"Cháu không thể chịu đựng nó, bác Meg, cháu không thể!" Reggie kêu lên, nỗi lo âu đang lấn át cô.
Người hầu gái tảng lờ tiếng hét đó, như bà đã lờ đi những điều khác. "Cô sẽ đi ngủ với cái khăn quàng đó sao?"
Reggie đưa tay lên cổ. "Vâng, dĩ nhiên. Bác Edward có thể tới kể cho cháu chuyện xảy ra thay vì chú Tony. Cháu không muốn bất cứ ai khác thấy nó."
Meg cau mày và quay trở lại món đồ khâu trong lòng mình. Bà đã trông thấy dấu hôn. Reggie không thể giấu diếm bà điều gì, không thể giấu lâu được. Bà bị tổn thương bởi toàn bộ câu chuyện đó, và bà hoàn toàn ủng hộ Anthony Malory thay vì đứng về phe với cô gái đang ngồi bắt chéo chân giữa giường ngủ, siết chặt tay trong nỗi hồi hộp vô cùng.
Gã Tử tước Eden vùng Montieth nên bị bắn, chứ không phải được trao kho báu này làm vợ. Meg chưa bao giờ nghe thấy điều gì quá sức bất công như thế. Bạn tặng cho gã trộm đê tiện đã lấy cái túi của mình một lời cảm ơn chân thành? Làm sao họ có thể trao Reggie quý giá của bà cho một gã đàn ông kẻ phải chịu trách nhiệm về nỗi hổ thẹn của cô?
"Bác sẽ xuống dưới nhà và xem thử có thể nghe thấy gì không nhé, bác Meg?"
"Không, tôi không đi đâu."
"Vậy cháu sẽ đi."
"Cô cũng sẽ không đi. Cô hãy ngồi ở đấy. Cứ việc lo lắng, nếu cô thích. Cô sẽ được nghe anh ta nói đồng ý sớm thôi."
"Nhưng đó là điều rắc rối." Reggie nhịp chân xuống để nhấn mạnh.
"Anh ấy sẽ nói không."
Meg lắc đầu. "Cô sẽ không thuyết phục được tôi là cô muốn anh ta, con gái, do đó cô có thể ngưng thử được rồi."
"Nhưng đấy là sự thật mà, bác Meg."
"Tôi biết cô quá rõ, Reggie. Cô chỉ đang nhìn vào mặt tốt của nó, giả vờ là vì lợi ích của các ông chú của cô, bởi vì điều này dường như là giải pháp duy nhất."
"Không đúng." Reggie khúc khích, sự hài hước của cô được bộc lộ. "Chỉ là bác sẽ không thừa nhận cháu thật tồi tệ và đáng xấu hổ vì muốn có người đàn ông cháu chỉ vừa mới gặp."
Meg ngước nhìn cô. "Giờ tôi hiểu ý cô rồi. Cô làm thế này bởi vì nó sẽ giúp cô nhanh chóng có một người chồng và cô sẽ không phải tìm kiếm thêm nữa. Thú nhận đi, con gái."
Reggie tươi cười. "Vâng, đó là một điểm thưởng thêm vào."
"Điểm thưởng!" Meg khịt mũi. "Đó là lý do duy nhất cô muốn anh ta. Chắc chắn vậy."
"Bác sẽ không nói thế sau khi trông thấy anh ấy, Meg. Cháu nghĩ mình đang yêu."
"Nếu tôi tin thế, tôi sẽ đi ngay xuống đó và hôn chân anh ta. Nhưng cô sáng suốt hơn để có thể nghĩ là đã mình yêu chỉ sau một lần gặp."
"Cháu cho là thế," Reggie thở dài, nhưng đôi mắt lấp lánh. "Mặc dù sẽ không mất nhiều thời gian, Meg, thực vậy. Bác hãy chờ xem."
