Chu Ngư ăn trưa và trò chuyện với chị dâu cả suốt hai tiếng, hỏi tình hình cụ thể của Dục Ngôn, sau đó cùng Tôn Cánh Thành về phòng khám.
Chị dâu cả vẫn làm việc ở phòng xuất nhập cảnh, dù khó khăn đến mấy cũng vẫn phải tiếp tục cuộc sống, phải kiếm tiền nuôi con. Trường mẫu giáo của Dục Ngôn tan học lúc bốn giờ rưỡi, sau khi tan học sẽ được chị dâu của chị ấy đón về nhà mẹ đẻ, đến khi chị ấy tan làm thì đến nhà mẹ đẻ đón.
Nhà mẹ đẻ của chị ấy không cùng khu với trường mẫu giáo của Dục Ngôn, phải làm phiền chị dâu đi xa một vòng mới có thể đón được. Đến khi chị dâu cả tan làm lại vòng một vòng đến nhà mẹ đẻ đón, rất mất thời gian!
Mẹ Tôn nghe xong hỏi: “Mẹ đẻ của nó có phải vừa mới phẫu thuật không?”
Chu Ngư gật đầu, “Chị dâu cả nói là ung thư vú.”
Mẹ Tôn cân nhắc hồi lâu, nói lời tâm tình với cô: “Mẹ lo là chị dâu cả của con đi làm rồi thì Dục Ngôn sẽ ở đâu. Mẹ rất muốn chăm sóc cháu, nhưng lại sợ nó lo lắng nếu Dục Ngôn quá thân với chúng ta thì… Mẹ và ba con đã nghĩ thông suốt rồi, trẻ con vẫn nên ở với mẹ, nhà chúng ta không tranh giành việc này…” Nói đến đó thì nghẹn ngào, một lúc sau mới nói tiếp: “Trong số mấy đứa trong nhà thì con là đứa làm việc đáng tin cậy nhất, lúc nào đó con thăm dò xem Vĩ Hoa có đồng ý không, nó có thể cùng Dục Ngôn chuyển đến đây ở, mẹ cũng có thể giúp chăm sóc hai mẹ con nó, sau này phòng khám này vẫn là của chị em chúng nó.”
“Dạ, con sẽ thăm dò ý của chị dâu cả.” Chu Ngư đồng ý.
Mẹ Tôn vỗ tay cô, không nói gì. Nhà gần đây xảy ra nhiều chuyện nên Chu Ngư thường xuyên đến đây giúp đỡ. Tôn Cánh Phi thì chỉ lo cho mình, còn con dâu thứ hai cũng bận rộn không xong.
Đợi tiễn họ xuống lầu về nhà, mẹ Tôn ngồi xuống bàn khám bệnh, Tôn Hữu Bình lấy máy đo huyết áp ra đo huyết áp cho bà, mẹ Tôn thở dài, kể chuyện mẹ đẻ của con dâu cả phẫu thuật, sau đó bàn bạc sẽ tranh thủ thời gian đi thăm.
Tôn Hữu Bình không có ý kiến, chuyện vặt vãnh trong nhà và các mối quan hệ xã giao bà chỉ cần dặn một tiếng, ông đều theo.
Mẹ Tôn lại nói đến chuyện tổ chức sinh nhật 69 tuổi cho ông, Tôn Hữu Bình thấy chuyện này phiền, nói không thích, cũng chẳng có tâm trạng mừng sinh nhật. Mẹ Tôn khẳng định chắc nịch, nhất định phải làm, chính vì tình hình gia đình như thế này nên càng phải làm! Thằng cả đã đi rồi, nhưng vẫn còn thằng hai, con ba, thằng tư và các cháu, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, họ là người lớn tuổi nhất trong nhà, nhất định phải cư xử sao cho ra dáng người lớn tuổi!
Nhà đã lâu rồi không náo nhiệt, nhân sinh nhật lần này cầu mong sự may mắn, phù hộ cho gia đình sau này đều khỏe mạnh, thuận buồm xuôi gió.
Tôn Hữu Bình đồng ý, nói cứ để bọn nhỏ làm gì thì làm.
