Chương : Thực lực bảo vệ vợ.
Edit & Beta: Lady
Khương Dao quay đầu nhìn cô ta, mặt không chút biểu cảm: "Tôi không biết là cô đang nói chuyện với ai?"
Sắc mặt cô ta nhảy lên một chút, trong miệng cậy mạnh: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy."
"Ỏ, cô nhặt đi, khom lưng một cái liền lấy được ."
"Cô!" Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Khương Dao một cái, còn định nói cái gì đó nữa, thì nhìn thấy cô gái đầu tiên đi ra, nhân viên kêu đến tên của cô ta.
"Quý Ngưng, đến cô."
Quý Ngưng lập tức đứng lên, trên mặt lập tức mang theo tươi cười: "Vâng."
Trở mặt thật sự rất nhanh.
Khương Dao nhìn thấy cô gái phỏng vấn đầu tiên đi ra, vẻ mặt mang theo sự mất mát, như cũ trở lại vị trí ban đầu mà ngồi, cả người giống như co lại thành một tiểu đoàn.
Một lát sau, Quý Ngưng đi ra, ý cười trên mặt cô ta càng sâu, giống như cô ta đã được tuyển dụng vậy.
Đến phiên Khương Dao. Cô đi vào, nhìn thấy chính giữa phòng họp có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Anh ta mặc tây trang, gương mặt nghiêm chỉnh, mang một cái kính đen, má phải có một cái nốt ruồi. Lúc không cười thì sẽ làm cho người đối diện có cảm giác muốn tê gan liệt phế.
Đó là trưởng phòng nhân sự, Quách Dục. Mà bên cạnh chỗ anh ta ngồi, còn có hai người nhân viên, một nam một nữ, đều rất nghiêm túc .
Quách Dục quan sát vị mỹ nhân ở trước mắt, lại mảy may không vì nhan sắc của cô mà cho cô một chút tươi cười.
Khương Dao cũng không khiếp đảm, lễ phép chào hỏi, tự giới thiệu về bản thân.
Một hồi phỏng vấn đã xong, coi như cô ứng đối tự nhiên, tuy rằng có mấy vấn đề cô trả lời có chút mắc kẹt, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất tốt.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, ba người chờ ở bên ngoài. Qua mười phút, thì có người tới thông báo, tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng chỉ còn có hai người là Khương Dao và Quý Ngưng.
Cô gái đầu tiên buồn bả rời đi, còn Quý Ngưng thì lại cười càng thêm tươi đẹp, lại còn cho Khương Dao một cái liếc mắt.
Quách Dục đi ra, dẫn hai người bọn họ đi lên trên lầu.
Trên lầu là phòng mở rộng sản phẩm và văn phòng của tổng tài.
Phòng mở rộng sản phẩm và văn phòng tổng tài cùng thuộc một tầng. Do năm xưa, mấy tổng tài ở nhiệm kì trước đã quyết định như vậy. Lúc ấy là để tiện cho tổng tài và nhà thiết kế nên đã tiến hành khai thông. Sau này vẫn cứ để nguyên như vậy.
Tuy là ở chung một tầng, nhưng ở giữa có cách một cái hành lang, phân khu rất rõ ràng.
Mới ra thang máy, thì có một người đàn ông mặc tây trang đi tới, nói với Quách Dục: "Trưởng phòng Quách, Cố Tổng tìm anh."
"Được."
Khương Dao nghe vậy, trong lòng khẽ động, trong miệng bọn họ nói đến "Cố Tổng" chính là Cố Mục Niên sao? Có thể nói là hôm nay cô đến, phỏng chừng anh còn không biết, thậm chí hai người bọn họ còn không có chạm mặt.
Quách Dục dẫn hai người tới phòng tiếp đãi, anh ta nói hai người chờ ở đây để chuẩn bị cho vòng phỏng vấn cuối cùng. Sau đó anh ta đi đến văn phòng của tổng tài.
Cố Mục Niên nghe thấy tiếng gõ cửa thì cho người bên ngoài tiến vào.
"Cố Tổng, ngài tìm tôi có việc?" Quách Dục lập tức thả thấp tư thái nói chuyện, còn có hơi khom lưng một chút.
