Chỉ Muốn Bên Anh Như Thế Mãi Cho Đến Già

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay, lúc cha mẹ Lục Xuyên đến nhà bọn họ, Cố Triệt đã trở về.

“Cha mẹ… uầy, lần sau hai người chỉ cần đến là được rồi, không cần mang theo nhiều đổ như vậy.” Lục Xuyên nhận lấy đồ đạc trong tay cha mẹ, đỡ họ ngồi xuống.

“Tiểu Cố đâu? Vẫn chưa về?”

Mẹ Lục nhìn khắp nhà, không nhìn thấy ‘con rể’ đâu cả.

“A… Cha mẹ, hai người đến rồi sao. Con… con vẫn chưa chuẩn bị xong.” Cố Triệt nghe tiếng mẹ Lục gọi anh, nhanh chóng chạy ra từ phòng bếp. Không phải nói là tối nay mới tới sao? Sao lại đến sớm như vậy? Ngay cả tạp dề còn đang quấn…

“Tiểu Cố đang nấu cơm?” Người nói là cha Lục.

“Vâng, hôm nay tan việc về sớm, định làm cho hai người vài món sở trường, mấy hôm trước Xuyên… Lục Xuyên ăn nói cũng không tệ lắm.” Cố Triệt nghĩ, trước mặt người lớn, vẫn nên gọi tên đầy đủ của Lục Xuyên là được.

“Sao Tiểu Xuyên lại để Tiểu Cố xuống bếp?”

“Anh ấy biết hai người tới nên cố tình muốn thể hiện một chút.”

“Bình thường thì ai nấu cơm?”

“Bình thường đều do Lục Xuyên làm.” Cố Triệt lau tay, cũng ngồi xuống, nhưng trong lòng chỉ quan tâm đến bữa cơm của mình, nếu bị khét thì coi như hỏng, “Chúng con vốn quyết định nếu ai về trước thì người đó nấu cơm, nhưng trên cơ bản Lục Xuyên luôn về sớm hơn nên lúc nào cũng là em ấy làm.”

Mẹ Lục rất ngạc nhiên với đứa con trai trước kia ở nhà chỉ quần áo trao đến tay cơm đút tới miệng của mình có thể làm được chuyện đó, tình yêu mạnh mẽ như vậy sao? Ngay cả bà là mẹ cũng thấy ghen tỵ với người yêu của con mình.

“Uầy, em cẩn thận chút, coi chừng ngã.”

Lục Xuyên định đi rót nước cho cha mẹ mình, không ngờ ống quần mặc ở nhà quá dài, lúc trước định đi sửa nhưng không có thời gian, thế là hôm nay giẫm lên. Nếu không phải Cố Triệt nhanh tay ôm cậu vào lòng thì có lẽ đã tự mình cắn mình.

“Biết rồi, anh đừng nói nữa…” Lục Xuyên hơi đỏ mặt, cha mẹ vẫn còn ở đây mà lại ôm nhau…

“Có bị trẹo chân không?”

Cố Triệt cũng không quan tâm đến chuyện khác, xác định Lục Xuyên không sao mới quan trọng.

“Không, không có chuyện gì… Anh, anh mau đi rót nước cho cha mẹ đi.”

“Được rồi, cứ để anh làm. Em cứ ngồi yên đó cho anh, tiểu tổ tông. Rõ là sợ em.” Nói xong, Cố Triệt lập tức đỡ Lục Xuyên ngồi xuống ghế salon.

Đi được nửa đường, Cố Triệt quay đầu lại hỏi: “Cha mẹ, hai người muốn uống gì?”

Nhưng anh lại phát hiện hai vị phụ huynh này có chút ngây ra. Đã biết con trai mình như vậy…nhưng tại sao lại được người đàn ông này cưng chiều thành thế này?

Lúc đầu cha mẹ Lục Xuyên cũng suy nghĩ rất lâu, nhớ đến sau khi con mình xảy ra tai nạn xe, bọn họ liền hiểu thật ra không có gì quan trọng hơn việc con mình còn sống, cho nên cũng muốn cố gắng giảng giải ‘sai lầm’ của con trai mình với nó.

Đại khái là khoảng nửa tháng sau khi thẳng thắn với cha mẹ, Lục Xuyên nhận được điện thoại của mẹ.

“Tiểu Xuyên…”

“Mẹ.”

