Bởi vì đã dùng hết tuổi thọ của mình, tôi chết
Bởi vì nhiễm một căn bệnh vô phương cứu chữa, tôi chết
Bởi vì bị đâm bởi một chiếc xe, tôi chết
Bởi vì uống thuốc độc, tôi chết
Bởi vì bị bẻ cổ, tôi cũng chết
Có hằng hà sa số cách để chết
Tuy nhiên, không có một cách nào để sống.
Thật bất công làm sao
Và chắc hẳn, người tạo ra sự sống và cái chết có lẽ đang cười 1 điệu khinh bỉ khi từ trên cao nhìn xuống chúng ta.
-Tất cả mọi người nên chết hết đi –
Và tôi cũng vậy.
Bởi vì bị ăn bởi một con sói, tôi đã chết
Tạm biệt. Mặc dù tôi chẳng có ai để nói lời đó.
Khi mặt trời còn chưa ló dạng, tôi băng qua một hẻm núi nằm giữa khu rừng rộng lớn và khu đô thị sầm uất trong cái bầu không khí giá lạnh của trời cuối Thu.
Bên phải tôi là những ngôi nhà có hàng rào bao bọc xung quanh, trong khi bên trái là bìa rừng đen xì, nó khiến cho những hộ dân sinh sống ở đây phải xoay mặt tiền sang hướng khác.
Khu rừng ấy, nó đã tồn tại được một khoảng thời gian rất dài, ngay trước cả khi thành phố này được dựng lên, tối đen như vừa bị hàng ngàn màn đêm lướt qua vậy, bồi thêm cái bầu không khí tĩnh mịch nên rất ít người dám bẻn mảng vào khu vực này, khi đứng từ bên ngoài, cũng không ai có thể nhìn vào trong vì quá tối.
Tôi chưa từng một lần có gan để bước vào khu rừng này. Tôi chỉ đơn giản là một cư dân bình thường của thành phố này mà thôi.
Một cái bóng nhỏ bỗng xuất hiện phía sau tôi, in trên mặt đường. Sánh với độ tối của khu rừng thì những ánh đèn từ thành phố hoa lệ kia dường như không đáng tin cho lắm.
Có lẽ hôm nay là đêm trăng non nên con hẻm chật hẹp bị nhuốm trong cái tiết trời giá lạnh càng trở nên lạ lẫm hơn bình thường.
Đó là một con sói có bộ lông bạc thoắt ẩn thoắt hiện từ đằng xa, với không một chút tiếng động, không làm phá vỡ bầu không gian trầm mặc, từng bước chân như hòa làm một vào đêm đen.
Một vẻ đẹp thuần túy, nhưng nó chỉ một mình một cõi. Bộ lông trắng tinh khiết như đang cố tỏa từng tia sáng yếu ớt vào màn đêm, 2 con ngươi đen láy quăng tôi một cái liếc nhìn, và một cơ thể cứng cáp trông lớn hơn một chút so với một con chó trưởng thành.
Nếu chàng sói ấy tượng trưng cho bạch, thì tôi chắc hẳn là hắc.
Tôi có một cái tóc mái dài đến ngang mắt, mái tóc dài xuống tận ngang hông, đôi mắt to tròn, cùng với một bộ đồng phục thủy thủ đã lỗi thời và thậm chí cả đôi vớ mà tôi đang mang, tất cả đều là màu đen. Nếu có thứ gì khác, thì chỉ duy nhất nước da trắng bệch của tôi, hay để miêu tả mỹ miều hơn là, một màu trắng tinh khiết như tuyết đầu mùa.
Trắng và đen, hai lớp tương phản. Mặc dù chúng gồm tập hợp những màu sắc giống hệt nhau, tuy nhiên chúng lại được nhìn nhận trên quang phổ như là 2 bộ màu đối lập.
Thêm một ngoại lệ nữa là bờ môi của tôi, là sắc đỏ của sự nhẹ nhàng, ấm áp.
Cái sắc đỏ nổi bật quá mức làm bản thân tôi có thể dễ dàng nhận ra rằng chú sói kia đang nhìn chằm chằm vào môi mình.