Cố Mục Niên không ngẩng đầu: "Nghe nói hôm nay có ba người đến đây phỏng vấn chức vụ thiết kế châu báu?"
"Đúng vậy, hai đợt trước đã kết thúc, đã loại một người."
"Được, cho tôi xem qua sơ yếu lý lịch." Vị trí quan trọng như vậy, từ trước đến nay Cố Mục Niên đều rất thận trọng, cho nên mỗi lần phỏng vấn anh cũng sẽ tham dự vòng phỏng vấn khảo hạch cuối cùng.
Quách Dục đem tài liệu đưa tới trước mặt anh, anh buông bút máy xuống, nhận lấy.
Khi anh nhìn thấy tên của phần sơ yếu lý lịch thứ hai, anh nhất thời ngẩn người.
Khương Dao? !
Anh nhìn thấy gương mặt thanh tú của cô trong tấm ảnh thẻ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp. Mà Quách Dục nhìn thấy phản ứng của anh, nhất thời lại có cảm giác rất buồn bực.
Cố Tổng làm sao vậy?
Sau một lúc lâu, Cố Mục Niên đem sơ yếu lý lịch buông xuống: "Ra ngoài đi, một lát nữa tôi sẽ đi đến phòng họp."
"Vâng"
Sau khi Quách Dục rời đi, anh lại một lần nữa cầm lấy sơ yếu lý lịch của Khương Dao, nhìn kĩ từng hàng, khóe miệng cong lên. Con ngươi đen như mực của anh bị nắng ấm ngoài cửa sổ chiếu sáng lên.
Còn ở bên ngoài, Khương Dao và Quý Ngưng bị dẫn đến phòng họp, lần này là lần phỏng vấn chung của cả hai.
Mới vừa đi vào, thì họ đã nhìn thấy bên trong có hai người phụ nữ đang ngồi. Một người trong đó mặc áo ngoài màu đen diện mạo hơi già, ít khi nói cười, xem qua có hơn bốn mươi tuổi, cho dù có trang điểm cũng không thể che giấu được màu da có chút sạm. Bên cạnh bà ta là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn qua có cảm giác rất quen thuộc.
Người mang sắc mặt nghiêm túc chính là Giang Dung, trưởng phòng mở rộng sản phẩm. Cả người bà ta tản ra sự lão luyện trong công việc, trầm ổn.
Quý Ngưng trao đổi ánh mắt với Giang Dung, cô ta liền mím môi mà nở nụ cười.
Quý Ngưng nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô ta và Giang Dung nhắn tin với nhau. Giang Dung nói ngày mai trong cuộc phỏng vấn có bà ta tham gia, chuyện cô ta xin vào làm việc liền không thành vấn đề.
Mẹ Quý Ngưng là em họ của Giang Dung, Giang Dung đồng ý với mẹ Quý Ngưng sẽ khiến cho Quý Ngưng tiến vào Chí Sinh, huống chi đứa nhỏ này quả thật rất ưu tú.
Khương Dao và Quý Ngưng ngồi ở vị trí đối diện với hai người phỏng vấn.
Khương Dao thấy vị trí ở giữa của hai người phụ nữ còn trống, lại thấy Giang Dung hay nhìn về phía cửa, cô suy đoán, chắc còn có một người tới tham gia phỏng vấn nữa?
Lúc này, cửa phòng họp phát ra tiếng vang, là một người đàn ông đi vào.
Khương Dao nhìn thấy người đi vào chính là Cố Mục Niên, lập tức trở nên ngây dại.
Hai người phỏng vấn lập tức đứng lên, nói câu "Cố Tổng", chỉ thấy Cố Mục Niên khẽ gật đầu, kéo một cái ghế dựa ra, ngồi xuống.
Khương Dao kinh ngạc, hóa ra anh cũng là người phỏng vấn? !
Khương Dao thấy anh tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay chống cằm, con ngươi đen bình tĩnh nhìn Khương Dao và Quý Ngưng một cái, tăng thêm một ánh mắt nữa cũng chẳng khác biệt lắm.
