Ngày này, Chu Cương vừa vào phòng ngủ liền sập cửa thật mạnh, ba người trong phòng đều bị hắn làm giật mình nhìn lại.
”Thằng nhóc cậu hôm nay lại nổi điên gì thế?” Liêu Phi ngồi bật dậy hỏi.
“Đừng nói nữa, hôm nay thật đủ xui xẻo, ông đây đường đường là nam nhân cao bảy thước, lúc đi tàu điện ngầm lại bị tên biến thái sờ mó.” Chu Cương ảo não kể lại.
Tô Tiểu Mễ chen vào nói thật dũng cảm: “Cậu sáu múi cơ bụng lại thua tên bụng trắng đó?”
“Tớ làm sao biết được, khi đó tôi đưa lưng về phía hắn, nào biết hắn lại đưa tay về phía mông tớ, bất quá tớ cũng không cho hắn sống khá giả, dần cho hắn một trận nhừ tử.”
“Vậy cậu còn tức làm gì?” Cung Gia Hoa cũng gia nhập thảo luận.
“Tớ vừa nghĩ đến mông mình bị tên biến thái sờ soạn liền cảm thấy buồn nôn.” Chu Cương chán ghét nói.
Tô Tiểu Mễ tỏ vẻ cảm thông vỗ vỗ vai Chu Cương: “Mông cậu lớn như vậy đặt chỗ đó cũng vô dụng, chỉ bị sờ một chút có cần tức đến thế không.” Câu nói vừa thốt ra, hai người còn lại trong phòng đều bị chọc cười ha hả, Chu Cương vươn tay đẩy ra Tô Tiểu Mễ: “Cậu cũng đừng quá đắc ý, tớ sáu múi cơ bụng còn bị người ta sờ, nhìn lại cái thân thể gầy còm của cậu đê, nhất định có ngày bị. . . . . .”
Những lời này Chu Cương chỉ muốn đùa giỡn với Tô Tiểu Mễ, cậu lại chịu không được hù dọa, hơn nữa vừa được Chu Cương nhắc nhở, cảm giác hai mươi năm trước mình sống trong nguy hiểm mà không hề hay biết, đánh giá một thân toàn là xương đến lúc đó thật bị như vậy như vậy cậu phải làm sao bây giờ? Không nghĩ thì thôi nghĩ tới Tô Tiểu Mễ đã cảm thấy sợ, tiếp tục vậy không được, hai mươi năm trước không gặp không bảo đảm về sau không gặp, không biết lo cho bản thân ngày nào đó sẽ bị…
Vì bảo vệ tình yêu thuần khiết của mình, Tô Tiểu Mễ quyết định bắt đầu luyện tập cường thân kiện thể.
Cậu lập tức lên mạng tra xem cách cường thân kiện thể nhưng không tìm được cách nào khiến mình hài lòng. Khi đi học cậu đem chuyện khiến mình khổ sở nói với Tôn Diệu, nghe xong, Tôn Diệu liền từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Tô Tiểu Mễ, còn ra vẻ thần bí nói: “Những thứ này đều là tuyệt chiêu độc môn, bảo đảm không ai dám đụng cậu, thấy cậu là bạn tớ mới đưa đấy, nhớ phải luyện tập thường xuyên, luyện xong bảo đảm cậu vô địch thiên hạ.”
Trang giấy này chẳng khác nào ánh mặt trời chiếu sáng bầu trời xám xịt của Tô Tiểu Mễ. Khó khăn đợi đến tan học, Tô Tiểu Mễ thích thú cầm lấy tờ giấy chạy thình thịch về phòng bắt đầu luyện tập.
“Hầu tử Thâu Đào, Tiên Nhân Chỉ Lộ, Quỳ Hoa Bảo Điển, Vô Ảnh Thủ, Đoạn Căn Cước, Lăng Ba Vi Bộ.” Tô Tiểu Mễ kinh ngạc niệm khẩu quyết.
Ba người trong phòng nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, cuối cùng Cung Gia Hoa không nhịn được cắt đứt lời Tô Tiểu Mễ: “Tớ nói này Tiểu Mễ, những chiêu này là ai dạy cậu, nghe tên thôi đã thấy quá tà dị?”