"Tôi hi vọng mình không thấy nó. Tôi hi vọng không thấy cô kết hôn với anh ta. Đó sẽ là ngày đáng tiếc nhất đối với cô và nếu nó xảy ra, hãy nhớ lời tôi."
"Vô lý," Reggie vặn vẹo.
"Hãy nhớ, tôi đã cảnh báo cô."
"Tôi sẽ không lấy cô ấy."
"Tốt." Nụ cười của Anthony tràn đầy sự hài lòng sâu sắc. "Ta đã chống lại ý kiến đó ngay từ đầu."
"Yên nào, Anthony," Edward cảnh cáo anh. "Chưa có gì được khẳng định cả."
"Tôi lặp lại, tôi sẽ không lấy cô ấy," Nicholas nói đều đều, không cần kiềm chế để giữ bình tĩnh.
"Cậu có đủ vui lòng cho ta biết tại sao?" Giọng của Edward cũng được kìm lại.
Nicholas nói điều đầu tiên hiện ra trong tâm trí. "Cô ấy xứng đáng với điều tốt hơn."
"Đồng ý," Anthony nói một cách mềm mại. "Trong hoàn cảnh bình thường, chú mày sẽ không bao giờ được cân nhắc đến."
Edward bắn cho anh một cái nhìn câm lặng, rồi lại nói tiếp với Nicholas. "Nếu cậu đang đề cập tới tai tiếng của mình, thì nó đến trước cậu rồi. Ta là người đầu tiên thừa nhận nó thật nhơ nhuốc. Nhưng từ lúc này những chuyện như thế phải bị bỏ qua."
"Tôi sẽ làm cô gái khổ sở," Nicholas nói nhanh, với chút cảm xúc thêm vào.
"Đó hoàn toàn là phỏng đoán. Cậu không biết Regina đủ rõ để biết điều gì làm nó hạnh phúc hay bất hạnh."
"Mày chỉ đang tìm cớ thoái thác, đồ vô lại," Rebecca nói. "Mày không có lý lẽ hợp lý nào để không kết hôn với cô gái, mày biết thế. Và đã đến lúc mày kết hôn, quả thực là đến lúc rồi."
"Để cháu có thể tạo ra người thừa kế cho bà sao?" anh trả lời.
"Giờ hãy coi nào, Nicholas," Edward nói. "Cậu phủ nhận chuyện mình đã kéo cháu gái tôi vào một vụ bê bối?"
"Cháu gái ngài?"
"Thế mày nghĩ cô gái đó là đứa quỷ nào, đồ vô lại?" Rebecca cáu tiết.
Bỗng nhiên Anthony cười lớn. "Nói cho ta biết, Montieth, chú em đang hi vọng con bé là đứa con hoang sao? Một mối quan hệ nghèo nàn mà chú có thể quả quyết bọn ta đang cố gắng gán cho?"
"Đủ rồi," Edward cảnh cáo lần nữa. "Nicholas... à, có lẽ ta sẽ phải coi như cậu chưa biết Regina là ai. Không nhiều người còn nhớ Melissa, cô ấy chết đã lâu quá rồi."
"Melissa?"
"Đứa em gái duy nhất của ta. Cô ấy trẻ hơn ta và Jason nhiều, là con giữa. Cô ấy... à, ta không cần nói tỉ mỉ con bé quý giá với bọn ta đến thế nào, là con gái duy nhất trong gia đình với bốn anh em trai. Regina là đứa con duy nhất của cô ấy."
"Cô gái ấy là tất cả những gì còn lại của Melissa mà họ có," Rebecca thêm vào. "Mày bắt đầu thấy Regina quan trọng như thế nào với anh em nhà Malory chưa?"
Nicholas cảm thấy muốn ốm.
"Ta nên báo cho cậu, liên quan đến lời lưu ý của anh trai ta, rằng Regina là đứa con hoàn toàn hợp pháp," Edward tiếp tục. "Melissa đã có cuộc hôn nhân hạnh phúc với Bá tước vùng Penwich."
