Tôi vẫn đang lo lắng về Akari. Nhưng kể từ giờ tôi phải dùng thân phận bạn trai (tạm thời) của Nanami để đối mặt với em ấy.
Chúng tôi chạm mặt nhau tại bàn ăn, nơi bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
“Mẹ và cha rời đi sớm vậy à?”
Vừa bước vào cửa phòng khách, quan sát kỹ lối vào, tôi gặp Akari đang dùng bữa ngon lành. Đây là khởi đầu cho một bữa sáng yên tĩnh, không chút âm thanh cùng em ấy, thứ mà đã trở thành một sự kiện diễn ra hàng ngày.
“Buổi sáng tốt lành, Akari.”
Tôi mở đầu với lời chào hỏi buổi sáng như thường lệ. Đoạn đang kẹt trong tình thế hiểm nghèo này, tôi không nghĩ là mình sẽ được nghe điều mà chính tôi cũng không thể ngờ...
“-- --Buổi sáng tốt lành, Onii-chan.”
...C-Cái gì vậy!? Tôi vừa nghe thấy gì cơ?
“...? Sao thế, Onii-chan?”
“...Thật hả?”
Tôi vừa thốt lên xong! Có chuyện gì với em ấy vậy?
“Em là Akari.... phải không?”
“Anh nói gì kỳ thế Onii-chan? Anh mà không ăn sáng nữa, là muộn học đó.”
Nó cực kỳ kỳ quặc bởi... em ấy đang nói chuyện với tôi rất bình thường.
“Onii-chan!!”
Đang hồn bay phách lạc, em ấy lại còn đẩy láo thêm nữa.
“Anh có muốn đến trường cùng em không?”
Nanami... có vẻ khó nhằn rồi đây.
“Em biết mà, Akari?”
“Sao là sao cơ, Onii-chan?”
Chúng tôi bước đi kế bên nhau như thể đây là lẽ đương nhiên.Quãng đường tới trướng, tôi thu hết sự can đảm lại và hỏi em ấy một câu cho ra lẽ.
“Thì, tự dưng có chuyện gì xảy ra với em vậy?”
Mới hôm qua, em ấy còn cự tuyệt tôi, nhưng hôm nay, thái độ của Akari quay ngắt một trăm tám mươi độ. Chẳng thể nào việc này xảy ra được, hay đúng hơn, con tim yếu ớt của tôi vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận chuyện này.
“Không có gì đặc biệt đâu. Em nghĩ là do anh đã luôn cố gắng thật nhiều vì đứa em gái này, nên hẳn sẽ là sai phạm lớn khi cứ phớt lờ anh mãi như vậy.”
Bất kể tôi có nghĩ về lời nói đó ra sao, rõ ràng đó là một lời nói dối. Tôi có thể cảm nhận sự kích động trong từng câu từng chữ của em ấy.
Nếu chỉ lướt qua thôi, trông Akari sẽ là một thiên thần quá đỗi hoàn hảo, nhưng sự thật là em ấy hơi non khoản nói chuyện xuồng sã như này. Tôi cũng không biết thường thì em ấy ra sao, nhưng chắc chắn là em ấy không cứng nhắc như mọi người mường tượng.
Thôi thì, tôi sẽ để cho bản thân bị lừa vậy.
“Anh rất mừng vì điều đấy. Thật tốt vì đã có thể nói chuyện cùng em lần nữa.”
Vừa dứt lời, tôi lại được chứng kiến cảnh Akari đỏ mặt và lặng thinh. Tuy nhiên, lần này giống kiểu em ấy đang gặp khó khăn trong việc đáp lại hơn là lờ tôi đi.
Được rồi, sắp xếp lại mớ tình cảnh chúng ta đã trải qua xem nào.
Hôm qua, tôi đã nói với em ấy rằng mình sẽ bắt đầu hẹn hò với Nanami. Đến sáng nay, tâm tính em ấy thay đổi chóng cả mặt. Akari đã luôn phớt lờ tôi, nhưng giờ đây lại nói chuyện với tôi quá đỗi bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, quan trọng hơn là chúng tôi đang đến trường cùng nhau.
Tôi khá chắc nó có dính dáng tới hôm qua.
Cuốn nhật ký chưa hề được viết thêm, và tôi cũng để ý rằng đang có điểm gì đó khác biệt ở đây. Còn về lý do tại sao em ấy thay đổi bởi Nanami và tôi bắt đầu hẹn hò thì tôi chịu.
