Mặc kệ như thế nào, Trần Văn thanh không có giấu riêng, bởi vì hắn lấy cớ muốn trồng loại hạt sen này. Tam hoàng tử quyết định nghĩ biện pháp để cho hắn ở Thanh Sơn châu thử một lần, loại chuyện như vậy càng ít người biết được càng tốt. Mặc dù nói không biết hạt sen này có thể trồng thành công hay không, nhưng dù sao nó đã tồn tại, còn tại nơi sinh trưởng trồng lên. Tam hoàng tử đã từng tìm thái y kiểm tra qua hạt sen, được báo cho biết đây là đồ cổ, đã qua thật nhiều năm, cho nên cũng không rõ ràng có thể hay không trồng trọt thành công. Đồng thời, Vương thị cùng Ngọc di nương im hơi lặng tiếng chết đi, dù sao cũng là thê bị quản chế cũng không phải danh tiếng tốt gì. Đồng thời Tam hoàng tử cũng ngáng chân vương Thừa Tướng không ít, để cho hắn vô lực truy xét nguyên nhân cái chết của nữ nhi. Dĩ nhiên chứng cứ phạm tội Trần Văn thanh lưu lại, hắn còn không có ngu như vậy, Vương thị không xứng nhập phần mộ tổ tiên.
Khương Văn Chí sau khi giải độc, thì chạy về nhà mình, Khương Trần Thị cùng bọn nhỏ tạm thời lưu lại, hắn sợ ngộ nhỡ có lặp lại, không tìm được người có y thuật như Tần ngự y.
"Tử Lan tỷ, như vậy có đúng hay không?" Theo ý mẫu thân, Khương Di tuyết hiện tại cùng Tử Lan là càng thân cận, Tử Lan xuất sắc nhất chính là việc thêu thùa, mặc dù Khương Di tuyết cũng không cần thêu giỏi thì vẫn có thể gả vô cùng tốt, nhưng nhìn tay Tử Lan thêu trong chốc lát liền xuất hiện một đóa hoa xinh đẹp, một vật nhỏ đáng yêu, nàng liền mừng rỡ không thôi, ngược lại có thể tĩnh tâm đi theo Tử Lan học thêu thùa.
Tử Lan xem bức tranh thêu của nàng, gật đầu một cái, biểu muội không ngốc, chính là không quá yêu làm những thứ đồ này, chỉ là Tử Lan cảm thấy ở cổ đại không có công nghệ cao, thê tử giúp trượng phu may thêu quần áo có thể tăng tiến tình cảm lẫn nhau, mặc kệ nam nhân có thân phận cao hay không, cũng thích nữ nhân của mình vì mình bận rộn.
"Rốt cuộc thêu nhìn giống như đóa hoa rồi, hoàn hảo tỷ tỷ chưa có tới học, nếu không lại biết sẽ bị nàng cười." Khương Di tuyết, bĩu môi, vui mừng nói.
Tử Lan sửng sốt, giả vờ hỏi: "Di tâm cười muội cái gì, thân phận của muội nhất định không có khả năng cả ngày làm châm tuyến, chính là ta cũng là bởi vì hứng thú mới niết châm."
Khương Di tuyết nghẹo đầu, cười nhìn Tử Lan nói: "Đúng vậy, mẹ ta cũng nói như vậy, nhưng ta cũng không thích nhìn sổ sách."
"Cái này không thể được, muội về sau chắc chắn là đương gia chủ mẫu, nếu là ngay cả sổ sách cũng không nhìn, lúc này mới bị người cười." Tử Lan lắc đầu nói.
"Muội biết rõ a! Cho nên coi như dù không thích thế nào, muội vẫn sẽ học, chỉ là Tử Lan tỷ tỷ, tỷ dạy muội phương pháp tính nhanh có được hay không, như vậy về sau muội sẽ không bị một đống lớn con số phiền chết." Khương Di tuyết nghe ca ca nói qua biểu ca Thạch Lâm tính toán rất nhanh, không cần gảy bàn tính, vẫn có thể tính rất chính xác.
