"Quả thật Liễu nhị thiếu gia bị bán đến Tuý Hồng Lâu, nhưng Liễu tiểu thư bày ra bộ dạng đến khởi binh vấn tội, có phải là rất không công bằng với ta hay không?"
Trực giác của Liễu Nham cho biết, Nhị đệ bị bán tới Tuý Hồng Lâu nhất định có liên quan đến Liên Tích, nhưng không có chứng cứ gì mà vu oan cho người khác nàng cũng có chút áy náy. "Nếu mạo phạm công tử, ta xin được giải thích là do ta nôn nóng tìm đệ đệ, công tử có thể để cho ta gặp Nhị đệ trước được hay không? Chuyện khác có thể từ từ thương lượng."
Liên Tích gọi Linh Nhi: "Ngươi mang nhị Liễu nhị thiếu gia tới đây."
Sau một lúc lâu, Linh Nhi dẫn Liễu nhị thiếu gia tới, Liễu nhị thiếu gia vừa thấy Liễu Nham liền vui vẻ gọi một tiếng tỷ tỷ. Liễu Nham kéo hắn lại, lo lắng hỏi: "Mộ Nhi, đệ có khoẻ không? Người nơi này có làm khó dễ đệ không?"
Liễu Mộ lắc đầu: "Không có, đệ rất tốt, Liên Tích ca ca đối xử với đệ tốt lắm." Nói xong còn quay lại cười với Liên Tích.
Liên Tích ca ca? Liễu Nham nghi hoặc nhìn hành động của hai người, nghĩ lần này có lẽ mình thật sự hiểu lầm công tử Liên Tích. Nàng chân thành nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, công tử Liên Tích, vừa rồi ta đã quá lỗ mãng, cám ơn ngươi đã chiếu cố Nhị đệ ta. Đi gọi Bảo phụ thân tới đây đi, ta muốn chuộc người."
Nhìn Liễu Nham mỉm cười, Liên Tích cảm thấy chuyện này hắn làm rất thành công, cho nên hắn quyết định giải thích chuyện lần trước: "Liễu tiểu thư, đối với chuyện lần trước, có lẽ nàng đã hiểu lầm ta."
Nhắc tới chuyện lần trước, sắc mặt Quân Lưu Niên không dễ nhìn chút nào. "Có hiểu lầm hay không chúng ta sẽ không truy cứu, nhưng ta hy vọng chuyện như thế đừng để xảy ra thêm lần nữa. Về phần Tuý Hồng Lâu, Nham cũng sẽ không bao giờ đến đây nữa."
Không bao giờ đến nữa ư? Liên Tích cười thực quỷ dị, có tới hay không, không phải do Quân thiếu gia ngươi quyết định. "Quân thiếu gia, ta có lời muốn nói với một mình ngươi."
Liễu Nham lo lắng nhìn Quân Lưu Niên: " Công tử Liên Tích có lời gì mà không thể nói ở đây vậy?" Nàng không thể để Quân Lưu Niên ở một mình cùng Liên Tích, như thế khác nào đưa dê vào miệng cọp.
"Ta thật sự rất hâm mộ Quân thiếu gia, muốn trò chuyện với hắn một chút, chẳng lẽ Quân thiếu gia khinh thường nói chuyện với kĩ nam như ta?" Trong giọng Liên Tích có chứa bi ai.
Quân Lưu Niên dùng ánh mắt trấn an Liễu Nham: "Sao có thể, công tử Liên Tích dương danh khắp Đô Thành làm sao ta có thể xem thường đây? Công tử Liên Tích, chúng ta đương nhiên có thể nói chuyện." Liễu Nham muốn ngăn hắn lại, nhưng biết không thể nên đành thôi. Với y thuật bây giờ của nàng, chỉ cần còn một hơi thở thì nàng vẫn có thể cứu được, chẳng lẽ còn sợ Liên Tích hại Quân Lưu Niên sao. Vì thế nàng gật đầu rồi đi đàm phán giá cả với Bảo phụ thân.
