Editor: Tuấn Bee
Beta: Jenny Thảo
Trong khoảnh khắc mà cô phủ nhận đó, trong lòng Giang Tu Viễn đưa ra rất nhiều phỏng đoán.
Ví dụ như có phải tình cảm của bọn họ xuất hiện rạn nứt rồi không, có phải anh đã làm gì khiến cô phật ý, thậm chí có phải bên ngoài đã có người thứ ba hay không….
Nhưng bất luận như thế nào, anh cũng không thể nghĩ được là bởi vì lí do này, trong một lúc không biết phải nói cái gì.
Anh dùng cách thức tư duy thẳng đuột của một người đàn ông trầm tư một lúc, nhưng vẫn không thể hiểu được logic của cô gái nhỏ.
Tóc bóng dầu rồi ư? Là một lý do rất quan trọng sao? Chỉ vì bóng dầu nên ôm một cái cũng không được sao?
Nhưng vừa cúi đầu anh liền nhìn thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ căng chặt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, thậm chí có chút biểu hiện buồn bực.
Dường như tóc trở nên bóng dầu rồi, là một việc đại sự đánh vào lòng tự tôn.
Anh tuy không hiểu, nhưng cũng suy nghĩ một chút, nói ra lời an ủi: “Kỳ thực nhìn em không ai biết là một tuần rồi chưa gội đầu.”
Chỉ là lời an ủi này không tạo ra hiệu quả gì, khuôn mặt nhỏ của Tống Âm vẫn cứ nhăn lại, bộ dạng khá là không vui.
Ai lại không muốn duy trì hình tượng đẹp đẽ như cô thôn nữ trong lòng người đàn ông đây?!
Tóc của cô thôn nữ nhỏ có thể bóng dầu phải không? Cô thôn nữ nhỏ có thể cả tuần ngày không gội đầu phải không?
Tuyệt đối không thể.
Cô bĩu môi giải thích cho anh: “Đó là bởi vì mỗi ngày em ở trước mặt anh đều khiến tóc rối bù lên, còn bôi bột phấn chống nhờn nữa.”
Trong mắt Giang Tu Viễn hiện lên vẻ bối rối: “Đó là bột gì?”
“Đó là một thứ mà khi bôi lên sẽ khiến tóc không bị bóng nhờn, nhưng mà….”
Âm điệu của Tống Âm đột nhiên đẩy cao lên: “Coi như có bôi cái đó lên, cũng không che dấu được sự thực là một tuần em không gội đầu, anh mà lại gần em, chắc chắn có thể cảm nhận được, có thể ngửi thấy được.”
Cô biểu hiện rất nghiêm trọng, Giang Tu Viễn nghe thì cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng anh biết bản thân lúc này tuyệt đối không được cười lên, nếu không cô gái nhỏ có thể sẽ giận xù cả tóc.
Thế là anh cũng chỉnh lại thần sắc, nghiêm nghị nói: “Một tuần không gội đầu cũng chẳng sao, nếu như một tháng em không gội đầu, thì anh cũng chẳng bận tâm đâu.”
Tống Âm: “……”
Một tháng không gội đầu, không chỉ là bóng dầu mà còn bốc mùi luôn.
“Đầu tóc bóng dầu thì sẽ trở nên rất xấu, bản thân em còn không thích em, càng không muốn để cho anh nhìn thấy. Tóm lại, trong mấy ngày mà em không thể gội đầu này, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách.”
Cô cực kỳ nghiêm túc đưa ra quyết định, đôi mắt cũng kiên định lạ thường.
Giang Tu Viễn cũng chẳng biết làm sao, khoảng cách đến ngày cô tháo băng và gội đầu còn ngày.
Cũng có nghĩa là trong ngày này, không những không thể động chạm, mà còn không thể lại gần sao?
Đây là một vấn đề, nhưng vấn đề quan trọng hơn là anh đến bây giờ mới phát hiện ra bạn gái vẫn khá coi trọng vấn đề hình tượng trước mặt mình.
“Âm Âm chúng ta cần nói chuyện một chút.” Vừa nói, Giang Tu Viễn vừa đi vào trong phòng trước.
Tống Âm không hiểu gì, nhưng cũng đi theo vào phòng, thuận tay chốt cửa lại.
Hai người ngồi xuống ở ghế sofa, Giang Tu Viễn nhìn cô hỏi: “Lẽ nào trong lòng em anh chỉ là một người rất nông cạn?”
Tống Âm lắc đầu: “Đâu có, sao anh lại hỏi như vậy.”
Giang Tu Viễn lại nói: “Thì là như thế này, sao em lại phải lo lắng khi đầu tóc bị bóng dầu nếu anh nhìn thấy sẽ cảm thấy có gì đó không ổn. Trên thực tế, anh thích em, không phải vì vẻ bề ngoài của em, mà là tổng thể cả người em, trong lòng anh, em là người đẹp nhất.”
“Âm Âm chúng ta phải ở bên nhau cả đời, phải bên nhau đến khi già, anh sẽ ngắm em sau này già đi với những nếp nhăn, đầu sẽ bạc trắng, có lẽ còn phải đeo kính lão, nhưng những điều này thì quan trọng gì chứ, dù sao đi nữa, anh vẫn mãi mãi thích em, cũng chỉ thích duy nhất một mình em.”
Những lời nói bộc bạch như thế, Tống Âm nghe xong trong lòng cảm động sâu sắc.