Cái thứ màu đỏ ấy làm ta dễ dàng liên tưởng tới máu, thịt.
Tôi liếm môi như tô lên một loại son nào đó, trong khi đầu óc lại liên tưởng đến mùi vị của máu tươi
Bản thân tôi giờ đây như một loại quả chín sẵn sàng để được thưởng thức, một loại trái cây thơm ngon bao gồm các thành phần là thịt và máu.
Sau tất cả, chắc chắn con sói ấy chỉ đơn giản nghĩ tới việc ăn tôi.
Hoặc… Tôi mời nó làm vậy với mình.
Thậm chí nếu tôi cố tìm cách để trốn thoát, thì tôi cũng chẳng thể nào thoát khỏi đây lành lặn. Tôi hiểu được mọi thứ mình làm sẽ trở nên vô nghĩa.
Con sói đấy tiến lên một bước về phía trước, ngày càng thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Tôi sẽ chết ở đây.
Tôi nghĩ, bình tĩnh và hờ hững. Cố tìm về hình bóng của một người, nhưng không một ai ập đến. Mặc cho tôi đã có một chút lưỡng lự khi nghĩ về cái chết, dù sao thì tôi cũng không còn ràng buộc gì với thế giới này nữa rồi. Tôi không thể nghĩ về một ai, gia đình hay bạn bè, những người mà đáng lẽ ra tôi không bao giờ muốn rời xa.
Cuối cùng thì, chỉ còn lại một sự trống rỗng.
“ Thật là một cái kết nhàm chán “
Từng lời thì thầm tôi buông ra thậm chí còn giá buốt hơn gió trời đêm
Và tất nhiên là con sói ấy không thể nào nghe được.
“ Chào buổi tối, thưa nàng thiếu nữ có đôi mắt tựa màn đêm “
Bằng tông giọng trầm, con sói ấy cất lời
“ Khá là nguy hiểm cho một quý cô đây đi bộ một mình trong đêm tối như này. Nếu quý cô có nhu cầu thì tôi có thể hộ tống nàng về nhà “
Nó là sói hộ tống à. [note36704]
Nhiều người sẽ cảm thấy kì lạ khi bắt gặp một con sói biết nói, nhưng tôi lại thấy không đến nỗi nào.
Có lẽ là bởi bộ lông nhuộm màu trắng tinh khiết ấy cũng đủ kỳ lạ rồi, nó sáng lấp lánh như một lưỡi gươm
Nó làm tôi nghĩ rằng việc gặp một con sói có khả năng nói tiếng người cũng không phải là chuyện hiếm.
Bộ lông mao đầy kiêu hãnh làm cậu sói điềm tĩnh tỏa sáng như ánh bạc, phản lại ánh đèn của thành phố.
Dù sao đi nữa, nó thật đẹp.
Tôi nhắm mắt mình lại khoảng độ một giây, trước khi mở ra lần nữa. Rồi trả lời bằng một nụ cười không có chút giả trân nào.
“ Cảm ơn vì lời đề nghị, ngài sói tốt bụng. Nhưng tôi ổn, bởi nhà tôi không xa nơi này lắm “
Đó đương nhiên là một lời nói dối. Sẽ tốn khoảng độ nửa tiếng để tôi về đến nhà, nhưng tôi không thể nào mà mù quáng tin vào lời mời chào ngọt ngào của con sói này được.
“ Với lại, tôi không nghĩ nó sẽ là ổn khi đòi hỏi quá nhiều từ một quý ông mới gặp mặt lần đầu như vậy đâu “
Tôi đưa tay trái lên môi và nhoẻn miệng cười to hơn nữa. Bầu không khí bây giờ nồng nặc mùi giả tạo, một vở diễn tràn ngập sự thương cảm đầy dối trá, tuy vậy với tôi thì nó vẫn khá là thú vị.
“ Thật là tệ quá đi mà “ Con sói ấy nhếch mép làm lộ ra hàm răng nanh: nó đang cười. “ Rồi cô cũng sẽ phải nhờ tới tôi thôi, bởi cô là một người phụ nữ tốt hơn hẳn vẻ bề ngoài của mình đấy “
“ Cảm ơn vì lời khen nhưng đó chẳng qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm . Bên trong tôi thực chất còn tàn nhẫn hơn nhiều”
Đó là sự thật.
