Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay Nguyễn Âm Thư nhẹ bẫng, máy sấy tóc đã bị anh đoạt mất.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một đôi mắt linh động nhìn cô, con ngươi đen nhánh, thuần khiết không chút tạp chất.
Trình Trì không lên tiếng, nghiêng đầu xem xét mấy nút điều khiển.
Thấy anh có vẻ không phải đùa mà thật sự muốn tự sấy, cô luống cuống nhìn xuống đất: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Thanh âm nhẹ nhàng, lại mềm mại dò xét, giống như thật sự sợ hãi mình đã làm sai điều gì.
Cô đan hay tay vào nhau, vội vã nói: “Tôi sẽ không ngẩng ra nữa đâu… Chắc chắn, sẽ không làm nhầm nữa.”
Vẻ mặt cô vô cùng chân thành, nghiêm túc như thể đang hô thề dưới cờ tổ quốc.
Một tay Trình Trì cầm máy sấy tóc, nhẹ ấn một cái, gió liền thôi vể phía cô.
Trình thiếu gia cười nhạt, hơi cúi đầu, lại nhướng mày nhìn cô.
Ngón tay thiếu niên bắt lấy một sợi tóc, động tác cầm vô cùng lưu loát, nhưng cả đầu tóc anh lại bị bóp đến rối bù.
“Sao?… Vì sao lại thổi cổ của tôi mà không sấy tóc?”- Anh hỏi.
Âm Thư nhíu mày, cũng không biết phải giải thích như thế nào nên cô chỉ có thể rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi không cố ý.”
Động tác sấy tóc của Trình Trì vô cùng đơn giản, chỉ cần tới tới lui lui vài lần là xong. Anh lại tiện tay hong khô cả quần áo trên người.
Đây là lần đầu tiên Âm Thư nhìn thấy nam sinh sấy tóc, ở trong không gian nhỏ này. Trình Trì đứng ở phía bên kia, sau lưng anh còn bày rất nhiều loại đồ dùng hằng ngày, bỗng chốc cô lại cảm thấy anh trở nên vô cùng gần gũi.
Giống như một người bình thường, tóc ướt tùy tiện vò là khô ngay.
Không giống như cách cô biết về cậu ta, cuộc sống gần như giống trong manga Nhật Bản.
Cảnh tượng này khiến cô giật mình, lại chợt cảm thấy hai người như đã quen biết từ lâu…
Sấy tóc xong, Trình Trì cúp nguồn điện, cũng cắt đứt tâm tư của cô.
Nguyễn Âm Thư giúp anh cất cái máy vào chỗ cũ, đoạn mới hỏi: “Tôi còn một cây lược để trong lớp, cậu lấy không?”
“Lấy.”- Anh trầm giọng cười: “Lược của đại biểu Ngữ Văn, tôi cũng muốn dùng thử lâu rồi.”
Hai người đi vào lớp bằng cửa sau, à không, chỉ có một mình Nguyễn Âm Thư. Trình Trì vẫn nghênh ngang đi vào từ cửa trước, thản thiên như thường.
Một người là “trạch nữ” giờ học, người kia là chuyên gia cúp cua.
Trình Trì nhìn bộ dạng rụt rè của cô, nhếch môi, bước chân cũng chậpm lại, không kìm được mà cười: “Cảm giác ra ngoài giữa giờ thế nào?”
Hệt như một con chuột ăn trộm.
Có vài người nghe xong thì quay lại nhìn, nhưng Nguyễn Âm Thư không trả lời, tập trung về lại chỗ.
Còn Trình Trì cũng về nhanh vị trí, chống tay nhìn cô.
Nguyễn Âm Thư đưa cái gương của mình cho anh.
Nhưng mãi vẫn không thấy anh trả lại.
Chuông tan học reo, mọi người đứng dậy ra về, Âm Thư vội vã đến hỏi anh: “Lược của tôi còn chưa dùng xong sao?”
Anh cười: “Nếu như tôi nói chưa, cậu có thể…”
Mặc dù chưa nghe anh nói hết câu, nhưng Âm Thư biết chắc người này chẳng tốt lành gì, về thế cô từ chối dứt khoác: “Không thể.”
