Thật khó khăn mới bò đến lối vào, Anh Bồi bảo An Tiểu Tâm đừng động, còn bản thân đi đến trước lối ra quan sát. Một lát sau, anh trở lại hưng phấn nói: “Không có ai, đi mau”.
An Tiểu Tâm cũng dùng hết sức lực, không để ý đến chân bị thương, cùng Anh Bồi làm một tiếng cổ vũ để tinh thần hắn hái thêm rồi bò đến lối vào, nhếch nhác bò ra ngoài. Bên ngoài trăng lên đỉnh đầu, gió mát thổi nhẹ phật phật, mặc dù còn nóng, nhưng so với cái ống xi măng nhỏ bé chật hẹp nóng bức, thật giống như là đến thiên đường. Anh Bồi kéo An Tiểu Tâm muốn chui vào một bụi cỏ cách đó không xa, nhưng An Tiểu Tâm không chuyển động, đỏ mặt nói: “Anh Bồi…Tôi muốn đi nhà cầu”.
Anh Bồi sửng sốt, lo lắng nhìn xung quanh, dùng một loại biểu tình phụ nữ thật phiền phức nhìn cô nói: “Ngươi nhanh lên một chút”.
An Tiểu Tâm nói: “Anh tránh xa một chút”.
“Tôi mới không them nhìn cô!” Anh Bồi không nhịn được, xoay người sang chỗ khác.
An Tiểu Tâm hướng chỗ phía xa đi tới hai bước, lại không dám đi quá xa, ngồi chồm hỗm xuống đi tiểu. Đời này cô lần đầu đi nhà cầu mà tim gan run bần bật như vậy, xong chuyện này cô thật nhanh mặc quần vào rồi đứng dậy. Nhưng không nhìn thấy Anh Bồi, cô lập tức hoảng hốt trong chốc lát một gáy toàn mồ hôi. Vừa định kêu, chỉ thấy Anh Bồi từ một tảng đá cách vài mét bên ngoài nhảy vọt ra, cũng sửa sang lại quần. An Tiểu Tâm trong lòng buông lỏng, phẫn hận nghĩ, vừa rồi ai mới nói mình phiền toái mà, có khả năng anh đừng đi nhà cầu a.
An Tiểu Tâm vội vàng bước nhanh lại nghênh đón, đột nhiên nhờ có ánh trăng, cô nhìn thấy ở sau tảng đá hiện ra mặt người. Trong tay người kia cầm một con dao tựa hồ còn đen hơn trong hang hốc. An Tiểu Tâm hoảng sợ trợn to hai mắt, thét chói tai kêu lên: “Anh Bồi, phía sau có người!”.
Anh Bồi lập tức xoay người, quả nhiên nhìn thấy một người da đen đang ở sau lưng của anh, cầm trong tay một con dao cán dài đang muốn hướng anh đâm tới. Trong lúc nguy cấp, anh dùng thân thủ quyền cước đã học khi còn trẻ, đá xoáy một cái, đem họng súng đá sang chỗ khác, đạn bắn vào cát trên đất bốc lên một làn khói. Anh Bồi thừa dịp người da đen kia không kịp giành lại lần thứ hai, đã nhào tới đem hắn quật xuống mặt đất lần nữa. Người da đen kia hết sức cường tráng, thừa dịp Anh Bồi không đem hắn ép chặt, lật người đem Anh Bồi đè ở phía dưới. Anh Bồi ra sức chống cự, cùng người đàn ông da đen kia vật lộn.
Anh Tiểu Tâm biết mình phải giúp một tay, cô hoảng hốt mọi nơi tìm lung tung, có thể tìm thấy vũ khí hay không. Bên cạnh có một hòn đá lớn, cô xoay người lại lấy, nhưng hòn đá kia vẫn không thể động đậy. Cô lập tức buông tay, ở mọi nơi chạy loạn rốt cuộc ở một căn phòng bên cạnh tìm được hai khối gạch. Cô cầm gạch lên chạy trở lại thấy người da đen kia vừa lúc đang cưỡi trên người Anh Bồi, cô không chút nghĩ ngợi, điên cuồng đem gạch ném người da đen kia. Gạch nện vào sau lưng người da đen rơi xuống đất, người da đen đó không bị thương chút nào.
