Đột nhiên trong người không có tâm tình để ăn uống, Anh Bồi ngồi trở lại bàn làm việc.
Công việc, luôn luôn giúp anh đuổi đi tất cả những ý nghĩ rắc rối, phức tạp khác, bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần có công việc, anh có thể chuyên tâm mà quên hết tất cả.
Nhưng mà hôm nay dường như có chút khác thường, các chữ trên văn kiện cứ loạn cả lên không vào đầu được, trong đầu luôn tràn ngập những hình ảnh của An Tiểu Tâm. Hình ảnh cô cười rộ lên như đứa trẻ được cho kẹo, bộ dáng cô thảm hại rơi xuống sông uống một bụng nước, khi cô đuổi theo bướm xanh hào hứng chạy khắp nơi, lúc cô sợ hãi kinh hoàng cả người đẫm máu…
Anh Bồi giật mình, hoang mang ném tài liệu qua một bên, kéo laptop sang lướt web. Nhưng tay bấm theo ý thức, anh bấm vào xem việc cứu trợ cho động đất ở Tứ Xuyên.
Vì vậy, một hàng chữ ngay lập tức đập vào trong mắt của anh: “Lúc : ngày tháng , trận động đất Vấn Xuyên , gây dư chấn khu vực, tổng cộng xảy ra dư chấn, trong đó cấp . – . có lần, cấp .-. có lần, .-. xảy ra lần, với cường độ lớn nhất là , “.
Anh Bồi giật giật mắt một hồi, xem qua các trang thống kê tài liệu, chỉ thấy phía trên chằng chịt các tin tức xung quanh cơn dư chấn. Anh Bồi xem qua mấy lần, một hồi hoa mắt, nơi xảy ra cơn dư chấn kia, viết không ít cụm từ” đập nước Đô Giang thành phố Tứ Xuyên”.
Thời điểm, kinh độ, vĩ độ được máy đo địa chấn ghi lại ở các nơi xảy ra động đất lớn.
-- :. . . Bành Châu tiếp giáp với đập Đô Giang
-- :. . . đập nước Đô Giang thành phố Tứ Xuyên
-- :. . . đập nước Đô Giang thành phố Tứ Xuyên
-- :. . . đập nước Đô Giang thành phố Tứ Xuyên
-- :. . . đập nước Đô Giang thành phố Tứ Xuyên
-- :. . . đập nước Đô Giang thành phố Tứ Xuyên
-- :. . . đập nước Đô Giang thành phố Tứ Xuyên
......
Anh Bồi lần này không ngồi yên nữa, đẩy máy tính ra, đi thẳng đến phòng công tác cứu trợ trên tầng
Công ty Thần Sâm vì tốt hơn cho công việc sau này, đặc biệt tham gia cứu tế vận chuyển vật liệu. Vì vậy, Thần Sâm thành lập một văn phòng tạm thời, ” công tác cứu trợ”của văn phòng được người trực giờ, để đảm bảo thông tin truyền từ khu vực thiên tai không bị gián đoạn
Lúc này đã là bảy giờ tối, trong phòng làm việc đèn đuốc còn sáng trưng, Anh Bồi không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Tạm thời phụ trách quản lí bộ phận Quan hệ xã hội, phó quản lý Hà đang đưa lưng về phía cửa, nóng nảy gọi điện thoại, hét ầm lên: “Cái gì? Có liên lạc? Thật tốt quá! Nói bọn họ chú ý an toàn, tìm chỗ an toàn phòng thân, chúng tôi đã yêu cầu lực lượng cứu viện, bảo họ nhất định phải cố gắng chịu đựng.”
Anh Bồi lướt mắt qua phòng làm việc, trừ mấy nhân viên đang trực bên ngoài, Khúc Như Y cũng ở đây. Không biết vì sao, trong lòng anh thấy nóng như lửa đốt!
Thấy phó quản lý Hà cúp điện thoại, anh mới trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người trong phòng lúc này mới phát hiện ra Anh Bồi bước vào.Khúc Như Y cũng giật mình nhìn Anh Bồi, Hà phó quản lý liếc mắt nhìn Khúc Như Y, lau một đầu mồ hôi trả lời: “Chúng ta mới vừa nhận được tin tức từ một đội cứu hộ trong vùng thiên tai, vì bị ngăn cách bởi các cơn dư chấn ở vùng núi nên chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại vệ tinh mà họ mang theo “
Anh Bồi lạnh giọng hỏi: “Là tiểu tổ tại khu vực nào?”