“Cậu biết cái gì, cái này gọi là tuyệt chiêu trí mạng!”
Chu Cương không thua kém đưa ra kết luận: “Tiểu Mễ, nếu cậu luyện thành mấy chiêu này, tớ thấy mấy người khác mới phải luyện thuật phòng thân với cậu ấy.”
“Bọn người các cậu đều tầm nhìn hạn hẹp.” Nói xong không có ý định tiếp tục tranh cãi với ba cái đầu ngu ngốc nói mãi không hiểu, vừa niệm khẩu quyết vừa phối hợp múa tay múa chân .
Tô Tiểu Mễ là một học trò chăm chỉ nghị lực kiên cường, đem toàn bộ chiêu thức luyện thành thạo đến ngày chủ nhật. Sau đó hấp tấp gọi điện thoại cho Nghiêm Ngôn, nghe được hắn phải ở công ty làm thêm giờ liền ngoan ngoãn đi tàu điện ngầm đến công ty hắn. Đứng trên tài điện ngầm Tô Tiểu Mễ cảnh giác nhìn chằm chằm phía sau, sợ bất thình lình xuất hiện một bàn tay chộp lấy mông cậu, cậu muốn bảo vệ tình yêu thuần khiết của mình không muốn để nó nhiễm nhơ dù chỉ một chút.
Mới đặt chân xuống xe liền chạy ngay đến phòng làm việc Nghiêm Ngôn, trợ lý Thẩm Thiến trang phục tinh tươm đứng bên cạnh Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn cúi đầu nhìn văn kiện, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như ngày thường. Tô Tiểu Mễ đi vào lại phát hiện không ai chú ý tới cậu, vẫn phải giơ tay gõ cửa: “Tôi tới đây.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lướt ra Tô Tiểu Mễ rồi tiếp tục cúi đầu. Thẩm Thiến đã quen việc dăm ba bữa Tô Tiểu Mễ lại chạy đến đây chơi, cô cho rằng người này hẳn là bạn tốt của ông chủ giống như Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh cũng thường hay lui tới mà không nghĩ sâu sa hơn.
Một lần nữa bị phớt lờ khiến Tô Tiểu Mễ vô cùng không thoải mái, tiếp tục gõ cửa: “Tôi tới đây.”
Nghiêm Ngôn ngẩng đầu liếc mắt lườm Tô Tiểu Mễ, sau đó quay sang Thẩm Thiến nói: “Cô ra ngoài trước đi.” Thẩm Thiến biết điều đi ra ngoài còn giúp bọn họ đóng cửa, sau khi Tô Tiểu Mễ thấy Thẩm Thiến đi khỏi mới lắc đầu chắc lưỡi: “Anh nhìn thấy gì không? Cô ta mặc váy quá ngắn.”
“Ánh mắt em nhìn loạn đi đâu đó.”
“Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hôm nay chủ nhật các người vẫn phải làm việc sao.”
“Có chút việc nên phải làm thêm.”
“Sao lại không thấy Lô Y Y nhỉ ?”
“Tuần sau cô ấy mới bắt đầu đi làm, em tới đây chính vì muốn hỏi những chuyện nhảm này thôi à?” Ánh mắt Nghiêm Ngôn lại dán lấy phần văn kiện, không để ý đến phản ứng của Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn nhắc nhở, chợt nhớ nguyên nhân cậu phải lặn lội đến đây. Nghiêng người qua liền đem mặt đặt trên phần văn kiện Nghiêm Ngôn đang xem buộc hắn nhìn mình, sau đó hăng hái bừng bừng nói: “Em nói cho anh biết, phòng ngủ của em có cậu bạn tên Chu Cương, anh nhớ rõ không? Mấy ngày trước ở trên tàu điện ngầm bị ông chú biến thái sờ mông, anh nói xem cậu ta có sáu múi cơ bụng mà vẫn bị sờ soạng, còn thân thể nhỏ gầy như em liệu ngày nào đó cũng xảy ra bất trắc a.Này, anh có nghe em nói không đó.” Nghiêm Ngôn đẩy ra gương mặt Tô Tiểu Mễ, lạnh lùng nói: “Vậy thì em có thể an tâm.”
