Nửa giờ sau, anh đã lái xe như bay đến dưới lầu công ty. Ngoan ngãn thưởng cho anh nụ hôn tạm biệt như đã quy định, cô vội vã xuống xe rồi chạy vào đại sảnh.
"Di Hi!" Khi cô chuẩn bị vào thang máy, giọng của Huệ Phương vang lên phía sau.
"Chào buổi sáng." Diệp Di Hi mỉm cười chào cô.
"Chào buổi sáng...." Huệ Phương cười với vẻ mập mờ. "Di Hi, thành thật khai báo đi! Có phải cô quen bạn trai rồi không?"
Di Hi nhất thời sửng sốt, không biết nên giải thích thế nào.
"Nhiều người trong công ty nói thấy lúc đi làm cô đều được người đưa đón, có phải cô gạt bọn tôi điều gì không?" Huệ Phương lộ vẻ vui mừng, thật sự còn vui vẻ hơn khi mình trúng thưởng.
Di Hi nhất thời quên mất phản ứng. Vì sợ bị người ở công ty bắt gặp, rõ ràng cô đã xuống xe ở một góc vắng vẻ cách công ty một đoạn rồi, sao có thể bị nhìn thấy được chứ?
Huệ Phương cho rằng cô đã chấp nhận, kéo cô vào phòng thư ký, vui mừng tuyên bố, "Di Hi quen bạn trai rồi!"
Tú Kỳ lập tức liên hợp với Huệ Phương bức cung cô.
"Đúng là không coi nhau là bạn bè rồi. Miệng kín như bưng vậy." Tú Kỳ trứng mắt trực tiếp chất vấn. "Nói đi! Các người quen nhau lúc nào?"
Thấy không thể giấu diếm được nữa, Di Hi đành phải ăn ngay nói thật.
"Các cô còn nhớ chuyện tình một đêm tôi đã nói không....?
Tú Kỳ và Huệ Phương đề trợn mắt há mồm. Rõ ràng đã nói luôn miệng rằng đàn ông kiểu đó không tin được, sao cô lại có thể ngu ngơ mà sa xuống hố!
"Vậy, cô sống chung với người đó sao?" Tú Kỳ đanh mặt lại hỏi.
Di Hi gật đầu.
Huệ Phương nhìn Tú Kỳ, thở dài rồi nói: "Như vậy có được không? Cô có chắc anh ta thật lòng với cô không?"
"Tôi không biết..." Ngay cả chính cô cũng không dám chắc, nhưng vẫn nói đỡ cho anh. "Nhưng, anh ấy thạt sự đối với tôi rất tốt..."
"Anh ta có hứa hẹn gì không?" Huệ Phương vội hỏi.
"Tôi không muốn ép buộc anh ấy." Cô lắc đầu khẽ nói.
"Như vậy là cô đang ép buộc chính mình, ngay cả cảm xúc thật sự của anh ta cô cũng không biết, tại sao có thể tùy tiện sống chúng cùng anh ta được?" Tú Kỳ không thể không đổ mồ hôi lạnh thay cô bé ngây thơ này. Nhã Văn to gan cũng không đến mức đấy, cô bé biết điều như cô lại hồ đồ như vậy.
"Tôi không hối hận." Cô mỉm cười đầy kiên định. "Tôi không dám nghĩ sẽ ở bên anh ấy cả đời, nhưng ít ra anh ấy khiến tôi rất vui vẻ."
"Chỉ mong tương lại cũng vậy." Huệ Phương lo lắng nghĩ đến, nếu ai ai cũng có thể kiên định thực hiện lời mình nói mà không hối hận, như vậy đã không có chuyện "biết thế".
"Cho chúng tôi gặp anh ta!" Tú Kỳ nói.
Vừa ra khỏi tòa nhà, Di Hi đã phát hiện ra chiếc xe cao cấp màu Champagne của anh dừng ở ven đường, trong lòng hơi căng thẳng. Cô hi vọng sau khi Tú Kỳ và Huệ Phương thấy anh ấy có thể thay đổi quan điểm. Sau mấy tháng chơi với nhau, hai người nghiễm nhiên trở thành bạn tốt của cô, tối thiểu cô cũng muốn bạn của mình có quen biết với anh.
