Rất không ngờ rằng siêu thị huyện chỉ lớn hơn so với nhóm phúc lợi nhà trường một chút thôi, ở phía sau có thêm một cái kho hàng nhỏ và phía trước là quầy thu ngân, tính ra chưa tới 200 bình*. Ông chủ siêu thị là một ông già mập mạp keo kiệt, có ý thức phòng trộm vô cùng sục sôi, mánh khóe phòng trộm tầng tầng lớp lớp, dù người bên cạnh có khuyên thế nào thì ông ta vẫn không chịu dùng tiền để hoàn thiện hệ thống giám sát của siêu thị.
*bình: 1 bình = m2.
Nhậm Thanh cứng ngắc đứng phía trước quầy hàng, cái gương đứng bên cạnh soi rõ vẻ mặt mướt mồ hôi của cô. Cô chớp mắt vài cái, quay đầu lại nhìn cô thu ngân ở cửa, cô thu ngân ngồi ở phía sau quầy vô cùng tập trung đọc sách điện tử, chỉ lộ ra một mái tóc đen nhánh và phần cổ mảnh khảnh.
Trên gói khoai tây chiên “Nhai nhai giòn” là hình một đứa bé đáng yêu cười nhe răng đang nhiệt tình vươn hai tay về phía cô. Cô đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tươi cười của đứa bé rồi chậm rãi bỏ vào trong túi áo khoác.
Một giọng nói hưng phấn chợt vang lên: Điền Đằng, đó là bạn ngồi cùng bàn với cậu hả?
Nhậm Thanh cả kinh, hai con ngươi ửng đỏ, bối rối nhìn lướt qua chiếc gương đứng bên cạnh, trong gương phản chiếu hai gương mặt trẻ tuổi anh tuấn. Cô túm lấy cái khóa kéo đang nửa mở, kinh hoàng nhìn hai người họ, tay chân lạnh buốt. Họ đã thấy cô, một ánh mắt gần như là đồng tình, còn ánh mắt kia thì không có bất kỳ cảm xúc nào, tựa như lúc vào học.
Gò má Nhậm Thanh nóng ran như bị ai đó liên tục tát vào mặt.
Trong gương là bầu trời trong xanh, không có mây, cũng không có chim chóc.
Nhậm Đóa Lan ngồi trên xe lăn, trên gối đang đắp một cái chăn lông màu xám. Chị chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên: “Sao hả? Em cảm thấy rất mất mặt??”
Nhậm Thanh đặt khoai tây chiên lên bàn, ngẩng đầu, từ phương xa một đám mây bay chầm chậm về hướng khung cửa sổ nhà các cô, làn gió mát thổi tới. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai bàn tay đã dần dần hình thành một lớp chai mỏng đang mát xa đều đều trên đôi chân của Nhậm Đóa Lan.
“Không ạ.” Cô đáp.
Nhậm Đóa Lan vô cảm nhìn cô, giễu cợt nói: “Chỉ là trộm đồ mà thôi, chị có thể trộm, em không thể?”
Nhậm Thanh dừng lại, lát sau lại tiếp tục mát xa, bàn tay mềm dịu dàng có lực.
“Chị, em vừa mới mua vài quả cà ở đầu hẻm, đêm nay em sẽ làm cà tím nướng cho chị.
Nhậm Đóa Lan nheo mắt lại, vốn muốn mở lời ác ý thì chợt mạnh mẽ nhịn xuống. Chị quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay khô gầy đặt trên gối, như nhánh cây trơ trụi đêm đông, đôi lúc không thể kiềm được mà khẽ run rẩy.
Chuông vào học đã vang lên ít nhất mười phút, trên hàng lang tĩnh lặng và rộng rãi trong khu vực giảng dạy ngẫu nhiên truyền ra thanh âm giảng bài trầm bổng du dương của thầy cô, liên tục duy trì sau một lúc rồi biến mất.
Bỗng dưng, chỗ góc cua vang lên tiếng ai chạy bịch bịch bịch. Hai ba giây sau, người kia xuất hiện ở cuối hành lang, là một nữ sinh, tóc ngắn, mặt như trái đào. Cô cầm cặp, thở hồng hộc chạy tới, trên trán đầy mồ hôi, chảy dài theo hai bên tóc mai. Cô mặc một chiếc quần jeans đơn giản, áo khoác màu lam rộng thùng thình, chân mang giày Cavans nhưng dây giày đã bị tuột ra, cô vẫn chưa kịp cúi người xuống buộc lại.
