Chỉ mình tôi biết em gái mình mắc chứng cuồng anh trai

chương 2.6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Haaa... Giựt cả mình vì cuộc gọi đột ngột này.”

Nói chuyện điện thoại với Yoshiki xong xuôi, tôi nhanh chóng quay về tiệm cà phê ban nãy. Nhưng sao chẳng có ai ở đây cả. Đoán có sai đâu, Akari đã rất giận tôi mà. Đáng lẽ không nên bỏ đi mới phải.

“Hẳn là họ ở gần đây...”

Tôi vội vàng rời cửa tiệm và đi xuống con phố lạ lẫm kia.

“Ah...Lạc mất tiêu luôn.”

Tôi đành phải dời tới một góc vắng vẻ hơn.

“Chắc là nên gọi cho Nanami một cuốc, hy vọng cô ấy đang ở với Akari.”

Tôi cấp tốc gửi tin nhắn kèm nội dung...

|| “Hai người, đang ở chỗ nào vậy?”

|| “Ah Yussuke, ông lường trước ghê thật.”

|| “Sao? Có gì xảy ra à?”

|| “Akari-chan bỏ đi đâu rồi không biết nữa...”

|| “Ở đâu cơ? Chỉ cho tôi đường với!”

|| “Tôi cứ tưởng em ấy sẽ sớm trở lại...”

Đang cuống cuồng nhắn tin, tôi thấy thấp thoáng một ai đó...

“Hmm? Không phải Akari kia sao?”

Tôi chạy về phía bóng dáng thân thuộc ấy.

Chắc chắn em ấy là Akari.

Vừa tới đủ gần, tôi nhận ra em đang nói chuyện với một người khác.

“Ủa khoan, đó là Yamamoto-senpai mà?”

Tôi không nhìn nhầm, là Taichi Yamamoto, tên đã tỏ tình với Akari và bị từ chối.

Tôi phản hồi lại cho Nanami bớt lo;

|| “Tôi tìm thấy em ấy rồi...”

|| “Bà có biết Yamamoto-senpai không?”

|| “Yamamoto? Yama-moto, um...? À có! Anh ta là người đã bảy tỏ tình cảm của mình tới Akari-chan đúng chứ?”

|| “Ừm, anh ta đang ngay cạnh Akari.”

|| “Con lợn gợi tình? Làm thế nào mà anh ta lại đang ở cùng em ấy?”

|| “Tôi cũng không biết luôn.”

|| “Hmm. Chờ ở đó, tôi đang đến đây. Ông ở đâu rồi?”

|| “Um... Bà biết quán nào đề tên Kureha không?”

|| “Okay, tôi sẽ search thử xem. Nhớ là chờ đó.”

Kết thúc đoạn tin nhắn, tôi theo dõi hai người họ.

Akari trông vẻ đếch thèm quan tâm, còn Yamamoto thì đang biểu lộ sự khó chịu trông thấy qua cái bản mặt kia.

“Ugh, không thể nghe họ nói gì...”

Em ấy thật sự đang không được vui cho lắm.

Mà cũng đúng, bởi em ấy đã từ chối hắn ta, thế nên mọi chuyện giờ sẽ khác, rằng họ không thể trò chuyện một cách bình thường được nữa.

“—Yusuke. Ông đây rồi.”

“Whoa! Nanami.”

Đang đoạn gay cấn, thì Nanami xuất hiện.

“Vậy, đúng thật nhỉ, em ấy đang đứng đó với Yamamoto-senpai.”

“Akari có kể rằng chuẩn bị đi gặp Yamamoto-senpai cho bà không?”

Tôi gặng hỏi và Nanami phủ nhận bằng việc lắc đầu qua lại.

“Không, và tôi cũng không nghĩ như vậy.”

Rõ rồi, có vẻ là họ chỉ tình cờ chạm mặt nhau thôi.

“Khá khó để nghe được cuộc hội thoại đó... liệu chúng ta có nên tiến đền gần hơn không?”

“Chắc rồi, tôi cũng muốn nghe lắm chứ.”

Cả hai đều đồng tâm kêu có.

Chúng tôi lui tới gần họ hơn nữa mà không để họ phát hiện ra.

“Anh đang nói em là...”

Tôi nghe giọng gằn gọc của thằng senpai kia như đang tranh cãi với Akari điều gì đấy.