“ Thật kỳ lạ, tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào mà lại quyến rũ như cô cả “ Con sói ấy đang…nhún vai, hai chân trước của hắn di chuyển một chút.
Tôi tách bàn tay trái của mình ra khỏi đôi môi để chúng được lộ rõ, một phần cũng để thả lỏng bàn tay. Như thể tôi đang mời gọi hắn vậy.
“ Tôi để ý rằng cô có vẻ thường cư xử như vậy nhỉ “
“ Tôi cũng nghe nhiều rồi, tính cách của tôi khá thẳng thẵn “
Tôi trả lời nhanh cho qua chuyện, như mọi khi.
Tôi cười mỉm. Nó cũng vậy, cả hai bọn tôi đều giấu đi cảm xúc thật của mình
Tôi liếm môi, cơn gió đêm lướt qua làn tóc, làm che khuất đi tầm nhìn phía trước.
Con sói ấy dường như muốn nói một điều gì đó:
“ Làm vợ anh nhé “
Tôi tốn khoảng vài giây để tiếp thu những gì con sói ấy vừa nói với mình, và khi trở về thực tại, tôi cảm nhận được sức nóng ở hai bên má. Tôi liền lấy tay che đi đôi gò má đang nóng hừng hực và quay đi chỗ khác, để cho cơn gió làm tóc bay lên mặt, che đi vẻ xấu hổ.
Bọn tôi chỉ vừa gặp mặt, và đột nhiên, chàng sói ấy cầu hôn tôi.
Hơn nữa, anh ấy là sói, mặc dù anh ta hiểu được tiếng người, thì không thể nào chuyện đấy là thật được… chàng sói ấy không thuộc về phần thực tại mà tôi biết , ít nhất đến giờ là như vậy.
Thế mà tại sao – Tại sao con tim tôi lại đập liên hồi đến thế?
Định mệnh – Tôi loại bỏ ngay thứ ngôn từ nhàm chán ấy khỏi đầu trước khi nó kịp xuất hiện.
Việc này rõ ràng là quá hư cấu, nhưng bản năng của tôi lại hướng về sự đồng ý. Phần sâu thẳm nhất trong tôi đã bị thu hút bởi chàng sói ấy mất rồi.
Nếu phần bóng tối trong tôi có thể nói chuyện được với chính bản thân, như phân nửa “tôi” đã trở về với cơ thể, hoặc tôi tìm được một “tôi” khác ở đầu bên kia thế giới, chia sẻ những sự cảm thông mà không hẳn là cảm thông.
Vậy tóm lại, cái “tôi” kia không phải là “tôi” đang hiện diện ở nơi đâu ?
Tôi đang ở đây
Có thể chỉ là một thứ ảo ảnh, hoặc có thể hiện hữu trong thực tế, không gì thay đổi được việc nó đã ở đây.
Một linh cảm, sự dự đoán cho một điều gì đó, như một điềm báo cho điều gì sắp thay đổi. Đúng vậy, thế giới xung quanh tôi sắp sửa đổi thay.
Một cơn gió mạnh lướt qua, làm xào xạc từng chiếc lá. Như cái cách tiếng khóc trong tôi nghẹn lại, như lời than thở của một con người vô danh, chúng đang bao phủ lấy tôi.
“ Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi từ chối ? “ Hồi phục sau cú sốc ban nãy, tôi gặng hỏi để cố câu kéo thêm thời gian.
Thật sự để mà nói thì tôi không có lý do nào để từ chối cả.
“ Anh sẽ đưa em đi bằng được “
Chàng sói nhìn vào mắt tôi, ánh nhìn ấy pha chút lo lắng nhưng vẫn mỉm cười.
Rồi ánh mắt anh ấy có đôi chút dao động, thoáng chốc không yên.
Tôi nắm lấy váy của mình và trang nhã cúi đầu về phía trước, mái tóc của tôi lẳng lặng trượt dài, tạo thành những vòng cung khi chúng đung đưa trong gió.
