Buổi tối, Anh Bồi ở lại phòng làm việc làm thêm giờ, Đinh Phổ Nguyệt thân thiết bồi hắn. Nhưng hắn khát nước thì gọi điện thoại muốn cho cô rót ly cà phê thì đại tiểu thư – cô cũng không ở trên vị trí của mình.
Anh Bồi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra ngoài tìm nước uống. Đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy thanh âm Đinh Phổ Nguyệt hơi bén nhọn truyền đến.
"Khúc chủ nhiệm, An Tiểu Tâm cũng đã bệnh thành ra như vậy cô thế nào còn để cho chị ấy làm thêm giờ đây?"
"Tôi không để cho cô ta một người làm thêm giờ a, tôi không phải cũng ở đây thêm sao?" Khúc Như Y thanh âm trước sau như một mềm nhũn.
"Nhưng là bây giờ cô phải đi, lại gọi chị ấy ở lại chờ cái đó không biết từ lúc nào mới có thể fax qua."
"Cô ta tại sao không được, cô ta là thuộc hạ của tôi, tôi có an bài quyền lời giờ làm thêm cho cô ta." Khúc Như Y nói chuyện rất hữu lực, Anh Bồi nghe vào trong tai cảm thấy tiểu cô nương này đã trưởng thành, rất trấn được trường hợp. (Tiểu MT: muốn đá chết cái người này quá T.T)
"Nhưng là chị ấy đã ngã bệnh." Đinh Phổ Nguyệt giọng căm hận nói.
"An Tiểu Tâm cũng không có cùng tôi nói cô ta ngã bệnh, nếu như cô ta sớm một chút nói với tôi, tôi có thể an bài những người khác. Nhưng là bây giờ người khác cũng tan việc, không có cách nào khác, chỉ có thể lưu lại cô ta." Khúc Như Y trực tiếp phản kích lại.
"Khúc chủ nhiệm, đừng cho là tôi không biết mọi việc làm là cô cố ý làm khó An Tiểu Tâm, làm người không thể không chừa đường lui như vậy." Đinh Phổ Nguyệt tính bướng bỉnh vừa đi lên là cái gì cũng không để ý.
Khúc Như Y lại cười a a lên, dùng kỳ dị ngữ điệu nói "Đinh Phổ Nguyệt, cô tại sao nói chuyện với tôi như vậy? Tôi là cấp trên của cô, cô như vậy có phải hay không là phách lối, bằng không là dựa vào cô là tình nhân của Anh Bồi?"
Đinh Phổ Nguyệt thật ra thì đối với cái từ tình nhân này còn rất là nhạy cảm, cô cùng Anh Bồi ở chung một chỗ là không hoàn toàn vì tiền đồ của hắn. Mặt của cô nhất thời liền đỏ lên, lập tức hỏi ngược nói: "Vậy còn cô? Tại sao cô ở nơi này làm mưa làm gió? Dựa vào thân phận là vợ tương lai của Anh Bồi? Tôi không chút nhìn ra cô có năng lực gì để ngồi lên vị trí này."
Anh Bồi nghe thế lập tức không vui vẻ rồi, nói thế nào mà biến thành tình nhân của hắn cùng vợ tương lai chiến đấu. Hắn thanh ho một tiếng đi ra nói: "Kêu la cái gì đây? Đây là công ty, chú ý hình tượng một chút có được hay không."
Ánh mắt đảo qua, hắn nhìn thấy An Tiểu Tâm thống khổ bám lấy đầu, cau mày. An Tiểu Tâm cũng nhìn được Anh Bồi, cô vốn không nguyện ý cùng Khúc Như Y xung đột, Đinh Phổ Nguyệt lại tự nhiên đâm ngang. Không có biện pháp, hiện tại Anh Bồi cũng ở đây, chuyện ngày hôm nay không phải mình nhẫn nhục chịu đựng là có thể giải quyết.
Cô nâng cao thân thể lên, đối với Anh Bồi nói: "Anh phó tổng giám đốc, tôi muốn tố cáo Khúc Như Y chủ nhiệm xử sự bất công. Tôi là thành viên tổ thư ký tổng giám đốc, phạm vi công việc không bao gồm phải xử lý sự vật của các tổ thư ký khác. Hôm nay rõ ràng là sự vụ của thư ký Hàn Mai, Khúc chủ nhiệm lại nhất định phải lưu lại tôi trực, tôi nhận thấy cô ta là cố ý gây khó dễ cho tôi."
"Khụ khụ" Anh Bồi ho nhẹ một tiếng nói: "Khúc Như Y chủ nhiệm làm người phụ trách tổng giám đốc, là có quyền hợp lý điều chế nhân lực."