Hắn ta nói, “Ít nhất hãy nói tên nó cho anh. Anh thật sự thắc mắc về kiểu con trai em thích đấy, Nakimi-san.”

Hiểu luôn.

Tên này không chấp nhận được việc bị Akari từ chối. Em ấy đã bỏ mặc hắn ta vì Akari, đã có người mình thích, thế nên là hắn muốn biết chi tiết về tên số hưởng ất ơ đó.

“Từ từ... Akari-chan đang yêu á? Với ai cơ?”

“Bà nói cái chi cơ?”

Nanami lầm bầm một mình, nhưng đến khi tôi hỏi, cô ấy chỉ vỏn vẹn đáp lại, “Nah, không có gì hết á.”

Có lẽ tôi nghe nhầm rồi.

“Chẳng việc gì liên quan tới anh cả.”

Akari gắt gỏng và trả lời lạnh lùng.

Hiếm khi mà em ấy lên cơn như này... nhưng nếu đã làm em ấy bực mình, thì bạn đi đời rồi.

“Nè, Nếu em không thể nói ra, thì rõ ràng là chẳng có ai cả. Dừng sự ích kỷ này lại và hẹn hò với anh đi.”

“Đừng có tự huyễn hoặc bản thân nữa, tôi đã nói với anh quá nhiều lần rồi, và chẳng có lý do nào khiến tôi phải nói dối cả.”

Cuộc trò chuyện này đang có phần nóng dần lên.

Có thể thấy rằng cả hai người đang có tâm trạng không tốt.

Tôi và Nanami chỉ mới nghe được một đoạn sau của câu chuyện, nên không chắc về những điều đang diễn ra. Nhưng với cách nói chuyện này của họ, thì cả đoạn hội thoại nãy giờ có lẽ chỉ có duy nhất một câu hỏi, và nó được trả lời rất rất nhiều lần.

“Tôi nghĩ nên cản họ lại.”

Vẫn đang tập trung vào cuộc đối thoại ấy để nghe ngóng thêm, Nanami thủ thỉ vào tai tôi.

Tôi thấy sắc mặc của tên Yamamoto này đang dần dần xấu đi, hình như mọi thứ diễn ra đã lệch khỏi đường ray kế hoạch của hắn, nên hắn đang tỏ vẻ không hài lòng.

“Đã thế này rồi thì...!”

Khoảnh khắc đó...

Tên khốn Yamamoto, hắn đưa cánh tay lên cao, như thể chuẩn bị sử dụng vũ lực để ép buộc Akari.

Không có chút lưỡng lự nào cả. Cơ thể tôi tự di chuyển, và đến khi nhận ra, tôi đang đứng giữa tên thối tha này và Akari, hóa thân thành một bức tường bảo vệ cho em ấy.

“Anh đang định làm gì em gái tôi vậy, Senpai!?”

Tôi đếch thèm quan tâm cuốn sổ đó, kế hoạch này, hay những thứ đại loại thế nữa.

Tôi chỉ muốn bảo vệ cho em gái tôi. Chỉ có thể thôi.

“...! Mày là ai?”

Bất ngờ bởi sự xuất hiện của tôi, hắn ta thu cánh tay phải lại, và lườm nguýt tôi.

“Tôi là anh trai của Akari.”

Giọng tôi chuyển sang chế độ nghiêm nghị từ lúc nào không hay.

Tôi có đang giận dữ không á?

Có, tôi đang quạu kinh khủng khi thấy hắn ta dám làm tổn thưởng Akari.

“Mày? Anh trai con bé?”

Yamamoto tiến đến gần hơn trong khi nói những lời thô thiển đó.

Hắn là một vận động viên thể thao, thành viên câu lạc bộ thể hình, và cũng là một người kinh doanh đa ngành nghề, thứ mà tôi chẳng là cái thá gì để so sánh.

Nói thật tâm, tôi đã và đang chịu đựng ánh mắt đầy đe dọa của hắn, nhưng tôi không muốn chùn bước. Tôi dồn hết lực vào hai bàn chân để đứng thẳng một cách trang nghiêm nhằm đối đầu với áp lực từ phong thái của hắn.

“Haha, thất vọng thiệt chứ. Tao biết con bé này có một đứa anh trai, nhưng không nghĩ lại là một tên rác rưởi nhỏ bé trông như này cả.”

Hắn ta cười hả hê...

Thứ rác rưởi nhỏ bé....Nói cách khác là hắn đang lấy tôi ra để so sánh với bản thân.