"Penwich!" Nicholas gần như nghẹt thở bởi cái tên anh đã nguyền rủa quá nhiều lần.
"Vị Bá tước trước đây, Thomas Ashton," Edward nói rõ. "Một người anh em họ nào đó đang giữ tước hiệu đó bây giờ. Một gã khó chịu, nhưng không có dính líu gì đến Regina. Con bé đã được bọn ta chăm sóc mười bảy năm nay kể từ khi Melissa và Thomas chết trong một vụ cháy khủng khiếp."
Tâm trí Nicholas quay cuồng. Quái quỷ. Thực tế cô ấy là em họ đầu tiên của Derek, con gái của một Bá tước, cháu gái của Hầu tước Marquis vùng Haverston. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu biết cô ấy cũng là một nữ thừa kế. Cô ấy có thể dễ dàng kiếm được một người chồng với tước hiệu hơn anh. Có thể. Nhưng giờ đây anh đã kết nối tên cô với mình, cô không còn là một phần thưởng nguyên vẹn nữa, không gia đình nào trong số đó sẽ muốn dính vào cô gái với một vụ bê bối sau lưng. Mọi người trong căn phòng này đều biết thế, bao gồm cả anh. Nhưng hãy còn những người đàn ông khác muốn có cô, không thèm đếm xỉa đến nó, những người đàn ông ít khắt khe hơn.
Anh nói hướng về phía Anthony. "Ngài dường như nghĩ là cô ấy đã bị mất cơ hội có một cuộc hôn nhân tốt, vậy tại sao ngài lại sẵn lòng dàn xếp với tôi?"
"Ta nói thế hả, cậu bé? Không, không. Con bé là người muốn chú mày, không phải ta."
Nicholas xoay sở một câu trả lời. "Và như một cô cháu gái được yêu quý, cô ấy luôn có điều mình muốn?" anh hỏi.
"Có một sự thật đơn giản là," Edward xen vào, "nếu con bé kết hôn với bất cứ ai khác, anh chàng khốn khổ đó sẽ phải sống với vụ bê bối cậu đã tạo ra với những lời gièm pha sau lưng cho đến hết đời. Có quá ít những người đàn ông chấp nhận, và chắc chắn sẽ không phải là một cuộc hôn nhân hạnh phúc."
Nicholas nhăn nhó. "Nhưng cô ấy sẽ nói cho chồng mình biết sự thật."
"Sự thật thì có nghĩa lý gì khi mà những điều dối trá đã bị mọi người tin tưởng?" Edward gắt gỏng trả lời.
"Vậy thì tôi phải chịu trách nhiệm về tính hẹp hòi của mọi người sao?"
"Cái quỷ gì là vấn đề với mày thế, Nicholas?" Rebecca gặng hỏi. "Ta đã gặp cô gái và cô ấy là thiếu nữ đáng yêu nhất ta từng gặp trong một thời gian dài. Mày sẽ không bao giờ có một đám tốt hơn đâu, và mày biết thế. Tại sao mà mày cứ chống lại chuyện này?"
"Cháu không muốn một người vợ, bất cứ người vợ nào," Nicholas nói cay nghiệt.
"Điều mày muốn chả liên quan gì cả," bà anh vặn lại. "khi mày bỏ đi cùng với một cô gái thơ ngây, gia đình cô ấy sẽ không bỏ qua nó như những người khác được. Mày quá sức may mắn khi họ để mày có cô ấy!"
"Hãy biết điều nào, Nicky," Eleanor thêm lời. "Lúc nào đó cháu phải kết hôn. Cháu không thể cứ mãi hành xử như cháu đang làm. Và cô gái này thật duyên dáng, xinh đẹp. Cô ấy sẽ là một người vợ tuyệt vời."