Cô đi tới bên cạnh xe gõ lên cửa sổ, Elliott thấy cô thì lập tức xuống xe.
Chiều nay khi anh nhận được điện thoại của cô, nói bạn cô muốn gặp thì anh đồng ý không hề do dự. Anh chưa từng muốn giấu diếm gì cả, nếu không phải cô cô khăng khăng thì anh cũng không nỡ mỗi ngày đều phải để cô đi một đoạn đường dài dưới ánh mặt trời.
Không ngờ, khi Tú Kỳ và Huệ Phương thấy rõ mặt anh thì chỉ có thể diễn tả bằng từ sợ ngây người.
Anh....... Anh không phải là.......
"Tú Kỳ! Thật tốt quá, các cô còn chưa đi, đêm nay tôi muốn đến 'Rừng Na Uy', các cô có muốn đi cùng....." Nhã Văn phấn khởi chạy tới định mời các cô, khi thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh chiếc xe thì sững lại.
Elliott cũng hơi kinh ngạc, anh không ngờ lại trùng hợp như vậy! Mặc dù anh biết Nhã Văn cũng làm việc ở tòa nhà này, nhưng không ngờ rằng Di Hi là đồng nghiệp của cô! Anh mỉm cười với cô, chủ động chào hỏi, "Hi! Avon, đã lâu không gặp."
Tú Kỳ và Huệ Phương liếc mắt nhìn nhau, âm thầm kêu hỏng bét! Tình huống tệ nhất cũng không đến mức này. Bạn trai cũ của Nhã Văn rõ ràng vì Di Hi nên mới chia tay, mà Di Hi xem ra không biết gì hết.
"Elliott...... Sao anh lại ở đây?" Nhã Văn ngẩn người nhìn anh. Sau đó ánh mắt dời về phía bàn tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Di Hi, bỗng hiểu ra.
Thì ra là cô! Người phụ nữ mà Elliott nhắc tới lại là Diệp Di Hi!
"Elliott?" Di Hi không hiểu chuyện gì lo sợ ngẩng đầu nhìn anh, có phần kinh hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh và Nhã Văn quen nhau ư? Sao Nhã Văn lại nhìn cô bằng ánh mắt phẫn hận như vậy?
Thấy dáng vẻ lệ thuộc vào Elliott của cô, cùng với thái độ dịu dàng mà Elliott dành cho cô, có thể nhận ra anh yêu cô đến mức nào. Nhã Văn càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Cho dù trước kia có gặp gỡ đều là cô chủ động kéo tay anh. Anh chừa từng chủ động dắt tay cô, ôm hông cô, mà bây giờ anh lại biểu hiện với Di Hi thân mật như vậy!
Cô không thể nào nhịn được nữa, hất Tú Kỳ và Huệ Phương đang kéo tay cô ra, đi tới trước mặt họ, vung tay lên....
"Đồ đàn bà không biết xấu hổ!" Tay cô vung về phía Di Hi, lời nói ác độc ra khỏi miệng, tay lại bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy.
Nhã Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Elliott, trái tim bị tổn thương khó khăn lắm mới bình ổn lại sụp đổ, không để ý mình đang ở trước tòa nhà người tới kẻ lui mà kê gào, " Cô ta dựa vào gì chứ? Cô ta dựa vào gì chứ? Tại sao anh phải che chở cô ta như vậy? Cô ta là kẻ không biết xấu hổ, cướp anh khỏi tay em như vậy!"
Di Hi hoảng hốt được Elliott kéo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tái mét, đôi môi anh đào nhợt nhạt khẽ run muốn giải thích nhưng không biết nói gì.
"Cô ấy không biết chúng ta từng gặp gỡ, chúng tôi đều không biết." Elliott giải thích giúp cô.
"Anh còn đáp lời hộ cô ta! Rõ ràng cô ta đã tham gia tiệc sinh nhật của anh! Cô ta dám nói với anh như vậy! Hai người họ cũng có thể làm chứng!" Nhã Văn chỉ Tú Kỳ và Huệ Phương đang ngẩn ngơ không biết làm gì cho phải, nói bằng giọng căm hận. Cô cực kỳ hối hận, không biết mình đã dẫn sói vào nhà, tốt bụng mời DI Hi dự tiệc, không ngờ ngay cả bạn trai mình cô cũng cướp mất.
