Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

chương 9: tây trang giày da, lễ phục váy lụa, gió nổi lên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

------------

"Phó...... Phó Trầm, từ từ."

"Có chuyện gì thế?" Phó Trầm bước chậm lại xoay người trầm giọng hỏi.

Ngu Quy Vãn dùng nửa sức để dựa vào bên cột đèn đường, giật giật chân, cau mày không nhịn được "hít" một tiếng, con mẹ nó đau quá.

Bên ngoài trời tối, trên đường thi thoảng có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn neon yếu ớt trên cao chiếu xuống đỉnh đầu hai người.

"Chân tôi đau quá, không đi được nữa." Ngu Quy Vãn nhăn mặt lại vì đau đớn, nhìn anh rồi nhìn xung quanh thấy rất yên lặng, nào có ghê gớm như dì kia nói bên ngoài toàn là truyền thông.

"Muốn tôi ôm em hay là tự đi một mình?" Phó Trầm híp mắt nhìn cô, anh không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này nên chỉ dùng phương pháp như trên thương trường, đưa ra nhiều phương án trong thời gian ngắn nhất để đối phượng tự lựa chọn.

Ngu Quy Vãn ngây ra hai giây, cô thề, cô thật sự không nghĩ tới chiều hướng kia nhưng không nghĩ anh nói thẳng như vậy, Thịnh Hoan mới nói với cô, con gái phải rụt rè.

"À...... Nghỉ ngơi một chút là được rồi." Cô nói xong "Anh cũng đừng đi."

Phó Trầm đang muốn trả lời thì điện thoại trong túi vang lên, anh đi sang phía bên kia, khuỷu tay đặt trên lan can, nhìn ra sông nhận điện thoại, lời ít mà ý nhiều, "Chuyện gì?"

"Anh ba, có chuyện gì mà nghiêm túc như vậy, đang ở đâu đấy?" Trì Dạng cười hì hì nói.

"Ở bên ngoài."

Trì Dạng: "Nghe mẹ em nói, bữa tiệc của ông Cát có chuyện không may xảy ra, lịch trình của anh đang trống nếu không tới hội sở chơi một lát, đang rất vui."

Phó Trầm thay đổi tư thế, thân mình dựa trên lan can, đúng lúc nhìn Ngu Quy Vãn khập khiễng đi tới "Không được, buổi tối còn có việc."

Trì Dạng không tin trêu đùa: "Anh còn việc gì nữa? Nói thật đi, có phải đang tìm chị dâu ba cho em hả?"

"Cúp đây." Phó Trầm mặt vô cảm rồi dập máy, khẽ lẩm bẩm "Bậy bạ."

Ngu Quy Vãn nhìn anh nói chuyện điện thoại mấy phút, nhịn chân đau nhức bước qua để tìm hiểu, trong đầu hiện lên các khả năng, chắc chắn không phải điện thoại về công việc, cũng không giống điện thoại của nhà, hay của người phụ nữ đang có khả năng phát triển? Đang kiểm tra?

Má ơi, cô bị suy đoán này của mình làm cho sững sờ.

Đi ba bước cũng thành hai bước, vừa đến trước mặt Phó Trầm thì điện thoại đã ngắt, chỉ nghe được anh nói thầm hai câu, Ngu Quy Vãn cho rằng anh đang nói với mình, nên không nghe rõ "Anh nói cái gì?"

Phó Trầm: "Xe đậu ở đằng trước, nếu không tôi đi lấy lại đây?"

Ngu Quy Vãn nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Tôi đi cùng anh ra đấy!"

Bờ sông yên tĩnh, gió cũng rất lớn, đầu tóc của cô cũng bị thổi không còn hình dáng, mấy cái lướt qua mặt lại có vẻ đẹp hoang dại ngoài ý muốn, góc váy bay lên, Ngu Quy Vãn dùng tay đè váy lại xấu hổ ngước lên nhìn Phó Trầm.

Sao gió lại lớn như vậy chứ......

Hất giầy cao gót ra cô đi chân trần trên mặt đất, hơi lạnh nhưng ít ra chân cũng không đau nữa, đi theo anh không nói câu nào.