Trên người anh mang theo khí chất mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên Khương Dao nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc làm việc của anh, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm và trầm ổn… Ngay cả Quý Ngưng cũng nhìn đến ngây người vài giây.
Phỏng vấn bắt đầu.
Tự giới thiệu đơn giản về bản thân xong, là Giang Dung và Băng Thanh theo thứ tự mà đưa ra vấn đề cho hai người.
Giang Dung hỏi Quý Ngưng: "Lần này tới tham gia phỏng vấn ở Chí Sinh, cô nắm chắc bao nhiêu phần trăm? Ở phương diện thiết kế châu báu cô có ưu thế gì?"
Mấy vấn đề này đều là do Giang Dung nói cho Quý Ngưng biết trước, Quý Ngưng đã chuẩn bị đầy đủ, trả lời thật sự khéo léo.
Hỏi xong cô ta, rồi đến Khương Dao: "Ở thành phố Birmingham học đại khoa chính quy và học nghiên cứu sinh, thành tích nổi trội xuất sắc, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi thiết kế… Tại sao lại muốn về nước đến Chí Sinh làm việc? Ở nước ngoài điều kiện không tốt hơn sao? Cũng không có một chút sính ngoại?"
Khương Dao nghe giọng nói của bà ta giống như bỏ thêm một chút xảo quyệt, không để cho cô thoải mái, nhưng mà cô vẫn là trả lời: "Nơi này là của tổ quốc của tôi, mặc kệ đi đến đâu, tôi cũng sẽ không quên tôi là người Trung Quốc. Hơn nữa người nhà của tôi đều ở trong nước, tôi muốn trở về làm bạn với họ. Về phần tại sao lại lựa chọn Chí Sinh, là bởi vì từ rất sớm tôi đã biết nó."
"Ồ?"
"Từ lúc bắt đầu học sơ trung, tôi đã biết đến Chí Sinh. Tôi thích cái khái niệm về thẩm mỹ ở Chí Sinh. Ở giữa khái niệm “Sau hiện đại”, rất nhiều nhà thiết kế châu báu đã cố ý phá vỡ khái niệm về quy tắc, cố ý theo đuổi cảm giác sáng tạo. Nhưng thật ra 'Không theo quy tắc sẽ thành phạm vi', nhà thiết kế muốn thu hẹp lại trong không gian, nhà thiết kế muốn phát huy sức tưởng tượng của mình nhưng lại không thể biến nó trở trên xinh đẹp hơn, muốn làm như vậy trước hết là phải có khái niệm nhất định về thẩm mỹ. Bây giờ quay đầu nhìn lại những tác phẩm cũ của Chí Sinh, như cũ vẫn dễ nhìn hơn, đó là một loại thiết kế không mất quy tắc nhưng vẫn rất hoàn mỹ, trong đó làm tôi ấn tượng nhất chính là bộ sưu tập 'Cố mộng', nhà thiết kế này đã vận dụng rất tốt tính cổ điển của Trung Quốc."
Trùng hợp chính là, chủ nhà thiết kế của bộ sưu tập "Cố mộng", cũng là nhà thiết kế chính của tập đoàn Chí Sinh, chính là một trong các vị phỏng vấn ngồi ở đây, Băng Thanh.
Cô ấy nghe thấy tác phẩm của chính mình được đề cập thì mỉm cười, còn Giang Dung thì nhíu mày.
Băng Thanh đặt câu hỏi xong, cuối cùng đến phiên Cố Mục Niên.
Anh đồng thời hỏi hai người: "Có đôi khi ý tưởng các nhà thiết kế sẽ phát sinh những chuyện mâu thuẫn với nhu cầu thị hiếu của người tiêu dùng trên thị trường, nếu gặp trường hợp đó thì các cô sẽ làm sao?"
Quý Ngưng trả lời trước: "Tôi sẽ vứt bỏ bản thiết kế, chung quy thiết kế của tôi là nên phục vụ vì công ty. Chúng ta là thương nghiệp thiết kế châu báu, không phải là theo đuổi nghệ thuật cá nhân, mỗi người đều phải học được cách thỏa hiệp."
