Liễu Nham được dẫn đến một gian phòng ở cuối lầu hai."Tiểu thư, mời vào! Công tử của chúng ta sẽ tới đây ngay lập tức." Nàng đánh giá gian phòng này, ở đây chỉ có một mình nàng. Nơi này không hề giống kỹ viện nàng từng thấy trên Ti Vi, tấm la trướng màu đỏ chót, rèm cửa mờ ảo, ngược lại trông rất thanh lịch.
Trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm nhàn nhạt, Liễu Nham ngửi ra được, loại hương khí này có thể khống chế nội lực. Một khi đi ra khỏi căn phòng này, nội lực sẽ tự động khôi phục, nếu như không ở trong phòng động võ, người bình thường sẽ không phát hiện ra. Liễu Nham có thể phân biệt ra, bởi vì trong các loại dược thảo mà nàng có thì loại này nàng cũng có một ít. Tại sao Công tử Liên Tích lại phải dùng loại hương liệu này? Chắc không chỉ là sợ khách nhân Bá Vương ngạnh thượng cung đơn giản như vậy.
Tuy Liễu Nham không biết rõ thời gian ở cổ đại, nhưng nàng biết lúc này cũng chưa tới thời gian ước định. Nàng vốn cho rằng mình chỉ nhân tiện được mời, nhưng theo như tình hình bây giờ xem ra, hình như nàng là nhân vật chính được mời hôm nay, cho dù có chút bất an, nhưng thôi chuyện gì đến ắt sẽ đến.
Liễu Nham tìm cái ghế dựa dứt khoát ngồi xuống, bắt đầu lặng yên thưởng thức trà, cho đến khi cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra. Đi vào là một vị nam tử tuyệt sắc, nhất định vị này là Công tử Liên Tích đây, phải hình dung như thế nào nhỉ, hắn thật xứng với câu nói, thêm một phân thì lại quá cao, giảm một phân thì lại thành thấp, nhợt một chút thì quá bợt, đỏ một chút thì quá đậm; mày như thúy vũ (lông chim), da trắng như tuyết; eo như được bó lại, răng trắng như ngọc; mỉm cười yêu kiều, hoặc Dương Thành, mê Hạ Thái. Sống hai mươi mấy năm, đã sống ở hai thế giới, Liễu Nham tự nhận là mình chưa từng gặp được người nào so với hắn đẹp hơn.
惑阳城, 迷下蔡 (Hoặc Dương Thành, mê Hạ Thái): khiến đàn ông Dương Thành và Hạ Thái đều bị mê hoặc. Dương Thành và Hạ Thái là hai vùng đất phong của quý tộc nước Sở.
Xuất xứ từ bài Đăng đồ tử háo sắc phú (bài phú của dê xồm háo sắc =))) của Tống Ngọc nước Sở thời Chiến Quốc: “Đông gia chi tử, tăng chi nhất phân tắc thái trường, giảm chi nhất thái đoản; trứ phấn tắc thái bạch, thi chu tắc thái xích; mi như thúy vũ, cơ như bạch tuyết, yêu như thúc tố, xỉ như hàm bối; yên nhiên nhất tiếu, hoặc Dương Thành, mê Hạ Thái.”
(Con gái Đông gia, thêm một phân thì quá cao, bớt một phân thì quá thấp; nhợt một chút thì quá bợt, đỏ một chút thì quá bầm; mày biếc như lông chim phỉ thúy, da thịt trắng như tuyết, eo mảnh như được thắt lại, răng như ngọc trai; mỉm cười yêu kiều, thì đàn ông Dương Thành và Hạ Thái đều bị mê hoặc.)
Liên Tích thấy Liễu Nham ngây người vài giây đồng hồ, cũng không có cảm thấy có gì đó không ổn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn không có một ai là không phản ứng như thế. Nhưng trong mắt của nàng chỉ có kinh ngạc cùng thưởng thức, điểm này khiến cho người khác cảm thấy không thể chán ghét được nàng.
Liễu Nham mấy giây mới lấy được lại tinh thần, mỉm cười, "Thật có lỗi với Công tử, tại hạ thật thất lễ."
Nàng có thể hoàn hồn nhanh như vậy, còn hào phóng xin lỗi hắn nữa, làm cho Liên Tích đối với nàng có chút hảo cảm."Xem ra Liễu tiểu thư là một người lỗi lạc."
"Nhưng công tử lại là một người thần bí." Nếu hắn biết mình là Liễu tiểu thư, Liễu Nham cảm thấy ở trước mặt hắn mình không cần thiết phải che dấu, có chuyện gì nàng sẽ nói thẳng.
Liên Tích cười khẽ một tiếng, "Liễu tiểu thư vẫn luôn nghĩ gì thì nói cái đó sao?"
"Vậy phải xem đối với người nào rồi, ở trước mặt công tử, căn bản ta không có gì gọi là bí mật, không phải sao?" Liễu Nham ranh mãnh nhìn hắn, "Công tử tới tìm ta có chuyện gì?"