Mẹ Tôn về lầu trên, trước tiên uống mấy viên thuốc rồi bắt đầu chuẩn bị hầm xương sườn, Gia Duệ sắp tan học rồi. Bà cầm dao chặt xương sườn, cúi đầu dùng tạp dề lau nước mắt.
Ôi con trai lớn của bà! Ôi đứa cháu đáng thương của bà!Những ngày này bà sống rất trọn vẹn, ngoài việc đưa đón cháu, bà còn ỷ lại chủ yếu vào niềm tin tôn giáo, lúc rảnh rỗi thì đi nghe kinh, làm lễ, cầu phúc cho con cháu đời này, cầu nguyện cho con trai cả đã khuất.
Từ khi có niềm tin tôn giáo, bà ít đi đánh mạt chược và nhảy quảng trường, không ở nhà nghe kinh thì cũng đi lễ, hoặc làm tình nguyện viên cộng đồng. Vài ngày trước thấy một người vô gia cư lục thùng rác, bà gọi người ta vào, lên lầu lấy quần áo để trong tủ tặng cho, còn cho thêm ít đồ ăn.
Tôn Hữu Bình chê bà quản chuyện bao đồng, đương nhiên không cho người vô gia cư vào phòng khám, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho người ta, lại lấy nước khử trùng phun, thấy vết thương trên tay người ta loét mủ, quay lại phòng khám lấy thuốc giúp người ta rửa sạch băng bó. Thấy người ta cũng không còn trẻ lắm, hỏi tại sao không đi tìm việc làm, dứt khoát quản chuyện đến cùng, nhờ người tìm việc ở công trường cho người ta.
Lần này đến phiên mẹ Tôn không vui, nói người này lai lịch không rõ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Tôn Hữu Bình nói bà là đàn bà nên lo xa, người ở công trường không ngốc… Đang nói thì bác cả đạp xe đến, mang theo mấy miếng mứt quýt, ngồi đó nhâm nhi cùng với Tôn Hữu Bình.
Bác cả ăn một miếng rồi phủi tay, lấy từ trong túi ra một cuốn album ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của mấy anh em họ thời còn trẻ, có rất nhiều. Ông ấy nói những bức ảnh này vốn không dùng được nữa, nhưng không biết cháu trai ông ấy làm cách nào mà sửa lại được, còn tải lên điện thoại rồi rửa ra một bản.
Hai anh em cảm khái về sự thay đổi và cải cách của thời đại, cảm khái về công nghệ cao, cảm khái về việc đất nước vô cùng tốt đẹp, cảm khái về quãng thời gian trước đây khi họ phải uống nước rửa nồi mà sống, nào dám nghĩ rằng có thể sống được những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ?
Sau đó thì lặng thinh, im lặng uống trà, im lặng ăn mứt quýt. Đợi đến khi bác cả ngồi đủ rồi chuẩn bị về, mới nói với ông rằng, đây là quà sinh nhật tặng ông.
Tôn Hữu Bình hiếm khi cười, tiễn bác cả ra ngoài, nhìn mãi đến khi bác ấy đạp xe đi xa.
Trong nhóm chat của mấy anh em, họ bàn luận, sinh nhật ba tốt nhất là nên tặng một thỏi vàng! Vàng thỏi thiết thực, có thể giữ giá, mẹ thích nhất! Nếu hàng không đạt yêu cầu thì còn có thể khiếu nại. Còn muốn gì nữa? Vậy là nhất trí cùng nhau mua một thỏi vàng.
Chị dâu cả biết tin cũng muốn góp một phần, Chu Ngư hỏi ý kiến của Tôn Cánh Thành, Tôn Cánh Thành nói chị dâu cả đang khó khăn, không cần chị ấy góp. Chị dâu cả kiên quyết muốn góp, không vì lý do gì khác, chỉ vì anh cả trước khi mất vẫn luôn nhớ đến sinh nhật của ba. Phần của chị ấy là thay anh cả hiếu thuận.