Trong phòng học lớp ba năm hai, thầy giáo số học nâng mắt kính cười híp mắt nói về bài thi. Cuộc thi lần này, tổng hợp lại thì thành tích lớp ba vẫn đứng nhất, số học và Anh ngữ đứng vị trí đầu bảng.
“Kế tiếp tôi sẽ giảng những về khái niệm ‘giới hạn’, đầu tiên các em hãy mở ra...”
Nữ sinh nhẹ nhàng đẩy cửa sau phòng học ra, rón ra rón rén đi vào chỗ ngồi ở hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên.
“Nhậm Thanh.”Thầy không nể mặt mà lạnh lùng điểm danh.
Nhậm Thanh khom người đang muốn ngồi xuống, mông còn chưa chạm ghế, đã lúng túng đứng lên.
Thầy giáo nhìn nữ sinh này, sự vui sướng vừa rồi bay mất sạch. Ông cực ghét học sinh dốt, càng cực ghét loại học sinh dốt mà còn không chịu cố gắng!
“Nhậm Thanh, rốt cuộc em sao thế hả?” Ông cắn răng nhấn mạnh ba từ “sao thế hả”.
Nhậm Thanh rũ xuống đầu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ soi rõ những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt ông. Cô nhếch miệng, mắt liếc nhìn nam sinh ngồi cùng bàn tên là “Điền Đằng” đang vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ này. Chủ nhật, ở siêu thị, cảnh bốn mắt nhìn nhau qua chiếc gương đứng kia lại xuất hiện trong đầu, đôi má cô lại nóng hầm hập, cúi đầu xin lỗi: “Em xin lỗi, thưa thầy, lần sau em sẽ chú ý.”
Thầy không khách sáo: “Rốt cuộc em còn bao nhiêu cái ‘Lần sau’ nữa, hôm nay em nên nói rõ cho tôi?! Tôi không phải chủ nhiệm lớp của em, không quản được em, nhưng tôi không hy vọng giờ của tôi cứ bị loại học sinh không tuân thủ kỷ luật như em cắt ngang!”
“Nhậm Thanh, là học sinh thì phải làm tốt vai trò của mình, ít nhất là không đến muộn về sớm, hoặc vắng mặt không lý do. Tôi nhắc lại, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của người khác, em không thấy ngượng sao?”
Nhậm Thanh ngơ ngác nhìn thầy giáo. Cảm xúc bộc trực của thầy cứ dồn dập đến với cô khiến tất cả suy nghĩ của cô tạm thời gián đoạn. Ở phía sau có người nhẹ giọng ho khan, sau đó, người đó nhẹ nhàng đá đá ghế cô, cô giật mình hoàn hồn, liên tục nói: “Xin lỗi, em xin lỗi...” Nhận ra được ánh mắt khó bề thông cảm của bạn học và thầy giáo, cô áy náy hèn mọn cúi đầu: “Em xin lỗi... lần sau, lần sau em sẽ chú ý.”
Chỉ có thể nói “Chú ý”, không thể nói “Không đến muộn nữa”, bởi vì cô không thể cam đoan được.
Trong số bạn học có người lạnh lùng đối mặt cùng cô, có người không đành lòng, vùi đầu lẳng lặng làm bài thi.
Thầy cứng rắn nói: “Ngồi xuống đi... Tiếp tục khái niệm giới hạn, đầu tiên các anh chị mở sách giáo khoa, ghi nhớ định nghĩa về giới hạn...”
Nhậm Thanh ngồi lại chỗ, nhẹ tay lấy sách giáo khoa và bút viết của mình ra. Nam sinh không thích quan tâm chuyện người khác đang chậm rãi tháo tai nghe xuống, mở sách của mình ra, mắt phượng xinh đẹp không một tia gợn sóng.
Sau lập thu, thời tiết nhanh chóng trở nên mát mẻ, hiếm khi thấy lại chó lang thang thè đầu lưỡi ra thở nữa, mùi tanh hôi của quán ăn sau phố cũng giảm bớt rất nhiều. Trong tay Nhậm Thanh cầm theo một gói hạt dẻ rang quen thuộc, vội vàng đi qua.
Nhậm Đóa Lan tỉnh ngủ không thấy Nhậm Thanh luôn theo “hầu” bên mình đâu, cũng không thấy được hạt dẻ rang mà chị thích ăn, trong lòng vô cùng căm tức. Chị muốn uống nước, nhưng chén nước đầu giường đã trống không, mà bình thuỷ lại ở bên ngoài phòng khách. Nhậm Thanh rót nước nhưng sau đó lại quên xách nó vào rồi.