Liên Tích thấy ánh mắt của nàng có một chút thưởng thức, cùng người thông minh nói chuyện quả nhiên không tốn sức."Nếu như Liễu tiểu thư đã biết là ta đặc biệt muốn gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không đoán ra được là ta muốn gặp tiểu thư có chuyện gì à?"
"Nếu như ta thật sự biết, thì ngày hôm nay ta sẽ không đến đây." Liễu Nham tùy ý liếc mắt một cái, sau đó đưa mắt tiếp tục tập trung ở trên người Liên Tích, "Vô luận là chuyện gì, ta cảm thấy đối mặt so với trốn tránh hay hơn rất nhiều."
"Nếu Liễu tiểu thư đã thẳng thắn như vậy, ta đây cũng nói thẳng luôn." Liễu Nham chú ý tới cách xưng hô “Ta” của hắn cùng cách xưng hô “nô gia” của các kỹ nam bình thường rất bất đồng, có thể khiến người ta cảm giác được hắn có thân phận cao quý. Liên Tích móc ở bên hông rút ra một khối ngọc bội, đưa cho Liễu Nham, "Liễu tiểu thư còn nhớ rõ khối ngọc bội này không?"
Liễu Nham nhận lấy ngọc bội chỉ nhìn thoáng qua, nàng đã nhận ra nó là khối ngọc mà mình mang đi cầm vài ngày trước."Khách nhân đến hiệu cầm đồ cầm cố đồ vật, có gì không hợp lý sao?" Ngữ khí của nàng rất bình tĩnh, trong nội tâm nhưng cũng đã hiểu, thì ra là do khối ngọc bội này gây họa, sớm biết như vậy đem cầm cố những... đồ trang sức kia thì tốt rồi, nàng rõ ràng đã kiểm tra rất cẩn thận rồi mà, khối ngọc bội kia rõ ràng không có bất kỳ kí hiệu gì để chứng minh thân phận nàng. Tuy lão bản của hiệu cầm đồ khẳng định ngọc bội này rất trân quý, nhưng cũng không phải là duy nhất! Chủ nhân của ngọc bội này và Công tử Liên Tích qua lại với nhau như thế nào, là công việc, hay là kẻ thù, mình tạm thời quan sát xem sao!" Công tử Liên Tích làm như vậy là có ý gì?"
"Liễu tiểu thư không cần khẩn trương, ta chỉ là muốn biết rõ khối ngọc bội này làm sao mà tiểu thư có được?"
"Công tử cần gì phải làm khó ta. Chắc hẳn Công tử biết rõ Liễu Nham trước kia luôn luôn si ngốc, ngày đó thành thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta nhân họa được phúc cho nên khôi phục lại thần trí, nhưng những chuyện đã trải qua trong thời điểm ta si ngốc ta hoàn toàn không nhớ rõ. Còn khối ngọc bội này, là vật phẩm ở trong đám đồ cưới của ta, ta thiếu tiền dùng mang nó đi cầm. Liễu gia chúng ta là thương nhân, mẫu thân từ nơi nào có được, có lẽ bản thân người cũng chưa chắc nhớ rõ."
Liên Tích nghe nàng nói xong khẽ cười, "Xem ra Liễu tiểu thư không có ý định nói thật rồi" Trong giọng nói mang theo một chút uy hiếp.
"Công tử đây là đang uy hiếp ta sao? Ta nói thật hay giả, Công tử có thể điều tra, ngươi muốn giết ta cũng không có gì là không thể. Chỉ có điều ta đây là loại người tay không trói gà không chặt, hoàn toàn không biết võ công, dùng loại hương liệu này thật sự là không cần thiết." Nói xong nàng nhìn lư hương trên bàn. Nội công Liễu Nham tu luyện và nội công bọn họ tu luyện bất đồng, chủ yếu dùng để cường thân kiện thể, phụ trợ phóng ra ám khí và thi triển khinh công, hương liệu này xác thực đối với nàng không có tác dụng.
Liên Tích không có cách nào phán đoán lời nói của Liễu Nham là thật hay giả, nghe qua dường như đều là sự thật, nhưng trực giác lại nói cho hắn biết nàng nhất định có điều gì giấu diếm hắn, nàng có thể nhìn ra mánh khóe trong hương liệu. Nhưng hắn càng không thể giết nàng, nếu như nàng thực sự là người bản thân hắn muốn tìm, vì người chết thì không thể sống lại được. Trong lúc nhất thời, trong phòng rất trầm lặng, nhưng bầu không khí trong phòng lại tràn ngập khí thế giương cung bạt kiếm.
Liễu Nham đang đánh cuộc, vị Công tử Liên Tích này đối với nàng không có ác ý, nàng còn không muốn chết sớm như vậy. Đúng lúc này một tràng tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt không khí trầm lặng."Công tử, ba vị tiểu thư khác đã đến rồi." Là Mặc Lăng, các nàng đã đến rồi, Liễu Nham thoáng thở dài một hơi. Liên Tích lập tức đổi lại âm điệu phong tình vạn chủng, "Mời các nàng vào đi!"