Cố Mục Niên đưa ánh mắt dời về phía Khương Dao, "Khương tiểu thư, cô nghĩ sao?"
Cô chậm rãi mở miệng: "Tôi sẽ… dốc hết sức mình để thỏa mãn nhu cầu của xã hội, nhưng tôi vẫn kiên trì sáng tác tác phẩm của tôi. Tác phẩm chân chính, chưa bao giờ thấy hay mà bỏ, mà là ý kiến hoàn mỹ thống nhất."
Cô có khuynh hướng kiên trì, cô không muốn làm một người đứng núi này trông núi nọ, cô là người có chủ kiến vô cùng kiên định.
Vấn đề chấm dứt xong, Giang Dung cầm ra hai trương bản vẽ, đẩy đến trước mặt hai người, mặt trên có bức ảnh một cái dây chuyền hình mặt trứng đơn giản.
"Cho các cô thời gian là mười phút, lấy chủ đề là sao trời, thiết kế một chút, không cần quá cẩn thận." Nói nhiều không bằng hành động thực tế.
Quý Ngưng chỉ suy nghĩ hai phút thì bắt đầu vẽ. Cô ta đã biết trước đề bài, hơn nữa cô ta cũng đã ngầm cho Giang Dung xem qua tác phẩm, Giang Dung còn giúp cô ta sửa chữa qua, giờ phút này, cô ta chỉ cần vẽ lại thôi.
Nhưng mà, đối với Khương Dao mà nói, không dễ dàng như vậy. Cho phạm vi quá rộng, thời gian lại rất gấp gáp, cô cũng chỉ có thể liều mạng suy tư, cũng hết sức xem nhẹ Quý Ngưng mang áp lực cho cô.
Ba phút sau, Khương Dao cầm lấy bút chì, bắt đầu vẽ tranh. Nhưng mà cô quá mức chuyên chú, quên mất cổ tay đang bị thương, không cẩn thận bị đau một chút.
Cô "A" tiếng, Cố Mục Niên chú ý tới cổ tay cô, ánh mắt lập tức trầm xuống.
"Làm sao vậy? Tay cô không có chuyện gì chứ?" Băng Thanh hỏi.
Khương Dao lắc đầu: "Tôi không sao." Cô tiếp tục cầm bút, Cố Mục Niên chưa phát ra một lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Cuối cùng hai người cũng đều đúng thời gian quy định mà nộp tác phẩm của mình.
Quý Ngưng giải thích tác phẩm của mình: "ở giữa dùng đường cong giống như sao trời, sau đó điểm xuyết lên trên một ngôi sao nhỏ, ở giữa có khắc hồng ngọc. Xem qua lóng lánh trong suốt, nếu sắc màu xử lý tốt, sẽ vô cùng xinh đẹp."
Bình thường mà tương đối cứng nhắc, nhưng vẫn không mất đi giá trị thẩm mỹ.
Khương Dao giải thích: "Của tôi chọn dùng kỹ thuật chạm rỗng, làm thành hoa văn như vậy."
"Ở giữa dùng bằng vật liệu gì?"
"Ngọc lam."
Cô nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc. Bởi vì không một ai sẽ nghĩ đến việc dùng ngọc lam, loại nguyên liệu này ở thành phố trang sức rất hiếm thấy.
Khương Dao bổ sung: "Ở giữa ngọc lam khắc hoa văn lên thì sẽ có chút giống sao trời."
"Có đặc sắc!" Giọng nói của Băng Thanh có chút kích động, Quý Ngưng vừa nghe thấy sắc mặt lập tức cứng đờ.
Cố Mục Niên nhìn Khương Dao đang cười ngại ngùng, bản thân cũng cong môi.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Khương Dao và Quý Ngưng chờ ở bên ngoài. Quý Ngưng liếc Khương Dao một cái, trong lòng vẫn nắm chắc phần thắng, Giang Dung khẳng định sẽ đảm bảo cho cô ta đi vào.
Cô ta mang theo giọng điệu nắm chắc phần thắng giả vờ độc thoại: "Bây giờ ở nước ngoài trở về thì rất ghê gớm sao? Đừng tưởng rằng sơ yếu lý lịch xinh đẹp là được, Chí Sinh căn bản sẽ không để ý đến cái này."