Chị cắn chặt môi, thân thể gần như nghiêng hẳn về phía trước, rốt cuộc cũng chạm được tay vịn xe lăn, chị kéo xe lăn đến bên giường, dùng khuỷu tay chống đỡ để ngồi lên ghế, cố sức muốn chuyển người qua. Chị nhích từng chút một, khi sắp thành công thì bánh xe phía dưới đột nhiên không chịu lực cùng hướng mà trượt ra, chị nặng nề té lăn xuống đất.
Sau khoảng mười phút, chị vẫn duy trì tư thế khó chịu kia, không có bất kỳ động tác nào, không có bất kỳ tiếng động gì. Sau đó, chị nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng cánh tay chống người rồi chậm rãi ngồi lên. Không hề tỏ vẻ cáu kỉnh, chị ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, môi lặng lẽ nhếch lên.
Buổi hoàng hôn đầu thu, ráng đỏ trên bầu trời biến hóa thất thường, khi thì tuyệt đẹp như thần, lúc thì dữ tợn tựa quỷ, trông như cuộc đời ngắn ngủi và vội vã của một số người.
Nhậm Thanh đẩy cửa ra, trước mặt là Nhậm Đóa Lan đang rống giận. Chị cáu gắt cầm tất cả đồ trên giường và tủ đầu giường ném vào Nhậm Thanh, nào là gối, chăn, ly, bình phun sương giữ ẩm...
Nhậm Thanh lớn tiếng giải thích rằng cô giúp đầu bếp quán ăn chạy đến bưu cục, đầu bếp đối xử với chị em cô không tệ, trước kia thường lén cho chị em cô mấy mớ rau héo.
Nhưng Nhậm Đóa Lan hoàn toàn không nghe cô giải thích, chị la hét như phát điên: “Em còn đi giúp! Còn đi gửi! Em nghĩ em là ai! Chuyện nhà em làm xong chưa! Giặt quần áo trong rổ chưa! Ống nước hỏng em đã sửa chưa!”
Nhậm Thanh né tránh bốn phía, nhưng vẫn bị lọ lotion đập trúng, cô ôm trán không rên một tiếng rồi trốn vào căn phòng ngủ nhỏ hẹp của mình. Căn nhà trọ cũ nát này vốn chỉ có một phòng ngủ, phòng mà cô ở hiện tại ban đầu là nơi để rửa phim, nghe nói chủ nhà trước là một nhà nhiếp ảnh nghèo túng.
Lúc các cô vừa chuyển tới đây, cô cùng Nhậm Đóa Lan ngủ một phòng. Căn phòng để rửa phim này quá nhỏ và quá mờ nên Nhậm Đóa Lan hay nói đùa rằng bên trong sẽ có nấm mốc mọc lên, cho nên sửa làm nhà kho, dùng để giữ mấy món đồ chơi ít ỏi từ nhỏ đến giờ của các cô, quần áo cũ không mặc nữa, các loại giấy khen và cúp của Nhậm Đóa Lan, chăn bông nhỏ mà Nhậm Thanh đã đắp từ nhỏ đến lớn nhưng đã rách rồi nên không thể dùng được nữa, cùng những đồ vật không cần thiết khác nhưng sợ ném rồi lại cảm thấy đáng tiếc.
Sau này, Nhậm Đóa Lan ngã bệnh, tính tình càng ngày càng cáu kỉnh, có đôi khi nửa đêm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mặc kệ thời tiết có lạnh bao nhiêu, chị ấy đá thẳng Nhậm Thanh xuống giường, nhốt ngoài phòng ngủ. Trong suốt một tuần bị đuổi ra ngoài, Nhậm Thanh rốt cuộc hiểu rõ ý của chị ấy. Cô không nói gì, lấy tiền để dành của mình mua một chiếc giường nhỏ, ngoan ngoãn dọn vào phòng kho.
Phòng kho nhỏ hẹp sau khi chứa thêm chiếc giường thì xoay người cũng trở nên khó khăn. Nhậm Thanh đặt hạt dẻ ở đầu giường, nằm xuống giường. Cô quá mệt mỏi, chạy cả đoạn đường từ bưu cục về mất hết 20 nhưng cô không dám ngừng lại một lần. Bên ngoài vang lên tiếng bánh xe lăn, sau đó là tiếng đập vào cửa dưới cơn giận chưa tiêu tan. Nhậm Thanh đoán rằng bây giờ chị ấy nhất định lại đẩy xe lăn đến chỗ cửa sổ ngẩn người rồi. Ngoài cửa sổ thật ra chẳng có cảnh sắc gì, con đường dơ bẩn eo hẹp, mái hiên xanh biếc, mấy cây sào trúc mà đám trẻ con chơi “Cưỡi ngựa đánh trận” xong rồi ném lại dưới đất, giàn ná bị đứt mà ai đó đã quẳng trong góc... Thật không có gì hay để xem, nhưng mỗi lần chị ấy ngắm là đến tận mấy tiếng cũng không nhúc nhích.