Gót chân chảy máu càng làm đôi chân trắng nõn gầy yếu như bị bó chân ở thời cổ đại, Phó Trầm nhíu mày không nhin được nói "Em đứng đây đợi." Giọng nói ra lệnh không cho phép từ chối, chân đã vậy rồi còn muốn đi thế nào nữa.

"Sẽ tốt ngay thôi, anh cứ kệ tôi." Nhìn anh đi lên trước, Ngu Quy Vãn nhanh chóng cúi người túm chặt váy lại, như vậy gió sẽ không thổi được, đúng là cô thông minh, sau đó cầm giầy cao gót đuổi theo.

Bỗng có ánh sáng chiếu vào, hai người híp mắt nhìn, một chiếc xe dừng ở ven đường.

"Ngu Quy Vãn!!!"

"Nhìn đi, đó là Ngu Quy Vãn!!!"

"Người đàn ông bên cạnh là ai thế! Xuống xe nhanh lên!!"

"......"

Tiếp theo "click, click" tiếng chụp không ngừng, lúc này Ngu Quy Vãn mới phản ứng, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có, ném giầy cao gót ra rồi kéo Phó Trầm chạy không quan tâm cái gì nữa.

Dáng vẻ chật vật này của cô, không chạy thì có mười cái mồm cũng không giải thích được.

Huống chi còn có người đàn ông bên cạnh thân phận không hề đơn giản.

Một người tây trang giày da, một người lễ phục váy lụa, gió nổi lên, thổi tung làn váy, thổi bay tóc, tương phản với khung cảnh sông nước rực rỡ, hình thành nên một bức tranh trừu tượng.

Trên xe, Ngu Quy Vãn đã sớm quên mất cái chân đau, thở phì phò hỏi: "Bọn họ không đuổi theo chứ?"

"Vẫn đuổi theo." Phó Trầm nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, có một chiếc xe vẫn theo đuôi bọn họ.

"A...... Vậy anh đi nhanh lên!! Bỏ rơi bọn họ đi!!" Ngu Quy Vãn sốt ruột nói, hận không thể dậm chân.

Phó Trầm chăm chú nhìn lên phía trước, không nói câu nào quặt tay lái vào một cái gara dưới lòng đất.

Tắt máy, Phó Trầm mở cửa xuống xe, lướt qua đầu xe, vòng qua cửa xe ghế phụ, cúi người bế Ngu Quy Vãn lên, chướng ngại vật dưới chân bị anh thản nhiên đá sang một bên, vận khí quá tốt đúng lúc thang máy dừng ở tầng một.

Chờ Ngu Quy Vãn hồi thần thì người đã trong thang máy, hơi nóng bốc lên trên mặt, cô dùng tay quạt quạt rồi cười ha ha hỏi: "Đây là?"

"Nhà tôi." Phó Trầm trả lời.

"Hả......" Tâm trạng của Ngu Quy Vãn lúc này không thể miêu tả, cũng không dám có ý tưởng bong bóng màu hồng nào, biết đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Cô bỗng nhớ tới gì đấy bực bội gãi tóc, trời ạ!! Bây giờ Thịnh Sâm không tìm được cô chắc vội muốn chết rồi, còn Thành Vi không tìm được cô mới phát điên kìa.

Đúng lúc thang máy ngừng lại, Ngu Quy Vãn theo anh ra ngoài "Cho tôi mượn điện thoại của anh, mọi người không tìm thấy tôi chắc đang sốt ruột lắm."

"Vào nhà rồi nói."

Chung cư của Phó Trầm, cũng giống như người, bước vào cửa toàn bộ trang trí là màu trầm tối. Không biết trên tầng thế nào, đánh giá mỗi góc xong lại có cảm giác khác, giản lược sạch sẽ, cũng không tệ lắm!

Ngu Quy Vãn đi dép, ngồi trên sô pha, cúi đầu đánh giá đôi dép như cái thuyền của anh dưới chân, sao lại lớn như vậy.

Phó Trầm đưa điện thoại đã mở khóa cho cô, cởi tây trang ra vắt ở khuỷu tay, không nói gì mà đi lên trên tầng.

Ngu Quy Vãn cầm điện thoại nhìn, cuối cùng ngước lên ngơ ngẩn nhìn theo dáng anh......

Hình như cô không nhớ được số, gọi thế nào bây giờ?

Truyện Chữ Hay