"Không phải vợ cháu," anh tuyên bố thẳng thừng. Trong khoảng im lặng sau đó, niềm hi vọng trong anh bắt đầu nổi lên, nhưng bà anh đã nhảy bổ vào chúng.
"Mày sẽ chẳng bao giờ là một người đàn ông như cha mày. Hãy đào tẩu ra ngoài khơi chừng hai năm, rồi trở về mà sống cuộc đời của một kẻ vô tích sự, giao phó trách nhiệm của mình cho những viên quản lý và người hầu. Lạy Chúa, ta xấu hổ phải thừa nhận mày là cháu trai của ta. Và giờ ta nói cho mày biết, mày sẽ là người dưng đối với ta nếu mày không cải tà quy chánh và kết hôn với cô gái này." Bà đứng lên, nét mặt lạnh lùng. "Tới đây, Ellie. Ta đã nói tất cả những gì cần nói với nó."
Khuôn mặt Rebecca chỉ còn lại vẻ lạnh lùng không thương xót khi bà rời phòng, Ellie đi bên cạnh. Nhưng khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, bà quay lại với Eleanor và cười đầy ẩn ý. "Cô nói sao, con yêu? Cô có nghĩ đó là trò bịp bợm?"
"Chắc chắn là thế khi nói về chuyện bà xấu hổ vì nó. Bà biết mình đâu có. Tại sao chứ, bà còn thích thú với vụ phưu lưu bất thường còn hơn nó mà. Tôi thề, Rebecca, bà nên là đàn ông mới đúng."
"Ta không biết! Nhưng cuộc mạo hiểm nhỏ của thằng bé thật là một vận may trời ban. Mặc dù, ta đã không nghĩ thằng bé sẽ chống lại chuyện này."
"Thật vậy sao?" Eleanor hỏi vặn. "Bà biết tại sao nó không định kết hôn. Bà biết nó cảm thấy ra sao. Nicky từ chối làm cho một người vợ đứng đắn bị hoen ố thanh danh. Thằng bé cảm thấy nó không thể dạm hỏi một cô gái đoan trang, cho đến nay quan điểm đó làm cho nó không thể kết hôn dưới địa vị của mình. Và nó đơn giản quyết định không bao giờ lấy vợ. Bà biết thế mà."
Rebecca gật đầu, nôn nóng, và nói, "Đó là lý do chuyện này là vận may trời cho. Bây giờ thằng bé sẽ phải kết hôn, và với một gia đình tốt. Ồ, nó không thích việc này chút nào, nhưng rốt cuộc nó sẽ được sung sướng. Ta nói với cô là cô gái này sẽ không rống lên ầm ĩ nếu cô ấy biết sự thật."
"Bà thật sự tin như thế?"
"Nếu ta không tin, cô gái này sẽ không là người dành cho nó," Rebecca cứng cỏi nói.
Họ đều biết chính xác điều thúc đẩy Nicholas, mặc dầu anh không nhận thức được rằng họ biết. Với cả thế giới, Miriam là mẹ anh, và cái ngày bà ta kết thúc sự giả vờ đó – như bà ta vẫn thường đe dọa – là cái ngày anh có thể ngừng sống trong nỗi sợ bị khám phá và trở thành kẻ bị xã hội ruồng bỏ, anh đang cố hết sức mình để chuẩn bị sẵn sàng. Anh muốn được nghĩ là kẻ xấu xa để việc đó trở thành quá bình thường với sự đối xử anh có thể mong đợi nếu sự thật lộ ra.
"Ai đó phải nói với nó rằng chắc hẳn sẽ không là vấn đề quan trọng nếu sự thật bị tiết lộ," Rebecca nói. "Dù thế nào chăng nữa, không ai sẽ tin điều đó, sau nhiều năm như vậy."
"Sao bà không nói với nó?" Ellie hỏi, dù đã biết câu trả lời.
"Không phải ta, con yêu. Sao không phải là cô?"
