Editor: Tuấn Bee
Beta: Jenny Thảo
Buổi sáng giờ ngày hôm sau, Tống Âm bị đánh thức bởi chuông báo thức đã định trước.
Dậy sớm quá cũng có chút uể oải, cô ngáp một cái, cố gắng mở đôi mắt lim dim ra.
Đối với việc phải chui ra khỏi cái chăn ấm áp và thoải mái, trong lòng cô cũng không có cảm giác không thoải mái nào.
Bởi vì câu nói của Giang Tu Viễn trước khi đi ngủ đã nói vẫn còn khắc vào trong tim, cứ nghĩ lại là lại thấy ngọt ngào, giống như đang uống một ly sữa nóng vị dâu tây, những bong bóng nhỏ đang bay lên hạnh phúc.
Giang Tu Viễn cũng đã tỉnh giấc.
Giang Tu Viễn không có thói quen dậy muộn, ở nhà bình thường hầu như cũng tỉnh dậy vào giờ này.
Khác biệt duy nhất có lẽ là, lúc này trong ngực có một cái đầu xù đang ngọ nguậy, khiến trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Anh nghiêng người, lấy tay vuốt vuốt vào chỗ mềm mềm của cô gái nhỏ mấy cái, sau khi trao một cái hôn lưu luyến chào buổi sáng, tâm trạng vui vẻ thoải mãn ngồi dậy và thay quần áo.
Đối với đàn ông mà nói, một ngày tươi đẹp bắt đầu từ lúc bắt nạt bạn gái của anh một chút.
Tống Âm cũng vui vẻ thức dậy theo anh, đi đánh răng rửa mặt, mau chóng trước khi Đình Đình qua thì sửa soạn lại bản thân.
“Hôm nay anh có muốn đến thăm đoàn phim của em không?” Cô vừa dùng tay vỗ nhẹ lên mặt lúc thoa sữa rửa mặt vừa hỏi.
“Không.” Giang Tu Viễn phủ nhận: “Buổi sáng, anh sẽ trực tiếp qua đó cùng với em.”
Động tác vỗ nước của Tống Âm đột nhiên dừng lại, rất phân vân nói: “Nhưng nếu anh đi qua, thì phải ở lại đoàn phim rất lâu, anh sẽ buồn chán.”
Giang Tu Viễn đi đến bên cô đáp: “Nhìn thấy bạn gái của anh quay phim, làm sao anh có thể buồn chán, anh qua chủ yếu là để ở cùng em mà.”
Tống Âm nghe thấy liền cười hóm hỉnh, cũng không để ý những giọt nước trên mặt chưa hoàn toàn khô hết, gắng sức nhón gót lên, hôn “Chụt” một tiếng trên mặt của anh.
Con gái là loài động vật yêu bằng tai quả là không sai, cô không nhịn được nghĩ.
Những lời nói âu yếm dễ nghe, quả thật là vĩnh viễn cũng không cảm thấy nghe nhiều.
Đình Đình mua phần ăn sáng mở cửa đi vào.
Do Giang Tu Viễn lúc này cũng ở đây, cô ấy biết rõ nên đã không bật đèn lên, xách phần ăn sáng đó của bản thân đi thang máy xuống lầu, vào trong xe ngồi ăn.
Bữa sáng là bánh bao tiểu long và vằn thắn tôm, Tống Âm ăn được vài miếng thì bỏ đũa xuống.
Giang Tu Viễn gấp lên một miếng vằn thắn tôm, chấm vào trong nước sốt, bỏ vào trong bát của cô: “Hôm nay không phải sẽ quay cả ngày sao, ăn ít thế cơ thể có chịu nổi không?”
Tống Âm biểu hiện như một đứa trẻ không chịu ăn cơm, hơi có chút chống cự đem bát đẩy về phía trước: “Nhưng em đã không ăn nổi nữa rồi.”