Người da đen đang cùng Anh Bồi đánh nhau, phát hiện An Tiểu Tâm ném gạch vào trên người hắn không khỏi sợ hết hồn. Đợi bị ném vào người, mới biết là gạch, hời hợt. Thừa dịp hắn phân tâm, Anh Bồi lật người cưỡi lại trên người hắn, giơ tay lên ở cằm hắn đánh hai đấm. Người da đen kia đưa hai tay lên bóp cổ Anh Bồi, Anh Bồi cũng dùng hai tay bóp cổ hắn. Hai người dùng hết sức lực, lập tức cầm cự được.
“Giúp…Nhanh…” Anh Bồi mặt đỏ bừng, nhắc nhở An Tiểu Tâm.
Anh Tiểu Tâm liền lăn một vòng đem gạch nhặt trở lại, đi tới bên cạnh người da đen, run rẩy giơ gạch lên, dùng gạch đập vào đầu người da đen. Gạch đập vào đầu người da đen vỡ thành hai mảnh, nhưng người da đen cư nhiên không có sao, ngược lại càng tăng thêm lực bóp cổ Anh Bồi muốn đem anh trên người ném xuống. Anh Bồi lúc này mặt đã đỏ tới tận mang tai không nói ra lời, chỉ dùng sự dẻo dai mạnh mẽ áp chế người da đen, làm cho hắn không thể phản kích. An Tiểu Tâm khẽ cắn răng, hai bước đi đi lại lại lấy một hòn gạch khác nhặt lên. Lúc này cô sử dụng toàn bộ sức lực, nhắm ngay đầu người da đen, vừa nhắm mắt vừa ngoan độc đập xuống. Người da đen bị Anh Bồi bóp cổ ở đầu cũng không thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn gạch nện xuống. An Tiểu Tâm lúc này đem gạch nện ở trên mặt người da đen, trong lúc nhất thời trên mặt hắn toàn là máu, hắn kêu thảm thiết một tiếng buông tay bóp cổ Anh Bồi ra sờ trên mặt mình.
Anh Bồi há hốc miệng thở gấp, lung tung sờ những mảnh vỡ vụn bên cạnh viên gạch, điên cuồng mãnh liệt ném trên đầu người da đen.
Rốt cục, người da đen kia hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, cả mặt đầm đìa máu tươi nằm thẳng cẳng không nhúc nhích. Anh Bồi lảo đảo đứng dậy, che cổ mạnh mẽ ho khan. An Tiểu Tâm nhìn lên người da đen trước mặt gương mặt gần như bị hai người đập nát, buồn nôn. Cô nghĩ chống đỡ mình đứng lên, nhưng đùi mềm không đứng nổi. Anh Bồi thở hổn hển duỗi tay về phía cô, thở phì phò nói: “Đi mau, có thể còn có người khác”.
An Tiểu Tâm đưa tay cho anh, mượn lực của anh đứng lên, nhưng dưới đùi không yên, đầu đụng vào ngực Anh Bồi. Anh Bồi vừa mới một hồi chiến đấu cũng không có khí lực, bị An Tiểu Tâm va chạm cũng không khỏi lui về sau hai bước. Hắn một tay đỡ lấy đầu vai An Tiểu Tâm đem thân hình hai người ổn định, một tay xoa cái trán của An Tiểu Tâm bị đụng đỏ, giọng nói khàn khàn trêu chọc nói: “Hiện tại cũng không phải thời gian tốt để ôm ấp yêu thương…”
An Tiểu Tâm đại khái là đụng hôn mê, ngây ngô hơi ngước đầu nhìn khuôn mặt Anh Bồi bẩn thỉu nhếch nhác, mặc anh đưa tay vuốt lấy trán mình. Cô chỉ cảm giác cả người ê ẩm mềm nhũn, nhưng lòng cô lại an tĩnh khác thường.
Nhưng là, Anh Bồi vừa mới nói một nửa, vẻ mặt chợt biến. Anh đột nhiên mạnh mẽ đem An Tiểu Tâm vốn là đang đứng ở trước mặt anh, đẩy ngã sang một bên. An Tiểu Tâm không kịp giữ thăng bằng liền ngã xuống dưới đất, bên tai nghe thấy thanh âm ầm ầm.
Là tiếng súng! An Tiểu Tâm kinh hoảng muốn chết, nằm trên mặt đất đưa lưng về phương hướng nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nhanh chóng đến gần. Cô vội vàng quay đầu tìm kiếm Anh Bồi, ánh mắt nhìn thấy Anh Bồi một thoáng, toàn bộ thế giới dường như dừng lại.