“…”
Sau khi tan học, Nguyễn Âm Thư cùng mấy nữ sinh bắt đầu tổ chức “chiến dịch tìm lại Nhất Bạch”.
Sáu – Bảy người chia ra làm hai tổ, một tổ bên trái, tổ còn lại bên phải.
Âm Thư, Lý Sơ Từ và Lý Dạng đi vào rừng cây nhỏ phía bên trái tìm thử.
Rừng cây này là một phần của khu công viên, phía trước còn có hòn non bộ và hồ nước, đường không dễ đi chút nào, không phải là một nơi tốt để đi dã ngoại.
Các cô đều là con gái, không đủ linh hoạt để chen vào con đường mòn khúc khuỷu đó.
Lá gan của Nhất Bạch rất nhỏ, lại chạy đi vì hoảng sợ, Nguyễn Âm Thư cũng không thể chắc chắn là nó đang ở đây, nhưng chân của nó không tốt, không chạy xa được.
Các cô bèn đi mua mấy cái đùi gà thả xung quanh đó, đồng thời gọi tên Nhất Bạch.
Ngay lập tức, rừng cây bên kia có tiếng xào xạt.
Nguyễn Âm Thư vội vã chạy sang xem thử, Lý Sơ Từ cũng đi theo: “Sao sao? Phải Nhất Bạch không?”
Mặt đất trốn trơn, chỉ có một cái yoyo nằm trên đất.
“Không phải, chỉ có yoyo của ai đó làm rơi thôi.”
Cô bèn cúi xuống nhặt nó lên, định bụng sẽ tìm lại chủ nhân của nó, đoạn lại tiếp tục đi tìm.
Nhưng quả thật việc này cứ như mò kim đáy bể.
Không chịu bỏ cuộc, cô bèn chạy sang phía cửa hàng bên cạnh tìm thử, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thu được kết quả gì.
Lý Sơ Từ và Lý Dạng không có nhiều thời gian, một người phải đi học thêm, người kia lại phải về nhà.
Trước khi đi, hai người hỏi Âm Thư: “Hay là về đi? Hôm nay chắc không tìm được rồi.”
“Hai cậu về trước đi, mình ở lại tìm thêm lát nữa.”
Hai người kia đành phải rời đi, chỉ còn lại Nguyễn Âm Thư ngồi đợi, sau đó lại chạy sang một con hẻm gần đó tìm thêm lần nữa, vẫn không thấy chút manh mối gì.
Hoàng hôn đang xuống dần, đã chạng vạng tối, bóng của cô cũng bị kéo dài ra trên mặt đường.
Tìm cũng lâu rồi, cho dù bây giờ cô không cam lòng, thì lúc này cũng phải về.
Chuyện này làm tâm trạng cô đi xuống, lúc về mẹ hỏi sao vậy, Nguyễn Âm Thư bèn kể lại cho bà nghe, bà than thở: “Haizz, cũng thật là, thôi thì con cứ ráng tìm thêm vài ngày nữa đi.”
Lý Sơ Từ cũng lo cho Nhất Bạch, vì thế sáng hôm sau, vừa gặp cô liền hỏi ngay: “Đã tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa.”- Âm Thu rũ mắt, chống cằm, đáp đầy uể oải: “Tìm mãi cũng không thấy, chắc lát nữa mình sẽ tìm tiếp.”
Tiết thứ ba Trình Trì mới xuất hiện, lập tức nhìn thấy Nguyễn Âm Thư cúi đầu làm bài, cảm giác xung quanh rất buồn bã, ngay cả đôi mắt linh động thường ngày kia cũng lặng xuống, lúc đi thu bài tập hoàn toàn không có chút tinh thần nào.
Anh khó hiểu quan sát, lúc đi ngang qua liền nghe được cuộc thảo luận giữ cô và Lý Sơ Từ, giọng điệu thở dài hướng đến một trọng tâm duy nhất – Nhất Bạch.