Khóe miệng An Tiểu Tâm vểnh lên, cười lạnh nói: "Nếu như quả thật hợp lý điều chế, tôi đương nhiên là theo sự phân phó của Khúc chủ nhiệm mà làm. Nhưng là hai tuần lễ nay tôi đã tăng thêm ngày ban (tức là ở lại làm việc thêm ca, tối mới về), mỗi ngày làm thêm đều không phải sự việc của tổ thư ký tổng giám đốc. Nếu như Anh Bồi phó tổng giám đốc cho là Khúc chủ nhiệm để vị thư ký nghỉ làm, mà để cho tôi ở bên ngoài tổ thư ký thêm ngày ban là hợp lý điều chế nhân lực như lời nói, vậy tôi chỉ có thể tìm tổng giám đốc khiếu nại."
Anh Bồi không khỏi nhíu mày, cái An Tiểu Tâm này thật đúng là không thể coi thường, không trách được vì một ly cà phê cũng có thể cùng mình đấu tới cùng. Bình thường nhìn cô một bộ cười hì hì, đối cấp trên rất chân chó bộ dạng.
Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, thế nhưng giống như một chú hổ con nhe răng như vậy. Cô là một nhân viên nhỏ, có thể ở trước mặt cấp trên như không kiêu ngạo không tự ti như vậy, lại hữu lễ hữu tiết vì mình tranh thủ quyền lợi, cũng coi như là hiếm thấy.
Hắn nhướng nhướng mày nói: "An thư ký, nếu không cô trước đi về nghỉ, chuyện lần này tôi sẽ cùng Khúc Như Y chủ nhiệm nói chuyện với nhau một chút, hiểu rõ một cái tình huống cụ thể."
An Tiểu Tâm nhìn Anh Bồi nhíu mày một cái, cười lạnh một tiếng, cầm lên áo khoác ngoài liền hướng bên ngoài đi.
Cả người cô mềm nhũn một chút lực cũng không có, áo khoác bên trong áo sơ mi đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ngẩng đầu đi phía trước vừa đúng lúc nhìn thấy một người đang đâm đầu đi tới.
Ngũ quan tuấn duật ôn hòa, dáng dấp cao ngất, áo trắng không tì vết….Cô chỉ cẩm thấy trước mắt bỗng tối sầm, ngực buồn bực, ngửa mặt liền hướng về sau mà ngã xuống.
"An An" Sở Úc dưới sự kinh hãi vọt tới, một tay nhận lấy An Tiểu Tâm vào trong ngực. Hắn vỗ vỗ mặt của An Tiểu Tâm, nóng nảy tra xét. Chỉ thấy sắc mặt cô ửng hồng, thân thể nóng bỏng, thần trí mơ hồ, Sở Úc cuống quít đem An Tiểu Tâm ôm ngang lên, cũng không thèm nhìn tới những người tại chỗ liền hướng nơi thang máy chạy đi.
Đinh Phổ Nguyệt theo bản năng muốn cùng đi, chỉ là đi hai bước, cô lại dừng lại.
Anh Bồi trầm giọng nói: "Đinh Phổ Nguyệt, cùng anh đi vào."
Đinh Phổ Nguyệt biết Anh Bồi tại sao tức giận, nhưng là chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào trong phòng tổng giám đốc trống trải, chỉ còn lại mỗi Khúc Như Y một người ngơ ngác đứng tại đó.
Đinh Phổ Nguyệt có chút bức rức đứng ở trước mặt Anh Bồi, Anh Bồi ngồi ở trên ghế sa lon như có điều suy nghĩ nhìn cô, nửa ngày mới nói: "Em cùng An Tiểu Tâm thật đúng là tỷ muội tình thâm a. Lần trước nhìn thấy An Tiểu Tâm thay em ra mặt dạy dỗ Bạch Khởi Vân, hiện tại lại đến phiên em thay cô ấy ra mặt dạy dỗ Khúc Như Y. Chỉ là, công lực chị họ em so với em còn mạnh hơn nhiều, câu nói nào cũng có lưỡi dao, không giống em, còn kéo đến cái gì vợ tương lai...."
Đinh Phổ Nguyệt thấy Anh Bồi cũng không có giận dữ, đánh bạo ngồi vào bên cạnh Anh Bồi, dựa đến trong ngực hắn nói: "Em sai lầm rồi, lần sau không dám."
"Công là công, tư là tư. Anh ghét nhất là phụ nữ mưu kế dùng chiêu bài ỷ thế hiếp người. Ở công ty, em phải giữ bổn phận, về sau không cho cùng Khúc Như Y chống đối." thanh âm Anh Bồi trầm thấp mà có lực.
"Chẳng lẽ rõ ràng cô ta có lỗi cũng không thể nói sao? Cô ta gây khó khăn cho An Tiểu Tâm đã không phải là một ngày hay hai ngày rồi." Đinh Phổ Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Nói người khác thị phi, chính là người thị phi. Em tốt nhất không nên để lại cái ấn tượng này với anh” giọng Anh Bồi nhàn nhạt, nhưng nghe đi lên lại khiến người khác kinh sợ.