Cô hoảng sợ mở to mắt, thấy Anh Bồi ngũ quan vặn vẹo, hai đầu gối chạm đất, một tay chống đỡ lấy thân thể, một tay chống đỡ lấy đau đớn ở vết thương, ở khe hở của các ngón tay máu tràn ra.
Cô tựa như phát điên nhào tới, kêu lên: “Anh Bồi! Anh Bồi!”
“Mau …chạy…” Anh Bồi thanh âm đứt quãng hoàn toàn đem An Tiểu Tâm tiếng hét chói tai tê tâm liệt phế dừng lại, sau đó, anh chậm rãi té xuốngđất, nhắm hai mắt lại.
“Anh Bồi! Anh Bồi!” An Tiểu Tâm cư nhiên khóc không nổi, cô đưa tay chụp lấy mặt anh mang theo bùn đất cùng máu tươi, lo lắng rống: “Anh Bồi, anh đứng lên cho tôi. Anh Bồi, nhanh lên một chút, chớ giả bộ. Anh Bồi! Anh Bồi!”
Nhưng Anh Bồi lại một chút cũng không đáp lại cô, cô dần dần cuồng loạn, liều mạng vỗ mặt Anh Bồi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải đem anh gọi tỉnh, không thể để cho anh chết như vậy.
Cô hoàn toàn quên mất có người khác ở đây, mà người da đen nổ súng lúc nãy đã đi đến bên người cô. Khi hắn nhìn thấy rõ sau khuôn mặt kinh hoảng gầm rú đúng là một khuôn mặt mỹ lệ nữ nhân Mông cổ thì trong mắt hắn lướt qua một tia hưng phấn cầm thú.
Hắn đưa tay bắt được gáy An Tiểu Tâm. Cánh tay kia ôm hông An Tiểu Tâm, một cái liền đem An Tiểu Tâm ôm lấy. An Tiểu Tâm sợ tới mức hồn bay phách lạc, theo bản năng hai chân trên không trung liều mạng đạp. Người da đen đem An Tiểu Tâm ném tới chỗ cuối đường đi, An Tiểu Tâm sau lưng chạm đến mặt đất. Ngực An Tiểu Tâm nóng lên, trước mắt bỗng tối sầm, cả người giống như bị một chướng ngại vật đè nát, ngực dán sát vào lưng, một trận đau đớn kịch liệt lan tỏa tới toàn thân.
Thật lâu, cô mới khó khăn mở mắt ra, phát hiện có người đứng cạnh mình tiếp đến càng thấy rõ diện mạo đáng ghét của gã đàn ông da đen. Quần áo của cô đã mở ra, gã đàn ông kia hưng phấn đến cặp mắt đỏ bừng, cặp môi thật dầy đang ở trên bộ ngực sữa của cô loạn hôn. Quần bò của cô cũng bị cởi xuống đến tận chân, lộ ra quần lót màu trắng tơ lụa bên trong. An Tiểu Tâm thét lên, đem hết toàn lực, đôi tay lung tung đẩy mặt của người đàn ông kia ra, hai chân loạn đạp, cố gắng đẩy người đàn ông da đen ra.
Người đàn ông kia phát ra tiếng thở giống như dã thú, chỉ mấy động tác liền đem tứ chi An Tiểu Tâm áp chế gắt gao. Hắn không kịp đợi đã đem quần jean short của An Tiểu Tâm hoàn toàn cởi ra, một tay bắt được quần lót viền tơ, dùng sức xé ra, khàn kéo một tiếng, quần lót liền bị kéo xuống. An Tiểu Tâm cũng không biết lấy sức lực ở đâu, nâng người lên trên, sử dụng hết toàn lực của bản thân cắn một cái thật mạnh lên tay người đàn ông kia,máu tươi tinh nồng lập tức tuôn ra từ miệng cô.
Gã đàn ông kia bị cắn đau, giơ tay lên cho cô một bạt tai thật mạnh. Cô bị đánh đến khóe miệng chảy máu, mắt nổ đom đóm, ngửa mặt lảo đảo trên mặt đất. An Tiểu Tâm ngồi dậy vùng vẫy lui về phía sau, nhưng người đàn ông kia lại cười gằn đem cổ chân An Tiểu Tâm khẽ kéo, liền đem cô kéo lại gần. Người đàn ông đó thuận thế đem hai chân cô nâng cao, một tay áp chế chân của cô, một tay kéo quần của mình.