Tử Lan đưa tay siết chặt cái mũi nhỏ của nàng, suy nghĩ một chút, vẽ một bức bài xì phé, cầm đi cho Trần Văn thanh, để cho hắn giúp mình làm thành bài, sau đó lôi kéo Khương Di tuyết cùng Mỗ Mỗ còn có dì cùng nhau chơi xì phé, sau đó dạy nàng chơi điểm, rèn luyện năng lực định đoạt. Chơi trò chơi giết người, rèn luyện năng lực logic.
Bài có rất nhiều cách chơi, Tử Lan chỉ biết mấy loại, cho nên đều chỉ hết cho mọi người, thật ra thì Tử Lan nghĩ thầm nếu là sớm biết mình sẽ xuyên qua, nàng đã sớm học đánh mạt chược, cuộc sống nữ nhân cổ đại rất nhàm chán, bài cũng coi như một loại tiêu khiển rồi.
Ngay cả Trần lão thái gia cùng Trần Văn thanh, thậm chí Chân Duyên Đào cùng Tần Thiên dương bọn người không có việc gì cũng chơi hai cây. Khương Di tuyết bây giờ càng thích Tử Lan người tỷ tỷ này, vừa biết chơi, vừa thông minh, dĩ nhiên nàng cũng phát hiện thứ tỷ sẽ lơ đãng nói xấu Tử Lan, khiến cho Khương Di tuyết đối với nàng lần đầu tiên có cảm giác không thích. Mẫu thân nói nàng cùng Tử Lan tỷ tỷ là quan hệ biểu tỷ muội, hơn nữa không có xung đột lợi ích, cho nên giữa bọn họ chỉ là thân tình thuần túy, cho nên không cần phải phòng bị. Bởi vì Khương Di tâm thỉnh thoảng lơ đãng khích bác, khiến Khương Di tuyết có nghi ngờ, sau đó tiến tới cẩn thận mà nghiên cứu thứ tỷ, càng nghiên cứu lại càng phát hiện không đúng lắm.
Khương Di tâm đối với mẫu thân cung kính, đối với mình khen tặng. Còn có ngay cả từ khi mẫu thân biết được Tần ngự y nói tiểu đệ đệ có thể bắt đầu ăn phụ thực, luyện tập bò sát, nhưng Khương Di tâm chung quy lại sẽ đau lòng ôm qua đệ đệ, khiển trách người làm để đệ đệ bò trên đất. Sẽ đối với Ôn thị nổi giận, nói nàng không chăm chú chăm sóc đệ đệ, nếu không có sữa, Khương gia tự mời được bà vú tốt hơn.
Khương Di Tuyết nhỏ hơn so với Khương Di tâm tháng, Khương Di tâm đúng là trưởng nữ của phụ thân, lại là người dịu dàng hiểu chuyện, cho nên mặc kệ là tổ mẫu hay là phụ thân, cũng muốn cho mình hướng tỷ tỷ học tập, mặc dù nàng cũng biết mình là dòng chính nữ, thân phận so với tỷ tỷ cao hơn rất nhiều, sau này tiền trình cũng sẽ so với tỷ tỷ tốt, nhưng vẫn biết tỷ tỷ càng có thể làm người khác ưa thích.
Thế nhưng chuyến bồi mẫu thân về nhà mẹ đẻ, lại làm cho trong lòng nàng có chút nghi ngờ, tỷ tỷ thật sự là hoàn mỹ hiểu chuyện sao?
Mang theo nghi ngờ, Khương Di tuyết đi hỏi mẫu thân.
Khương Trần Thị cũng không có nói cho Khương Di tâm việc chăm sóc bây giờ đối với nhi tử là đã hỏi qua Tần ngự y, bây giờ lại thấy nữ nhi biểu hiện như vậy, Khương Trần Thị thật vui mừng, khuê nữ của mình tự mình biết, đơn thuần hoạt bát, bây giờ mặc dù ở Trần gia nha đầu Di Tâm kia, biểu hiện đàng hoàng khéo léo, nhưng chính mình cũng hiểu biết rõ trong lòng nàng có tâm tư cong cong vẹo vẹo. Nếu là không làm trở ngại con gái của mình, sau này mình sẽ không bạc đãi nàng, tự sẽ lo lắng cho tiền đồ của nàng, nhưng là một khi. . . . . . Hiện tại Di Tuyết như là đã nhìn thấu Di Tâm cũng không biểu hiện hoàn mỹ như bình thường, Khương Trần Thị tự nhiên mừng rỡ chỉ điểm nữ nhi mấy câu, để cho nàng ngộ ra không đem thứ không lên được mặt bàn kia để ở trong lòng.