“Đập Giang Yển.”
Anh Bồi nghe câu trả lời như sét đánh, làm thần trí anh ngưng đọng nửa ngày trời.
Hồi lâu, anh hỏi: “Có ai bị thương hay không? Dư chấn có độ bậc bao nhiêu? Tổng cộng có bao nhiêu người?”
Anh hỏi cực nhanh, làm Phó quản lý Hà hoảng sợ tới mức nhanh chóng trả lời: “cấp .. Tiểu tổ tổng cộng có người, nhân viên kỹ thuật, hậu cần chăm sóc nhân viên. Trước mắt vẫn chưa có người nào bị thương vong, nhưng tình huống còn tương đối nguy hiểm. Con đường ra vào bị cắt đứt, bọn họ không ra được. Nếu như xảy ra dư chấn lần nữa, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta đã liên lạc với bộ chỉ huy cứu tế, bọn họ đang sắp xếp cứu viện.”
“Tại sao không báo cáo với tôi? Tôi làm việc ở ngay tầng dưới, điện thoại di động cũng không tắt máy.” Anh Bồi thanh âm đè nén, nhưng mà mỗi người cũng có thể nghe ra bên trong như sắp nổi bão.
Phó quản lý Hà nhìn lại Khúc Như Y, nhỏ giọng nói: “Tôi đã sớm báo cáo cho Khúc chủ nhiệm rồi, Khúc chủ nhiệm cứ thực hiện bình thường sau đó cô ấy sẽ nói với anh...”
Gương mặt tuấn tú của Anh Bồi run lên, xoay người bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa giao phó Khúc Như Y: “Lập tức đặt vé cho tôi đi Thành Đô, tôi bây giờ ra sân bay. Nếu không có vé hành khách, hãy liên hệ với máy bay vận chuyển hàng hóa”
“Anh Bồi, anh không cần phải tự mình đi. Anh đã quên chuyện xảy ra ở Châu Phi? Thân thể anh còn chưa khỏe hoàn toàn, tại sao lại đi tới nơi nguy hiểm như thế được?” Khúc Như Y vội ngăn cản.
Anh Bồi dừng lại quan sát Khúc Như Y ba giây đồng hồ, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Tổng giám đốc để làm cái gì khi mọi người đang ở nơi nguy hiểm hả?”
Khúc Như Y nhìn chằm chằm Anh Bồi, đột nhiên nhận ra một điểm khác lạ. Nhưng khi cô chăm chú nhìn kĩ lại thấy Anh Bồi biểu tình bình lặng như trước chẳng có chuyện gì.
Anh Bồi không có thời gian đợi cô ngẩn người, nhanh chóng dùng di động giao phó Kỳ thư ký book vé máy bay cho mình.
Khúc Như Y chạy đuổi theo bước chân Anh Bồi, báo cáo lại: “Công ty mỗi ngành đều có người tham gia cứu tế. Văn phòng của chúng ta cũng đăng kí rất nhiều người, nhưng người của chúng ta lại không đủ, đúng lúc An Tiểu Tâm đi làm trở lại, nhất thời không có việc gì, cô ta lại đặc biệt dũng cảm muốn đi nên mới cho cô ấy đi.”
Anh Bồi mặt không chút thay đổi, chỉ lạnh giọng phân phó: “Lập tức sắp xếp lái xe đưa tôi ra sân bay.”
An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn phía chân trời, mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh nắng chiều chiếu xuống như lửa. Xem ra hôm nay lại phải ở trong núi qua đêm rồi. Cô thở dài, đem mì ăn liền bỏ vào hộp sắt đun trên lửa, người đàn ông đang chờ mì của cô để bỏ bụng.
Nhóm này chịu trách nhiệm bảo trì các trạm cơ sở trong khu vực đập Giang Yển đã bị sụp đổ, tối hôm qua bị cơn dư chấn mạnh đánh vào. Nếu không nhờ lái một chiếc xe địa hình với chất lượng tốt, có thể họ đã bị chôn vùi ở dưới chân đồi. Chẳng qua do đường bị cắt đứt, họ đã mắc kẹt một ngày một đêm rồi. May mắn nhờ mang theo một ít thực phẩm, nếu không nhiều người đã bị đói đến lả đi.
An Tiểu Tâm ăn vài miếng trong hộp cơm trước mặt, ngồi trong xe nhìn vùng đất bừa bộn xung quanh, quay ra cửa lại thấy mọi người, ủ rũ bĩu môi.