Nói cách khác, nếu Akari chủ động và sẵn sàng trò chuyện với tôi như này, chắc là tôi sẽ không phải bận tâm đến kế hoạch của em ấy nữa, tôi đoán vậy?
Cái cách Akari phớt lờ tôi là biểu hiện cho việc em ấy ghét cay ghét đắng anh trai của mình. Và bây giờ thì em ấy không hề quan tâm việc cả hai cùng đi đến trường như anh em ruột thực thụ, thực tế là Akari đã mời tôi đi chung.
Thực sự, đây chắc chắn là kết quả mà tôi mong muốn. Tôi không biết vì đâu, nhưng tôi đang có một linh cảm xấu cho chuyện này.
“Um, Onii-chan. Em muốn hỏi anh vài thứ, được không?”
Akari đang im hơi lặng tiếng nãy giờ, gọi tôi.
“H-Hỏi gì vậy?”
“Sao nhỉ.... anh và Haruse-san bắt đầu....hẹn hò rồi, đúng chứ?”
“Oh... Đúng rồi, cơ mà...”
“Ai trong hai người thú nhận trước á?”
“Tỏ tình à? Well, là Nanami nói trước.”
“Hmm. Okay, cảm ơn Onii-chan.”
Kết câu sau khi chất vấn, em ấy tiếp tục trầm ngâm.
Gì thế...? Akari có ý gì khi hỏi câu đấy?
Hoang mang trước sự thay đổi đột ngột này, tôi càng ngày càng nghi ngờ có gì đó ẩn sâu trong những lời nói ấy.
Chính xác thì em đang mưu tính gì hả, Akari?
“Akari-chan đã làm như vậy ư?”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, chúng tôi ngừng nói chuyện và tách nhau ra để đi đến lớp học của mỗi người. Tôi tường thuật lại cho Nanami, cô bạn gái giả đang đợi tôi tự lúc nào, những chuyện xảy ra sáng nay.
Cứ tưởng Nanami sẽ ngạc nhiên lắm, nhưng mà....
“Hmm, tôi hiểu rồi.”
Đó không phải phản ứng mà tôi trông chờ. Còn lạ hơn nữa, cô ấy biểu thị mọi thứ như để nói rằng, “Biết ngay mà.”
“Nó không khiến bà bất ngờ à, Nanami?”
“Hmm? Dĩ nhiên là có chứ, tôi khá bất ngờ đó. Và bất ngờ vì chúng ta thu lại được thành quả nhanh đến thế.”
“Thành quả nào cơ?”
“Oh, tôi có linh cảm không ổn. Nhưng ông chẳng cần lo về nó đâu.”
Cũng tại Nanami nói với tôi câu ấy, càng khiến tôi tò mò hơn nữa.... Tôi tự hỏi liệu nó có phải là căn nguyên cho sức mạnh bí ẩn của con gái không.
“Ừm, vậy ông tính làm gì từ giờ?”
“Ý bà là sao?”
“Thì đó, ông đang cố giúp một người bạn của mình đến với Akari, đúng chứ? Giờ ông có thể nói chuyện lại với em ấy một cách bình thường, không phải đây là một dấu hiệu tốt sao?”
“Ah...”
Tôi mém quên mất trong khảnh khắc ấy, là lời nói dối tạm bợ mà Nanami tin nó là thật.
“Chà, tôi đoán mình phải xem coi chuyện này sẽ diễn ra như nào đã. Tôi vẫn chưa thể thích nghi với mớ thay đổi bất ngờ này, nên hiện tại thì tôi vẫn phải chờ cho diễn biến sắp tới.”
Giải thích cho Nanami xong, cô ấy chỉ đáp lại vỏn vẹn, “Hiểu rồi.”
Tôi phải kiểm tra nhật ký của con bé tối nay. Tôi đảm bảo là có điều gì đó không hề ổn chút nào, và nếu tôi xem được cuốn sổ, tôi có thể khám phá ra điều gì đó.
“Nè...Yusuke.”
“Hmm?”
“Ông cũng biết, hai đứa mình đang hẹn hò mà, nhỉ?”
Chả thể làm gì khác ngoài việc ngượng tái cả mặt, khi Nanami tự mình nói với tôi.
Đúng. Tôi bị cuốn vào những bộn bề vì Akari đột ngột đổi thay, mà quên mất tôi và Nanami đã bắt đầu hẹn hò từ hôm qua. Dẫu biết mối quan hệ này chỉ là giả dối, nhưng ít ra, tôi biết được, rằng Nanami có tình cảm với tôi.