Nghe mẫu thân nói tỷ tỷ ở nhà hãm hại mấy Đường tỷ, thế nhưng mình còn không có phát hiện, còn có tại trước mặt phụ thân nói tốt cho di nương nàng, thế nhưng mình còn ngây ngốc giúp đỡ nàng, Khương Di tuyết cảm giác mình lòng đều muốn lạnh. Thì ra là diện mạo tỷ tỷ lại là như vậy.
Len lén chạy đến trước mặt ca ca khóc lóc kể lể một phen, kết quả Khương Thế Phồn lôi kéo muội muội nói cho nàng biết: "Muội là muội muội ta, chúng ta nhất mẫu đồng bào, mẫu thân, ta còn có đệ đệ đều là càng hướng về muội. Phụ thân cũng thế, nàng có quá nhiều chuyện mưu hoa, cho nên chỉ cần không có làm ác, muội coi như không có nhìn thấy là được."
Khương Di tuyết nức nở trong chốc lát, xin lỗi gật đầu một cái. Sau đó lại có chút cảm thấy tỷ tỷ đáng thương, sau đó có chút may mắn, mẫu thân nói chỉ cần tỷ tỷ an phận thủ thường, tự nhiên sẽ cho nàng một tiền đồ tốt.
Tự giác thấy rõ diện mạo thực của tỷ tỷ, Khương Di tuyết thật sự không muốn cùng nàng có quá nhiều tiếp xúc, mình bây giờ không có cách nào giống như thường ngày thản nhiên đối mặt người tỷ tỷ này. Mặc kệ nói thế nào nhớ tới, trước kia ở trước mặt phụ thân giúp nói tốt cho di nương nàng, Khương Di Tuyết trong lòng liền một hồi cách ứng, cho nên dính Tử Lan càng chặt hơn.
Khương Trần Thị cũng vui vẻ, khuê nữ ngốc nhà mình sẽ luôn phải lớn lên, như vậy cũng tốt.
Vừa qua khỏi tháng giêng, Khương Trần Thị phải mang theo đứa bé cáo từ, lần này về nhà mẹ đẻ hơn hai tháng, nàng đã rất thỏa mãn, Trần Văn thanh xin Dương Khang An giúp hộ tống họ.
Trước khi đi, Khương Trần Thị lôi kéo tay Tử Lan thật lâu, đã nói một câu nói, đó chính là về sau nếu có việc tìm dì. Khương Di tuyết cũng rất không bỏ được biểu tỷ dịu dàng xinh đẹp này, đặc biệt là so sánh Tử Lan cùng thứ tỷ, thật sự chênh lệch lớn, nói liên tục nhắc Tử Lan nhất định phải thường viết thư cho nàng. . . . . .
Ngay cả Khương Thế Cần chỉ hơn một tuổi cũng ôm cổ Tử Lan không buông tay, sử dụng từ hắn mới vừa học được, tỷ tỷ, tỷ tỷ gọi không ngừng.
"Di tuyết phải giúp dì chăm sóc thật tốt đệ đệ a! Lần tới tỷ tỷ muốn ăn cơm muội làm, được chứ?" Thật vất vả dụ dỗ được Khương Thế Cần, đem hắn kín đáo đưa cho Ôn thị, Tử Lan hướng về phía Khương Di tuyết vành mắt đã ửng hồng nói.
Khương Di tuyết vội vàng gật đầu, bày tỏ mình nhất định đều nghe theo. Khương Thế Phồn cùng Thạch Lâm, Dương Dật an trong khoảng thời gian này chơi hết mình, bọn họ hẹn ước nhất định học tập tốt, đến lúc đó cùng đi thư viện đọc sách.