Cô năm nay nhất định là phạm thái tuế(), năm hạn bất lợi, nếu không sao đến chỗ nào cũng gặp nguy hiểm chết người hả?
() Trong phong thủy Phi Tinh, Thái Tuế được coi là một trong ba ngôi sao có ảnh hưởng lớn nhất.
Lần trước cùng Anh Bồi ở Châu Phi coi như là chuyện xấu gì cũng gặp được.Không nghĩ tới đi cứu nạn, lại gặp được sự việc này. Bên cạnh mặc dù có người đàn ông, thế nhưng người đàn ông so sánh vẫn không hơn một Anh Bồi cho cô cảm giác an toàn
Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên phát hiện hộp cơm phía dưới mình bỗng nghiêng về một bên, gió bỗng dưng lớn đột ngột. Đồng thời, bên tai lại truyền đến âm thanh ầm ầm của động cơ.
An Tiểu Tâm đứng lên, vén mái tóc rối bời trước mắt, ngửa đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, theo trực giác phán đoán chắc là máy bay trực thăng. Quả nhiên, ngay lập tức có một chiếc máy bay trực thăng vận tải xuất hiện trong tầm mắt.
Mấy người nam đồng nghiệp ở đó lập tức thay đổi thái độ chán chường, hưng phấn đến nhảy dựng lên, điên cuồng la: “Nhìn kìa, là tới cứu chúng ta, là tới cứu chúng ta. Thật tốt quá, thật tốt quá!”
An Tiểu Tâm nhìn chằm chằm vào trực thăng, nhớ tới lúc lúc ở Châu Phi cũng là trực thăng tới cứu cô, chỉ là khi đó bên cô có một người trọng thương,tính mạng đang bị đe dọa – Anh Bồi. Cô khẽ cười lên, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ: “Mình cùng phi cơ trực thăng thật là có duyên, trở lại chỗ an toàn, nhất định phải tắm thật sạch, ngủ thật ngon mới được.”
Máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống, cánh quạt khiến gió thổi người thẳng đứng lên. An Tiểu Tâm cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện hộp cơm phía dưới cùng các nhánh cây mang theo những đốm lửa nhỏ bị thổi bay khắp nơi. Cô cũng không muốn gây ra hỏa hoạn, cuống quýt chạy tới đạp dập những đốm lửa nhỏ bùng lên kia.
Thật vất vả, lúc cánh quạt trực thăng ngừng lại thì cô cũng thuận lợi hoàn thành công cuộc dập lửa. An Tiểu Tâm phồng má, đứng thẳng lên, hồng hộc thở. Vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trước mặt một thân ăn mặc bảnh bao, hình dáng của một người đàn ông cao quý, đầu óc cô lập tức nổi mấy vệt đen, choáng váng, trợn mắt há mồm ngó.
Anh Bồi nhìn chằm chằm bộ dạng An Tiểu Tâm, cố nhịn xuống, nhưng vẫn bật một tiếng cười khì khì
Lại chưa nói bộ dáng cô há mồm đơ lưỡi như đứa ngốc, chỉ là bề ngoài đã làm người ta khó giữ nổi hình tượng, quả thật giống như dân Châu Phi chạy nạn. Mái tóc rối của cô buộc ở sau đầu, khuôn mặt lấm lem được sơn bóng bởi mấy vệt đen. Trên người áo sơ mi nhăn nhúm giống khăn lau, quần jean cùng áo khoác cao bồi bên trên cũng không biết bị dính thứ gì nhuộm xanh biếc một mảng.
“Anh Bồi?!”An Tiểu Tâm rốt cuộc lớn tiếng kêu lên, đôi mắt to tràn đầy vui mừng. Thân thể vọt ngay ra trước.Thật là giống như nằm mơ, tại sao ở ngay đây, tại lúc này lại nhìn thấy anh?
“Thân thể anh đã khỏe hoàn toàn sao? Thế nào chạy tới nơi này?” Câu hỏi vừa nói ra, An Tiểu Tâm mới phát hiện ra giọng điệu của mình cùng Anh Bồi nghe như vô cùng thân quen, hơn nữa còn mang theo điểm vui mừng không thích hợp.
Cô đột nhiên thấy có một chút lo lắng.