“ Trong trường hợp đó thì em sẵn lòng chấp nhận. “
Ngài sói bạc thở phào nhẹ nhõm:
“ Đó cũng là niềm vinh hạnh của anh. Nào, để anh đưa em về nhà anh nhé “
“ Khoan, em nghĩ anh quên một điều gì đó quan trọng trước đó rồi “
Anh ấy quay lại nhìn tôi, một cảm xúc bối rối được in ngay trên mặt . Phản ứng như một chú cún con sẽ biểu lộ khi mà chúng đột ngột lớn lên, nó trông đáng yêu một cách lạ kỳ.
Với đôi môi vẫn nhếch lên thành một nụ cười, tôi vuốt tóc và cúi người về phía trước.
Đặt bờ môi đỏ mọng của mình lên chàng sói kia, người vẫn ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra
Chỉ trong một khoảnh khắc, nhẹ bổng như một cơn gió, mang theo một chút hình thức và một chút cảm xúc được tôi đặt vào.
“ Em là Tsukagi Saki. Em có thể hơi vô dụng nhưng hãy chịu đựng và ở bên em nhé, Sói Trắng – san “
“ Cái này thật sự làm anh bất ngờ đấy “ Ánh mắt của anh ta rộn lên trong khi cố gắng tìm từ ngữ để biểu đạt cảm xúc của mình.
Anh ấy vẫn nhìn vào tôi và mỉm cười, đồng thời thở dài hoang mang lẫn với một nụ cười chua xót.
“ Anh là Moon Eater “
“ Moon Eater à “ Tôi lẩm bẩm và ngước nhìn lên bầu trời.
Gió đã dừng, trời cao không một gợn mây và hoàn toàn bị nhuốm bởi một màu đen. Một đêm yên tĩnh, của sự lạnh lẽo hòa chung với bầu không khí tĩnh mịch.
Moon Eater cùng với trăng non, cái tên này thật sự rất hợp với anh ấy
“ Đó là một cái tên khá đặc biệt nhỉ “
“ Nếu nó làm phiền em, em có thể gọi anh bằng một cái tên khác “
“ Thật không ?”
“ Tất nhiên rồi. Em không cần phải giữ mình đâu, dù gì thì em cũng là vợ anh mà “
“ Vậy thì… “
Đột nhiên, phần tinh nghịch trong tôi thức giấc, và trong khi nheo mắt lại. Tôi ranh ma trả lời:
“ Shiro, là nó “
Bầu không khí im lặng ngay lập tức bao trùm, y hệt như những gì tôi đã dự đoán từ trước
Anh ấy vừa trả lời vừa khéo léo gãi phần gáy tai bằng chân sau.
“ Chỉ đề phòng em không biết chứ, anh là sói đấy “ [note36705]
“ Làm ơn đừng trả lời một cách hiển nhiên như thế chứ ! Em đã biết ngay từ lần đầu nhìn thấy anh rồi. Anh đúng là rất hợp để làm chó đấy. Anh quả thực là dễ thương lắm luôn“
“ Cảm ơn vì lời khen nhưng nếu có thể, em gọi anh bằng tên khác được không ?
“Không”
Tôi hất nhẹ mái tóc và nhìn sang hướng khác.
Liếc nhìn anh ấy, tôi có thể thấy ảnh đang trở nên vô cùng bối rối, bộ lông bạc óng ánh ấy dần dần tắt ngỏm cùng cái đuôi rũ xuống không một chút sức sống. Tôi cười vui sướng trong lòng nhưng không để lộ nó ra ngoài.
“Shiro là một cái tên dễ thương nên nó ổn mà~~”
“Nhưng..” Anh ta vẫn còn rất do dự. Tôi cột tóc mình lại và tiếp tục gây sức ép.
“Coi như là ước muốn nho nhỏ của người vợ mới cưới này đi”
Sự trêu chọc, yêu thương, sự ngọt ngào và sự trân quý --- Những cảm xúc mà tôi chưa bao giờ để lộ ra trước mặt ai ngoài --- một nụ cười.
