“Khối ngọc bội kia đối với ngươi rất quan trọng sao, hay là đằng sau nó vẫn còn ẩn dấu điều gì?”
Liên Tích khẽ cười một tiếng: “Nó vốn có giá trị liên thành đấy, chẳng qua là ngươi không biết nhìn hàng nên mới có thể dùng giá thấp như thế bán đi.”
Liễu Nham bĩu môi: “Công tử Liên Tích cũng không phải loại người thấy tiền sáng mắt, cũng không phải là người thiếu ngân lượng. Có chuyện gì muốn hỏi thì nhanh hỏi đi, ta còn phải trở về nhà.”
“Không phải ta đã hỏi rồi sao? Từ đâu mà ngươi có được khối ngọc bội này?”
“Đây là di vật của phụ thân ta, cho nên mời ngươi trả lại cho ta. Ngươi chuộc nó mất bao nhiêu, ta sẽ hoàn lại đủ. Đương nhiên nếu ngươi muốn lấy hơn cũng có thể.”
“Phụ thân? Di vật? Phụ thân của ngươi đã qua đời rồi sao?” Tự nhiên Liên Tích cảm thấy có chút buồn, lại nói tiếp: “Phụ thân của ngươi tên là gì, có thể nói cho ta biết được không?”
"Khuê danh của gia phụ là Hạ Ánh Tuyết." Quả nhiên không ngoài dự đoán của Liễu Nham, hắn chính là quan tâm tới chủ nhân của khối ngọc bội này.
Liên Tích thầm nghĩ, Liễu Nham có tám phần chính là người hắn muốn tìm, nhưng quan trọng nhất là, hắn nhất định phải nhìn được đồ án trên người nàng mới có thể tin chắc được. Thời gian cũng lâu rồi, có lẽ cũng đã đến lúc dược tính phát tác!
Liễu Nham thấy Liên Tích trầm tư, có chút không kiến nhẫn, nói lời cáo từ. Vừa mới đứng dậy, một cảm giác choáng váng kéo đến, hô hấp căng thẳng. “Trong phòng ngươi để thứ gì?”
Liên Tích cười khẽ “yên tâm, không có gì cả, mỗi tội vừa rồi ở miệng chén của ngươi ta đã bôi một chút mị dược, để ngươi có thể phối hợp một chút mà thôi.”
Khó trách nàng không phát hiện ra, nàng có thể phân biệt được hầu như gần hết tất cả các loại độc dược, nhưng đối với mị dược quả thật nàng cũng bất lực. Liễu Nham muốn tông cửa xông ra, lại bị Liên Tích kéo lại.
Nàng vừa vội vừa tức: “rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”, Liên Tích từng bước ép sát, trong nháy mắt hai người đã ngã xuống giường.
Liên Tích không nói gì, nếu như nói ban đầu hắn chỉ muốn biết rõ Liễu Nham có phải người hắn muốn tìm hay không, thì bây giờ hắn lại ái mộ nàng. Từ khi sinh ra, Liên Tích muốn cái gì thì đều phải có được cái đó, lúc này cũng không ngọai lệ, nữ nhân mà hắn coi trọng nhất định phải thuộc về hắn.
Nghe nói bây giờ cảm tình của nàng và Quân Lưu Niên rất sâu đậm, muốn có được nàng thì phải giở chút thủ đoạn đặc biệt rồi, với tính cách của Quân Lưu Niên, chắc hẳn là hắn sẽ không cùng người khác hầu hạ chung một Thê chủ.
Liên Tích trầm mặc làm cho Liễu Nham tỉnh táo lại, bây giờ hắn là dao thớt, nàng là cá thịt, cho dù nàng có giãy dụa cũng sẽ vô dụng thôi. Nàng cười lạnh một tiếng: " Chẳng lẽ công tử Liên Tích lại thiếu nữ nhân như vậy ư? đói khát đến nỗi cái gì cũng ăn?"
Trong nháy mắt Liên Tích nổi trận lôi đình, ở trong mắt nữ tử mà hắn ngưỡng mộ trong lòng, chẳng lẽ hắn chỉ là một nam nhân phóng túng. Nhưng hắn không phải là một tiểu nam nhân nhu nhược, một lát sau lửa giận hắn đã được dập tắt. Hắn quyến rũ nở nụ cười: " Nàng đang dùng phép khích tướng đúng không? Nàng dùng chiêu này đối với ta cũng vô dụng." Tiếp đó ngoại bào của Liễu Nham cũng bị quăng xuống dưới giường.