Lông mày Giang Tu Viễn hơi nhăn: “Em mới ăn có cái, sao lại không ăn được nữa, bụng của chim sẻ à? Cố gắng ăn đi, đừng tùy hứng.”
Tống Âm dường như là nghĩ ra cái gì đó, nghiêng cái đầu, nhìn anh nói: “Nhưng tối hôm qua ở trên giường anh không phải đã nói như thế này sao?”
“Anh rõ ràng nói em mãi mãi là cục cưng nhỏ của anh, đối với em mãi mãi có thể giống như đứa trẻ, muốn tùy hứng như nào thì tùy hứng như thế.”
Cô nói xong, phồng má lên nhìn anh: “Anh nói lời không giữ lời à?”
“Ờ.” Giang Tu Viễn lại đem bát đặt trước mặt cô, lấy tâm thái của một vị phụ huynh không nghi ngờ gì nữa nói: “Cái này không bao gồm trong đó, trên vấn đề ăn uống không được tùy hứng, luôn luôn phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Tống Âm: “…”
Đúng là đàn ông!!!
Đến phim trường rồi, lúc Tống Âm trang điểm, Giang Tu Viễn cũng ngồi trên chiếc ghế sofa cách đó không xa.
Anh chốc chốc lại lật cuốn tạp chí trong tay, lại chốc chốc ngẩng đầu để ý cô gái nhỏ đang được người ta trang điểm cho.
Chuyên viên trang điểm Duyệt Duyệt tuổi tác không lớn, mới đầu hai mươi, đang vào độ tuổi năng động tràn đầy sức sống.
Vì nhìn thấy Tống Âm bình thường tính cách tốt, cô lúc này cũng không dè dặt, cười đùa vui vẻ: “Chị Âm Âm, người này là ai thế? Bạn trai à?”
Tống Âm đang nhắm mắt, để cô ấy thay mình vẽ phấn mắt, nửa muốn nửa không muốn đáp lại: “Đúng rồi.”
Thái độ thẳng thắn, không chút giấu giếm, không giống các sao nữ khác, kiêng kị chuyện tình yêu bị phát hiện.
Trên thực tế, cô vì sao không công khai chính thức, cũng không phải lo lắng bản thân sẽ như thế nào, mà là sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Dù rằng anh vẫn đang làm việc ở bệnh viện, người tiếp xúc mỗi ngày cũng rất nhiều.
Duyệt Duyệt thật lòng thành thực khen một câu: “Thật là đẹp trai, còn đẹp trai hơn nhiều so với các sao nam mà em đã từng xem trước đây!”
Tống Âm bật cười.
Âm thanh hai người nói chuyện với nhau không lớn, nhưng Giang Tu Viễn thính lực tốt, có thể nghe được sơ sơ.
Khi nghe thấy cô gái nhỏ của nhà mình dùng giọng điệu hết sức tự hào nói: “Bạn trai tôi đương nhiên là đẹp trai nhất rồi, không những đẹp mà còn là một bác sĩ rất lợi hại.”
Môi của anh bất giác cong lên một độ cong nhất định.
Tâm trạng cũng có chút chuyển biến tốt dù đang có một việc trăn trở trong lòng.
Buổi sáng trên đường đi qua, anh biết nguyên nhân bị bệnh của Tống Âm.
Tống Âm không phải là tính cách thích khiếu nại, hơn nữa cũng sợ anh lo lắng, mà chỉ nói là bởi vì đến ngày đèn đỏ gặp trời mưa nên mới như vậy.
Đình Đình ở bên cạnh nghe được, lầm bầm chen vào một câu: “Rõ ràng là Dương Cẩm Vân cố ý làm hại, chị Âm Âm mới có thể sinh bệnh.”
Anh lập lức truy vấn một phen, làm rõ giữa Dương Cẩm Vân và cô đã xảy ra mâu thuẫn gì?
Mắt mày lập tức lạnh lùng xuống.