Nhớ đến lúc sấy tóc ngày hôm qua, cô đã nhỏ giọng nói nếu như chó không bị dọa sợ, cô cũng sẽ vuốt lông nó như vậy…
Xem ra là vì không tìm thấy à.
Cuối tiết , thầy giáo cho tan học sớm để mọi người đi cướp đồ ăn.
Ai ai cũng vội vã đứng dậy, có người còn chạy ra ngoài phố ăn vặt.
Mặc dù Âm Thư cũng muốn ăn cơm, nhưng ngoài chuyện ăn ra, cô càng muốn thấy Nhất Bạch hơn.
Âm Thư quyết định đi mua cơm trước, sau đó thừa dịp cùng Lý Sơ Từ chạy qua rừng cây nhỏ xem thử.
Mấy cái đùi gà ngày hôm qua đã không cánh mà bay, còn một cái ăn dở ở cạnh băng ghế.
Hai mắt Âm Thư liền sáng lên, cô vẫy tay gọi Lý Sơ Từ: “Sơ Từ Sờ Từ, cậu nhìn xem, cái đùi gà này bị ăn rồi!”
Sự phát hiện này khiến hai người phấn chấn lên không ít, lúc quay về lớp bước chân cũng nhẹ hơn.
Lúc đến trước cửa rồi, hai người vẫn còn mải miết thảo luận, Nguyễn Âm Thư đưa ra giả thuyết tốt nhất: “Nếu như cái đùi đó là Nhất Bạch ăn thì tốt quá!”
Lý Sơ Từ hơi bối rối: “Mình cũng cảm thấy vậy, mặc dù cũng có khả năng khác. Nhưng không phải Nhất Bạch rất thích ăn đùi gà sao, hơn nữa nó cũng không chạy xa được, nên khả năng này rất lớn.”
Tinh thần của Âm Thư vì thế mà phấn chấn: “Vậy đợi anh cơm xong chúng ta quay lại tìm đi.”
“Được, lát nữa lại mua thêm gà.”
“Mình chỉ sợ Nhất Bạch nấp ở chổ khất nào đó, chúng ta không thấy được.”- Nguyễn Âm Thư ngẩng đầu suy tư. “Ví dù như đằng sau cái hòn non bộ kia…”
Phía sau đó toàn là bùn lầy, đừng nói là vào, ngay cả chen nửa tay vào cũng không được.
Lúc hai cô đang mải miết bàn luận, bỗng nghe có tiếng hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Là tiếng của Trình Trì, thanh âm rất tốt, lại mang phần lười biếng, không nặng không nhẹ tràn vào ống tai.
Bên cạnh hai người có đặt một cái gương, Âm Thư bèn liếc qua thử, lập tức thấy được ảnh phản chiếu của thiếu niên.
Một phần sống mũi thẳng tắp đẹp như mô hình lập thể tinh xảo.
Đặng Hạo vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: “Cậu, mời tôi?!”
“Ừ.”
“Được, đợi tôi xem thử hôm nay món nào mắt nhất.”
“…”
Vừa lúc đó, có một hàng người ùa qua, Nguyễn Âm Thư vội vã tăng tốc độ bước, chẳng mấy chốc đã bỏ lại hai người phía sau.
Trưa hôm đó, cô và Sơ Từ dùng bữa rất nhanh rồi vội vã đi mua gà chạy vào rừng cây nhỏ kia.
Nhưng hai người còn chưa tới nơi thì đã nghe tiếng từ bên đó truyền lại.
“Ơ ơ ơ, sao lại chạy sang bên đó, qua đây, qua đây…”
“Ở bên này, Trình Trì! Chó ở bên này này!”
“Quay đầu, ngồi, ngồi xuống, đúng rồi đúng rồi… Ôm nó, bắt nó lại!”
Hai người thấy lại, vội vã chạy sang, chỉ thấy Đặng Hạo đang soi đèn Flash vào trong hòn non bộ, còn thò đầu vào, hét lớn “chỉ huy”.
“Bắt được rồi!!! Hay lắm!”