Sau khi cảm động, cô còn cảm thấy hình như là rất chính xác.
“Vậy, vậy được rồi, không cần giữ khoảng cách nữa.” Cô chủ động sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cũng nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay anh có muốn ngủ ở đây cùng em không?”
Giang Tu Viễn trực tiếp bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Tối nay Tống Âm mặc đồ khác với mọi ngày, thay vì mặc váy ngủ tay dài cô mặc đồ bộ cho con gái do Chu Sanh Sanh tặng.
Cái thắt lưng màu hồng kiểu lụa, bên trên có hình một bông hoa lớn được thêu bằng tay, hở ra khá nhiều, nằm nghiêng người khi ngủ sẽ nhìn thấy rất rõ.
Tống Âm ban đầu nghĩ là không sao, nhưng người đàn ông bên cạnh chốc chốc cứ liếc mắt nhìn khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô kéo cái chăn, đắp lên người, hơi thẹn thùng đáp: “Cũng muộn rồi, chúng ra mau ngủ thôi.”
Giang Tu Viễn không nói gì cả, trong đầu còn hồi tưởng lại cái hình ảnh vừa nhìn thấy khi nãy.
Cô gái nhỏ sở hữu làn da trắng, chiếc váy ngủ màu hồng càng làm nổi bật nước da trắng như tuyết của cô, càng khiến người ta không rời mắt được là hai chỗ mềm mại ẩn hiện bên trong.
Rất muốn đem hai cái dây áo ở vai cởi ra, hướng vào bên trong mà thám hiểm……
Gần trong tầm với, có thể nhìn thấy được, nhưng không thể chạm vào được, cái kiểu cảm giác đó không chỉ khó chịu, mà còn như thách thức ý chí của người đàn ông.
Giọng anh vì điều này mà có chút hơi trầm: “Mấy câu lúc trước anh ở ngoài cửa nói với em, em nghĩ như thế nào?”
Tống Âm không biết là anh muốn ám chỉ điều gì: “Anh đã nói câu gì nhỉ?”
“Thì là em muốn giành cái đó đến đêm tân hôn đúng không?” Anh nhắc lại.
Tống Âm bắt đầu đỏ mặt, đêm khuya rồi, hai người nằm trên giường nói cái này ngượng quá.
“Cũng không phải….” Cô cắn nhẹ môi dưới, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Cái này thì, thì để thuận theo tự nhiên đi. Đường đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cũng không phải bắt buộc đợi đến đêm tân hôn.”
Nghe được câu trả lời này, Giăng Tư Viễn cực kỳ phấn khích, giống như nhìn thấy tia sáng hy vọng trong đường hầm tối tăm, không phải chờ đợi quá lâu nữa rồi.
Nói thực, anh đã đợi rất lâu rồi, thậm chí rất cầm thú từ lúc cô gái nhỏ vừa mới thành niên liền bắt đầu mộng tưởng cái này.
Nhưng cái này thuận theo tự nhiên là thuận kiểu gì đây?
Anh ngồi dậy, bật cái đèn bàn nhỏ ở đầu giường lên, cầm điện thoại ở trước bàn lên.
Tống Âm vốn dĩ muốn đi ngủ rồi, hai mí mắt đã nặng trĩu, ánh sáng truyền đến bất ngờ khiến cô lại mở mắt.
Trên mặt cô có chút bất ngờ, cũng có vẻ thắc mắc: “Anh làm sao vậy? Không đi ngủ à?”
Giang Tu Viễn lại nhấn công tắc của đèn bàn, mọi thứ trong căn phòng bỗng nhiên lại tối mờ lại.
Anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cô vài cái, nói với giọng ấm áp: “Em ngủ trước đi, anh tự nhiên nghĩ ra một việc quan trọng cần giải quyết.”
“Vậy anh xử lý xong thì đi ngủ nhé, cũng không còn sớm nữa, đừng thức khuya quá!”
Tống Âm buồn ngủ rã rời, ngáp nhẹ một cái, cuộn tròn thân người sau đó chìm vào giấc ngủ.
Giang Tu Viễn mở lịch trên điện thoại ra, bắt đầu xem xét thời gian có thể “thuận theo tự nhiên”.
Ngày Ngưu Lang Chức Nữ thích hợp nhất đã qua rồi, tháng không có ngày lễ nào, tháng có một ngày lễ của thầy cô.
Uhm, suy nghĩ kĩ, cũng không phải là ngày thích hợp để làm cái việc thuận theo tự nhiên kia.
Anh liền kéo xuống phía dưới, ánh mắt liền chú ý vào tháng .
Các ngày lễ trong tháng hóa ra rất nhiều, tết trung thu, ngày quốc khánh còn có tết Trùng Cửu nữa, nhưng cũng không có ngày nào thích hợp để bọn họ thuận theo tự nhiên.
Giang Tu Viễn rất không đành lòng, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc mang điện thoại đặt sang một bên, lại ôm cô gái nhỏ đang ngủ rất ngon vào lòng.
Như một miếng bánh kem nhỏ thơm thơm mềm mềm, trông rất ngon miệng nhưng không thể ăn.
Giang Tu Viễn có phấn sốt ruột nhắm đôi mắt lại, không chịu được nữa muốn……
Rốt cuộc tại sao nửa năm sau không có một ngày lễ nào giống như ngày lễ tình nhân hoặc ngày Ngưu Lang Chức Nữ vậy?