"....Ừ, biết" Đinh Phổ Nguyệt đè nén chua của tim mình, làm hắn tình nhân sẽ phải phục tùng hắn. Nếu như có một điểm không hài lòng, hắn sẽ không chút lưu luyến nào cho cô một số tiền lớn bảo cô đi. Điều này cũng không thể trách hắn vô tình, bởi vì trước đó đã nói trước, là mình Đinh Phổ Nguyệt cam tâm tình nguyện hướng đến hố này mà nhảy.
Anh Bồi hài lòng sờ sờ tóc dài Đinh Phổ Nguyệt nói: "Cái này ngoan. Em nhớ ước định của chúng ta sao? Anh không muốn nhanh như vậy đổi thư ký."
Đinh Phổ Nguyệt trong lòng kinh sợ đan vào nhau, tựa đầu vào trong ngực Anh Bồi không ra được, trong lòng kinh nghi bất định nghĩ: "Chẳng lẽ Khúc Như Y ở trong lòng Anh Bồi, quan trọng như vậy? Một câu chống đối cũng không được?"
Anh Bồi chơi tóc Đinh Phổ Nguyệt, như có điều suy nghĩ hỏi: "An Tiểu Tâm cùng Sở Úc đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Như Y cùng bọn họ chia tay có quan hệ gì sao?"
Đinh Phổ Nguyệt nằm ở trong ngực Anh Bồi ngồi thẳng thân thể, cũng nhíu mày, trong đầu hồi tưởng lại năm đó An Tiểu Tâm cả người đẫm máu, bộ dạng mờ mịt ngã ngồi ở ngã tư phố.
Đêm hôm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao An Tiểu Tâm đối với cái chết của Ẩm Ướt đau lòng như vậy? Tại sao từ đó về sau An Tiểu Tâm đối với bạn trai thân mật Sở Úc hận thấu xương? Vô số nghi vấn ở trong đầu đảo quanh, nhất thời không biết làm sao trả lời Anh Bồi.
Anh Bồi nhìn nét mặt biến đổi cuả cô, không nhịn được đẩy cô nói: "Nghĩ gì thế? Câu trả lời của em đâu."
Đinh Phổ Nguyệt tâm phiền ý loạn trả lời: "Tình huống cụ thể em cũng không biết."
"Các ngươi là chị em tình thâm, điều này cũng không biết." Anh Bồi nhạo báng cô.
Đinh Phổ Nguyệt đột nhiên mở to một đôi mắt hạnh nói: "Anh Bồi, không phải là anh cũng có ý tứ với An Tiểu Tâm chứ? Đừng nói em không có nói cho anh biết, chị họ em có một loại khí chất làm cho người đàn ông quên sống chết, đàn ông dính vào người chị ấy không chết cũng bị thương. Anh xem Sở Úc đã biết."
Anh Bồi bị cô nói xong nở nụ cười: "Không có khủng bố như vậy chứ? Anh thế nào cũng nhìn không ra cô ấy có điểm nào hấp dẫn đàn ông à? Chỉ là em yên tâm, vợ bạn, không thể lấn, anh không muốn làm cho Sở Úc giết chết anh đâu."
Đinh Phổ Nguyệt liếc Anh Bồi một cái, trong lòng thầm nghĩ làm sao anh sẽ biết thủ đoạn của An Tiểu Tâm, năm đó không bao lâu liền có thể câu được hotboy đại học Sở Úc.
Đinh Phổ Nguyệt vỗ vỗ Anh Bồi nói: "Thôi đi, thật giống như chị họ của em người của Sở Úc vậy. Em cho anh biết, chị họ em hận hắn tận xương, không thể nào sẽ cùng hắn cùng nhau. Tương lai còn không biết là một hạng người gì có thể thu chị họ em đi đấy."
"Anh mới vừa rồi hỏi em chuyện Sở Úc cùng chị họ em, em nói không biết. Hiện tại lại biết cô ấy hận Sở Úc tận xương rồi hả?" Anh Bồi nghiêng đầu liếc xéo Đinh Phổ Nguyệt.
Đinh Phổ Nguyệt một hồi mặt hồng tim đập, cô chịu không nổi nhất Anh Bồi như vậy tà tà nhìn cô. Trong mắt có tà ý xấu xa, khóe miệng có nụ cười khêu gợi. Đinh Phổ Nguyệt không khỏi chủ động đưa lên nụ hôn nóng bỏng, lẩm bẩm nói: "Chúng ta không nói chuyện của người khác."
Anh Bồi đối với mỹ nữ ôm ấp yêu thương làm sao sẽ cự tuyệt, lại nói, bây giờ là lúc tan việc rồi.