An Tiểu Tâm biết lần này là chạy trời không khỏi nắng rồi, cô tuyệt vọng dùng hết toàn lực vùng vẫy lần cuối cùng, khó khăn quay đầu muốn nhìn Anh Bồi -đang không biết sống chết thế nào. Nhưng gã đàn ông da đen không cho cô cơ hội, đã rướn người lên. An Tiểu Tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi chuyện sắp xảy ra. Nhưng là xâm phạm theo dự liệu cũng không có đến mà lại truyền đến tiếng kêu đau của người đàn ông kia.
An Tiểu Tâm mở mắt, khi thấy thân thể to lớn của người đàn ông da đen hướng mình ngã xuống, cô nửa người vừa vặn bị dè. Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn đầu người đàn ông da đen nằm ở trên người mình, cái gáy hắn máu tươi đang chảy ròng ròng.
“Cô…Không sao chứ?” Một âm thanh trầm thấp lại suy yếu thức tỉnh An Tiểu Tâm, cô vạch tóc tai rối bời trước mắt ra, cho nên thấy Anh Bồi đang nửa quỳ bên cạnh mình, lo lắng nhìn mình.
An Tiểu Tâm ước chừng sửng sốt giây, cô nhìn chằm chằm Anh Bồi, cảm thấy đáy lòng mừng như điên. Anh chưa chết, thật không có chết!
Sau đó, uất ức cùng thương tâm hỗn hợp mà đến, cô rốt cuộc khóc thất thanh, rống ra ngoài, vừa khóc vừa cuồng loạn kêu lên: “Anh Bồi! Anh Bồi! Anh Bồi!”
“Mặc…Quần áo…Mau!” Anh Bồi cắn răng nói, anh cơ hồ nhìn An Tiểu Tâm nằm ở dưới ánh trăng, khóc lóc nức nở gào thét tên anh, một thân trắn nõn da thịt tựa như nhẹ nhàng phát quang, đường cong dịu dàng của phái nữ tựa như đầu độc có thể đụng tay chạm đến.
An Tiểu Tâm lúc này mới nghĩ đến quần áo mình bị rách đang mở rộng. Cô còn vừa dùng hai chân nửa đạp nửa đè lên người đàn ông da đen, hốt hoảng đem áo mình từ ngực gạt xuống. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem quần jean short đang giắt ở bắp chân kéo lên, cài lại.
Cô bò đến bên cạnh Anh Bồi, hai mắt cơ hồ còn đẫm lệ nhìn vết thương của anh, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Anh Bồi, làm sao bây giờ? Anh trúng thương, làm sao bây giờ?”
Anh Bồi thấy dáng vẻ quan tâm luống cuống của cô, đưa tay đặt ở trên vai cô nói: “Đỡ tôi…”
An Tiểu Tâm gắng gượng đem anh đỡ dậy, Anh Bồi liếc mắt nhìn mọi nơi, chỉ vào một lùm cây cách đó không xa nói: “Đi…mau!”An Tiểu Tâm đem cánh tay của Anh Bồi khoác lên trên cổ mình, dùng lực để đem sức nặng của anh dựa vào mình. Hai người lảo đảo ngiêng ngả dựa theo bóng trăng bước đi, từng bước từng bước tiến về phía trước. Đi vài bước, Anh Bồi càng ngày càng suy yếu, thân hình cao lớn dần dần đều dựa hẳn vào An Tiểu Tâm để chống đỡ. An Tiểu Tâm muốn xem vết thương của anh, anh không cho cô xem. Nhưng An Tiểu Tâm vẫn kiên trì để cho anh nằm xuống, nhìn vết thương của anh xong cô giật mình. Vết thương đạn bắn ở vai bên phải của Anh Bồi, đầu đạn vẫn còn ở bên trong, bắp thịt bị đạn bắn xuyên qua vẫn đang chảy máu không ngừng. An Tiểu Tâm trong lòng vừa đau lại thương, vừa sợ, vẫn tự ép mình cố trấn định.
Cô nén khóc nói: “Anh Bồi, không được, như vậy anh chảy máu đến chết mất. Tôi phải nghĩ biện pháp giúp anh cầm máu”.