Liên Tích nói cười rất tự nhiên, càng thêm kích thích thần kinh đang rất yếu đuối của Liễu Nham, lý trí của nàng hầu như sắp biến mất không còn. Rốt cuộc đây là thuốc gì, thật không ngờ dược tính lại ác liệt như vậy, trước mắt càng lúc càng mơ hồ, trong đầu của nàng chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất chính là ôm lấy thân hình mềm mại không xương kia mà thôi, không kịp chờ đại não cấp mệnh lệnh, nàng quay người đặt Liên Tích ở dưới thân.
Liên Tích thấy nàng động tình, tay cũng hành động, cho đến khi chỉ còn sót lại một bộ tiết y (áo lót) màu trắng. Hắn nhẹ nhàng xé áo nàng ra, làm lộ ra bả vai trắng như tuyết của Liễu Nham. Trên vai phải có một vết sẹo rất sâu, giống như bị một vết kiếm xuyên thấu lưu lại. Liên Tích nhìn sau lưng của nàng, tuy bị vết sẹo che dấu, nhưng vẫn có thể thấy được vai phải của nàng có một đóa tường vi. Quả nhiên chính là nàng!
Trên người đột nhiên thiếu đi y phục che phủ, Liễu Nham không nén nổi rùng mình một cái, ý thức thoáng tỉnh táo lại. Vậy mà mình lại đặt Liên Tích ở dưới thân, y phục của hắn đã bị mình lôi kéo tán loạn. Nàng nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay, móng tay tạo thành vết thương sâu đậm, rịn ra máu, đau đớn làm cho nàng càng thêm thanh tỉnh.
Liễu Nham thừa dịp Liên Tích không chú ý, điểm lên huyệt của hắn. Liên Tích kinh ngạc, hắn không nghĩ tới nàng sẽ chống cự được mị dược mãnh liệt nhất trên thế gian, nàng còn có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh. Mà hắn chỉ sơ ý một chút, đã bị nàng chế trụ.
"Ta không biết công tử Liên Tích muốn như thế nào, cũng không biết rốt cuộc ngọc bội kia có phải là mồi nhử hay không? Ta chỉ hi vọng công tử Liên Tích hiểu rõ, ta - Liễu Nham chỉ là ở nữ tử rể vô năng mà thôi, thỉnh công tử Liên Tích không nên lãng phí thời gian ở trên người của ta. Đối với bất cứ chuyện gì của công tử ta không muốn tham gia, ta chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi." Liễu Nham cầm lấy ngọc bội ở trên bàn, cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Sau lưng vang lên âm thanh không cam lòng của công tử Liên Tích: " Liễu tiểu thư, vô luận nàng lạnh nhạt với ta cỡ nào, thì thân thế của nàng đã quyết định rồi, nàng vĩnh viễn cũng không thể có cuộc sống yêu ổn đâu."
Giờ phút này Liễu Nham cảm giác thân mình sắp bị thiêu đốt, nàng không còn sức để ý đên lời nói của Liên Tích nữa, mà chỉ nghĩ đến phải nhanh một chút chạy về tìm thuốc giải, nói cách khác nàng sợ mình thật sự sẽ ở trên đường mà hóa thân thành sắc lang.
Nàng dùng hết khí lực toàn thân, vận dụng khinh công trở lại Quân phủ, trên đường đi đến viện tử của Thái bà bà, nàng phát hiện căn phòng của Quân Lưu Niên vẫn còn sáng đèn. Hắn thật sự vẫn đang chờ nàng! Trong lòng Liễu Nham chợt ấm áp, trước hết nàng phải nói cho hắn biết một tiếng là nàng đã trở về, để cho hắn đi ngủ trước.
Nàng đẩy cửa phòng của Quân Lưu Niên ra, thấy Quân Lưu Niên ngồi trên ghế, tay chống cằm, giống như đã ngủ rồi. Nhưng trong nháy mắt tiếng Liễu Nham đẩy cửa đã đánh thức Quân Lưu Niên, hắn nhìn thấy Liễu Nham, trong mắt khó nén mừng rỡ: " Nham, rốt cuộc nàng đã trở về!" Rồi tiến lên ôm lấy Liễu Nham.