Lúc Dương Cẩm Vân trang điểm xong đến phim trường, thì nhìn thấy dưới chiếc lều đang dựng lúc này có một người đàn ông đang ngồi.
Còn là một người… đàn ông rất đẹp trai.
Chỉ nhìn thấy đối phương toàn thân quần áo vest thẳng tắp, lông mày kiếm với đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, điều cốt yếu là giữa các cử chỉ vẫn có khí chất tự tin và cao quý.
Dương Cẩm Vân ở trong giới showbiz đã được vài năm, cảnh phim từng xem cũng rất nhiều.
Chỉ nhìn thoáng qua, liền có thể cảm nhận được Giang Tu Viễn là một người không tầm thường, nhìn là thấy không giống với những hộ ông chủ than đột nhiên giàu có, có lẽ xuất thân từ một nhà giàu được giáo dưỡng tốt.
Đã như vậy, cô ta có tâm tư muốn tạo quan hệ tốt, bước qua.
Cô ta ngồi xuống ở cái ghế dài bên cạnh, nở một nụ cười ngọt ngào vô hại, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi trước đây chưa từng nhìn thấy anh ở trong đoàn phim, xin hỏi anh là ai?”
Ánh mắt của Giang Tu Viễn từ cuốn tạp chí trong tay ngước lên, dừng lại ở khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô ta, không nói từ nào lại cúi đầu xuống.
Âm thanh của phim trường có chút huyên náo, Dương Cẩm Vân cho rằng anh chưa nghe rõ, lại nâng âm lượng lên chút, đem những lời vừa nói khi nãy lặp lại một lần nữa.
Giang Tu Viễn vẫn cứ cúi đầu, rất chăm chú lật tạp chí, không để lộ ra một chút mong muốn nói chuyện.
Xung quanh có nhân viên làm việc chuyển ánh mắt về phía họ, Dương Cẩm Vân hết sức bối rối.
Tuy rằng cô ta không phải là diễn viên hạng A, nhưng cũng diễn không ít phim, quen biết không ít người, chưa từng gặp phải cái kiểu cảnh phim trực tiếp bị làm ngơ như này.
Đúng lúc này, Tống Âm và đạo diễn đang trao đổi sơ với nhau, cầm kịch bản và bút đi lại.
Giang Tu Viễn dường như nhận ra tiếng bước chân của cô, ngẩng đầu lên, lấy nước trong bình giữ nhiệt đổ ra cho cô.
Cử chỉ ấm áp ân cần, hình ảnh lạnh như băng của một phút trước trái ngược rõ ràng.
Mặt Dương Cẩm Vân nóng như lửa, giống như vừa bị người ta cho một cái tát.
Tại sao đàn ông một người hai người đều ân cần với Tống Âm, cô rốt cuộc là tốt ở chỗ nào?
Cô ta tỏ vẻ cáu kỉnh đứng dậy rời đi, tìm đến trợ lý của mình, muốn cô ấy đi hỏi rõ người đàn ông này và Tống Âm có mối quan hệ gì?
Không lâu sau, trợ lý đã hỏi thăm rõ ràng, ghé sát vào tai cô ta nói nhỏ: “Nghe nói là bạn trai của Tống Âm, cô ta sáng nay đã tự thừa nhận, hình như là bác sĩ.”
Nghe vậy, tâm thái Dương Cẩm Vân lập tức cân bằng, nâng mày lên, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng.
Hóa ra là bản thân phán đoán sai, một bác sĩ, tiền kiếm được vất vả một tháng ngay cả cô mua một đôi giày cũng không đủ, cũng là chỉ để ngắm mà thôi.
So sánh với bạn trai của mình, tuy rằng không đẹp trai bằng người đàn ông này, nhưng là người có tiền, lại hào phóng, muốn túi có túi, muốn kim cương có kim cương, một chút cũng không hàm hồ.