Nguyễn Âm Thư nhìn sang với vẻ mờ mịt, cảm giác như trái tim mình muốn nhảy ra khỏi cổ họng… Dường như cô biết bọn họ đang làm gì… Cảm giác vừa mong đợi, lại vừa sợ sệt.
“… Đặng Hạo?”
Đặng Hạo lùi ra nghỉ ngơi, dùng mu bàn tay để lau trán, lúc này mới đi ra từ trong rừng cây: “Ai gọi đấy?”
Nguyễn Âm Thư siết chặt túi thức ăn trong tay mình: “Các cậu… Các cậu đang làm gì vậy?”
“A. Nguyễn Âm Thư…”- Đặng Hạo đi đến, vẻ mặt đầy hối hận. “Còn làm gì nữa, thì đang giúp cái vị nhân sĩ lòng yêu thương rộng lớn như biển Trình Trì bắt chó chứ sao?”
“Chó gì cơ?”- Thanh âm của cô hơi run rẩy.
“Thì cái con chó trong trường mình đấy, Nhất Nhất Bạch Bạch gì của các cậu…”
Đặng Hạo vẫn còn đang mải mê lải nhải: “Vậy mới nói, sao đột nhiên cậu ta lại tốt thế cơ! Còn mời tôi đi ăn, thì ra chỉ là cái cớ để bắt tôi đi làm lao động! Các cậu đừng nghĩ công việc bắt chó của cậu ta khó khăn, việc lùa chó của tôi mới là khó nhất này…”
Lời còn chưa hết, bỗng có hai tiếng chó sủa truyền đến.
Nguyễn Âm Thư vừa kinh ngạc, vừa vui mừng ngẩng đầu lên, vì cô nhận ra đó chính là tiếng của Nhất Bạch.
Ngay sau đó, Trình Trì bước ra ngoài, trên tay chính là chú chó vừa mất tích.
Âm Thư mừng rỡ, vội vã chạy đến.
Hôm nay Trình Trì mặc quần áo màu trắng, lúc này ống tay áo chỗ cùi chõ dính đầy bùn, vạt áo cũng ngổn ngang, căn bản đã không còn nhìn ra màu trắng nữa.
Huống chi anh còn đang ôm Nhất Bạch lắm bẩn ở trong ngực.
Chú nhóc dù đã vùi vào lòng anh rồi như vẫn không chịu nằng yên, cứ rên la không ngừng, tất nhiên là vì sợ hãi.
Trình Trì nhìn về phía cô, khẽ dùng ngón tay gãi cằm cho nó: “Không được kêu nữa.”
Cũng không biết lời này của anh có ma lực gì, hay phải chăng là do mùi trên người nam sinh khiến nó có cảm giác an toàn, hoặc là ngón tay anh gãi quá thoải mái. Nhất Bạch hếch hếch mũi nhỏ lên, nhưng không còn kêu nữa.
Trình Trì ôm Nhất Bạch đi ra, bước châm giẫm lên lớp cành và lá khô kêu “răng rắc”.
Đặng Hạo cũng không thèm quan tâm, trên tay anh ta vẫn còn chân giò hun khói chưa ăn xong, lại chỉ vào tay Nguyễn Âm Thư: “Đùi gà này các cậu mua ở đâu vậy?”
Lúc này Âm Thư mới giật mình hoàn hồn lại, bèn đưa luôn túi đồ ăn sang cho cậu ta: “Cậu ăn đi.”
Cho đồ xong rồi, lúc này tay cô đã rảnh, bèn lấy hộp giấy hôm qua đã chuẩn bị sẵn ra, cầm sang đón lấy Nhất Bạch.
Mặc dù cô cũng chưa nói gì, nhưng Trình Trì lại như đã rõ ràng, nhìn cô một lát rồi tự giác bước đến, đặt Nhất Bạch vào bên trong.
Nguyễn Âm Thư hơi ngẩn ra, lời định nói cũng quên mất, ánh mắt của cô hạ xuống phần quần áo bị vấy bẩn của anh: “Quần áo của cậu…”
Còn không đợi cô nói xong, Trình Trì đã trở tay cởi mạnh áo khoác màu trắng, một giây tiếp theo, cái áo đã bị chủ nhân ném thẳng vào sọt rác không thương tiếc.