Chu Ngư cũng nhân cơ hội nói về ý của mẹ Tôn, rằng chị ấy chuyển đến phòng khám sống sẽ thuận tiện hơn nhiều, trong phòng khám có Gia Duệ, Dục Ngôn cũng có bạn chơi. Cô cũng khéo léo ám chỉ ý của mẹ Tôn, sau này nếu chị ấy muốn đi bước nữa, gia đình sẽ không phản đối, quyền nuôi con cũng vậy, gia đình cũng không tranh giành. Nói rằng không vội, chị ấy cứ từ từ cân nhắc, đây là chuyện hệ trọng.
Chu Ngư cho rằng quyết định này quá khó, chuyển đến sẽ rất tốt cho Dục Ngôn, nhưng đối với chị dâu cả mà nói… hoàn cảnh đặc biệt khó xử, sống cùng ba mẹ chồng cũng có nhiều bất tiện. Cô cho rằng chị dâu cả sẽ không chuyển đến, còn Tôn Cánh Thành thì lại cho rằng vì môi trường phát triển của Dục Ngôn, chị dâu cả sẽ chuyển.
Không ngờ buổi tối hôm đó chị dâu cả đã trả lời: Đồng ý chuyển đến.
Chu Ngư cảm khái rất nhiều, nếu đổi lại là cô, cô sẽ không chuyển đến. Nhưng cô không phải chị dâu cả, không thể thấu hiểu hoàn cảnh của chị ấy, mẹ đẻ vì bị bệnh nên quanh năm dùng thuốc không dứt, không khí gia đình rất buồn, cộng thêm trên có chị dâu dưới có em dâu… nhờ chị dâu đón Dục Ngôn tan học cũng không phải là kế sách lâu dài. Tóm lại, một người phụ nữ nuôi hai đứa con không phải là chuyện đùa. Đặc biệt là Dục Nhất đã lên đại học, tiền sinh hoạt và đồ ăn thức mặc đều là một khoản chi.
Chu Ngư nói kết quả cho mẹ Tôn, mẹ Tôn rất vui mừng, khen với Tôn Hữu Bình là Chu Ngư làm việc chu đáo, hơn hẳn cái đứa ngổ ngáo Tôn Cánh Phi. Nói ly hôn đã bao lâu, mà nửa năm rồi vẫn còn chưa ly hôn xong.
Ngoài việc bận rộn công việc, Chu Ngư còn phải tranh thủ thời gian lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Tôn Hữu Bình, bao nhiêu khách, mấy bàn, chuẩn bị bày ở đâu, đều phải suy nghĩ cẩn thận. Chị dâu hai sớm thoái thác trách nhiệm, nói rằng việc tỉ mỉ này phải để Chu Ngư làm, không phải chị ấy không giúp, mà là vì chị ấy không khéo vun vén bằng Chu Ngư. Tôn Cánh Phi cũng đồng ý, nói việc này nhất định phải giao cho Chu Ngư, nói cô suy nghĩ chu đáo, làm việc ổn thỏa!
Lần này thì hai người họ không phải né tránh việc thật, mà là thực sự cho rằng mình không thể đảm đương nổi.
Anh hai và Tôn Cánh Thành cũng cho rằng chuyện này phải do Chu Ngư đảm nhiệm. Cũng chỉ có cô làm việc thì cả nhà mới thấy yên tâm nhất! Chu Ngư bị đẩy lên cao, chỉ còn cách đồng ý, gặp chuyện không hiểu thì hỏi Phùng Dật Quần.
Tôn Cánh Thành đến đâu cũng được khen vợ giỏi, cưới được vợ tốt. Mà trong họ hàng, Chu Ngư có được dang tiếng tốt cũng là nhờ công của mẹ Tôn đi khen. Nói con dâu của mình hiểu biết, biết điều, rằng nhà con dâu của mình từng là quý tộc sa sút… Tổ tiên ba đời đều là trí thức… Cái này, cái này thì quả thực hơi quá lời!
Tóm lại, bà muốn bày tỏ ý của mình – con dâu tôi không phải là thường dân, là tiểu thư nhà tử tế danh giá!
Sau khi được những người họ hàng quan sát và nhất trí, không còn gì để nói nữa, cô con dâu này tướng mạo tuy đúng là bình thường, nhưng lại có khí chất và phong thái của tiểu thư khuê các!
Từ đó hình tượng của Chu Ngư là – tiểu thư khuê các!