"Ô, không." Eleanor lắc đầu một cách dứt khoát. "Thằng bé cảm nhận quá mạnh mẽ về chuyện đó." Bà thở dài. "Chúng ta đã nói điều này cả trăm lần rồi, Rebecca. Và hơn nữa, cuối cùng nó cũng sẽ có một cô dâu và ổn định để xây dựng gia đình của chính mình."
"Chúng ta hi vọng thế," Rebecca nói thêm. "Nhưng họ vẫn chưa làm thằng bé nói đồng ý."
"Thái độ của cậu đang gây khó xử nhất, Nicholas," Edward đang nói trong căn phòng. "Nếu ta không biết chắc rằng cậu là một kẻ phóng túng với phụ nữ, ta sẽ bắt đầu thắc mắc."
Nicholas phải mỉm cười vì lời bình luận đó, được nói bởi đức ngài trầm tính. "Sở thích của tôi hiển nhiên là nữ giới, thưa ngài."
"Vậy chú mày không muốn cháu gái ta?"
Anthony nói thẳng một cách khắc nghiệt. "Nhìn vào mắt ta khi chú em trả lời, Montieth, bởi vì ta đã thấy dấu vết chú em để lại trên con bé."
"Cái gì thế?" Edward hỏi gặng.
"Thoải mái đi, Eddie. Chỉ là vài điều giữa Tử tước và em. Nhưng câu trả lời của chú em là gì, Montieth?"
Nicholas tối lại trong cơn giận dữ. Anh cảm thấy bị dồn vào chân tường và không hề thích thế. Anh đã để lại dấu hôn lên cô ấy thật ư? Nếu vậy, vì cái quái gì mà cô ta lại để cho chú mình biết? Họ nói cô ta muốn lấy anh. Thật đáng nguyền rủa, cô ta đã cho Anthony ấn tượng rằng cuộc chạm trán của họ làm cô không còn trong trắng nữa? Đó là lý do người chú trẻ nhất này cứ khăng khăng như vậy?
"Không có gì hủy hoại cháu gái các ngài," Nicholas nói qua kẽ răng, đôi mắt màu hổ phách của anh tóe lửa. "Tuy rằng, ngài chắc hẳn biết rõ điều đó tốt hơn tôi."
"Phải, có thể nói không chút định kiến nào là con bé thật đáng khao khát theo mọi nhẽ. Tuy nhiên, chúng ta không thể giải quyết chuyện này." Edward thở dài. "Jason sẽ không thích tất cả việc này. Anh ấy là người giám hộ hợp pháp của con bé, cậu biết đấy."
"Jason sẽ xé toạc chú mày ra nếu không có một sự hứa hôn khi anh ấy tới đây," Anthony nói thẳng thừng. "Từ bỏ đi, Eddie, và để cậu ta lại cho em. Nếu Jason giữ cậu ta, sẽ không có bất cứ thứ gì còn lại."
Nicholas ngồi xuống và tựa đầu lên tay khi họ tiếp tục tranh luận với nhau. Anh thích và tôn trọng cha của Derek, Jason Malory, đã cùng đi săn với ông ở Haverston và trải qua nhiều đêm dài cùng ông với rượu ngon và những buổi nói chuyện thú vị. Anh ngưỡng mộ cái cách mà Jason điều khiển Haverston và thỏa thuận với người của mình. Điều cuối cùng anh muốn là Jason nổi giận với mình. Nhưng anh không thể lấy cô gái, và anh không thể nói cho họ lý do.
Trước đây chưa bao giờ nỗi cay đắng về mối quan hệ của cha mẹ lại làm anh đau đớn quá nhiều. Sự thật rằng anh là một đứa con hoang. Và bất cứ người phụ nữ nào trở thành vợ anh sẽ phải chịu đựng nỗi nhơ nhuốc là con hoang của anh. Anh sẽ bị ruồng rẫy khi sự thật lộ ra. Anh chưa thấy chuyện xảy ra cho Derek Malory, người cũng được biết đến là đứa con không hợp pháp sao? Đó là lý do anh cảm thấy một sự gần gũi với Derek mà anh không cảm thấy nơi những người bạn khác.