Khương Dao cười cười, "Cô là ban giám khảo sao? Còn hiểu rất rõ."
"Cô!"
Khương Dao căn bản khinh thường cô ta cho nên không nói thêm cái gì nữa. Mà trong phòng họp, ba người đang bàn luận nên giữ lại ai.
Giang Dung nói đầu tiên: "Tôi cảm thấy Quý Ngưng tương đối tốt, trong quá trình trả lời rất có tự tin, hơn nữa thiết kế lại rất tinh mỹ, ứng đáo nhanh hơn Khương Dao rất nhiều, xử lý chi tiết rất đúng chỗ."
Băng Thanh lại cho ra ý kiến trái chiều: "Cô gái Khương Dao này có tư tưởng rất lớn gan, ngay cả tôi cũng chưa từng suy xét qua việc dùng đá ngọc lam. Hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy xử lý tác phẩm rất xinh đẹp, nếu như là tôi, có khả năng tôi sẽ trực tiếp chọn cô ấy."
Giang Dung đè nặng sự tức giận trong lòng, giải thích: "Tôi không cho là như vậy, ý tưởng của Khương Dao không đủ phù hợp với thực tế. Ở trên thị trường năng lực cạnh tranh của ngọc lam căn bản chống không lại kim cương, chúng ta đây là thương nghiệp thiết kế. Huống chi, chẳng lẽ không phải là do lúc nãy Khương Dao mới vừa nói một câu 'Cố mộng' sao?"
Giang Dung khinh miệt cười, Băng Thanh lập tức phản bác: "Cô cho là tôi vì câu nói kia? Tôi chỉ công bằng cho ra ý kiến của mình, nếu như lúc nãy Quý Ngưng có nói y như vậy đi nữa thì đề nghị của tôi cũng sẽ không thay đổi. Huống hồ gì trước đó chúng ta cũng không thông báo là thương nghiệp thiết kế?"
Giang Dung nhìn về phía Cố Mục Niên, "Cố Tổng, ngài có ý kiến gì không?"
Trong lòng bà ta thật ra rất để ý, hôm nay Quý Ngưng phát huy năng lực thật sự rất hoàn mỹ không có khuyết điểm, Cố Mục Niên sẽ không bỏ qua Quý Ngưng
Anh buông hai trương bản thảo thiết kế xuống, giọng nói trầm thấp: "Tôi nghiêng về phía Khương Dao."
Nội tâm Giang Dung khiếp sợ, nhưng vẫn không chút hoang mang hỏi: "Đây là vì sao?"
"Thứ nhất, cô ấy có sự hiểu biết đối với Chí Sinh, đối với tác phẩm của Chí Sinh có sự hiểu biết, đi hỏi các nhân viên khác thử xem, bọn họ nhất định không nói được. Thứ hai, cô ấy có ý kiến riêng của mình người, nếu một nhà thiết kế chỉ có thể cầm ra tác phẩm xinh đẹp, lại không có ý nghĩ riêng của mình, vĩnh viễn sẽ bị thị trường nắm mũi dẫn đi. Thứ ba, thiết kế của cô ấy, cho tôi có sự tưởng tượng lớn hơn nữa về không gian."
Giang Dung nhíu mày: "Nhưng mà Cố Tổng, dựa theo cách nói của ngài, Quý Ngưng không ưu tú sao? Huống chi Khương Dao ở nước ngoài du học, không tự lấy được bằng cấp thì cũng sẽ làm giả, nói chung là bây giờ chuyện du học sinh về làm giả bằng cấp gom lại cũng được một một bó to."
Sắc mặt Cố Mục Niên không vui, giọng nói càng thêm lạnh: "Không phải tôi nói Quý Ngưng không ưu tú, mà là đang so sánh, cô ta thì có vẻ rất bình thường. Còn cô nếu mà nói bằng cấp của Khương Dao là làm giả thì trực tiếp cầm ra chứng cớ. Nói lại lần nữa xem, chúng ta cần là nhà thiết kế đứng đầu."