Thật ra Trình Trì cũng không biết, đối với một thiếu gia " nhà có điều kiện " như anh thì loại đồ chơi này quả thật chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng mấy học sinh khác trong trường thì không như vậy, bình thường ai cũng phải học bù đầu bù cổ, thời gian nghỉ ngơi còn không có chứ nói chi là mua đồ chơi, vì thế mọi người tất nhiên sẽ thích thú với cái máy in này.
Ngày hôm sau đi học, Trình Trì lập tức phát hiện ra là lớp mình có rất nhiều người mua " thứ đồ chơi " kia, còn tụm năm tụm ba lại một chỗ vừa nói vừa cười khúc khích.
Cứ làm như gặp phải " bảo bối thần kỳ " không bằng.
Nguyễn Âm Thư cũng ở trong đám người đó. Lại nhớ đến " chuyện bị lơ " ngày hôm qua, Trình Trì vừa nhìn thấy cô đã cảm giác như " lửa bốc lên đầu ".
Anh bèn tiến đến gần, nghe cô chia sẻ " bí kíp sử dụng ".
" Mình dùng cái này để in tài liệu được đó, có một phần app đồng bộ hóa, tối hôm qua mình tiết kiệm được rất nhiều thời gian chép đề. " - Cô vừa nói vừa đặt lên bàn một cuốn sổ tay rất dày.
" Nghe hay đấy, chắc mình cũng mua một cái xài thử. " - Lý Sơ Từ gật đầu. " Mà cậu còn giữ nhiều đề kiểm tra cũ như vầy sao, bái phục bái phục. "
" Có gì đâu, mình dùng nó để rút kinh nghiệm thôi. "
Nguyễn Âm Thư còn chưa nói xong thì giáo viên môn Vật Lý - Kiều Dao chạy sộc vào trong lớp, nụ cười toe toét nở trên môi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
" Danh sách học sinh qua vòng hai đã có rồi đây. "
Lý Sơ Từ há hốc: " Dạ, nhanh như vậy sao ạ? "
" Đúng rồi, toàn trường ta chỉ có năm học sinh thắng vòng này, mà lớp chúng ta đã có ba bạn rồi. Thành tích này rất đáng biểu dương. - Kiều Dao vừa nói vừa cười: " Chúc mừng Nguyễn Âm Thư, Phúc Hiền, Triệu Bình! Tối hôm nay tám giờ các em nhớ đến xem thể lệ vòng chung kết nhé. "
Cả lớp vỗ tay rần rần, Nguyễn Âm Thư ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thật không ngờ bản thân đã qua được!
Vật Lý không phải là sở trường của cô, lần này đi thỉ chỉ muốn thử sức một chút, không ngờ lại may mắn như vậy!
So với sự trấn tĩnh của cô, thì Phúc Hiền và Triệu Bình kích động hơn rất nhiều, hai người đứng phắt lên khỏi ghế rồi vui vẻ cười thật to.
" Cảm ơn thầy! "
Lý Sơ Từ ở bên cạnh ghé đầu vào nói với Âm Thư: " A, cậu vào chung kết rồi! Vậy là phương pháp học tập của cậu có hiệu quả nha! "
" Hôm đó mình cũng hơi rối. " - Nguyễn Âm Thư mím môi, làn mi dài khẽ run.
Cuộc thi này thật sự dựa rất nhiều vào may mắn, còn có cả năng khiếu, chỉ có những người tháo vát, nhanh nhạy và thông minh mới có thể vượt qua.
Không ngờ cô lại may mắn đến thế!
Tám giờ tối, Nguyễn Âm Thư đi xem thể lệ cuộc thi, vội vàng ghi chép vào sổ tay.
Vẫn là hình thức thi tự luận, nhưng thể lệ có chút đặt biệt, ba đề thi cho top ba được tung ra trên bản tin, thời gian giải đề rất dài, thí sinh có thể dùng nhiều cách để hoàn thành.
Giải thưởng chung cuộc là giấy khen và tiền mặt, còn được báo chí phỏng vấn.
Chắc chắn cuộc tranh tài sẽ rất quyết liệt.
Đêm hôm đó Nguyễn Âm Thư học bài đến hai giờ, nghiên cứu thật kỹ đề thi, nhớ lại lời dặn của thầy là bản thân nếu cố gắng không chừng trong vòng hai tuần có thể giải xong, có khi còn đạt giải nhất.
Cô khẽ nghiêng đầu, buông bút đi ngủ.