Anh Bồi trầm mặc, nghĩ thầm, tôi còn không có hỏi cô, làm sao mà chạy tới đây! Chỉ là, khóe miệng của anh lại không nhịn được nhếch lên, ngẩng đầu lên đi tới. Câu nói vừa rồi của An Tiểu Tâm lại như cứu vãn tâm trạng xấu của anh.
Cuối cùng, mãi không nói gì, anh chẳng qua nhép nhép miệng: “Dọn dẹp một chút, đi nhanh lên.”
Lên máy bay, tất cả mọi người ngồi ở hàng sau, chỉ có Anh Bồi ngồi một mình ở phía trước. An Tiểu Tâm lúc này hiểu chút chuyện, rụt rè ngồi xuống cạnh Anh Bồi. Cô cố giữ giọng trong lại, nửa muốn hỏi nhưng lại không biết nên nói cái gì. Trong đầu tràn ngập nghi vấn: Anh Bồi lúc nào thì trở về nước? Vết thương của Anh Bồi đã khỏi hoàn toàn rồi sao? Anh Bồi làm sao mà tới đây? Anh Bồi có phải vì mình mới đến hay không …
Dừng lại! Cô buộc bản thân mình không tiếp tục cái ý nghĩ này nữa, quá nguy hiểm!!!
Anh Bồi nghe cô hắng giọng nói nhưng cả buổi cũng không lên tiếng, không nhịn được mở miệng hỏi: “Muốn nói cái gì?”
“Hả?” An Tiểu Tâm sửng sốt, sau đó cô ho nhẹ hai tiếng, tìm đại một đề tài để nói chuyện: “Này chiếc trực thăng này so với cái lần trước ở châu Phi lớn hơn phải không? Hắc hắc.”
Anh Bồi liếc mắt nhìn bộ dáng mặt cười mỉa của cô, ung dung nói: “Chiếc kia ở Châu Phi tôi không thấy rõ, bởi vì tôi đã hôn mê.”
An Tiểu Tâm cắn môi, thầm mắng mình ngu xuẩn, tự vạch áo cho người xem lưng.
“Chẳng qua đây chỉ là máy bay vận chuyển, chỉ cho phép chở nhiều nhất người, nếu so lần ở Châu Phi thì chiếc trực thăng kia lớn hơn một chút.” Anh Bồi tiếp tục giải thích.
“À......” An Tiểu Tâm gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu rồi, một bên lại vắt hết óc nghĩ tới kế tiếp mình nên nói cái gì.
“Cô đến nơi này bao lâu rồi?”Anh Bồi hỏi.
“Hơn hai tuần lễ rồi.” An Tiểu Tâm đáp.
“Xương sườn cô đỡ chưa?”Anh Bồi lại hỏi.
“Tốt lắm.”An Tiểu Tâm ngoan ngoãn đáp.
Tốt cái rắm! Anh Bồi trong lòng thầm mắng. Chấn thương của An Tiểu Tâm phải tĩnh dưỡng ít nhất ngày, An Tiểu Tâm sau khi bị thương đến nay cũng chỉ mới tháng, khẳng định là không có nghỉ ngơi tốt.
“Anh...... Bồi, “ An Tiểu Tâm trong lòng run sợ kêu, không biết đối mặt với vị ân nhân cứu mạng lâu ngày mới gặp lại này, rốt cuộc phải xưng hô như thế nào.
“Ừ?” Anh Bồi quay đầu nhìn cô, thấy cô mặt như mèo con, cười cười từ trong túi lấy ra khăn tơ lụa trắng tinh, tự nhiên thay cô lau.
Khăn này vô cùng tốt, tiếp xúc thật êm ái. Anh Bồi trước tiên ở trên trán cô xoa xoa, lộ ra trán đầy đặn trắng noãn. Ặc. Lại trên mũi cô cọ xát hai cái, hiện ra sống mũi cao thẳng. Lúc lau hai bên hai gò má hơi dùng dùng sức, bị sát qua làm làn da trong trắng lộ ra phiếm hồng, mềm mại lạ thường.
An Tiểu Tâm như ngu ở nơi nào, cử động cũng không dám, đôi mắt chớp cũng không chớp nổi nhìn trừng trừng trên khuôn mặt anh tuấn của Anh Bồi, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Rốt cuộc, khi khăn tay Anh Bồi tới bờ môi cô, An Tiểu Tâm như ở trong mộng tỉnh dậy đoạt lấy khăn tay. Vì che giấu bất an của mình, cô vừa dùng sức chà xát lung tung trên mặt, vừa hỏi: “Trên mặt tôi còn gì không?”