Bạn bè của Tôn Cánh Thành thì cho rằng Chu Ngư là người vợ hoàn hảo, không thể chê vào đâu được. Nhưng họ không ghen tị, vì thấy cô quá nghiêm trang, cuộc sống không hòa hợp được. Và họ cũng tự nhận là rất tôn trọng cô. Ngày thường nếu bạn bè tụ tập, người nào thẳng tính sẽ trêu đùa trêu ghẹo vợ của người khác, nhưng chưa bao giờ có ai dám trêu ghẹo Chu Ngư.
Đây chính là sự tôn trọng mà họ nghĩ.
Họ gọi Chu Ngư ở sau lưng là “Tiết Bảo Thoa”.
Có một người từ nhỏ đã không hợp với Tôn Cánh Thành, hôm đó trong bữa tiệc anh ta cợt đùa Chu Ngư, nói cô thế này thế kia nằm trên giường rất khó khiến người ta có h@m muốn. Tôn Cánh Thành biết được, đi đến lật cả bàn rượu của anh ta! Mẹ nó chứ!
Tôn Cánh Thành cũng từng mơ hồ, anh gặp may mắn gì mà cưới được người vợ có năng lực như vậy. Sau đó nghĩ lại thì thấy cũng không hẳn, với người ngoài Chu Ngư là Tiết Bảo Thoa, nhưng cái người mồm mép nhà anh kia rõ ràng là Vương Hy Phượng. Hơn nữa còn mắc chứng đa nhân cách, tính cách kỳ quái, thích giận dỗi…
Tối hôm đó anh đã mơ thấy mình cãi nhau với Chu Ngư, hơn nữa còn cãi nhau rất lớn, lớn đến mức Chu Ngư trực tiếp nhảy khỏi xe ngay trên đường cao tốc. Anh sợ hãi giật mình tỉnh lại, không sờ thấy người ở bên, quay đầu nhìn thời gian, đã một giờ năm mươi phút sáng.
Anh đi chân trần xuống giường tìm, khi đến phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến anh bàng hoàng. Chu Ngư đang đứng dựa vào lan can ban công dưới ánh trăng, váy ngủ bằng lụa tuột ngang eo như muốn rơi xuống đất, bộ ngực căng tròn, một tay cô cầm điếu thuốc, một tay cầm rượu, vuốt mái tóc bị gió thổi bay, sau đó uống một ngụm rượu, súc miệng rồi nhổ vào chậu hoa lớn bên cạnh. Tiếp đó, cô duỗi ngón chân cái ấn một lỗ sâu, vứt tàn thuốc vào, lại dùng ngón chân lấp đất, kéo chiếc váy ngủ tuột ngang eo lên rồi vào bếp với bộ ngực lộ ra ngoài vô cùng hoang dã, đặt ly xuống, đi vào phòng tắm dành cho khách, rửa chân rồi quay lại phòng ngủ.
Toàn bộ quá trình này cô đều thực hiện trong bóng tối, thành thạo như thể đã làm hàng vạn lần như vậy. May mắn thay, họ sống ở tầng 22, cũng may mắn thay khoảng cách giữa các tòa nhà rất lớn, đến mức cô có thể tùy ý làm bậy như vậy.
Tôn Cánh Thành giả vờ ngủ, tim lại đập như sấm, còn chưa kịp nghĩ phải xử lý như thế nào thì một bàn tay đã chạm vào mặt anh, dùng đầu lưỡi lành lạnh mở môi của anh ra, hôn anh, sau đó nắm lấy tay anh đặt lên eo mình, cơ thể mát rượi trượt vào vòng tay anh, chuẩn bị yên bình chìm vào giấc ngủ.
Khi Tôn Cánh Thành chạm vào phần mông trơn mượt của cô, anh lại bị sốc, cô thật là táo bạo. Trước khi anh kịp nghĩ phải làm gì thì đã thành thật hôn cô, dùng đầu gối dang rộng hai chân cô ra rồi tiến thẳng vào trong. Rồi anh bế cô lên, mở cửa ban công phòng ngủ, để cô dựa vào lan can, đẩy mạnh.