Tiếng hít thở dần dần đều đặn. Nhậm Thanh giơ gương lên xem thử, trên trán gần lông mày bên trái bị bầm tím, vết bầm trông rất nghiêm trọng nhưng chỉ cần không chạm vào thì sẽ không đau mấy. Cô thử kéo tóc bên trái thấp xuống để che lại nhưng vì từ trước đến nay cô đã quen để mái lệch về phía phải nhiều hơn, cho nên vừa kéo tóc bên trái, cô vừa cúi đầu thì nó lại lệch sang phải. Cô chán ngán nhìn bản thân mình trong gương, trông như khá thảm nhưng thật ra không thảm lắm.
Nhậm Thanh đi ra khỏi phòng ngủ của mình, lặng lẽ thu dọn đống bừa bộn trong phòng khách. Chuyện này quả thật không khó, bởi vì trong phòng khách bài biện rất ít đồ đạc, mấy chai lọ không ném trúng vào cô chỉ là một vài bình hoa cũ nát cùng vài mảng tường tróc sơn mà thôi. Cô dọn rồi quét sạch đổ ra ngoài, sau đó rửa tay nấu cơm.
Hai chị em im ắng ăn cơm tối xong, Nhậm Đóa Lan tự đẩy xe lăn vào phòng ngủ, vài lần Nhậm Thanh sắp thốt ra lời xin lỗi đều bị Nhậm Đóa Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm làm cô phải nuốt trở về. Cô chỉ đành rửa chén, lau bàn, sau đó đi làm ở nhà sách “Tam Vị” cách nhà hai con phố.
Nhà sách “Tam Vị” không chỉ là nhà sách mà còn bán đ ĩa CD, bút máy, thuốc màu, công cụ vẽ tranh. Gần đó có một trường trung học phổ thông cùng mấy phòng vẽ tranh và lớp phụ đạo, cho nên thầy cô và học trò luôn là khách hàng chủ yếu. Sáu giờ tối Nhậm Thanh tới làm việc, chuyện đầu tiên là dọn dẹp, sắp xếp lại sách mới, CD mới đã được đưa tới lúc ba giờ. Chủ của nhà sách ”Tam Vị” là một người rất giỏi về tận dụng tối đa sức lao động, chuyện nào mà có thể kéo đến tối để sinh viên làm thì ông ta tuyệt đối sẽ không tự mình lăn xả.
Nhậm Thanh bò lên bò xuống cất sách mới. Chuông gió treo ở cửa vang lên đinh đinh đang đang. Cô khiêng thang nhôm từ trong phòng đi trở ra, nam sinh đang tản bộ kia chợt dừng chân, sau đó khách sáo gật đầu với cô rồi đi đến giá sách bên trái.
Cô xoay người nhanh chóng trở lại phòng nghỉ, hơn nữa âm thầm quyết định, cậu mà không đi là cô sẽ không ra.
Hai mươi phút sau, Nhậm Thanh ngượng ngùng ra khỏi phòng nghỉ sau tiếng gõ bàn đầy hàm xúc của ông chủ, đi vào quầy hàng. Điền Đằng đang đứng trước quầy lật sách, nghe được tiếng động thì ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì, chỉ là khách sáo nhẹ gật đầu, cô bèn áy náy nở nụ cười gượng gạo.
Ông chủ bắt đầu thèm thuốc lá, đang muốn sai Nhậm Thanh đi mua giúp ông ta vài điếu thì chợt một cơn gió mát từ trước cửa thổi qua khiến ông ta nhanh chóng thay đổi ý định.
“Nhậm Thanh, giao chỗ này cho con đó, chú ra ra ngoài hít thở một chút.” Ông ta bàn giao xong rồi chạy tới cửa ra vào.
Nhậm Thanh nhanh chóng ngẩng đầu: “Nhưng mà...”
“Chú biết, con với chị con cãi nhau, muốn nói xin lỗi con bé trước khi nó đi ngủ. Chú nhớ mà, chú đi đến chỗ rẽ đằng trước là quay về liền hà.”