Giọng Edward xâm nhập vào những ý nghĩ của anh. "Ta nghi ngờ rằng tình trạng của cải của Regina gây ấn tượng với cậu, Nicholas, vì những vụ đầu tư khôn ngoan của cha cậu và của chính cậu nữa đã làm cho cậu thành một quý ông trẻ tuổi giàu có. Chỉ cần nói rằng con bé cũng rất sung túc. Nhưng... có lẽ điều này sẽ làm cậu thích thú."
Nicholas nhận ra cuộn giấy mà Edward đã lấy ra khỏi áo khoác. Những lá thư. Những lá thư của anh gửi cho Bá tước vùng Penwich!
"Làm thế quái nào ngài có những thứ này?" anh gặng hỏi đầy hoài nghi.
"Chúng được chuyển đến cho ta mới gần đây, như một vấn đề thực tế. Bá tước khét tiếng là bỏ đi những điều không hứng thú với ông ta, và phần đất cậu muốn không hứng thú với ông ấy."
"Sao ngài?"
"Bởi vì nó thuộc về một sự ủy thác mà ta đang giữ. Nó là một vùng đất nhỏ tươi đẹp, với gần một tá người mướn đất trả phí thường xuyên."
"Nó là một sự sản lớn và ngài biết vậy, gần như không khai thác được đầy đủ tiềm năng của nó," Nicholas bắt bẻ.
"Ta đã không nghĩ cậu là một gã say mê đất đai như thế," Edward nhận xét sắc sảo. "Dù sao chăng nữa, cậu không trông nom Silverley."
Cơ hàm Nicholas giật giật. Quỷ tha ma bắt! Anh có cơ hội chống lại gã Thuyền trưởng Hawke kẻ thù cũ của anh khi không có vũ khí gì trong tay còn nhiều hơn là chống lại những người nhà Malory này.
"Tôi hiểu là tôi sẽ không bao giờ đặt tay mình lên mảnh đất đó được nếu tôi không kết hôn với cháu ngài?"
"Cậu có thể diễn đạt nó tế nhị hơn, nhưng về bản chất, đúng vậy."
"Từ chối đi, Montieth," Anthony xúi giục bằng một giọng mềm mại. "Thay vì vậy hãy gặp ta sáng mai. Ta sẽ không giết chú em. Ta sẽ nhắm bắn một đường phía dưới trái tim, để cô gái tiếp theo chú em cướp đi cùng ngay giữa đêm sẽ được mọi người tin tưởng khi cô ấy nói rằng chú em không đụng vào cô ấy."
Nicholas muốn cười. Bây giờ mối đe dọa là thiến sao? Đây là quyền lựa chọn của anh? Anh không hồ nghi rằng bà anh có thể sắp đặt việc cấm vận, như bà đe dọa. Anh sẽ bị bà ghẻ lạnh, không nghi ngờ gì, và sự thật là, anh yêu quý bà già khó tính đó. Sẽ là cái chết hoặc bị thương nặng nếu theo cách của Anthony. Đó là những lựa chọn.
Hoặc anh có thể kết hôn với tạo vật đáng yêu nhất anh từng trông thấy. Anh chắc chắn có vùng đất mình muốn. Dì Ellie tán thành cuộc hôn nhân này. Bà anh và tất cả gia đình Malory tán thành nó.
Nicholas nhắm mắt lại một khoảnh khắc, vẻ như chìm sâu trong ý nghĩ. Rồi anh mở ra và đứng dậy.
"Thưa các ngài," anh nói đều đều, "Đám cưới sẽ diễn ra khi nào?"