Kế hoạch cho vòng chung kết của cô đã rất rõ ràng, cố gắng hết sức nhưng không đặt nhiều kỳ vọng, bởi vì cuộc thi có rất nhiều nhân tài, cô tự biết khả năng của mình đến đâu.
Ngày hôm sau, năm học sinh cuối cùng lại được gọi lên văn phòng, người tiếp nhận các cô là chủ nhiệm lớp B.
Lúc bước vào trong, Nguyễn Âm Thư mới phát hiện ra mình là cô gái duy nhất trong số năm người còn lại.
Quả thật ở phương diện này, nam và nữ khác xa nhau.
" Tối hôm qua các em đều giải đề đúng không? Có gì khó khăn không? Đã tìm ra hướng giải quyết chưa? " - Thầy phụ trách hỏi.
Cả năm người đều lắc đầu.
" Đề thi này thật sự rất khó, nếu không cũng không cho thời gian lâu như vậy, chắc các em cũng biết ngoại trừ bằng khen ra còn có tiền thưởng. Quán quân là vạn, á quân là và quý quân là . "
" Năm ngoái trừ giải nhất là cá nhân, còn lại giải nhì và ba đều là của nhóm học sinh. Ai cũng có bằng khen, tiền thưởng chia đều. "
" Một cây làm chẳng nên non, năm vừa rồi chúng ta thua thiệt vì tốc độ giải đề cá nhân rất chậm. Hôm nay thầy gọi các em lên là để đề xuất một việc, nếu các em đồng ý, chúng ta họp chung lại thành một nhóm để giải đề nhé. "
Ông nói xong thì ngừng lại một chút, chờ đợi câu trả lời của cả năm người.
Thật ra thì lời của thầy rất hợp lý, họp thành một tổ, cái đầu tất phải hơn một, ai không đồng ý thì đúng là ngốc. Vì thế không lâu sau cả năm người đều gật đầu, trả lời đồng ý.
Dẫu sao việc giải đề cũng không dễ dàng.
Thầy phụ trách mỉm cười: " Họp thành tổ sẽ có rất nhiều ưu thế, chỉ là tiền thưởng hơi ít một chút, nhưng khả năng thành công của chúng ta cao hơn. Các em cứ bàn bạc kĩ rồi về lớp, xác định dạng đề sẽ chọn nhé. "
" Ngụy Thành, nhờ em làm nhóm trưởng. "
Ngụy Thành là học sinh lớp B, hiển nhiên trách nhiệm nặng nề.
" Dạ. "
Trường học còn dành riêng cho người một phòng học rộng rãi, lầu trên lầu dưới đều không có người qua lại, không gian cực kỳ yên tĩnh.
Chuông tan học vừa reo, Nguyễn Âm Thư đã ôm đồ chạy biến. Trình Trì đứng bên cạnh, chuẩn bị đi đến sân bóng rổ, thấy vậy bèn quay sang hỏi Đặng Hạo: " Cô ấy đi đâu thế? "
" Cậu hỏi tôi làm quái gì, ai mà biết? "
Trình Trì ném banh qua: " Chơi trước đi. "
" Này này..." - Đặng Hạo gọi với theo. " Sao không chơi đi anh hai, chạy đâu vậy? "
Lúc Nguyễn Âm Thư đến nơi thì mọi người đã tụ họp đông đủ, mà vì cô là nữ sinh duy nhất nên mọi người rất quan tâm, để lại vị trí ngồi đẹp nhất cho cô.
Để balo xuống, cô tiếp tục công việc giải đề, thỉnh thoảng quay sang bàn bạc với mọi người về phương pháp giải.
Trong phòng học chỉ có tiếng quạt bay vù vù, lâu lâu lại có tiếng nói chuyện, nhưng không kéo dài nhiều lắm.
Âm Thư cau mày nhìn đề thi, chăm chú nghiên cứu nên hiển nhiên sẽ không nhìn thấy người đứng ngoài cửa.
Chốc lát sau, cuối cùng Đặng Hạo cũng lếch theo kịp, lén la lén lút bò bò, xém đụng phải Trình Trì.
" Chắc là họ đang giải đề đi, nghe nói trường rất chú trọng cuộc thi này, còn mở phòng riêng cho bọn họ. " - Mồi hôi của Đặng Hạo nhễ nhại đổ, không dám đối mặt với Trình Trì mà lảnh sang chuyện khác hòng tìm đường thoát.