Dương Cẩm Vân lại ngước nhìn về phía Tống Âm, chỉ nhìn thấy cô ngước mặt lên, mặt mày hớn hở nói gì đó với người đàn ông trước mặt.
Sự khinh thường trong lòng cô ta càng thêm nặng, tìm một người lương một tháng tầm - nghìn, còn vui vẻ cái gì cơ chứ, thật sự không có tiền đồ.
Suy nghĩ này của cô ta cứ kéo dài cho đến buổi chiều ngày hôm sau.
Lúc đang thương lượng với Từ Dương về việc quay xong bộ phim này thì đi đâu chơi, thì anh ta nhận một cuộc điện thoại.
Từ Dương lập tức vụt tắt bộ dạng đào hoa thường ngày của mình, ngồi nghiêm chỉnh, trong giọng điệu tràn đầy tôn trọng: “Bố, sao bố lại đột nhiên gọi điện thoại cho con?”
Dương Cẩm Vân đứng một bên im lặng chờ anh ta nghe điện thoại, không biết đầu bên kia nói cái gì mà Từ Dương liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, bố, con biết rồi, hả, bố bố đừng khóa cái thẻ của con.”
Lòng cô ta hơi lo lắng, nhạy bén cảm thấy có điều gì đó không ổn, điện thoại vừa kết thúc, liền vội vàng truy vấn: “Từ Dương, anh và bố anh nói gì thế?”
Lông mày Từ Dương nhăn lại, nổi cáu với cô ta: “Con mẹ nó, không phải lúc trước cô từng nói có một người bạn trai trước khi quen anh sao??”
Dương Cẩm Vân lặng người trong giây lát, lập tức nói: “Trước đây em từng quen một người.”
“Là cái rắm!” Từ Dương lập tức chửi: “Cô đâu có từng yêu một người, sợ là không biết cô đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi, chẳng trách chỗ đó lại lỏng thế!”
Dương Cẩm Vân mặt trắng bệch, mấp máy môi vài lần, vẫn định nói dối: “Từ Dương, anh nói gì vậy, em không hiểu ý anh là gì!”
“Dương Cẩm Vân, cô bớt ở đây giả tạo đi, những bức ảnh trước đây làm gái của cô đều bị người ta gửi cho bố của tôi rồi, bố tôi vừa kiểm tra thẻ ngân hàng của tôi, biết được tôi cho cô tiêu mấy trăm vạn, chửi cho tôi một trận, bây giờ đem tất cả các thẻ khác khóa hết rồi.”
Từ Dương đứng dậy định đi, Dương Cẩm Vân kéo ống tay áo của anh ta níu giữ lại.
Anh ta trực tiếp dùng lực vung ra, khiến người ngã ra trên mặt đất, uy hiếp nói: “Cô đem trả hết túi xách và đồ trang sức tôi đã tặng cô hơn nửa năm qua đây, nếu không tôi sẽ đem tư liệu của cô công khai hết, xem cô còn ở trong cái giới giải trí này được không.”
Dương Cẩm Vân giương mắt lên, con mắt như lồi ra ngoài, giojng điệu khổ cực van nài: “Từ Dương, anh không được đối xử với em như vậy, chúng ta dù gì cũng có nửa năm bên nhau.”
“Bên nhau?” Từ Dương hét lên một tiếng: “Tôi bây giờ cứ nghĩ đến những chuyện trước đây cô làm, là cảm thấy ghê tởm không chịu được.”
Anh ta nói xong, cũng không thèm nhìn người đang ngã trên đất, phẩy tay bước đi, tuyệt tình dứt khoát.
Dương Cẩm Vân ngã trầy khuỷu tay, ngồi trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, che mặt khóc lên, tóc tai rối xù dính lên mặt, nhìn cực kỳ thê thảm.