Khi Quân Lưu Niên nhào vào trong ngực nàng thì cảm giác mát mẻ bỗng ập đến, làm cho nàng nhịn không được thở dài. Liễu Nham nhớ đến mị dược trong thân thể mình còn chưa có giải, mà bây giờ Quân Lưu Niên lại nhảy đến ôm lấy nàng, lúc này hắn đối với nàng mà nói tựa như hút phải thuốc phiện vậy, muốn ngừng mà không được.
Nhưng nàng thật sự không thể, nàng sẽ làm hắn bị thương mất. Một chút lý trí hiếm hoi còn sót lại, khiến Liễu Nham nhẹ nhàng đẩy hắn ra: " Đã trễ như vậy rồi, chàng mau đi ngủ đi!" Sau đó nàng giống như muốn chạy trốn ra khỏi phòng.
Tay lại bị Quân Lưu Niên kéo lại, hắn cúi đầu, thẹn thùng nói: " nếu đã trễ như vậy, thì ngủ chung đi!"
Trong lòng Liễu Nham âm thầm hô to, lão thiên gia, có phải người muốn tra tấn ta như vậy hay không vậy. Nàng như bị điện giật rút tay mình khỏi tay của Quân Lưu Niên: " Ta? ? ? Ta vẫn chưa tắm rửa, chàng ngủ trước đi."
"Vậy thì ta đi gọi Lan Y đi chuẩn bị nước cho nàng tắm, nàng chờ nhé." Quân Lưu Niên ấn nàng ngồi lên trên ghế.
"Nhất định là Lan Y đã đi ngủ rồi, chàng đừng giày vò Lan Y. Ta đi đến phòng bếp rửa, một lát nữa sẽ quay lại!" Rốt cuộc nàng cũng chạy ra được khỏi phòng.
Ở trong tiểu viện của Thái bà bà, Liễu Nham lật tất cả các phương thuốc, vậy mà vẫn không tìm được phương thuốc nào, có thể chống lại mị dược. Cho tới bây giờ nàng chưa từng chế tạo qua loại thuốc này, dù sao mị dược cũng không phải là thuốc độc, không có mất mạng, cho nên nàng mới không nghĩ đến, bây giờ cần phải sử dụng lại không có.
Khô nóng trên người càng lúc càng khó nhịn, trong lúc tình thế cấp bách, nàng nhảy vào trong chum nước ở phòng bếp. Nước giếng lạnh như băng làm dịu bớt được cảm giác nóng cháy của nàng, sau một khắc đồng hồ, Liễu Nham nghe thấy tiếng Quân Lưu Niên gọi nàng. Nàng vội vàng từ trong chum nước nhảy ra ngoài.
"Nham, làm sao toàn thân nàng lại ướt đẫm? Tắm rửa sao lại không cởi y phục vậy?" Quân Lưu Niên nhìn thấy toàn thân nàng đều là nước, rất là khó hiểu hỏi.
" Vừa rồi ta tắm không cẩn thận làm nước rơi vãi, sao chàng vãn chưa đi ngủ?"
Quân Lưu Niên cúi đầu, cảnh ban đêm che dấu đôi má đỏ ửng của hắn: " ta đang chờ nàng."
Liễu Nham đã không còn cảm giác khô nóng, vì vậy nàng cho rằng mị dược trên người mình đã được giải rồi, tiến lên dắt tay của Quân Lưu Niên: " Vừa vặn ta mới tắm xong, ngủ đi thôi!"
Đại khái là rất mệt mỏi, cho nên Quân Lưu Niên ngã xuống giường liền ngủ thật say. Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, Liễu Nham chân thực cảm nhận được một loại cảm giác an tâm.
Bỗng nhiên, cái loại cảm giác nóng ran lại quay trở về, đây rốt cuộc là thuốc gì, dược tính cũng quá mãnh liệt đi, chẳng lẽ không có âm dương điều hòa thì không thể giải được? Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ thuốc này mạnh bao nhiêu, nhìn khuôn mặt đang yên giấc của Quân Lưu Niên, làm sao nàng cam lòng để cho phải hắn chịu một chút tổn thương!