“Sắp được nghỉ rồi phải không? Con và người… bạn kia…” Mẹ Lục suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ ‘bạn trai’, “…có rảnh hay không? Về nhà được chứ? Mẹ và cha con muốn gặp mặt cậu ấy một lần.”

“Anh ấy sao? Có thể, có thể. Mẹ, người… người không trách con sao?”

“Uầy, thằng ngốc này, là người một nhà cả, nói chuyện ấy làm gì.” Giọng nói của mẹ Lục càng thêm dịu dàng, “Thích đàn ông cũng không phải là con muốn sao? Nhất định là hết cách rồi mới nói với cha mẹ? Từ nhỏ con đã là một đứa bé hiểu chuyện, cha mẹ biết điều đó. Kể từ sau khi con bị tai nạn xe lúc bé, mẹ và cha con đã thề là sau này nhất định sẽ không ép buộc con làm chuyện mà con không muốn. Cha mẹ… cha mẹ chỉ muốn xem thử người đàn ông kia có xứng…. với con trai của mẹ hay không, có thể đối xử tốt với con hay không mà thôi.”

Để cho một người mẹ gần năm mươi tuổi nói như vậy, Lục Xuyên thật sự rất muốn tát mình mấy cái.

Sao cậu lại bất hiếu như vậy? Nhưng mà… nếu bảo cậu từ bỏ Cố Triệt, cậu cũng không làm được.

Cậu cẩn thận khống chế tâm trạng mình, “Mẹ, con biết rồi. Con sẽ nói với anh ấy. Đến kì nghỉ chúng con sẽ trở về.”

“Được. Vậy con nhớ chú ý thân thể, đừng quá vất vả. Mẹ cúp trước.”

“… Vâng. Mẹ nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ, cha cũng vậy.”

Cố Triệt vừa ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy trên mặt Lục Xuyên có nước mắt, ngơ ngác ngồi trên giường, Cố Triệt đi tới, huơ tay trước mặt cậu, “Xuyên, em sao vậy? Tại sao khóc? Không thoải mái? Hay là khi nãy… anh làm em đau? Xin lỗi, do anh có chút kích động. Lần sau anh sẽ chú ý.”

“Không phải.”

“Hả? Cái gì?”

“Không đau.” Lục Xuyên vươn tay ôm cổ Cố Triệt, nhích lại gần, “Rất thoải mái.”

“A a, đừng dụ dỗ anh, lực tự kiềm chế của anh không tốt như vậy đâu.”

“… Mẹ vừa mới gọi điện thoại đến.”

Lần này vẻ mặt Cố Triệt trở nên nghiêm túc, “Mẹ… nói gì?”

Nghe thấy Cố Triệt gọi mẹ mình trôi chảy như thế, Lục Xuyên cũng cười, “Mẹ nói muốn gặp chúng ta một lần. Mà chủ yếu là gặp anh.”

“Gặp anh?”

“Để xem anh có xứng với con trai bảo bối của họ hay không.” Lục Xuyên nhéo nhéo mũi Cố Triệt, “Đại khái là cha mẹ… đã tha lỗi cho em. Bọn họ dặn đến kì nghỉ chúng ta về nhà một chuyến. Anh có việc gì không? Nếu không có, vậy có thể trở về với em không?”

“Có thể, đương nhiên là có thể! Không có chuyện gì quan trọng hơn việc đi gặp mặt cha mẹ!”

Cố Triệt thật sự không ngờ có thể gặp mặt cha mẹ nhanh như vậy, bây giờ mới năm ba đại học…

Lúc nhìn thấy Cố Triệt, dường như ấn tượng đầu của cha mẹ Lục gia cũng không tệ lắm, dáng dấp rất khôi ngô, rất sáng chói, không phải kiểu công tử đào hoa, trông cũng kiên định, miệng ngọt, gọi chú dì rất trôi chảy, vẻ mặt lúc nhìn Lục Xuyên rất dịu dàng.

“Cố Triệt… cha mẹ cậu… có biết không?’

Cố Triệt gật đầu, “Biết. Con và Lục Xuyên yêu nhau không bao lâu liền nói với họ. Nói là con đã gặp được một người muốn sống chung suốt đời.”

“Cũng biết Lục Xuyên nhà dì là… con trai?”

“Vâng, họ biết. Con không muốn lừa bọn họ.”