Trợ lý của cô ta chạy đến, nhìn thấy bộ dạng lúng túng như này của cô ta, mau chóng đỡ cô ta đứng lên: “Chị Cẩm Vân, chị làm sao rồi, mặt đất lạnh, cẩn thận bị cảm đấy.”
Dương Cẩm Vân được đỡ dậy ngồi trên ghế sofa, uống nước nóng vừa được mang đến, tinh thần hoảng loạn dần dần tỉnh táo lại.
Việc khẩn cấp, là phải làm rõ ai là người gửi cho cha của Từ Dương những tấm hình và tư liệu, để tránh đối phương đem điều này tiết lộ ra ngoài, nếu không bản thân thực sự sẽ đến cảnh ngộ muôn đời muôn kiếp bất phục.
Dương Cẩm Vân ngay lập tức đứng dậy, lấy điện thoại đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, liên tục gọi điện thoại cho Từ Dương.
Không biết là gọi mấy lần, điện thoại cuối cùng cũng được nghe.
Bên kia truyền lại âm thanh rất không điềm tĩnh: “Dương Cẩm Vân cô là chó à, chúng ta mỗi người một phương rồi, cô đừng như thuốc cao da chó dính chặt lấy tôi như vậy.”
Dương Cẩm Vân mau chóng dùng giọng điệu đáng thương van nài: “Từ Dương, em giấu anh quá khứ của em là em sai, em lúc đó chỉ là một lần lầm lỡ.”
“Những thứ trước đây anh mua cho em em sẽ trả hết cho anh, chỉ muốn cầu xin anh nói cho em, ai là người đã đem tư liệu gửi cho cha anh, em xin anh.” Giọng cô ta mang theo tia nghẹn ngào.
Từ Dương im lặng trong giây lát, nói một câu: “Ai kêu cô suy nghĩ lung tung rồi trêu vào diễn viên nữ chính trong đoàn phim của cô, cô có biết bạn trai người ta là ai không?” Rồi cúp máy.
Dương Cẩm Vân không thể tin được nắm chặt điện thoại, sững sờ ngồi tại vị trí cũ rất lâu.
Bạn trai của Tống Âm chẳng phải là tên bác sĩ rách sao?
Tối nay là đêm bình an, đoàn phim kết thúc công việc cũng sớm.
Hơn giờ tối, Tống Âm và Giang Tu Viễn lái xe về khách sạn.
Sau khi xuống xe, cô nhìn thấy Dương Cẩm Vân đã đứng đợi ở trước khách sạn từ lâu bước nhanh về phía mình.
Đình Đình cũng nhìn thấy, đề phòng chặn trước người Dương Cẩm Vân, sợ rằng cô ta sẽ làm chuyện gì đó quá đáng.
“Chị muốn làm gì?” Đình Đình nhăn mày hỏi, giọng điệu có chút không khách khí.
Sau khi Dương Cẩm Vân đứng lại, không ngừng khom lưng: “Xin lỗi, chuyện trước đây đều là do tôi làm không đúng, đều là lỗi của tôi, cầu xin cô hãy tha thứ cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ không như vậy nữa.”
Tống Âm không nói gì cả, cẩn thận nhìn sơ qua một cái, mới chú ý đến đầu tóc bù xù của cô ta, trên mặt mang theo vệt nước mắt, bộ dạng giống như đứng rất lâu ở trong gió bão, tay hầu như đã đông cứng đỏ.
Thấy cô không nói gì, Dương Cẩm Vân lại xin lỗi một lần nữa, tư thái có thể nói là hạ mình thấy rõ, khác hoàn toàn so với bộ dạng vênh váo xấc xược trước đây.
Tống Âm mấp máy môi, giống như đang suy nghĩ, qua một lúc sau, chầm chậm mở miệng: “Chuyện trước đây… cho qua đi.”
“Cảm ơn.” Dương Cẩm Vân như được ân xá.
Cô ta nghĩ đương nhiên là Tống Âm tìm Giang Tu Viễn để mách lẻo, vì thế Giang Tu Viễn mới phải làm những việc này thay cô trút giận.