Nguyễn Âm Thư trợn mắt…
Trước nay cô chưa từng thấy ai tự nhiên như vậy, nhà cậu ta bán dầu mỏ chắc?
Đặng Hạo đứng bên cạnh, vừa gặm đùi gà vừa giải thích: “Cậu ta, bị mắc chứng sạch sẽ, không thích mặc đồ bẩn. Nên chỉ cần quần áo mà dơ là cậu ta ném luôn vây đấy!”
Lúc hai người đang nói chuyện thì Trình Trì đi đến cái vòi nước cạnh đó, bắt đầu chăm chú rửa tay.
Nguyễn Âm Thư nhìn xuống Nhất Bạch, cảm giác như vừa tìm lại một thứ gì đó rất quan trọng, không khỏi thở ra.
…. May là nó vẫn còn ở đây.
Cô ôm cái hộp đến chỗ Trình Trì, nhìn dòng nước len lỏi qua những kẽ ngón tay anh, nhỏ giọng hỏi:
“Ý của cậu là muốn giao nó cho tôi sao?”
Hàng mi của thiếu niên khẽ run: “Ừ.”
Âm Thư thật sự không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể cắn môi, cảm giác mình thật sự đã nợ anh quá nhiều.
Vì thế lúc nói cảm ơn cũng rất dồi dào: “Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, tôi tìm mãi mà không thấy. Không nhờ cậu, tôi thật sự không biết hôm nay có tìm thấy không nữa…”
“Không có gì, thuận tay thôi.”- Trình Trì tắt vòi nước: “Bây giờ cậu tính thế nào?”
“Chắc là không thể trực tiếp đưa nó về lớp rồi, để ở bên ngoài tôi cũng không yên tâm. Tôi định đưa nó đến bệnh viện thú cưng, sẵn tiện tắn rửa cho nó luôn, nhưng mà không biết có kịp giờ không nữa…”
Giọng cô đầy khó khăn: “Với lại Nhất Bạch bây giờ không sạch sẽ lắm, sợ là xe taxi sẽ không đồng ý chở nó…”
“Không sao.”- Trình Trì nhếch môi. “Tôi có xe.”
“Xe gì? Cậu đã đủ chưa?”- Cô vội vã lo lắng: “Không được, tuổi vị thành niên không thể lái xe phân khối lớn, cậu không được mạo hiểm như thế.”
Lúc này còn không quên giảng luật, thật là làm người khác bật cười.
“Yên tâm đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Thiếu niên xoay người bước đi: “Theo tôi.”
Vài phút sau, nhìn người nào đó “khiêm tốn” lái xe máy đến, Nguyễn Âm Thư cạn lời.
Trình Trì cài dây mũ vào, lại xoay người đưa cho cô một cái mũ khác: “Đội lên đi.”- Nói xong lại nghiêng đầu cười: “Không phải đại biểu giờ học nói phải an toàn sao?”
Cái gì đến sẽ đến, trước mắt cũng không còn biện pháp nào tốt hơn, vì thế cô chỉ có thể tuân lệnh.
Nguyễn Âm Thư đội mũ xong, bèn hỏi: “Cậu lái nhanh lắm phải không?”
“Ừ.”
“Vậy nếu lát nữa mà nhanh quá, tôi có thể vịn vào lưng áo cậu không?”- Cô “lễ phép” hỏi.
Trình Trì ngừng lại mấy giây.
Bỗng, anh lắc đầu, liếm môi: “Không được.”
Nguyễn Âm Thư:?
Anh quay người lại đối diện với cô, ưu tư trong đáy mắt sâu như biển: “Vì lý do an toàn, đại biểu Ngữ Văn phải ôm chặt lấy eo tôi mới được.”
Tác giả phát biểu: A? Lái xe máy có quy định này hở? Sao Lộc mỗ tôi lại không biết vậy?