Nghe tiếng đáp lại mà vào chính là ba người kia. Dẫn đầu là Viên Cẩm vẫn một thân y phục màu đỏ chói mắt, sau lưng hắn là Bạch Mạt Nhiên mặc áo bào màu xanh lam, Liễu Nham vẫn cảm thấy nàng mặc đồ trắng vẫn đẹp hơn, người vào cửa cuối cùng chính là Mặc Lăng, một thân y phục màu tím.
Liên Tích thấy người tới thì đi lên đón tiếp, mềm nhũn tựa ở đầu vai Viên Cẩm, nhõng nhẽo cười nói."Ta nhìn sao trông trăng cuối cùng trông được các tiểu thư đến đây." Liễu Nham nhìn thấy hắn trở mặt một cách nhanh chóng, sợ hãi thán phục, tên này cũng thật lợi hại, vừa rồi hắn còn hung thần ác sát, bỗng nhiên trở nên cực kỳ quyến rũ. Nàng liếc mắt nhìn Viên Cẩm, thấy bộ mặt hắn rất hưởng thụ nha. "Công tử Liên Tích muốn mời chúng ta đến đây, sao chúng ta lại không đến cơ chứ?" Bạch Mạt Nhiên chỉ liếc mắt nhìn Liên Tích Công tử, trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt ôn hòa vạn năm không đổi, nàng là người cho dù có thấy núi Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng Liễu Nham vẫn có thể đọc được ở trong ánh mắt nàng có chút thất vọng. Còn nha đầu Mặc Lăng kia sao lại không có tiền đồ như vậy chứ, từ lúc nàng bước vào cửa nhìn thấy Công tử Liên Tích, ánh mắt của nàng luôn nhìn hắn chằm chằm, một khắc chưa từng rời đi, sớm đã quên sạch sành sanh rằng lần này đi khả năng sẽ có chuyện nguy hiểm xảy ra.
Liễu Nham trêu ghẹo nàng, "Mặc tiểu thư? ? ? tròng mắt của tỷ sắp rơi ra ngoài rồi kia kìa."
Mặc Lăng bị Liễu Nham chêu chọc vội hồi hồn lại, có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, "Vậy cũng không bằng muội muội, rõ ràng đã ước hẹn là giờ Dậu mới tới, muội còn đến sớm hơn chúng ta đấy, không phải sao? Chắc là muội không thể chờ đợi được!" Nàng cuối cùng cũng tìm được chuyện để chế giễu đánh trả lại Liễu Nham.
"Tất cả các vị Tiểu thư đứng đây làm gì, nhanh mau ngồi xuống đi! Linh Nhi, dâng trà." Mọi người nghe thấy vậy đều ngồi xuống, Linh Nhi cũng bưng trà lên rót cho mọi người, mùi trà thơm lan tỏa khắp nơi.
Viên Cẩm nhấp một ngụm, thật không ngờ là đại hồng bào, là loại trà trân quý."Trà của Công tử quả nhiên là trà ngon!"
"Đâu phải, ta không am hiểu trà cho lắm, để cho Tiểu thư phải chê cười rồi." Chê cười? Mới đúng là chuyện nực cười. Trà này mình cũng uống qua hai lần, là Hoàng thượng ban thưởng cho mẫu thân, tên Công tử Liên Tích này quả nhiên là không đơn giản, Bạch Mạt Nhiên không khỏi oán thầm. Liễu Nham là người thật sự không hiểu biết về trà, ở thế giới kia có nhiều đồ uống như vậy, ít ai pha trà uống, nàng nhẹ khẽ nhấp một ngụm, cũng không muốn uống nữa.
"Hôm nay tất cả vị Tiểu thư đi đến chỗ ta, ta sẽ vì các vị Tiểu thư mà diễn tấu một khúc!"
"Được? ? ? Được? ? ? Được lắm." Mặc Lăng lập tức cao hứng phụ họa.
Liên Tích phong tình vạn chủng ngồi trước đàn. Hắn nhẹ nhàng gẩy một cái, âm thanh véo vót lập tức truyền tới. Tiếng đàn rất hay, nhìn ba người kia bày ra bộ dáng say mê lắng nghe thì biết, ngay cả Bạch Mạt Nhiên cũng say mê lắng nghe, vẻ thất vọng trong mắt hắn hầu như cũng biến mất. Một khúc hoàn tất, nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hiên Viên Cẩm dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Công tử kỹ thuật đàn của ngươi quả nhiên rất cao siêu, khó trách nữ tử ở Đô thành đều ngưỡng mộ Công tử như thế, quả nhiên là danh xứng với thực!"
"Đa tạ Tiểu thư đã khích lệ, tiểu thư quá khen rồi." Nói xong thướt tha rời khỏi cầm án (bàn để đàn) về chỗ ngồi. Sau đó chính là mấy người bọn họ cùng nhau nghiên cứu thảo luận tài đánh đàn, nghiên cứu thảo luận thi từ ca phú, Liễu Nham ngồi nghe ở bên cạnh mà cảm thấy rất buồn ngủ, không nên trách nàng, nàng thực sự đối với văn nghệ không biết chút nào, những bài thơ cổ mà mấy năm học nàng đã được học kia, nàng đã trả lại cho lão sư rồi.