Anh Bồi nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, lầm bầm rồi thở dài một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Lúc đầu đã lau sạch rồi, bây giờ lại loang lổ lại”
An Tiểu Tâm lúc này mới xem bên trong khăn tay, phía trên từng mảnh từng mảnh đen thùi lùi. Lúc nãy cô chà xát đến đau cả mặt, đoán chừng lại lau đen thêm trên mặt rồi.
Cô lúng túng một hồi, cười hì hì giải thích: “Tôi mới vừa rồi đốt nhánh cây, đoán chừng là đem những thứ than bụi bụi ấy bôi trên mặt, haha.”
Anh Bồi lần nữa tìm một bọc khăn giấy đưa cho An Tiểu Tâm, An Tiểu Tâm cầm lên ở trên mặt lau một vòng. Dùng hết hai tờ, cô cười vớiAnh Bồi, nói: “Như thế nào, bây giờ sạch sẽ chứ?”
Anh Bồi đưa ánh mắt dừng trên mặt An Tiểu Tâm, bắt bẻ nhìn một chút, đột nhiên sau đó đưa ngón trỏ tay phải ra, cọ xát khóe môi An Tiểu Tâm một cách nhẹ nhàng. Ngón tay dịu dàng chạm nhẹ vào khuôn mặt An Tiểu Tâm, An Tiểu Tâm cảm thấy những nơi tiếp xúc qua nhiệt độ cực cao, quả thật nóng bỏng làm cô hồn bay phách tán
Cô chợt tránh về phía sau một cái, đầu không cẩn thận đụng vào vật nặng phía sau.Anh Bồi nhớ tới lần trong đường ống xi măng ở Châu Phi,An Tiểu Tâm cũng vì muốn trốn mình mà bị đụng phải đến choáng váng đầu óc.
Anh cười một chút nói: “Tránh cái gì? Sợ tôi đối với cô có hứng thú hả?”
“À? Không có, Anh phó tổng anh đừng hiểu lầm, tôi sợ mấy người phía sau thấy được, truyền ra những lời đồn đại xấu, đối với danh dự của anh không tốt a.”An Tiểu Tâm vừa nói, một bên phẫn hận nghĩ, tôi là suy nghĩ cho danh dự của tôi nhé. Nếu để có nhìn người thấy, đoán chừng sẽ viết ra tin đồn cái gì là “Tình cảm chị em với Anh Phó tổng ”
Anh Bồi nhún nhún vai nói: “Vẫn là kêu tên của tôi đi, nghe cô kêu Anh Phó tổng nghe vô cùng khổ cực quá! Chúng ta dù sao cũng trải qua đồng sinh cộng tử, với tôi cũng không cần gò bó như vậy.”
“A, đúng đúng đúng. Anh phó tổng ngài là ân nhân cứu mạng của tôi. Không không không, là đại ân nhân cứu mạng tôi đến mấy lần. Không có ngài, cũng không có tôi bây giờ nha.”An Tiểu Tâm nịnh nọt đáp.
“Ừ, nhớ báo đáp là tốt rồi.” Anh Bồi nhàn nhạt.
“Sao...... Báo đáp thế nào đây?” An Tiểu Tâm nhất thời có chút nhục chí.
“Cô về sau sẽ biết.” Anh Bồi khôi phục lại bộ dạng ông chủ như trước.
An Tiểu Tâm nhìn nghiêng vẻ mặt Anh Bồi, trong lòng cảm giác như điềm gở sắp đến.
Có điều, cô cũng không suy nghĩ lâu được, mấy ngày nay mệt nhọc đã đánh gục hết sức lực của cô. Ngồi bên cạnhAnh Bồi, cảm giác an toàn dường như chưa lúc nào có được, vô ý mà ngủ thiếp đi.
Anh Bồi buồn cười nhìn dáng ngủ xiêu vẹo của An Tiểu Tâm, tự nhiên vươn tay, ôm cô vào trong ngực, để cho đầu cô thoải mái dựa vào ngực phải anh.
Trong mơ, bộ dáng An Tiểu Tâm như con mèo nhỏ, dùng mũi cọ xát trên lồng ngực của anh, hơi thở bình thản trầm lặng ngủ.
Ánh mắt Anh Bồi vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt An Tiểu Tâm, hồi lâu, anh đưa tay trái ra, ngón trỏ đặt nhẹ ở trên môi đỏ mọng của cô, chậm rãi vuốt ve.