Anh Bồi cau mày, yếu đuối nằm ở đó nói không ra lời.
An Tiểu Tâm nhìn chung quanh, trừ cỏ hoang, không có gì cả. Cô xoay người lại nhìn một chút đã có một căn phòng cách đó không xa, khẽ cắn răng nói: “Anh Bồi, anh ở đây chờ tôi. Tôi đến căn phòng kia tìm một chút, xem có dụng cụ y tế cầm máu hay không”.
Cô đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị một cánh tay lạnh như băng nắm chặt. An Tiểu Tâm xoay người lại nhìn Anh Bồi, Anh Bồi nhìn cô lắc đầu.
An Tiểu Tâm trấn an anh: “Không sao, tôi sẽ cẩn thận, lập tức trở về”.
Cô cố gắng tránh thoát tay Anh Bồi, nhưng anh lại cố tình không thả.
An Tiểu Tâm nóng nảy: “Anh Bồi, anh buông tay, tiếp tục như vậy anh sẽ chết”.
“Khụ khụ” Anh Bồi ho hai tiếng, giùng giằng nói: “Nguy…hiểm, đừng đi”.
“Anh sẽ chết!” An Tiểu Tâm lớn tiếng với anh.
“Chết… Không, khụ khụ…..” Anh Bồi nhìn Anh Tiểu Tâm, vẻ mặt đau đớn,
“Coi như…Tôi chết…Cũng không…Có để cho…..Cô….Mạo hiểm”.
An Tiểu Tâm nhìn bộ dạng cố chấp của anh, bắt đắc dĩ ngồi xổm xuống trước người anh, thấy anh còn không buông tay, không thể làm gì khác hơn là dịu dàng nói: “Buông tay, tôi không đi”.
Anh Bồi chần chờ một chút, mới buông tay ra.
An Tiểu Tâm nhìn mình một chút, phát hiện chiếc áo sơ mi Anh Bồi băng cho cô ở trên đầu gối còn dư lại một nửa. Cô kéo xuống, nhanh chóng lau sạch vết thương bên cạnh vết máu. Nhưng là máu vẫn không ngừng chảy ra, An Tiểu Tâm biết mình nhất định phải đem vết thương băng bó lại mới có thể ngăn chặn tốc độ máu chảy ra. Cô đem áo choàng bằng bông của mình cởi ra, sau đó đưa tay đem áo lót vừa rồi bị xé rách kéo ra ngoài. Cô đem khóa áo ngực tháo ra, sau đó đem quả áo ngực cắt ra, dùng áo choàng nhỏ ôm lấy, làm thành khăn choàng thật dày. Vừa gói cô vừa hối hận, tại sao không mặc áo ngức loại bọt biển đẩy.
Sau đó cô đem hai cái áo ngực liền cùng một chỗ, dùng sức đem dây luồn qua phía sau người Anh Bồi. Cô cầm vải bọc nhỏ, đối với Anh Bồi nói: “Anh Bồi, anh nâng cao vai. Tôi muốn đem vết thương băng lại, cầm máu cho anh”.
Anh Bồi vẫn nhìn động tác của cô, gật đầu một cái. An Tiểu Tâm đem vải bọc đè ở trên vết thương, nhanh chóng đem áo ngực ở phía trên giữ chặt, buộc chặt. Anh Bồi bị đau, đầu đầy mồ hôi, cắn môi có chết cũng không chịu phát ra thanh âm.
Thấy An Tiểu Tâm băng bó kỹ lưỡng xong, Anh Bồi cố gắng chống dậy nói: “Nơi này không…An toàn, chúng ta….Đi xa một chút”.
An Tiểu Tâm không thể làm gì khác hơn là đỡ anh dậy, chậm rãi hướng chỗ sâu bụi cỏ đi đến. Cũng không quá phút. Anh Bồi liền không chịu nổi. Anh hoàn toàn mất đi ý thức, thân hình cao lớn đổ xuống, khiến An Tiểu Tâm cũng ngã theo.
An Tiểu Tâm miễn cưỡng ngồi dậy, đem đầu Anh Bồi ôm lấy tựa vào đùi mình, vỗ mặt gọi anh, nhưng anh một câu cũng không đáp lại.