Mọi người dặn dò, Tử Lan đều là cười đồng ý, nhìn thấy tướng công giúp đỡ xếp hành lý, Tử Lan kêu hắn tới đây, nói cho hắn một câu nói.
Dương Khang An xác nhận nhìn Tử Lan một cái, sau đó chợt gật đầu một cái, cười khúc khích. Nàng dâu nói cho hắn biết để cho hắn không cần ăn thuốc tránh thai, chờ hắn trở về bọn họ liền sanh con. Dương Khang An cảm giác mình cũng mau muốn điên rồi, không yên lòng lại hỏi Tử Lan một câu, Tử Lan nói Tần ngự y cũng nói có thể.
Tử Lan cảm thấy Tần ngự y bây giờ đã thành cái cớ mình thường kiếm nhất, phàm là Tần ngự y nói thì không có sai, chùi chùi mồ hôi trên mặt, Tử Lan trong lòng có chút ngượng ngùng, quyết định gần đây nhất định làm nhiều thức ăn Tần ngự y thích hối lộ hắn.
Dương Khang An bởi vì phải đưa đoàn người Khương Trần Thị, cho nên Tử Lan lại bị Trần La thị kéo vào phủ thứ sử, Trần La thị hiện tại rất trầm mê chơi bài, mỗi ngày đều phải đánh hai cây, nếu không trong lòng không thoải mái. Bên người bà mấy nha hoàn ma ma cũng đều học xong, tùy thời đi theo chủ tử đánh bài. Trần La thị trước kia thích chơi diệp tử bài, hiện tại thích bài xì phé hơn.
Vương thị chết rồi, Trần Văn thanh chỉ cần giữ tang tháng, Trần La thị quyết định muốn hảo hảo lựa chọn con dâu, nhất định phải chọn một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhi tử cũng thích, đến lúc đó bà cũng không làm ác bà bà, sẽ chờ bồng cháu.
Trần lão thái gia vì vậy đề nghị Trần La thị hồi kinh, nơi này có thể chọn người quá ít. Trần La thị suy nghĩ một chút cũng thế, vì vậy quyết định gói đồ cùng lão già hồi kinh.
"Tại sao cháu cũng phải đi?" Tử Lan kinh ngạc mà nhìn hành lý Mỗ mỗ để cho mình dọn dẹp.
Trần La thị vẻ mặt đương nhiên mà nói: "Mỗ Mỗ ánh mắt không tốt lắm, cháu cùng Mỗ Mỗ trở về, giúp cữu cữu cháu chọn nàng dâu."
Tử Lan bất đắc dĩ liếc nhìn Trần Văn thanh, sau đó quả quyết cự tuyệt, mình thích trạch, những kiểu tụ hội của các phu nhân, đời trước nàng đã sớm tham gia đủ rồi, mới không muốn đi làm khỉ đùa giỡn đâu!
Trần La thị khuyên can mãi, Tử Lan chính là không buông miệng, sau lại Tử Lan dứt khoát hiểu chi lấy tình, cố ý nói đến mình trước ở Chương gia bồi chủ tử đi tham gia tụ hội, bị người chèn ép, nàng không thích đi. . . . . . Nói Trần La thị đau lòng không dứt, bất đắc dĩ để xuống ý định này, vừa dặn dò một đống lớn sau, còn để Huệ bà bà đến ở nhà Tử Lan, trước khi Dương Khang An trở lại giúp đỡ chăm sóc Tử Lan.
Sau khi Trần La thị đi, Tử Lan cảm thấy một hồi cô tịch, nàng phát giác mình giống như đối với lão thái thái thích ôm mình đầu nhập tình cảm thật không ít, không chỉ vì muốn tìm cho mình một núi dựa. Khi lấy ra hạt sen mặc dù có chút kích động, nhưng là Trần lão thái gia cùng Trần Văn Thanh giúp mình xử lý vô cùng tốt, không để cho người khác hoài nghi mình. Cũng từ này chứng minh bọn họ là thật sự quan tâm. Mặc kệ nói thế nào ân cứu mạng, đoán chừng mặc kệ là cữu cữu hay là ông ngoại cũng đều có phần tình này.