Muốn là cô tha thứ cho bản thân, sự việc kia cũng coi như được giải quyết.
Hân hỉ trong mắt cô ta dễ dàng nhìn thấy, nhanh như cắt nhìn qua người đàn ông bên cạnh Tống Âm, nhưng lại không thấy bất cứ biểu lộ gì trên mặt của anh.
Giang Tu Viễn cũng không thèm nhìn cô ta, dắt tay Tống Âm đi vào khách sạn.
Lúc thang máy chầm chậm đi lên, Đình Đình hãy còn kỳ lạ nói thầm: “Ê? Người phụ nữ này sao lại đột nhiên đổi tính vậy?”
Tống Âm đại khái cũng đã đoán được nguyên nhân nhưng cũng không nói ra.
Về đến phòng, họ ăn bữa tối thịnh soạn trong ánh nến, Tống Âm lúc này mới hỏi: “Cô ta là vì anh nên mới tìm em xin lỗi phải không?”
Giang Tu Viễn: “Ừ” một tiếng, giống như đang tham vấn ý kiến của cô vậy, lại hỏi: “Anh tìm thấy một vài tư liệu của cô ta, chỉ cần em đồng ý, anh có thể tìm người đem những thứ kia công bố ra bên ngoài.”
Tống Âm nghe thấy lời này của anh, là biết được nội dung của những tư liệu này đối với Dương Cẩm Vân rất không có lợi, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không cần đâu.”
Giang Tu Viễn đang cắt miếng bít tết đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên: “Cô ta trước đây hại em dầm mưa sinh bệnh, em không giận à?”
Tống Âm nâng ly rượu vang lên, nhấp hai ngụm rượu, thẳng thắn nói: “Tất nhiên là có giận rồi, lúc đó em đến ngày đèn đỏ, bụng đau như cắt, lại bị dầm mưa, khó chịu gần chết. Nhưng……”
Giọng cô chuyển đổi: “Cô ta hôm nay cũng tìm em xin lỗi rồi, nhìn cũng có chút thê thảm, em nghĩ hay là bỏ qua đi, ngược lại em và cô ta cũng không có thù hằn gì lớn, chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ, tính toán chi li về sau cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Khổ cho anh vì em mà làm những việc này, em rất hạnh phúc khi có được một người bạn trai tốt như vậy, em biết anh là người đối tốt với em nhất trên thế giới này.”
Cô cong môi lên cười, nói rất thành tâm thành ý, trong mắt tràn đầy sự chắc chắn.
Giang Tu Viễn không nói lời nào.
Dưới ánh sáng vàng lung linh của nến, lông mày lá liễu của cô gái nhỏ cong cong, như thấy núi xanh, mí mắt lấp lánh, như nước mùa thu gợn sóng.
Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn vì rượu vang mà nhuộm lên chút ửng hồng, trong vẻ đáng yêu lại thêm chút quyến rũ.
Dáng vẻ rất ưa nhìn, bông hồng tươi đẹp đang nở trên bàn như tô thêm vẻ quyến rũ, giải thích cái gọi là “Người xinh hơn hoa”.
“Được.” Giang Tu Viễn gật đầu, nghe theo ý kiến của cô.
Cô gái nhỏ tốt bụng lại dễ mềm lòng, giống hệt lúc nhỏ, một chút cũng không thay đổi, ở trong xã hội này rất dễ bị bắt nạt, huống chi trong giới showbiz.
Anh kỳ thực trước đây luôn hi vọng cô đừng tốt bụng thẳng thắn như thế, tránh bị người khác lợi dụng, người khác bắt nạt, nhưng suy nghĩ đột nhiên thay đổi.
Khẳng khái tốt bụng không có gì không tốt, anh có thể, cũng tình nguyện bảo vệ cô, che chở cô suốt cuộc đời này.