Tôi cứ tưởng tên này là một người nổi tiếng ngoan hiền ở trường, đâu có ngờ hắn một trăm phần trăm là một tên đểu cáng...

Yamamoto tiếp tục chửi rủa.

“Nhìn lại bản thân mình đi, một bản mặt xấu ghê hồn. Tsk, thứ rác rưởi như mày mà dám ngáng đường tao ư.”

Hắn bình luận khiếm nhã về gương mặt của tôi và lại nói tiếp...

“Dù sao thì, tao không biết mày có thật sự là anh con bé không, nhưng mày hẳn không phải anh trai nó, đúng chứ? Hay mày là một thằng Sis-con.”

“Không hề. Chỉ là tao không thể đứng im nhìn em gái mình có dính dáng tới một thằng đểu như mày thôi, biết chứ?”

Hắn ta thở dài một hơi, trả lời tôi,

“Aaaah, tao biết em gái mày đẹp rồi, nhưng đừng có hòng đưa đi nhanh thế...”

Tên này lại chuyển hướng sang Akari.

“Anh đã nói sẽ cho em tất cả mọi thứ nếu em là của anh, nhưng có vẻ em không biết vị thế của chính mình rồi.”

Cái éo gì vậy! Thứ rác rưởi này chỉ đang nói ra những điều xàm xí.

Tên ngu ngốc này định bạt tai Akari chỉ vì em ấy đã từ chối hắn.

“Này! Nhìn vào tao lúc tao đang nói chứ.”

Giờ thì hắn hét vào mặt Akari.

Tôi biết Yamamoto đang bực mình. Nhưng không đồng nghĩa với việc hắn có thể thét lên với em ấy.

Suốt khoảng thời gian nghe được cuộc nói chuyện này, tôi đảm bảo Akari không hề có lỗi trong vụ này.

Chẳng có gì là sai với một lời từ chối tỏ tình cả.

“Nhớ kỹ lời nói của anh đây. Lần tới khi chúng ta chạm mặt ở trường--”

“Senpai này, Sao mày không câm cái mồm thối tha đó đi nhỉ?”

Tôi chẳng thể cản miệng mình và tuôn ra những lời đó.

“Cái đéo gì cơ?”

Yamamoto nhìn tôi cùng với sự tức tối, pha lẫn chút ngạc nhiên.

Haha... có thể tôi đã nói những thứ tồi tệ...nhưng mà nhé...

Thằng đểu này là tên nổi nhất trong trường, và tôi chắc như đinh đóng cột rằng tôi không có cửa so tài với hắn khi phải đối đầu trực diện.

“Đừng có dùng những lời thô thiển đó với em gái của tao.”

Tôi biết hắn mạnh lắm... nhưng tôi không thể bỏ qua mấy lời lăng mạ kia của hắn.

“Tao chả biết tại sao mày lại bực đến vậy, ”

Hắn chế nhạo,

“Mày chỉ là một thằng Sis-con ghê tởm, phải chứ? Đừng hòng ngáng đường tao.”

Nghe cho hết những lời chửi rủa ấy, tôi mới tiếp lời,,

“Mày có thể gọi tao là gì cũng được tao éo quan tâm. Đúng, tao là một tên Sis-con đó, rồi sao? Tao chẳng thể chịu nổi cái thái độ đã hèn còn bẩn đó của mày.”

Tôi khẳng định chúng với một lời nói đanh thép.

Tôi không còn bận tâm em ấy đang nghĩ gì, về cuốn sổ ghi chú hay kế hoạch của Akari nữa.

Ổn thôi. Tôi là một thằng Sis-con đấy.

Và anh trai bảo vệ em gái mình, là lẽ thường tình thôi.

“Eww, mày chịu thừa nhận rồi à. Thật đáng kinh tởm.”

“Tao không cần lời nhận xét từ mày. Dù tao có ghê tởm hay gì... cũng chẳng liên can tới tên khốn như mày.”

Hắn lại cười toe toét trước lời tôi lần nữa.

“Nhưng những điều đó chỉ là ý nghĩ của mày thôi đúng không? Nhìn em gái mày xem, nó còn không mở mồm nói gì cả. Cô em gái đáng yêu của mày đang xấu hổ kìa.”

Tôi quay mặt lại nhìn Akari, em ấy đang cúi gằm xuống. May làm sao em ấy không có nhàn chằm chằm vào tôi.