Nhậm Thanh gãi gãi mặt: “... Vâng, vâng ạ.”
Ông chủ đi không lâu thì Điền Đằng tới tính tiền, hai cuốn sách giải trí là “Thế giới năm nghìn năm” và “Những bí ẩn chưa được khám phá của thế giới”. Mỗi bản Nhậm Thanh đều chủ động giảm 30%, sau đó tính ra tổng tiền.
“Tổng cộng là 122.” Cô khẽ nói, sau đó giúp cậu bỏ vào bao.
Điền Đằng rút hai tờ 100 từ ví tiền ra đưa cho cô, đồng thời rốt cuộc cũng chú ý tới cái trán của cô. Cậu khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, dù họ ngồi cùng bàn nhưng chỉ mới được chuyển ngồi cùng chưa tới hai tuần lễ. Trước đây không quen.
Đang đợi cô thối tiền, Điền Đằng nhìn thấy một quyển truyện tranh, là bản mà Hàn Tranh vẫn luôn tìm kiếm. Cậu cầm lên đưa cho Nhậm Thanh, nói: “Phiền tính tiền thêm quyển này nữa.”
Giọng của cậu hơi thấp, rất êm tai. Nhậm Thanh vội vàng ngẩng đầu nhanh chóng liếc cậu một cái, miệng đồng ý.
Cửa ra vào lại vang lên tiếng đinh đinh đang đang, một nam sinh có vẻ là học sinh trung học đang thò người muốn vào. Điền Đằng dời về phía bên trái giá sách, sách bên kia tương đối cũ, nhưng có lẽ sẽ có thứ gì đó đáng mong chờ.
Nhậm Thanh đứng lên mỉm cười chào khách hàng.
“Xin hỏi cần gì ạ?”
Nam sinh nhìn thấy Nhậm Thanh thì muốn lùi bước, nhưng không biết bị ai đẩy một cái, lảo đảo vài bước, cuối cùng chạy vội tới trước mặt Nhậm Thanh. Cô kinh ngạc nhìn cửa ra vào, vài nam sinh đang co đầu rụt cổ cứ cậu đẩy tôi mãi rồi mới bất chấp theo vào.
“Muốn mua sách tham khảo sao? Hàng bên trái đấy ạ.” Thông thường, các học sinh đi thành nhóm thế này đều đến mua sách tham khảo này nọ, cô nghĩ.
Nam sinh vào đầu tiên không biết do đánh cuộc thua với bạn hay sao, tuy rất ngại ngùng nhưng vẫn mở lời: “Không phải, là CD.”
“Là CD gì?” Cô hỏi lại.
“... Không phải, là một loại khác, ặc, chính là... Kích – tình đó đó?”
Cô đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc không thốt nên lời. Cô vẫn nghĩ những thứ kia chỉ có mấy ông trung niên mới có thể ngẫu nhiên thuê về xem thôi, những nam sinh này quá lắm cũng mới cấp hai, mười lăm mười sáu tuổi thôi đó.
Nam sinh đằng sau thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô không hiểu, rốt cuộc nhịn không được la lên: “Chính là cái thể loại một nam một nữ tr@n truồng đánh nhau trên giường đó! Chị mau đi lấy ra đây, tôi biết ba tôi hay thuê ở đây, đừng gạt tôi nói là không có đấy!”
Nhậm Thanh lúng túng nhìn các cậu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ do dự phát ra một tiếng “Hả”, những lời đã đến lưỡi kia bị hàm răng cắn chặt lại.
“Này! Chị lèo nhèo cái gì!” Nam sinh không nhịn được.
“Tôi cho chị biết, nếu chị không cho chúng tôi thuê, chúng tôi sẽ đi báo cảnh sát, nói với chú cảnh sát rằng cái nhà sách này có tàng trữ CD đồi trụy.” Một nam sinh khác sốt ruột uy hiếp.
Nhậm Thanh cúi người mở ngăn kéo lấy ra mấy chiếc CD bị giấu.
“Tự chọn đi.“ Cô nói. “Tiền thế chấp 20, tiền thuê một ngày một đồng.”
Mấy nam sinh nhanh chóng liếc cô, sau đó cùng hưng phấn mà lựa chọn CD. Cô nhìn qua phía hàng sách cũ bên trái, nam sinh kia đã đi rồi, không biết đã đi lúc nào.
Gió đêm thổi vào, thổi bay lọn tóc của cô cùng nụ cười vui vẻ khó giấu trên môi của những học sinh trung học kia.