Một lần nữa Liên Tích nghiêm túc nhìn kĩ Quân Lưu Niên, lần trước gặp mặt không quá để ý tới hắn, chỉ là thời gian ngắn ngủi, người trước mặt lại thành người trong lòng Thái Nữ yêu nhất. Toàn thân Quân Lưu Niên vận y phục màu tím hiện rõ vẻ cao quý cùng khí chất thanh lịch của hắn, cử chỉ đoan trang không thiếu chút gì, nói rõ xuất thân ưu việt của hắn. Ngũ quan tuyệt mỹ, dáng người tuyệt vời, vô tình Liên Tích bật thốt ra: " Quả nhiên Quân thiếu gia không hổ danh là Tứ đại công tử của Đô Thành."
Quân Lưu Niên đang cẩn thận đánh giá hắn, lại bị một câu này làm cho sửng sốt trong giây lát, theo thói quen khách khí trả lời: "Công tử Liên Tích khách khí rồi, có công tử ở đây, Tứ đại công tử của Đô Thành cũng chỉ là hư danh. Công tử giữ ta lại, không phải để khen ngợi lẫn nhau chứ?"
Liên Tích cười cười: "Quân thiếu gia yêu Liễu tiểu thư sao?"
Vấn đề này lại làm cho Quân Lưu Niên sửng sốt, sau đó lập tức đáp lại: "Chuyện của phu thê chúng ta, công tử hỏi đến có vẻ không hợp lắm đi!"
Liên Tích lại cười khẽ: "Bất kể đáp án của Quân thiếu gia là gì, ta chỉ có một câu, Liễu tiểu thư không phải người ngươi có thể yêu được."
Quân Lưu Nhiên phẫn nộ, lời nói liền không còn khách khí: "Không thể yêu? Đây là chuyện một kĩ nam có thể đánh giá được sao?"
Liên Tích cũng không vì lời nói châm chọc của Quân Lưu Niên mà tức giận: "Ngươi có biết Liễu tiểu thư là ai?"
Quân Lưu Niên không nói, đối với quá khứ của Liễu Nham, hắn cũng biết không quá nhiều, Liễu Nham cũng không muốn nhắc tới chuyện trước kia, nếu đây là vết sẹo của nàng, sao hắn có thể nhẫn tâm đi vạch ra đây.
Một quả bom bị Liên Tích ném ra: "Liễu tiểu thư là Thái Nữ của Tây Ninh Quốc."
Điều này sao có thể? Quân Lưu Niên hoàn toàn không có cách nào tự hỏi, Liễu Nham từ nhỏ đến lớn hẳn là đều sinh hoạt ở Liễu gia, điểm này không ai có thể phủ nhận, sao có thể thành Thái Nữ của Tây Ninh Quốc? Hắn lẩm bẩm: "Điều đó là không thể."
"Ta biết Quân thiếu gia rất khó tin tưởng, nhưng đây là sự thật. Mấy ngày nữa, Tây Ninh Quốc sẽ phái sứ thần đến chơi, Liễu tiểu thư sẽ cùng họ trở về."
Liên Tích nhìn thấy Quân Lưu Niên đang ngẩn ngơ vô cùng vui sướng, tiếp tục đả kích: "Thái Nữ sẽ về Tây Ninh, ngươi có thể buông tha mọi thứ ở Quân gia mà đi theo nàng sao? Được, cho dù ngươi có thể, nhưng sau này nhất định Thái Nữ sẽ đăng cơ làm Hoàng Đế, nàng có thể chỉ cưới một mình ngươi sao? Cho dù nàng có thể, văn võ toàn triều Tây Ninh sẽ đồng ý với nàng sao?"
Hắn nhìn Quân Lưu Niên đã rơi vào trầm tư: "Lời ta muốn nói đã nói hết, ta tin tưởng Quân thiếu gia đã nghe rõ ràng, vì an toàn của Thái Nữ, ta hy vọng chuyện này ngươi sẽ không nói lại với bất kì ai."
Quân Lưu Niên thật vất vả từ trong tin tức khiếp sợ này hồi thần, hỏi hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?”
"Ta?" Liên Tích bình tĩnh nhìn hắn: "Ta là đối tượng sẽ đính hôn với Thái Nữ, là Phượng Hậu tương lai của Tây Ninh Quốc." Trong lời nói của hắn lộ rõ vẻ kiên định.