Rồi cuộc ẩu đã bằng ngôn từ lại tiếp tục, “Em gái mày sợ hãi một tên đồi bại như mày. Tao chả màng đến ý nghĩ của một thằng đồi trụy đâu, nhưng anh thấy tiếc cho em thật đấy, Nakimi-san, được yêu thương bởi thứ anh trai vô dụng, không có tài năng hay cống hiến nào cho xã hội.”

Cũng vào lúc đó,

*Chát*

Tên senpai đang lộ rõ vẻ hoang mang trong ánh nhìn, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Cả tôi cũng thế, tôi cũng không chắc nữa, vì nó quá đột ngột.

Tuy nhiên, là Akari đã vả vào mặt Yamamoto.

...Đấy là sự thật.

“Đừng hòng nói xấu anh trai tôi nữa.”

Em ấy đang bày tỏ với một giọng nói lạnh lẽo và nghiêm túc, điều mà tôi chưa từng được nghe.

Thanh âm buốt giá đến mức nó sẽ khiến bất kỳ ai trong hoàn cảnh này bị đóng băng. Akari đang tức giận vô cùng và nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

“Anh đã nói những điều anh muốn, nhưng... Sao anh dám nói những lời không hay về anh trai tôi.”

“Uhh...”

Dù chịu áp lực từ lời nói và hành động của em ấy,

Yamamoto-senpai vừa ăn một bạt tai vẫn giữ nguyên cái thái độ trịch thượng kia.

“Chỉ lần này thôi, tôi sẽ nói cho anh mọi thứ một cách rõ ràng đến từng chi tiết nhất. Senpai, anh hình như hơi tự tin thái quá vào bản thân, và tôi không thấy được điểm nào cuốn hút ở con người anh.”

Nghe những lời đó, cuối cùng hắn ta cũng mở cái mồm bẩn thỉu ra.

“Đừng nói với anh, em thấy cục phân này tốt hơn cả anh?”

“Phải. Anh trai tôi tốt gấp một trăm...không...một ngàn lần thứ như anh.”

Em ấy thốt lên thật trôi chảy. Tôi nhận ra qua đôi mắt ấy, là sự thật.

Hmm? Chờ đã.

“Gì vậy chứ? Không những thằng anh mà đến cả đứa em cũng... Không, không thể nào. Đừng nói với anh là em yêu hắn ta nhé?”

Chứng kiến cả hai đang giận quá mất khôn, tôi nghĩ, mình phải lấy lại sự điềm tĩnh ngay lập tức.

Tôi phải ngăn họ lại.

“Nếu anh thực lòng muốn nghe nó, tôi sẽ nói cho anh nghe, tôi sẽ nói cho cả thế giới biết tôi yêu--”

“Oii--, Nanami! Tôi xin lỗi, nhưng phiền bà gọi nhân viên bảo vệ hay ai đó đến đây được không!”

Để ngắt lời Akari, tôi phải kêu to Nanami, người vẫn đang núp lùm nơi bóng râm đợi đến phiên.

“Cái....?”

Hắn quay về phía tôi vừa hét lên, và nhận ra vẫn còn một người khác chứng kiến vụ việc này.

Tên đó đã để ý tới Nanami, người đang vội vã kiếm bảo vệ sau lời kêu gọi ( Note : toàn quốc kháng chiến :V) của tôi.

Yamamoto tặc lưỡi rồi chuồn lẹ.

“Vừa rồi nguy hiểm quá...”

Tôi thề, Akari đang rối ren khi nhận ra những lời vừa thoát khỏi cửa miệng. Em ấy xém chút nữa là đã công khai tình yêu thầm kín bấy lâu nay cố giấu.

Nếu tôi không khiến em ấy dừng kịp, tôi sẽ làm cho quyết định của mình trở nên ngặt nghèo hơn cơ.

“Akari, em ổn chứ.... Akari?”

Gương mặt một lần nữa bị nhuốm màu đỏ chót, điều này với tôi đã không còn là hiếm thấy. Chắc là em ấy vừa nhớ lại những lời lẽ cứng rắn ban nãy của mình. Sau đó quay lưng về phía tôi.

“E...Em phải đi đây...”

Akari chạy mất dép...

“Nè, chờ đã, em tính đi đâ--”

Tôi còn chưa thể kết thúc câu nói bởi hành động gần như ngay tức khắc ấy.

Lại bị bỏ lại một mình..... Thật đấy à?

Truyện Chữ Hay