An Tiểu Tâm mờ mịt nhìn xung quanh bốn phía một chút, trong bóng đêm chỉ có một chút ánh sáng từ mặt trăng, khắp nơi đều đen như mực. Gió thổi qua bụi cỏ, xột xột xoạt xoạt cây cỏ. Âm thanh ma sát cùng tiếng côn trùng không biết tên kêu vang, làm người ta cảm thấy thế giới này trống trải, tịch mịch cùng chán nản.
An Tiểu Tâm ôm lấy đầu Anh Bồi, thương xót khóc: “Anh Bồi, anh đứng lên cho tôi! Anh Bồi, anh đứng lên cho tôi, ô ô ô…Ô ô ô…”
Trời mới biết lúc nào thì mới có người tới cứu bọn họ, Anh Bồi nếu cứ như vậy mà chết, thì cô làm thế nào đây?
Cô nhìn chằm chằm Anh Bồi mặt mang theo bùn đất cùng vết máu, tâm tình rối rắm kích động, máu mơ hồ thành bùn, khiến cô đau đến chết đi sống lại. Ông trời đối với cô sao mà tàn nhẫn, tại sao có thể để cho cô lần nữa trơ mắt nhìn người trong ngực rời đi cô chứ? Năm đó một người thanh niên trẻ tuổi anh tuấn,cũng là vì cứu cô, cũng như thế này cả người đẫm máu, nằm ở trong ngực cô, mỉm cười rời đi.
“Anh Bồi, anh đừng đi. Ẩm Uớt! Nhanh lên một chút tỉnh lại!” An Tiểu Tâm đã khôn còn biết rõ đêm nay là đêm nào, chỉ cảm thấy trên mặt tràn đầy máu tươi, tuyệt vọng hận mình không thể lập tức chết ngay.
“Đừng….Đừng…..Khóc, tôi…….Tỉnh…………Không có chết đây”. Có người yếu đuối nói.
An Tiểu Tâm nửa ngày mới phản ứng được đây là tiếng nói từ trong ngưc cô. Anh Bồi đang nói chuyện, cô buồn cười, buồn cười đến một nửa lại biến thành khóc. Cô ôm lấy mặt của Anh Bồi khóc: “Anh Bồi, van anh, anh nhất thiết không được ngủ, anh phải cố lên. Ô ô ô….”
“Cô ………. Làm ồn ………. như vậy, tôi………Sẽ không ngủ”. Anh Bồi cưỡng bách mình mở mắt. Anh vừa mới ở trong hôn mê vẫn nghe thấy có người ở bên lỗ tai anh gọi, khiến cho anh không thể không ra sức mở mắt ra xem ai vì anh mà khóc thương tâm như vậy.
“Anh Bồi, tôi hát cho anh, anh đừng ngủ”. An Tiểu Tâm vỗ mặt Anh Bồi.
“Cô …….Gọi tôi……..Ẩm Uớt”. Không biết thế nào, ở thời điểm sống còn này, Anh Bồi đột nhiên rất muốn biết An Tiểu Tâm cùng cái người tên Ẩm Uớt đó đến tột cùng là có chuyện xưa như thế nào.
“Ẩm Uớt? Anh nghe ai kể về người đó?” Trên mặt An Tiểu Tâm bùn đất hòa quyện với nước mắt, mặt toàn bùn lầy, thần sắc có chút ngây ngô.
“Cô ………..Mới vừa…….” Anh Bồi khó khăn nói.
An Tiểu Tâm vội vàng cắt đứt lời anh nói: “Anh đừng nói chuyện, giữ vững thể lực. Để sau nói”.
“Ừ”
Tay An Tiểu Tâm vẫn đặt trên mặt Anh Bồi, nhẹ nói: “Ẩm Uớt … Đặng Dịch Triều. Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bởi vì tên người đó chữ cuối cùng là ươn ướt triều, tôi liền gọi là ẩm ướt. Trên thế giới này, chỉ có mình tôi gọi cậu ấy như vậy …Anh Bồi, anh còn tỉnh chứ?” An Tiểu Tâm không quên hỏi Anh Bồi.
“Ừ”
“Tôi vẫn cho là chúng tôi là bạn thân sẽ tốt hơn, không đề cập tới tình yêu nam nữ. Lên đến đại học, tôi yêu hot boy Sở Úc hai năm. Sở Úc thật sự khi ấy theo đuổi rất khó khăn, Ẩm Uớt vẫn giúp tôi bày mưu tính kế. Tôi dùng hết tất cả vốn liếng rốt cộc theo đuổi được Sở Úc, trở thành bạn gái của anh ta…….Anh Bồi, anh có tỉnh không?”.