“Nhớ chứ. Tôi có hơi lo về Akari, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến việc này. Thiệt lòng để mà nói, tôi vẫn rất mông lung về cảm xúc của riêng mình. Nhưng không phải vì thế mà tôi sẽ từ chối bà đâu.”
Tôi nói với cô ấy như vậy, và Nanami hồ hởi hỏi tiếp,
“Thế, liệu ông có muốn, ừm, đi hẹn hò với tôi vào thứ bảy này không? Thì là, hôm đó là cả ba người chúng ta, nhưng lần này, sẽ chỉ riêng hai người thôi.”
...Có phải đây là một lời mời đi hẹn hò mà người ta thường nói?
Tôi và Nanami đi chơi với nhau khá nhiều rồi, nhưng lần này sẽ khác mọi lần. Đúng vậy, là một cặp đôi (tạm thời), nó sẽ có tính chất là một buổi hẹn hò.
“Là......không à? Nếu ông bận, hai ta có thể đi vào ngày khác.”
Có lẽ do tôi cứ im lặng mà không phản hồi lại, Nanami trông vẻ lo lắng lắm. Không phải là tôi có kế hoạch khác cho hôm ấy hay gì đâu.... Tôi chỉ bị bất ngờ thôi.
“Ah! Thứ bảy tuần này, phải không? Được mà, tôi không có làm gì hôm ấy nên khá là rảnh.”
“Thiệt á? Vậy, một bộ phim thì sao? Hiện có chiếu một bộ phim khá là nổi dạo gần đây, và nó đồng thời, cũng có thể là một tài liệu tốt cho câu lạc bộ của chúng ta tham khảo.”
“Một bộ phim à? Ổn đó, nghe khá tuyệt. Thế mình chốt đi.”
Một lựa chọn khá phổ biến và an toàn so với số địa điểm dành cho buổi hẹn hò, Nanami trông cũng rất hào hứng nữa. Chắc là tôi sẽ ổn với nó thôi.
“Vậy thì, tôi sẽ gọi cho ông sau.”
Thêm một cuộc trò chuyện kết thúc, và Nanami quay trở lại chỗ ngồi trong lớp học.
Tôi đang lo lắng về Akari. Tôi cũng là người chấp nhận hẹn hò (giả) với Nanami. Từ giờ, tôi sẽ phải hòa hợp với cả hai người.
“Chầm chậm-chầm chậm..”
Đang mải mê suy nghĩ thì có ai đó vỗ vào vai tôi từ phía sau.
“Ra là ông, Yoshiki. Có chuyện gì thế?”
“Không, tôi chỉ vừa nghe đoạn đàm thoại thân mật vừa rồi. Kể cho tôi ngay, cuối cùng hai người cũng ở trong mối quan hệ đó à?”
“Oh, ông nghe thấy rồi à... Thì, tôi nghĩ ông nói vậy không hề sai.”
Yoshiki đang bị sốc, gương mặt của cậu ta tố cáo điều ấy.
“Quào, thiệt à? Tôi còn méo biết ông đã phải lòng Haruse đó. Ông còn chả biểu hiện gì nhiều cho lắm.”
“Haha...well...”
Trên thục tế, đây chỉ là một vai diễn, nên tôi phải kín mồm kín miệng.
“Do mọi sự đã như này, tôi đoán, là Nanami đã thú nhận tình cảm của mình phải chửa?”
“Ừm, cô ấy đã làm vậy. Khoan, ông biết về nó á?”
“Thằng đần này! Tôi còn không nghĩ là nó có thể, thế mà lại.... Ông chả nhẽ không thèm để ý ư? Tất cả mọi người đều biết chuyện Haruse thích ông.”
“Eh?”
Cũng đúng, Nanami từng nói rằng tôi là một ‘tên ngốc’. Tôi không thể tin được việc cô ấy có tình cảm với mình lại là điều dễ đoán đến vậy.
“Chà chà, chúc mừng cả hai nhé. Tôi cứ lo nghĩ không biết khi nào ông và bà ấy sẽ đến với nhau, có lẽ cuối cùng cũng đã có câu trả lời rồi.”
“Haha, cảm ơn nhé...”
Tôi không nghĩ được phải giải thích ra làm sao nếu từ chối lời tỏ tình của Nanami đây... Yoshiki dường như hoàn toàn bị thuyết phục bởi mối quan hệ hẹn hò của hai đứa. Giờ mà nói, “Sự thật là, chúng tôi chỉ giả vờ ở bên nhau thôi, và tôi đã từ chối Nanami...” Không phải sẽ gây ra một vụ kinh thiên động địa sao?