Không thoả mãn, anh ôm lấy cô, dùng hai tay xoa ngực cô thật mạnh. Vẫn không thấy đủ, dù có làm thế nào đi nữa cũng không thấy đủ, Tôn Cánh Thành lại thay đổi động tác, dùng cẳng tay đỡ một chân của cô, thực hiện động tác chỉ có động vật mới dùng để đẩy.
Lần này anh biết mình làm đúng rồi, bởi vì Chu Ngư phản ứng rất mãnh liệt, khiến anh bị mắc kẹt tại chỗ không thể động đậy. Anh đối mặt với khó khăn, quỳ một chân lên chiếc ghế thư giãn bên cạnh, tăng độ khó đặt một chân cô lên vai, tạo thành một đường thẳng.
Cô chặt quá, anh không thể đẩy vào được, nên dùng ngón tay để hỗ trợ, anh biết điểm nhạy cảm của cô ở đâu. Chu Ngư đột nhiên nằm xuống lan can, toàn thân co giật.
Tôn Cánh Thành không đợi cho cơn cực khoái của cô qua đi, lập tức toàn lực tấn công. Chu Ngư tê liệt, choáng váng, từng đợt nhiệt lượng chảy dọc cơ thể. Tôn Cánh Thành xoay người cô lại ôm cô, bên tai anh không ngừng vang lên tiếng th ở dốc của cả hai. Thậm chí anh còn ác ý hơn, muốn cô tận mắt chứng kiến anh làm cô lên xuống như một con vật như thế nào.
Tôn Cánh Thành dựa vào phản ứng cơ thể của cô mà phán đoán xem cô thích tư thế nào, khó coi, thô bạo, tục tĩu hay đáng khinh. Cô có thể phủ nhận điều đó bằng miệng, nhưng phản ứng cơ thể của cô lại không thể lừa dối được ai.
Cô tựa lưng vào lan can thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi, ngực run lên theo nhịp lên xuống dữ dội. Thấy cô không thể chịu đựng được tư thế này, mà anh cũng không tận hứng, anh quay vào nhà, lấy chiếc mền trên giường ném ra ban công, vỗ nhẹ kêu cô chống khuỷu tay đưa lưng lại. Anh quỳ phía sau áp vào mông cô, nắm chặt lấy eo, đâm từng cái vào nơi sâu nhất!
Hai người vẫn luôn duy trì tần suất quan hệ ba ngày một lần, tư thế cũng thiên về truyền thống, hoặc nam trên nữ dưới, hoặc nữ trên nam dưới, hoặc ngồi đối diện nhau. Tôn Cánh Thành cũng biết một chút về chỗ k1ch thích, cần vuốt v e chỗ nào để khiến cô động tình. Để khiến cả hai đều đạt được khoái cảm là việc rất dễ dàng với anh, không cần phải nỗ lực thực hiện bất kỳ động tác cầu kỳ nào cả.
Anh và Chu Ngư lúc nào cũng vui vẻ, nhưng kết hôn ba bốn năm, chỉ làm đi làm lại trong hai ba tư thế đó, lâu ngày sẽ thực sự nhàm chán. Thỉnh thoảng anh muốn chuyển sang một số tư thế mới, nhưng anh không thể nhìn thấu được Chu Ngư có tình nguyện hay không.
Nếu tối nay không phải anh vô tình thấy được, có lẽ họ vẫn sẽ luôn làm những tư thế như trước. Chu Ngư lên đ ỉnh ba bốn lần, trạng thái rất tốt, còn anh thì vẫn còn có thể khắc chế được. Chủ yếu là phục vụ cô, dành hết tâm sức để làm cô hài lòng.
Anh không tính là tham dục. Ở tuổi thiếu niên Tôn Hữu Bình đã dạy ba anh em của anh cách giải phóng hormone dư thừa một cách hợp lý. Nói một cách đơn giản, nên thủ dâm ít đi, quá ham mê sẽ khiến cơ thể bị hao mòn, phải có chừng mực. Mà chuyện này cũng không cần phải giải thích với Tôn Cánh Thành, anh cũng đọc sách y học, biết được tốt xấu. Cũng từ đó anh học được cách kiềm chế và biết rằng việc đắm chìm trong khoái cảm tình dục là không tốt.