“Ừ”
“Sau đó có một lần tôi phát hiện ra Sở Úc ở ngoại tình. Tôi nhất thời bị sốc, ở trên đường chạy loạn. Ẩm Uớt vì cứu tôi, bị xe……Đụng………….” An Tiểu Tâm ngẹn ngào không nói được nữa, nhắm mắt lại. Ai nói thời gian là phương thức chữa trị tốt nhất? Tại sao nhiều năm qua đi, vết thương kia vẫn đầm đìa máu tươi, đau đớn không ngừng?
“Xong…….rồi hả?” Anh Bồi thấy An Tiểu Tâm nửa ngày không nói nữa, không nhịn được hỏi.
“Ừ……..Xong rồi”. An Tiểu Tâm trả lời. Cô lúc này mới phát hiện ra, thì ra là chuyện cũ hành hạ mình nhiều năm, chưa bao giờ dám suy nghĩ nhiều lại không dám kể cho bất kỳ người nào, lại chỉ cần dùng vài câu ngắn ngủi là kể xong rồi.
“Anh Bồi, anh có người yêu sao?” An Tiểu Tâm thấp giọng hỏi.
“Tôi…….không biết”. Anh Bồi tựa hồ còn đang suy nghĩ về chuyện cũ của An Tiểu Tâm.
“Anh chẳng lẽ chưa từng thật lòng?”
“Có một…..Lần”
Không biết tại sao, An Tiểu Tâm mãnh liệt muốn biết người con gái nào có thể làm Anh Bồi động lòng, mãnh liệt muốn biết làm cô kinh hãi, mãnh liệt nhất là câu hỏi không qua cô suy nghĩ đã hỏi ra miệng: “Có phải là…………Phổ Nguyệt”.
“Ha ha……..Khụ khụ” Anh Bồi giật giật khóe miệng buồn cười, sau đó trực tiếp nói: “Đúng…..như……thế”.
An Tiểu Tâm ngây dại, trong lòng giống như có một ngọn lửa nhỏ vừa mới đốt lên, đột ngiên bị thật dầy cát vẩy lên, vảy liên tục làm khói cũng không đi ra, liền không tiếng động bị tiêu diệt.
Không còn cảm giác nhỏ quấn trong lòng mình nữa, chỉ thấy Anh Bồi đột nhiên cau lại lông mày nói: “Nghe!”.
An Tiểu Tâm nghiêng đầu lắng nghe, lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng vang nhỏ. Sau đó, thanh âm kia từ xa đến gần, giống như là tiếng xe máy nổ vang. Sau đó, An Tiểu Tâm nhìn thấy ở phía chân trời có ánh sáng phát ra, cỏ dại cùng bụi cây bị thổi uốn cong.
“Anh Bồi! Là máy bay!” An Tiểu Tâm hưng phấn nhảy lên, hoàn toàn không có chú ý tới đem đầu Anh Bồi trong lòng mình quăng xuống đất.
Cô ngẩng đầu hướng lên không trung, quả nhiên là máy bay trực thăng, máy bay bay cực thấp, đèn pha không lồ chiếu rọi mọi nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì.
“Này! Này!” An Tiểu Tâm ở bụi cỏ cuống cuồng quơ chân múa tay, hướng về phía máy bay kia vừa gọi vừa nhảy.
“Đừng…..Gấp……Xem một chút….Có phải hay không…….Tìm chúng ta”. Anh Bồi nằm trên mặt đất, cố gắng nhìn hành động của An Tiểu Tâm.
Có thể đã bị máy bay khổng lồ che giấu tất cả, An Tiểu Tâm giống như phát điên nhảy lại nhảy. Rốt cuộc, máy bay cũng phát hiện ra cô, đèn pha chiếu xuống, cánh quạt mang tới trận gió cơ hồ làm cô bị quật ngã.
Sau đó, cô nhìn thấy Phó Bân đang đội mũ bảo hiểm từ trên cửa sổ nhìn xuống.
Tiếp đó, cô như nhìn thấy Thượng Đế, trong đầu một ánh sáng trắng chợt lóe, cả người mềm nhũn, ngửa mặt lên trời nằm vật xuống, hôn mê bất tỉnh.