Không, rõ ràng ngay từ đầu, đây là lỗi của tôi vì giữ lại câu trả lời cho tình cảm của cô ấy...
“À tiện đây, Yusuke, ông có đang cải thiện được quan hệ với Akari-chan không?”
“Oh, về việc đó, ông có thể quên nó luôn rồi đấy.”
“Sao cơ?”
“Tôi nghĩ là tôi đã giải quyết được rồi... Yeah, tôi không chắc lắm, nhưng tôi không còn nghĩ nó là một vấn đề nhức nhối nữa.”
“Vậy à? Thế, nếu nó ổn với ông, thì OK thôi.”
Tôi đã định nói với cậu ấy Akari thay đổi đến nhường nào, nhưng vì chưa rõ nguyên do, nên tôi ngưng giữa chừng.
“Haha, là một tấm chiếu mới trải, chúc ông có một ngày hẹn hò cuối tuần nóng bỏng nhé.”
Cùng với cái nụ cười gây bực bội ấy trên gương mặt, cậu ta vỗ nhẹ vai tôi hai cái một lần nữa rồi về chỗ. Tôi từng bị Yoshiki trêu vụ Akari, và bây giờ sẽ là bị chọc tức thêm về Nanami nữa...
“Okay, tốt hơn hết là nên hành động ngay lúc này.”
Bóng tối đã bao trùm cả vùng trời, tôi chắc cú việc Akari đang sử dụng bồn tắm và lẻn vào phòng em ấy để kiểm tra cuốn sổ.
Tôi chẳng thể ngờ rằng em ấy đón tôi với câu nói mà thằng nào đọc truyện cũng mong muốn, “Mừng anh về” và nói chuyện với tôi trong bữa tối cứ như đó là điều hiển nhiên.
Cha và mẹ bị bất ngờ, đặc biệt là mẹ, cực kỳ kinh ngạc, nhưng vì họ luôn muốn chúng tôi hòa thuận như thế, nên trông họ vui vẻ lắm.
Giờ thì họ nghĩ chúng tôi thực sự đã hòa giải với nhau. Còn sự thật, Akari trông ổn với điều này, đồng nghĩa với việc em ấy đã từ bỏ kế hoạch chăng.
Dù sao đi nữa, nếu tôi đọc nhật ký của ẻm, tôi sẽ tìm thấy sự thật đằng sau việc này.
Cứ như bản thân đang gian lận trong một bài kiểm tra ấy, nhưng tôi không thể không làm như thế được, nếu không đọc cuốn sổ này thì làm sao tôi có thể hiểu hết tất cả mọi thứ về Akari. Chỉ có cái hạn chế là nó chứa quá nhiều thông tin về tôi.
“Hmm... ghi chép của hôm qua....”
Tôi lật trang như thường ngày. Hôm nay là 14 tháng 7, nên nếu mà kiểm tra từ ngày 12 thì... Hả!
“ ”
Tôi giở đến trang cuối, thứ đáng lẽ phải là trang mới nhất hiện tại. Nhưng chả hiểu sao, mọi thứ đã dừng lại ở ngày 12 tháng 7, cái ngày ba người chúng tôi cùng đi chơi ở trung tâm mua sắm ấy, không còn gì sau đó được ghi chú lại cả.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi đã không xem xét thật kỹ thứ này vào hôm qua, nhưng hình như nó không hề được cập nhật từ sau hôm hẹn hò của chúng tôi.
“Chả có nhẽ, em ấy quên viết hai ngày liên tiếp ư?”
Và ngay lập tức, tôi bác bỏ câu nói vừa rồi của mình.
Đến tận hôm nay, Akari vẫn chưa bỏ lỡ ngày nào trong cuốn nhật ký này. Và giờ, không thể tin được là em ấy chưa viết thêm gì trong tận hai ngày. Có gì đó sai sai ở đây.
Tôi kiểm tra thêm những trang còn lại để khẳng định lần nữa, nhưng có vẻ chẳng còn gì ngoài những trnag giấy trắng.
“Akari ngừng.... viết nhật ký?”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ vào khoảnh khắc ấy. Hẳn nó có liên quan đến thái độ bị thay đổi bất chợt của Akari. Cơ mà nhé, nếu nó không được tường trình lại trong cuốn sổ ấy, thứ đáng nhẽ chứa đựng mọi câu trả lời, thì tôi sẽ chẳng bao giờ biết được là tại sao.
Rốt cục, đêm hôm ấy tôi phải rời khỏi căn phòng, mà chẳng tìm hiểu thêm được gì.