“Tại sao?” Tô Tiểu Mễ không giải thích được hỏi.
“Để anh đưa ra một dẫn chứng tương tự vậy, em như một bản Mozart mà anh thấy vừa mắt, nếu em tham gia tiết mục tìm bạn trăm năm xuất hiện trên truyền hình, xoay người cái tất cả ánh đèn đều vụt tắt, sau lưng truyền đến giọng hát của Lương Tĩnh Như, đáng tiếc em không phải là người theo anh đến cuối cùng” . Nghiêm Ngôn như cũ mãi miết nhìn văn kiện, giải thích một cách nhẹ nhàng.
Bị Nghiêm Ngôn đả kích Tô Tiểu Mễ không thể ngứa ngáy không thể ngồi yên: “Ý anh là gì, rõ ràng đang vũ nhục nghiêm trọng bộ dáng của em biết không, sao em không thể phòng ngừa, nếu không đến lúc đó em cho anh biết anh hối hận cũng đã muộn màng, em còn đặc biệt luyện một bộ quyền đây, để em múa thử cho anh xem, anh cho chút ý kiến có được không.”
Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ như nhìn thấy tay vật, hỏi gặng lại: “Có phải em đã quá rãnh rỗi rồi không?”
“Ai ya, anh nhìn nhìn thử xem, người ta đã luyện mấy ngày rồi đây?” Tô Tiểu Mễ làm nũng.
Thấy Nghiêm Ngôn không có phản ứng liền kéo Nghiêm Ngôn rời khỏi ghế, bắt hắn đứng trước mặt bàn làm việc.
“Anh nhìn kỹ nha.”
Nghiêm Ngôn thật sự không muốn xem Tô Tiểu Mễ biểu diễn xiếc khỉ, với tay lấy văn kiện tựa vào trước bàn làm việc nhìn các hạng mục.
“Hầu Tử Thâu Đào, Tiên Nhân Chỉ Lộ, Quỳ Hoa Bảo Điển, Vô Ảnh Thủ, ” Tô Tiểu Mễ càng đánh càng hăng, cuối cùng xuất ra tuyệt chiêu: “Đoạn – Căn – Cước.” Một cước đá ngay vào giữa hạ bộ.
Bỗng nhiên văn kiện trong tay Nghiêm Ngôn rơi xuống đất, hừ lên một tiếng đau đớn, khom người che hạ thân của mình. Lúc này sắc mặt Tô Tiểu Mễ đã tái nhợt, đôi môi run rẩy: “Anh, tại sao anh không trốn đứng đó làm gì? Không sao chứ, em chưa làm gì mà sao anh lại thở dài?”
Một lúc sau Nghiêm Ngôn mới ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Tô Tiểu Mễ, hôm – nay – ông – đây – muốn – giết- cậu”
“Lăng Ba Vi Bộ ~~~” Tô Tiểu Mễ xoẹt một cái chạy khỏi phòng làm việc Nghiêm Ngôn, liều mạng chạy trối chết. Nghiêm Ngôn vì hạ thân đau đớn mà không đuổi theo nhưng các đốt ngón tay đã siết đến kêu răng rắc.
Tô Tiểu Mễ vẫn còn chưa hết hoảng sợ trở lại phòng ngủ, Liêu Phi thấy bộ dáng của cậu thì cho rằng gặp phải kẻ biến thái, quan tâm sáp đến hỏi: “Thế nào, tuyệt thế võ công của cậu có công dụng không?”
Tô Tiểu Mễ tàn bạo đem tờ giấy Tôn Diệu cho cậu phanh thây trăm mảnh ném vào trong thùng rác: “Từ nay về sau ông đây thoái lui khỏi giang hồ.”
Vì chuyện này, Nghiêm Ngôn ban lệnh cấm không cho Tô Tiểu Mễ xuất hiện trong phạm vi tầm mắt hắn suốt một tuần lễ mới tuyên cáo kết thúc.