Tú Kỳ và Huệ Phương không biết phải nói gì, bởi vì họ hiểu Di Hi thật sự không biết gì. Bữa tiệc hôm đó cô ấy không gặp nhân vật chính, hơn nữa nếu cô biết, làm sao có thể chấp nhận để hai người gặp anh! Nhưng các cô không thể nói vậy trước mặt Nhã Văn, sau này mọi người đều phải nhìn mặt nhau, thật sự không biết giúp ai cho phải. Giúp bên nào các cô cũng rơi phải hoàn cảnh khó xử.
"Các cô nói đi! Hôm đó rõ ràng cô ấy cũng tham dự tiệc sinh nhật Elliott với các cô!" Nhã Văn vặn hỏi.
"Đúng vậy..... Nhưng....."
"Anh có nghe không? Các cô ấy nói rồi đấy! Sao anh có thể vứt bỏ em vì thể loại đàn bà cướp đàn ông này? Em còn coi cô ta là bạn, anh không thấy cô ta quỷ kế thế nào sao?"
"Cô ấy không phải loại người như cô nói." Elliott không còn hứng nhiều lời với cô ta, anh lo lắng cho cô bé trong lòng hơn, có vẻ cô sắp té xỉu rồi. Anh cũng không muốn làm tổn thương người khác, nhưng Nhã Văn vẫn chưa nhận ra sao? Anh chia tay với cô không phải vì có kẻ chen ngang, mà từ lúc bắt đầu anh đã không yêu cô. Khi cô yêu cầu gặp gỡ, anh cũng đã nói với cô hai người không thể kéo dài, sao cô còn muốn gây sự?
"Diệp Di Hi, cô là đồ không biết xấu hổ! Cô cho rằng giả bộ yếu ớt núp trong lòng anh ấy sẽ không sao ư? Cô không dám thừa nhận mình là tiểu nhân hèn hạ sao? Cô nói thật đi! Có phải từ bữa tiệc đó cố đã bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận anh áy không? Đồ tiện nhân! Tiện nhân!" Nếu không có Elliott che chở, Nhã Văn đã nhào tới xé nát cô rồi.
"Đủ rồi!"
"Nhã Văn!"
Tiếng quát nghiêm nghị của Elliott và tiếng kêu ngăn của của hội Tú Kỳ vang lên cùng lúc, không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc.
Điều khiến Nhã Văn đau lòng không phải sự phản đối của Tú Kỳ và Huệ Phương, mà là Elliott quát cô. Elliott dịu dàng luôn mang vẻ lịch thiệp lại quát cô vì Di Hi! Điều này khiến cô không chịu được!
"Diệp Di Hi, cô tốt đẹp, cô thông minh, giả bộ thuần khiết, giả bộ biết điều khiến người ta tưởng cô vô hại, thì ra cô mới là kẻ lợi hại nhất! Thấy tôi bị Elliott quát cô rất đắc ý phải không? Tôi cho cô biết, thời thế rồi cũng thay đổi, cô nhờ tôi mà đoạt anh ấy đi, tương lai cũng có ngày sẽ có kẻ đoạt anh ấy khỏi cô, cô sẽ phải chịu báo ứng!" Nhã Văn bỏ lại lời chua ngoa, không thể chịu được dáng vẻ thân ái của hai người mà xoay người chạy đi.
"Di Hi...." Huệ Phương cũng không biết phải an ủi cô thế nào, nhưng chơi với nhau đã lâu, cũng biết tính cách lẫn nhau. Nhã Văn không phải là người dễ chịu, cô ấy yêu ghét rõ ràng, bị chọc giận sẽ trả thù, từ trước đến giờ nếu có người lấn cô một thước, cô sẽ trả lại có để một trượng. Ngày mai nhìn mặt nhau thế nào đây?