“Cậu là trời sinh… hay là…”

“Con nghĩ chắc là trời sinh, nhưng đến khoảng cấp ba con mới phát hiện, khi đó đã có kế hoạch nói với cha mẹ chuyện này. Dần dà bọn họ cũng chấp nhận. Dì à, thật ra con biết chúng con làm vậy là rất bất hiếu, đánh cược tấm lòng yêu thương không nỡ bỏ chúng con của cha mẹ. Nếu muốn trách thì cứ trách con, là do con quá thích Lục Xuyên, con… nếu không do con, có lẽ em ấy sẽ đi trên con đường của một người bình thường, em ấy không phải trời sinh như vậy.”

Nghĩ đến đó, thật ra mẹ Lục đã từng trách Cố Triệt.

Bà hiểu con trai bà, cậu vốn không có nhiều hứng thú với chuyện yêu đương, nếu không phải là Cố Triệt theo đuổi cậu, thì cho dù có tốt nghiệp, cậu cũng sẽ không có phản ứng gì với tình yêu.

“Tiểu Cố… Dì cũng nói thật với con, chuyện của hai đứa, thật sự dì có trách con. Lúc Tiểu Xuyên mới nói chuyện này, dì thật sự… không ngủ yên suốt mấy ngày. Cha nó cũng vậy. Dì với ông ấy là người truyền thống, là gia đình truyền thống, đồng tính luyến ái thật sự rất… kinh thế hãi tục. Nếu nói ra, sau này trước mặt bạn bè, mặt mũi của dì và ông ấy cũng hoàn toàn mất hết. Nhưng bây giờ, những việc đó dì và chú có thể chịu đựng, có trách con cũng vô ích, chuyện đã rồi, nhìn thấy hai đứa như vậy… chắc cũng không thể chia cắt?”

Lục Xuyên nhìn Cố Triệt luôn cúi đầu, trong lòng cũng thấy đau, lập tức giành nói trước: “Vâng, không thể chia cắt.”

“Haiz, con đúng là nóng nảy. Sao vậy, mẹ con chỉ mới nói Tiểu Cố vài câu mà con đã đau lòng?”

“Cha…” Bị nói trúng, đương nhiên sẽ xấu hổ.

“Chuyện mà cha và mẹ con lo lắng chính là hai đứa có lòng tin có thể tiếp tục như vậy mãi không?”

Cố Triệt đột nhiên quỳ xuống trước mặt hai người, dưới gối đàn ông dù sao cũng có bảo vật, cha mẹ Lục gia hoảng hốt, lại nghe giọng của Cố Triệt vô cùng kiên quyết: “Chú, dì, con biết hai người lo lắng cái gì. Chính là lo lắng con và Lục Xuyên không thể kiên trì, lo lắng đến ngày con và Lục Xuyên chia tay thì phải làm sao… Những việc đó con và Lục Xuyên đều đã nghĩ đến. Nhưng chúng con không phải loại người tuỳ tiện, trước đây đã quyết định bên nhau, tương lai sẽ không muốn xa rời. Người khác thế nào chúng con không thể quan tâm, nhưng chính chúng con nhất định sẽ tiếp tục sống thật tốt. Chú, dì, xin hai người hãy tin con, giao Lục Xuyên cho con, con nhất định sẽ cho em ấy hạnh phúc!”

Mẹ Lục chợt nghĩ —— đang gả con gái sao?

Nhưng thật ra cha Lục là người phản ứng trước, kéo Cố Triệt đứng lên, “Tiểu Cố, chú và dì tin tưởng vào nhân phẩm của con. Cũng tin vào ánh mắt của Tiểu Xuyên. Nhưng tình cảm không phải do con người quyết định, nếu hai đứa không còn thương nhau, muốn chia tay thì cũng không thể không hiểu. Chú và dì không phải người lạc hậu. Nhưng hai đứa phải đồng ý một chuyện, đó là độc lập tài sản. Cho dù cuối cùng có chia tay thì cũng là từng yêu, không nên… phá mất thể diện của nhau, vậy rất khó coi.”

“… Con hiểu.”

Cha Lục thật sự suy nghĩ rất chu đáo.

Rất nhiều trường hợp đã từng có người yêu, nhưng vì tài sản mà phá mất thể diện của nhau, ồn ào giống như kẻ thù, thật sự là làm cho người ta rất thương tiếc.

Truyện Chữ Hay