dù sao người có kinh nghiệm dày dặn ở trên thương trường như Trương lão bản, sẽ có chút cẩn thận, không hoàn toàn rơi vào bẫy của nàng. Nàng vốn còn có hậu chiêu, nhưng còn chưa kịp dùng tới. Tóm lại thành hay bại vẫn chỉ là do hai chữ 'Tham lam' mà ra.
"Ám Ngũ, gần đây ngươi có chuyện gì quan trọng không?" Ánh mắt Liễu Nham sáng rực rỡ nhìn Ám Ngũ, như thợ săn thấy được con mồi hợp ý.
Ám Ngũ cảm thấy bốn phía từng cơn gió lạnh, trực giác cho nàng biết không có chuyện gì tốt. " Hử ?"
"Ngươi xem xem gần đây ngươi nhàn rỗi ở nhà, không có chuyện gì làm, nhất định sẽ bực bội đến hư người. Ta tìm mấy người tới bồi ngươi nhé, ngươi dạy cho Chỉ Vân cùng Mộ Nhi mấy chiêu phòng thân được chứ?"
Khoé miệng Ám Ngũ lại một lần nữa co rút, nàng cũng không rảnh rỗi mà. Nàng là ám vệ bên cạnh Hoàng Nữ, chức trách là bảo vệ an toàn cho Hoàng Nữ. Tuy Hoàng Nữ phái nàng đến cho Liễu Nham, nhưng Liễu Nham cũng không thể bắt nàng làm võ sư gia đình chứ? Lần trước bảo nàng dạy Như Tâm Như Ý thì cũng thôi đi, lần này lại còn dạy cả đệ đệ của nàng ấy, còn không bằng một đao giết nàng luôn cho xong.
Tuy rằng nàng oán giận nhưng cũng bất đắc dĩ, nàng vẫn cảm kích Liễu Nham. Mấy ngày nay, Ám Ngũ mới biết được thì ra cuộc sống có thể trôi qua như vậy, cuộc sống như vậy thật là tràn ngập ánh sáng.
"Không nói lời nào chính là đồng ý! Sáng mai đúng giờ có mặt tại Quân phủ." Liễu Nham cảm thấy thật mỹ mãn, tiểu nhân đặc chí vì âm mưu được thực hiện, nàng vui vẻ rời khỏi trà lâu, để lại Ám Ngũ ở đằng sau.
Không ngờ việc nàng làm lại đưa tới sóng gió ngập trời. Bên trong thư phòng Trang thân vương phủ, một thân thể to lớn không ngừng run rẩy quỳ ở giữa phòng, trong miệng thỉnh thoảng bật ra vài tiếng: "Ta...Cầu....nàng.....tha chết....cho..." Gương mặt loang lổ đầy vết máu, nhưng có thể thấy được người này chính là Trương lão bản vừa mới bị phá sản.
Cơ thể hắn quỳ rạp trước mặt Trang thân vương Đường Ninh đang nổi giận đùng đùng, lúc này biểu cảm của Trang thân vương thật âm ngoan. "Tha cho ngươi? Ngươi nghĩ ngươi có tư cách ở chỗ này cầu xin ta tha thứ sao?"
Trương lão bản nhìn thấy Trang thân vương mỉm cười qủy dị, lại càng thêm sợ hãi, một chữ cũng không nói ra được, chỉ run rẩy quỳ trên đất.
Đường Ninh đá mạnh một cước: "Run cái gì mà run, nói rõ ràng chân tướng sự việc cho ta." Nàng thật muốn xem, rốt cuộc là ai mà lớn mật như vậy, dám đào góc tường của Trang thân vương - nàng.
Không sai, sản nghiệp của Trương lão bản thực chất là thuộc về Đường Ninh, mấy năm nay nàng vẫn lợi dụng Trương lão bản để âm thâm thu thập tin tức thương nghiệp đồng thời cũng dùng lợi nhuận này để nuôi dưỡng dưỡng quân đội chống đỡ tài chính cho riêng mình. Trương lão bản phá sản cũng đồng nghĩa với việc, mọi nỗ lực trong mấy năm nay của nàng hoàn toàn tan biến, điều này làm sao nàng có thể chịu được?
Đang lúc thời buổi rối loạn, cuộc chiến đoạt vị hết sức căng thẳng, thiếu phần duy trì này, thành công lại cách nàng càng xa.
Nghe xong Trương lão bản tự thuật, Đường Ninh lại càng tức giận, bởi vì nàng nghe thấy một cái tên quen thuộc, Lâm Ngọc Nghiên. Lại là nàng ta, nàng ta là khắc tinh của nàng sao? Năm lần bảy lượt phá huỷ mọi thứ của nàng, vậy mà nàng lại không thể tra được bất kì một tin tức gì về Lâm Ngọc Nghiên, ngay cả việc nàng ta là người hay quỷ nàng cũng không biết.
Lâm Ngọc Nghiên, bất kể ngươi là sài lang hay hổ báo, tốt nhất ngươi đừng để cho ta tra ra được hành tung của ngươi. Bằng không, ai cản đường ta, ta gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Khoé miệng Đường Ninh kéo lên một độ cong dữ tợn, nàng liệc mắt nhìn Trương lão bản: "Có muốn lập công chuộc tội hay không?"
Trương lão bản vừa nghe có đường sống, lập tức quỳ ngay ngắn: "Thề ra sức vì Vương gia."
Đường Ninh vỗ đầu nàng: "Được, bắt đầu từ bây giờ, ngươi vận dụng nhân lực của ngươi, tra rõ cho ta cái người tên Lâm Ngọc Nghiên này là ai, đồng thời trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị cho ta mười vạn lượng."
Trương lão bản biết được đó là một nhiệm vụ khó có thể thành công, không thể cười được nữa, việc này so với việc trực tiếp ban tội chết cho bà thì có gì khác nhau đâu? Điều này cũng chỉ giúp bà kéo dài thêm chút thời gian mà thôi, Trương lão bản bắt đầu tìm kiếm cách chạy trốn.