Anh ấy nhìn vào tôi một lúc, chết điếng, và trả lời với vẻ cam chịu:
“ Anh tự hỏi tại sao mình lại có cảm giác thua cuộc mặc dù em là vợ anh “
Tôi khuỵ gối để mặt mình cùng tầm với mặt ảnh, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy ấy. Tôi thấy được bản thân mình là một cô gái bình thường, điềm đạm và tươi vui.
“ Nhưng em vẫn thấy đó là một cái tên hay, thật sự đấy. Trắng cũng là màu em thích mà “
Shiro cằn nhằn một chút, rồi hoàn toàn không nói nên lời
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bờ má của anh chàng
Từng ngón tay tôi ngập trong lớp lông của Shiro và tôi cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, không mềm cũng không cứng. Ở phần sâu nhất, tôi cảm thấy được làn da rắn chắc và cảm giác như có sự hiện hữu của những chiếc răng nanh sắc bén bên dưới lớp da ấy.
Đó là sự cứng rắn của một con thú, xúc cảm của sự sống và sự ấm áp kiên quyết
Nhịp đập của con tim anh ta.
“ Nếu đó là lý do đằng sau cái tên ấy thì anh không phiền đâu “
“ Ehehe, anh dễ dãi quá đó “
Vẫn hơi bực mình, chàng sói ấy thở dài một hơi rõ to.
Sau đó anh ta quay người lại như đang bị thứ gì đó làm nhột, rồi quay trở lại.
“ Anh hiểu những gì em nói rồi, em thật sự là một con người tàn nhẫn đấy “
Anh ta thì thầm thứ gì mà giữa một nụ cười bình thường với một nụ cười gượng gạo. Sau khi quay người lại, anh ấy tiếp tục:
“ Rồi, Saki, ngồi lên lưng anh nào “
Tôi cưỡi lên lưng anh ấy như những gì ảnh yêu cầu và ôm cổ anh ta bằng cả hai tay.
Chẳng mấy chốc, cơ thể bọn tôi đã dính chặt lại với nhau, tôi còn có thể thoáng nghe con tim của hai đứa cùng chung một nhịp đập.
Những nhịp đập ấy cùng tạo nên một giai điệu.
“ Chúng ta đang đi đâu vậy “
“ Về nhà anh, nằm sâu bên trong khu rừng, được ẩn náu trong màn đêm u tối “
Như một mũi tên được bắn ra từ cây cung, Shiro lao đi vô cùng mạnh mẽ.
Cũng như mái tóc tôi đang tung bay phấp phới đằng sau, bộ lông bạc của anh ấy xù lên trước gió, vạt áo bộ đồng phục thủy thủ của tôi mở toang như những bông hoa nở ra mạnh mẽ ngay trước khi chết.
Không hề có tiếng bước chân, chỉ để lại duy nhất thứ âm thanh xé gió.
Chúng tôi rời trục đường chính và đi dọc theo con đường mòn bụi bặm, tới một nơi mà tôi chưa bao giờ dám đặt chân đến, nơi mà ngay cả bầu không khí cũng có sự khác biệt rõ ràng với thành phố.
Shiro lao vô lối vào khu rừng, nó như một lỗ đen đang chờ đợi bọn tôi.
Hình bóng chúng tôi dần dần biến mất vào rừng.
Một nơi tăm tối, tối tăm và chỉ duy nhất một màu đen – Mọi thứ trừ xúc giác của tôi đều đã biến mất, hòa lẫn vào đêm đen.
Tôi ôm chặt anh ấy thêm một chút.
Chỉ cần bọn tôi không bị chia cắt, tôi sẽ không bao giờ buông ra.
Trong màn đêm ấy, tôi mường tượng ra một cuộc tranh cãi vô nghĩa, một cái chết vô nghĩa.
Tôi tự hỏi anh ta muốn gì ở mình trong màn đêm này.
Mọi chuyện xảy ra đến giờ vẫn còn là một điều bí ẩn, giống như khu rừng này vậy.
Nhưng chỉ có duy nhất một điều mà tôi đã làm rõ.
Cái thế giới chết tiệt mà tôi sống đến tận bây giờ chắc chắn đang bắt đầu sụp đổ.
Sau cùng thì, tôi vẫn chưa biết mình đã đánh mất thứ gì, hay đã nhận lại được điều gì.
~~~