Chỉ thấy anh cau mày: " Bốn đứa con trai? "
" Đúng rồi, dù sao môn này cũng dương thịnh âm suy mà. "
Trình Trì nhìn sang phòng làm việc của thầy phụ trách ở bên cạnh, không có hành động gì nữa mà cúi đầu nói: " Đi thôi. "
///
Nguyễn Âm Thư dành hết mọi thời gian cho đề thi chung kết.
Sáng nay tiết cuối là Thể Dục, nhưng thầy giáo cho mọi người hoạt động tự do, vì thế cô quyết định đi giải đề tiếp.
Vì không ai quấy rầy nên Âm Thư ngồi vào chỗ của Lý Sơ Từ, không ngờ một lát sau lại có bóng người xuất hiện bên cạnh.
Cô quay đầu sang, liền chạm phải một đường gò má tinh tế như tranh vẽ: " Sao vậy? "
" Hỏi một chút. " - Anh đáp rất nhanh: " Có vài chữ quên cách đọc rồi. "
" Đâu, để tôi xem. "
Trình Trì đặt sách lên bàn, Nguyễn Âm Thư giảng giải rất nhanh, sau đó lại vùi đầu giải đề tiếp.
Ngoài cửa sổ có tiếng đánh bóng, rồi tiếng người ồn ào lẫn vào nhau, Âm Thư vẫn im lặng giải đề. Trình Trì buông sách ngữ văn trên tay xuống, ghé vào ngồi bên cạnh cô.
Anh rũ mắt, lướt qua dòng tính toán trên giấy của Nguyễn Âm Thư.
Ngõ cụt, cũng gần nửa tiếng rồi vẫn chưa thoát ra được.
Mà hình như cô cũng đã nóng lòng lắm rồi, mày nhíu chặt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy được sự ngần ngừ.
Giờ Thể Dục kết thúc, Nguyễn Âm Thư đi ăn trưa rồi lại quay về phòng, nhưng ngồi mãi, đến tận lúc tan học vẫn không tìm ra được cách giải.
Lúc đeo cặp lên vai, chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Trình Trì, ánh mắt muốn nói lại thôi.
" Cậu cần dò bài? " - Cô ngạc nhiên hỏi. " Gần đây tôi bận quá, sau vụ này rồi tôi giúp cậu nhé. "
Đáy mắt của anh xẹt qua vài cảm xúc gì đó nhưng đã biến đi rất nhanh, Trình Trì cười cười: " Được. "
Không biết hôm nay có chuyện gì mà Âm Thư ngồi ở phòng học chừng nửa tiếng rồi, vẫn không thấy ai trong bốn người kia xuất hiện.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Trước đó cô đã dặn mẹ đón trễ, vì thế cô không biết phải đi đâu cả.
Cô ngồi xuống cạnh cửa số, bỗng nhiên lại thấy một vật gì đó được thả xuống, bay bay trong không trung.
Là một sợi dây, bên trên còn buộc một chiếc máy bay giấy!
Tưởng là có ai đó quăng rát bừa bãi nên Âm Thư cũng không chú ý lắm, nhưng sợi dây kia vẫn lơ lửng trước mặt cô, còn lắc qua lắc lại như có người điều khiển.
Hình như là nhắc cô lấy cái máy bay.
Đồ vừa vặn hạ xuống cạnh tay cô, Nguyễn Âm Thư thuận thế bắt lấy, nếu không phải của cô thì cô sẽ mang trả lại.
Lúc mở chiếc máy bay ra, Âm Thư lại không ngờ bên trong viết đầy công thức Vật Lý.
....
Cô trừng mắt, sau đó lại cảm thấy không đúng...Chẳng phải ở phía trên là tầng trống sao?
Nguyễn Âm Thư ngẩng đầu lên nhìn tầng học phía trên, bước chân lại không tự chủ được mà hướng ra ngoài, đi lên cầu thang.
Lòng hiếu kỳ kéo đến, bước chân cũng hỗn loạn, tim cô đập thình thịch.
Lúc đến được bậc thang cao nhất, cô nuốt nước miếng, đi tìm căn phòng nằm ở phía trên mình, chậm rãi đẩy cửa ra.
Bởi vì tầng này vừa được tu sửa nên bất cứ tiếng động nào cũng không nghe thấy, nghênh đón cô chỉ có căn phòng trống trãi.
Rèm cửa phất phơ lay động bốn phía, hình như người kia đã đi rồi.
Mà trên tấm bảng đen ở giữa phòng, không biết có phải là vết tích của người kia không, hay chỉ đơn giản là có ai đó quấy phá:
Một chữ " K " thật lớn đập vào mắt cô.