Nàng xoay người rời giường, nghe thấy giọng Quân Lưu Niên mơ mơ màng màng hỏi : " Nham, nàng muốn đi đâu đấy?" Một tay hắn giữ lại ống tay áo nàng.
Nhiệt độ trên người Liễu Nham nóng bỏng làm cho Quân Lưu Niên nhanh chóng thanh tỉnh : " nàng bị bệnh đúng không? Vì sao lại nóng đến phỏng tay như vậy?"
"Không, Tiểu Niên, tốt nhất chàng đi ngủ đi, ta có việc cần đi ra ngoài một chút." Nàng nóng lòng muốn tránh thoát khỏi Quân Lưu Niên, nhưng cũng không dám dùng quá sức.
"Không được, đêm nay cho dù nàng có nói gì ta cũng không cho nàng đi. Nàng đã biến thành như vậy, còn không biết nghỉ ngơi thật tốt, không phải nàng rất biết chiếu cố người khác sao, vì sao không thể chiếu cố mình thật tốt?" Nói sao Quân Lưu Niên cũng không chịu thả tay ra .
Rốt cuộc một chút lý trí cuối cùng của Liễu Nham bị thiêu rụi, nàng xoay người thoáng đặt Quân Lưu Niên ở dưới thân, hai tay lôi kéo xé rách tiết y của hắn, chỉ một lát y phục nát vụn rơi tán loạn ở trên giường.
Ánh mắt nàng nhìn hắn tràn đầy dục vọng, lúc này Quân Lưu Niên đã hiểu rõ, không phải Nham ngã bệnh, mà là? ? ? Trúng mị dược. Hắn chần chờ một giây, sau đó chậm rãi giúp Liễu Nham cởi y phục ở trên người.
Dưới thân là da thịt trơn trượt mềm mại như tơ lụa làm cho Liễu Nham yêu thích không buông tay, nàng hôn lên môi hắn, một nụ hôn ôn nhu như gió mát, sau đó lại như gió táp mưa rào, không ngừng công thành đoạt đất, cho đến khi đôi má hắn đỏ bừng. Liễu Nham buông hắn ra, thì thầm "Tiểu Niên? ? ? Tiểu Niên? ? ?" Từng lần một: " Ta yêu chàng? ? ? Ta chỉ yêu chàng? ? ?" Quân Lưu Niên đắm chìm trong giọng nói nỉ non nhẹ nhàng.
Thân thể Quân Lưu Niên hệt như một món đồ sứ tinh xảo, không có có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, Liễu Nham cảm thấy cái này so với việc nàng bị trúng mị dược càng thêm mê người, ý thức dần dần mơ hồ, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ và âm thanh khoái cảm cực lớn khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh mà thôi? ? ?
Linh Nhi tiến vào trong phòng thì thấy Liên Tích chỉ mặc tiết y nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, hắn kinh hô chạy lên trước: " công tử, đây là thế nào?
Y phục trên người Liên Tích rất là chỉnh tề, trên giường cũng không có dấu vết hoan ái, đại khái Linh Nhi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên hắn lại càng kinh ngạc hơn. Cho tới bây giờ đều là công tử tính toán người khác, lần này lại bị người ta trêu đùa.
Thấy biểu tình trên mặt Linh Nhi từ kinh ngạc biến thành nhìn có chút hả hê, Liên Tích gào thét : " còn không mau giải huyệt cho ta!" Linh Nhi lập tức giải huyệt, cũng không quên trào phúng hắn vài câu : " Ôi!!! nhìn tình cảnh này, xem ra ngày hôm qua công tử đã bị người ta chê? Nữ tử ở trên thế gian này ghét bỏ công tử, đây chính là lần đầu? ? ?"
Linh Nhi liếc nhìn ánh mắt âm trầm của Liên Tích một cái, lập tức rùng mình, làm ra bộ dạng nghiêm túc, nói sang chuyện khác "Công tử, nàng chính là người mà chúng ta muốn tìm sao?"
Liên Tích gật đầu, phân phó "Đi truyền thư cho Hoàng Di, nói: người chúng ta đã tìm được." Trong lòng của hắn thầm nghĩ, Liễu Nham, rồi có một ngày nàng sẽ là của ta. Không, nàng vốn là của ta.