"Xin lỗi...... Xin lỗi...... Tú Kỳ, Huệ Phương, xin lỗi.... ... Tôi thật sự xin lỗi, tôi không cố ý..... Nhã Văn, xin lỗi..... Xin lỗi......" Di Hi núp trong lòng Elliott khóc nức nở. Cô tận mắt thấy sự đau khổ sau khi Nhã Văn thất tình, cô biết Nhã Văn yêu anh đến mức nào. Nếu cô biết anh là bạn trai của Nhã Văn, cô tuyệt đối không cho hpesp mình có tâm tư buông thả với anh.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chúng ta về nhà." Elliott ôm lấy cô, hôn cô liên tiếp. Anh đau lòng đến tột đỉnh, nếu thật sự muốn vạch lỗi, thì anh mới là người có lỗi. Tại sao cô phải chịu tội thay anh, nhận sự chỉ trích thay anh?
Anh ôm cô ngồi vào trong xe, gật đầu với Tú Kỳ và Huệ Phương rồi lái xe rời đi.
Cô vẫn khóc lóc, vẫn nói xin lỗi, gánh toàn bộ tội lỗi, đến nhà cô vẫn không nín nổi. Cô chịu cú sốc quá lớn.
Thảo nào cô thấy bóng lưng anh quen thuộc đến vậy, cô tưởng rằng bởi vì mình luôn đi theo sau anh. Đều do cô không phát hiện ra sớm hơm, đều do cô cả!
"Cho dù lúc đầu em biết là anh, em sẽ từ bỏ anh sao?" Anh hỏi mấu chốt trong lòng cô, cũng không thích cô nghi ngờ trong lòng như vậy. Sở dĩ anh chia tay với Nhã Văn không hề liên quan đến cô. Bởi vì anh thật sự không hích Nhã Văn, nhưng cô lại khóc như mình đã làm sai chuyện gì.
Cô co quắp người lại, khóc càng hăng hơn. Bởi vì cô biết cô không thể từ bỏ, cô yêu anh, suốt đời chỉ yêu anh. Cô có thể không từ bỏ anh, cho đến khi anh chủ động vứt bỏ cô không?
Cô lại ôm lấy cô bước vào nhà, hạ quyết tâm.
"Bảo bối, ngày mai anh sẽ xin nghỉ việc cho em." Dù cô có chịu hay không anh cũng phải làm như vậy. Thấy dáng vẻ oán hận của Nhã Văn, anh cũng biết nếu hai người gặp nhau, Nhã Văn nhất định không để cô sống yên ổn.
Cô chỉ khóc, không đáp lời. Nhưng cô biết mình không đi làm được nữa, cô đã mất những người bạn kia. Khó khăn lắm mới tìm được môi trường tốt như vậy, khó khăn lắm mới gặp những đồng nghiệp tốt như vậy. Từ nay về sau cô không thể làm bạn với họ nữa.
Họ nghĩ thế nào về cô? Theo lời Nhã Văn, dùng vẻ biết điều để lừa người mà đoạt lấy bạn trai của người khác? Nhưng cô thật sự không có dũng khí để đối mặt.
"Gần đây em không được khỏe, muốn từ chức ở nhà nghỉ ngơi hay muốn đến công ty làm việc cùng anh?"
"Có phải em rất xấu không?" Cô tựa đầu lên bả vai rộng của anh, khóc thút thít hỏi.
"Bảo bối, mỗi người đều có quyền chọn lựa tình yêu, không hề liên quan gì tới em. Anh yêu em, chẳng lẽ là lỗi của em sao? Mà Nhã Văn yêu anh, anh lại không yêu cô ấy, cũng là lỗi của anh sao? Không ai quy định anh nhất định phải yêu cô ấy, cũng không ai quy định anh không thể yêu em, phải không?"
Cô vùi đầu vào cổ anh, gật đầu, nhưng nghĩ tới Nhã Văn lại rơi nước mắt.
"Cô ấy nói sẽ có người cướp đi anh...."
"Không có ai đoạt được anh, trừ phi chính anh muốn." Cô cho rằng anh không có chính kiến như vậy ư? Chỉ cần có phụ nữ tới tranh giành anh sẽ nhất định đi theo sao?
Nhưng vào tai cô lại có hàm nghĩa khác. Như vậy nghĩa là nếu anh muốn đi, cho dù cô giữ lại cũng không có ích gì.....
"Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc, ngày mai anh sẽ xử lý chuyện nghỉ việc giùm em."
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, không để cho mình suy nghĩ nữa. Bởi vì dù anh hứa hẹn không rời đi, cô cũng không thể nắm chắc điều gì cả.